Edit: An Tĩnh
Đinh Húc nhìn về phía bên kia một cái, hơi ngạc nhiên khi vừa thấy Lâm Cảnh, tò mò hỏi: “Có phải là người mà lần trước em nhờ anh hỗ trợ sửa xe không?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, nói: “Là cháu nội của người chiến hữu của ông nội em.”
Cô giới thiệu sơ lược một chút, lại hỏi Đinh Húc: “Hôm nay anh có lái xe không?”
Đinh Húc quay đầu chỉ làn đường bên kia, Lục Chẩm Tuyết quay sang, thì thấy xe của Đinh Húc đang đậu ở đó, lại nói: “Vậy anh lái xe đi với em đi, đến nhà em ăn cơm, ăn xong rồi buổi chiều hẳn về. Nếu không bây giờ mà anh về luôn là phải chịu đói trong hai tiếng lận.”
“Anh có thể ăn đại vài món ở ngoài cũng được. Nhà em có khách, anh đến không tốt lắm đâu.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Vậy thì có gì đâu, nhiều hơn một đôi đũa mà thôi.”
Lục Chẩm Tuyết vừa nói vừa thúc giục Đinh Húc đi lái xe, anh ấy cũng không thể lay chuyển được cô nên không một mực từ chối nữa, anh mở cửa xe rồi ngồi vào, nói với Lục Chẩm Tuyết: “Vậy được rồi, anh đi theo phía sau em nhé!”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, tay làm động tác OK với anh, sau đó mới xoay người, đi về xe mình đậu ở phía trước.
Cô vòng qua buồng lại, mở cửa và ngồi lên xe.
Lâm Cảnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết cắm chìa khóa vào mở khóa xe, vừa khởi động xe chuẩn bị lên đường vừa không kiềm chế được nói một câu: “Lâm tổng, tôi biết anh xem thường những người như chúng tôi, nhưng dù gì thì tối hôm qua tôi đã chăm sóc anh cả một đêm, nếu anh có ghét tôi đi chăng nữa, có thể nào khắc chế một chút, đừng biểu hiện rõ ràng như thế được không?”
Lâm Cảnh nghe vậy, lại nhíu mày.
Anh im lặng vài giây, khống chế loại phiền muộn loạn xì ngầu trong lòng, nói: “Không phải tôi đang nổi giận với cô.”
Quả thật là anh không có thiệt. Chẳng qua là anh không thể hiểu nổi cái loại tức giận đến độ mất khống chế cảm xúc này là thế nào.
Anh luôn luôn giữ sự tĩnh táo, không muốn thừa nhận những phiền muộn của mình đều vì một người phụ nữ mà ra.
Lục Chẩm Tuyết quay đầu nhìn anh, dáng vẻ như thể hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng cô lười hỏi lại lần nữa nên vẫn tiếp tục chuyên tâm lái xe trên đường chính, lại nhớ đến chuyện hôn ước ngày đó, cô nói: “Thật ra lúc trước tôi vốn không biết chuyện tôi và anh có hôn ước, khoảng thời gian đó ông nội mở tiệc mừng thọ, ông nội anh và ông nội tôi gọi điện thoại cho nhau, thế nên hai người mới đột nhiên nhớ đến chuyện này. Tôi chưa từng nghĩ sẽ trèo cao đến anh, anh tội gì mà phải ghét tôi như thế.”
Lâm Cảnh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, bỗng nhiên anh quay đầu, nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, “Vậy nên khoảng thời gian đó, cô dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận tôi là vì điều gì?”
Lục Chẩm Tuyết không gạt anh làm gì, cô bình tĩnh nói: “Không có gì. Anh từ hôn, hại tôi trở thành trò cười toàn thành phố Giang này, chỉ là tôi quá tức giận thôi.”
Cô không nói nguyên nhân là do chuyện cô nghe thấy Lâm Cảnh và bạn anh nghị luận xem thường nhà cô ở sau lưng.
Nếu như chỉ là bị từ hôn, lúc ấy chẳng qua là do cô cảm thấy mất thể diện nên tức giận mà thôi, cũng sẽ không làm gì cả. Nhưng nguyên nhân là do đêm đó cô nghe thấy cuộc đối thoại của Lâm Cảnh và bạn anh.
Cô cảm thấy mình trong sạch, vì cớ gì mà phải bị người khác xem thường, vì cớ gì mà trong mắt Lâm Cảnh, cả gia đình cô đều có mục đích không đúng đắn.
Lúc cô đúng thật là cô không thể nuốt trôi được sự uất ức đó.
Lâm Cảnh nghe những lời nói của Lục Chẩm Tuyết, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như thể kết tụ thành một tầng băng lạnh buốt, hỏi cô, “Thế nên đây là cô chỉ muốn trả thù tôi?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Nếu không thì sao? Anh sẽ không cho rằng tôi thực sự thích anh đấy chứ? Không phải ngay từ đầu Lâm tổng đã nhìn ra thủ đoạn mưu mô của tôi rồi sao?”
Lâm Cảnh chăm chú nhìn cô mấy giây, anh không biết tại sao mình lại tức giận. Đúng như những gì Lục Chẩm Tuyết nói, ngay từ đầu anh đã nhìn ra những trò đùa bịp bợm của cô nhưng anh vẫn cảm thấy rất tức giận, anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, chỉ hỏi lại một câu: “Cho nên một người như cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ yêu cô đây?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Cho nên tôi đã từ bỏ. Ngài Lâm tổng là đóa hoa lạnh lùng, một người phụ nữ mưu ma chước quỷ như tôi đương nhiên không xứng với anh rồi.”
Ngực Lâm Cảnh tựa như bị gì đó đè lên, sự băng giá lạnh lẽo trong mắt dường như muốn đông chết người, anh nhìn chằm chằm vào Lục Chẩm Tuyết thật lâu, nhưng ngay cả một câu cũng không buồn nói.
Xe chạy đến cây đa lớn bên ngoài cửa Lục gia thì ngừng lại, ngay cả một ánh mắt Lâm Cảnh cũng không dành cho cô, anh mở cửa xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, gương mặt tối tăm, sải bước đi vào bên trong.
Lục Chẩm Tuyết bị tiếng đóng cửa xe của Lâm Cảnh dọa sợ hết hồn, một tiếng “rầm” vang thật lớn, có thể cảm nhận được sụ tức giận của anh, Lục Chẩm Tuyết bất ngờ không kịp đề phòng nên bị dọa sợ hú vía, tay rút chìa khóa xe cũng không tự chủ mà run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ còn bóng lưng tức giận của Lâm Cảnh.
Mặc dù cô sợ hãi nhưng cũng cảm thấy hơi khó hiểu. Đúng là cô đùa giỡn Lâm Cảnh nhưng anh cũng có tổn thất gì đâu ta. Anh không yêu cô, tại sao phải tức giận như vậy?
Đinh Húc ở phía sau đậu xe xong, đi đến gõ cửa kính xe, lúc này Lục Chẩm Tuyết mới hoàn hồn lại, cô quay đầu hạ cửa sổ xe xuống, Đinh Húc hỏi: “Làm sao vậy?”
Vừa rồi khi anh ở phía sau đã nhìn thấy Lâm Cảnh đóng rầm cửa xe, rõ ràng chi thấy đang nổi giận.
Anh hơi lo lắng nhìn Lục Chẩm Tuyết: “Em và anh ta…..Em không sao chứ?”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười, thoải mái nói: “Có thể có chuyện gì được ạ.”
Cô rút chìa khóa và đẩy cửa xuống xe, vừa nