Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 38

Hai người ăn cơm, Hạ Thanh Từ chọn một góc ngồi, không để ý người bên cạnh, sau khi ngồi xuống mới phát hiện nhà ăn đang dần náo nhiệt.

Cậu ngẩng đầu nhìn, mấy bóng người từ nhà ăn cách đó không xa đi tới, cậu cảm thấy có chút quen mắt, mãi cho đến khi nhìn thấy thiếu niên tóc bạc trong đám người đó mới chợt nhớ ra.

Là thành viên nhóm nhạc của Tạ Bệnh Miễn.

Thẩm Ý dường như đã nói với cậu rằng hát chính của ban nhạc FETTER là học sinh của Nhất Trung. Người ta ước tính mức độ nổi tiếng của mấy người này ở Nhất Trung cũng không thua kém gì Tạ Bệnh Miễn ở Tam Trung.

Sau khi nhìn một lượt Hạ Thanh Từ cũng thu lại tầm mắt, thứ cậu gọi là khoai tây và thịt bò, Thẩm Ý cũng lấy một phần tương tự, chỗ ngồi xung quanh hai người đều không có ai.

Trên đường đi, không ít học sinh vài lần ngoái đầu lại nhìn họ, sau còn xì xào bàn tán gì đó, cậu mơ hồ nghe được.

"Thẩm Ý, mang theo ai vậy? Học sinh Tam Trung?"

"Sao nhìn quen thế..."

Lộ Tiểu Lộ ngán ngẩm xếp hàng, không có Giang Dã ở đây nên Trình Nguyệt khăng khăng kéo cậu đến nhà ăn để ăn trưa. Cậu cực ghét những nơi đông đúc, mặc dù mỗi ngày đều lượn lờ khắp Nhất Trung nên mọi người cũng đã miễn dịch đôi chút với bọn họ.

Thế nhưng ít nhiều nó vẫn thu hút sự chú ý.

Mái tóc bạch kim của Trình Nguyệt nổi bật giữa đám đông, cậu ta nhìn vào cửa sổ nhà ăn, xoắn xuýt không biết ăn cái gì.

"Đừng mơ tới anh Dã nữa, ăn cơm xong có thể đi tìm Tạ Bệnh Miễn, bọn họ ở cách tụi mình cũng không xa lắm."

"Tôi không có mơ." Lộ Tiểu Lộ ngáp một cái: "Chuyện lần trước tôi có hỏi Nhị ca một lần rồi, nhưng cậu ta không có trả lời."

Lộ Tiểu Lộ đang nói đến cuộc thi được tổ chức ở Nam Thành trong kỳ nghỉ đông, ban tổ chức bao gồm người đoạt giải quốc tế Dạ Oanh năm ngoái, lần này có giải đề cử ca khúc vàng, ban nhạc ngầm cũng có tư cách tham gia..

Trình Nguyệt gật đầu: "Vậy lát đi tìm cậu ta."

Vừa nói vừa liếc nhìn một góc của nhà ăn, nhìn thấy bóng người nào đó ánh mắt Trình Nguyệt dừng lại, cằm cũng theo đó hất lên.

"Đây là mỹ nhân lần trước Nhị ca dẫn tới đó sao?"

Nghe vậy Lộ Tiểu Lộ nhìn qua, có chút kinh ngạc: "Là cậu ta, cậu ta biết Thẩm Ý à?"

"Không biết, cũng không biết Nhị ca có ở đây hay không, chúng ta qua xem chút đi."

Lộ Tiểu Lộ nói với cậu bạn cùng lớp phía sau một tiếng, cùng Trình Nguyệt lấy cơm rồi đi thẳng đến hàng cuối của nhà ăn.

"Cậu nói buổi chiều đến đâu để phát tờ rơi?" Hạ Thanh Từ còn chưa nói hết câu, tầm nhìn đã nhiều thêm vài thứ, bên cạnh có thêm hai suất cơm, cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười.

Lộ Tiểu Lộ thân thiết nói: "Chị dâu, còn nhớ bọn em không?"

"Sao cậu lại ở đây, không ở cùng Nhị ca à?"

Trình Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ý, khoảnh khắc họ ngồi xuống đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà ăn.

Nghe đến danh xưng "chị dâu", ánh mắt Thẩm Ý dừng lại, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Lộ Tiểu Lộ.

Hạ Thanh Từ tự hỏi liệu có phải bạn bè của Tạ Bệnh Miễn vô tư quá rồi hay không, họ rõ ràng không quen biết nhau và cậu càng không thích bị hiểu lầm.

"Tôi không phải chị dâu của cậu." Hạ Thanh Từ vẻ mặt vô cảm nói: "Chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì, cũng không ăn cơm với nhau."

"Ồ." Giọng Lộ Tiểu Lộ đầy ẩn ý, ​​đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Thẩm Ý, cậu cười cười, làm như vô ý hỏi.

"Vậy cậu và Thẩm Ý ra ngoài ăn cơm, có quan hệ gì không?"

Trình Nguyệt ở bên cạnh nghe, không nói gì, nhưng nghe ra là Lộ Tiểu Lộ đang cố tình nói cho Thẩm Ý nghe.

"Chúng tôi là bạn." Hạ Thanh Từ nói.

"Chị dâu, em không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Lộ Tiểu Lộ ngoan ngoãn xin lỗi, hoàn toàn không để ý tới Thẩm Ý, chỉ nói chuyện với Hạ Thanh Từ.

"Ăn xong cậu về à? Bọn tôi cũng đang định đến Tam Trung, cậu có thể chỉ đường không?"

Hạ Thanh Từ: "Không."

"Tôi không phải chị dâu của cậu." Hạ Thanh Từ lại nói.

Lộ Tiểu Lộ cười, nói rằng mình đã biết, nhưng lần nào cũng quăng vào mặt cậu một câu chị dâu hai câu chị dâu.

Hạ Thanh Từ chú ý Thẩm Ý bên cạnh, phát hiện Thẩm Ý vẫn luôn nhìn chằm chằm khay cơm trước mặt, sau khi Lộ Tiểu Lộ tới, cũng không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Hạ Thanh Từ khẽ cau mày, cậu và Thẩm Ý đang ngồi đối diện nhau, dùng đầu ngón tay chạm vào ống tay áo của Thẩm Ý.

"Muốn đổi chỗ khác không?" Cậu hỏi.

Lộ Tiểu Lộ và Trình Nguyệt không được chào đón: "..."

Thẩm Ý dùng đôi mắt đen thâm trầm nhìn cậu chăm chú, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không cần."

Hơi thở lạnh lẽo quanh người thu lại không ít, Thẩm Ý động đũa, tiếp tục ăn.

Hạ Thanh Từ nghe xong không nói thêm gì, cậu nghe Lộ Tiểu Lộ nói chuyện với mình, cũng không trả lời nhiều, hầu hết đều phớt lờ.

Lộ Tiểu Lộ không tức giận, ở một bên gửi tin nhắn cho Nhị ca.

FETTER (Lộ Tiểu Lộ): Nhị ca, em gặp chị dâu rồi. Cậu ấy thật lạnh lùng, không thèm để ý đến em /khóc/

Vừa nói, cậu ta vừa lén lút chụp ảnh, trong ảnh có thể nhìn thấy bộ đồng phục học sinh lam trắng quen thuộc và một nửa khuôn mặt nghiêng của cậu bạn bên cạnh.

Chụp ảnh trong nháy mắt, cậu bạn quay đầu lại, đuôi mắt lạnh lùng hướng lên, trong mắt mang theo một ít lạnh nhạt cùng không vui.

Lộ Tiểu Lộ ngây người một lúc, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt vừa rồi có chút hấp dẫn, giống như một cái móc câu luồn vào lòng hắn ta, vì vậy vội vàng dời tầm mắt.

Tội lỗi, không thể nhìn nhiều. Đây là chị dâu của mình mà.

Lộ Tiểu Lộ thu tầm mắt lại, bức ảnh là cậu nam sinh đang nhíu mày, cậu ta tiện tay liền gửi vào nhóm.

FETTER (Giang Dã): Không tệ.

FETTER (Trình Nguyệt): Không tệ +1

X:?

Hạ Thanh Từ không còn tâm trí để ăn nữa, cậu đã ăn gần hết đĩa và khi Thẩm Ý ăn xong, cậu cầm đĩa lên và chuẩn bị rời đi.

"Chị dâu, đợi bọn tôi với." Lộ Tiểu Lộ muốn đứng dậy, lại bị Trình Nguyệt ở bên cạnh kéo lấy.

Hạ Thanh Từ không quay đầu lại, trực tiếp rời đi. Thẩm Ý quay đầu liếc bọn họ một cái, ánh mắt âm trầm, một lúc sau mới quay đi.

"Đừng đi theo, cậu ấy không ưa chúng ta." Trình Nguyệt nói.

"Này, đây là lần đầu tiên tôi bị lơ như vậy đấy." Lộ Tiểu Lộ cảm thấy hơi đáng tiếc: "Lần trước cậu ấy không xem bọn mình biểu diễn sao? Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ thích."

"Phỏng chừng không phải không ưa mỗi chúng ta" Trình Nguyệt cười nói: "Có lẽ Nhị ca cũng giống vậy."

Lộ Tiểu Lộ đã lấy lại cân bằng, cảm thấy Nhị ca có chút đáng thương: "Buổi tối qua tìm Nhị ca, hỏi Diệp Kỳ một chút."

Diệp Kỳ khẳng định là biết khá nhiều.

Trình Nguyệt có chút không nói nên lời, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, Hạ Thanh Từ mở miệng: "Tôi chỉ gặp họ một lần và tôi không hề quen họ."

Thẩm Ý cụp mắt xuống: "Người ngồi bên cạnh cậu, học cùng lớp với tôi."

Cùng một lớp? Hạ Thanh Từ hơi ngạc nhiên, nhìn thấy thái độ Lộ Tiểu Lộ cậu nghĩ rằng họ không biết nhau. Có thể học cùng một lớp, nhưng quan hệ không nhất định sẽ tốt.

Cậu còn chưa nói gì, Thẩm Ý đã lãnh đạm nói: "Bọn họ gọi cậu là chị dâu."

"Là Tạ Bệnh Miễn." Thẩm Ý hỏi bằng giọng khẳng định.

"Tôi không có quan hệ gì với hắn ta." Hạ Thanh Từ đối với Thẩm Ý kiên nhẫn hơn rất nhiều: "Bọn tôi chỉ là bạn học mà thôi."

"Cậu quen hắn?" Hạ Thanh Từ hỏi.

Thẩm Ý không nói lời nào, bọn họ quả thực là biết, trong mấy bữa tiệc giữa Tạ gia và Thẩm gia, nhưng cậu và Tạ Bệnh Miễn không thể nào quen nhau được.

Biết hắn ta hay không cũng không quan trọng, dù sao thì có rất nhiều người biết Tạ Bệnh Miễn.

Hạ Thanh Từ liếc nhìn đồng hồ, cậu định trở về, liền nói với Thẩm Ý: "Buổi chiều sẽ phát tờ rơi, có lẽ là ở trung tâm mua sắm gần đây."

"Đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu, bây giờ tôi phải về rồi."

Thẩm Ý nhìn Hạ Thanh Từ một lúc, nói: "Được", trầm giọng nói thêm: "Tôi đưa cậu về."

Cách đó không xa, Hạ Thanh Từ có thể nhận ra Thẩm Ý không vui lắm sau khi gặp đám Lộ Tiểu Lộ, rõ ràng cậu ấy vẫn ít nói, nhưng Hạ Thanh Từ vẫn có thể cảm nhận được gì đó.

Khi chuẩn bị đến khách sạn, Hạ Thanh Từ tìm thấy một cửa hàng đồ ngọt, Thẩm Ý lần trước cũng đã tặng cậu một thứ, bạn bè với nhau thì nên đáp lại.

Hạ Thanh Từ dừng lại và nói với Thẩm Ý: "Cậu ở đây đợi tôi."

Nói xong, Hạ Thanh Từ quay người bước vào cửa hàng đồ ngọt. Cậu chưa từng mua mấy món này bao giờ, nhưng bánh mà Thẩm Ý mua cho cậu không hề rẻ vì thế Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút rồi chọn loại có giá trung bình, ít nhất không vượt quá khả năng chi trả của mình.

Hạ Thanh Từ nhìn qua tủ kính một hồi, ánh mắt rơi vào mấy cái bánh ngọt bên trong, cậu không biết Thẩm Ý thích ăn cái nào nên chọn đại một món có vẻ khá ngọt.

Chiếc hộp đóng gói rất đẹp, Hạ Thanh Từ mang ra ngoài, Thẩm Ý vẫn đang đợi cậu.

"Cái này cho cậu." Hạ Thanh Từ nói: "Đừng buồn."

Đây chính là những lời mà Thẩm Ý đã nói với Hạ Thanh Từ trước đây, và bây giờ cậu đang nói lại với Thẩm Ý.

Ánh mắt Thẩm Ý rơi xuống chiếc hộp, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng tử hơi giãn ra, lông mi khẽ run, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng lạnh lùng:

"Tôi không buồn."

Chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trước giờ không ai quan tâm đến cảm xúc của Thẩm Ý, mặc dù cậu sinh ra trong Thẩm gia giàu có nhưng cậu chưa hề được thương yêu, cậu phải chịu rất nhiều ánh mắt cay nghiệt và cách đối xử tàn bạo của nơi đó.

"Vậy thì." Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lúc và nói: "Tôi hy vọng cậu sẽ vui vẻ hơn?"

Thẩm Ý cẩn thận cầm lấy hộp bánh "ừm" một tiếng, đôi môi mỏng lạnh lùng hơi nhếch lên, đường nét thoạt nhìn không quá lạnh lùng, giống như trong nháy mắt tan ra mềm đi rất nhiều.

"Tôi về đây." Hạ Thanh Từ nói.

Khi Hạ Thanh Từ quay đi, ống tay áo lại bị nắm lấy, Hạ Thanh Từ không hiểu nên quay đầu lại, một bàn tay thon dài xoa xoa thái dương, cậu nghiêng đầu xem.

"Nó bị dính thứ gì đó." Thẩm Ý rút tay lại.

Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng, liếc nhìn đầu ngón tay của Thẩm Ý, rồi nhìn đồng hồ, lúc này là đi thật.

Trên tầng hai có rất nhiều phòng đang mở cửa sổ, chẳng hạn như phòng của Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du. Tạ Bệnh Miễn đứng bên cửa sổ, nhìn hai bóng người ở phía xa dưới lầu, hắn có thể nhận ra ai là ai trong nháy mắt.

Thấy bàn tay kia chạm vào bên đầu của cậu nam sinh, Tạ Bệnh Miễn ánh mắt hơi ngưng lại, ánh mắt của hắn giờ phút này trở nên âm trầm, đôi mắt thâm thúy trở nên lạnh như băng.

"Chậc."

Diệp Kỳ nghe thấy tiếng cười của Nhị ca, nhìn sang, thấy dưới lầu có hai bóng người, mí mắt không khỏi giật giật.

"Có lẽ có thứ gì đó trên tóc của lớp trưởng, Thẩm Ý là giúp cậu ấy lấy xuống."

"Bạn bè với nhau xoa đầu không phải là chuyện bình thường à." Mạnh Phi Vũ nói: "Tôi cũng hay xoa đầu Diệp Kỳ."

Diệp Kỳ: "..."

Tạ Bệnh Miễn cầm lấy đồng phục cùng bật lửa, Diệp Kỳ ở phía sau hỏi: "Nhị ca, đi đâu vậy?"

"Về phòng chờ người." Tạ Bệnh Miễn bỏ lại một câu, giọng nói không mang chút cảm xúc gì.

Hạ Thanh Từ trở lại lầu hai, trong tay cầm thẻ phòng: "Cạch ——" một tiếng, cửa phòng mở ra, bên trong đèn không có mở, rèm cửa cũng kéo lên, hơi có chút tối.

Cậu bật đèn, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn ở trong phòng.

Tạ Bệnh Miễn đang ngồi trên ghế bên cạnh, vắt trên người một bộ đồng phục học sinh, hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, áo sơ mi được mặc một cách phóng khoáng, hai nút trên không cài lộ ra đường nét của xương quai xanh, cà vạt đen buông lỏng, đôi môi mỏng hơi chùng xuống.

Cùng với khí chất ngang ngược, càng làm cho ngũ quan tuấn mỹ tăng thêm vài phần sáng sủa, mày kiếm sắc bén, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào cậu, đầu ngón tay mảnh khảnh chống trán, ánh mắt thâm trầm, tùy ý.

Tạ Bệnh Miễn khóe môi giật giật: "Cậu về rồi?"

1

_____
Bình Luận (0)
Comment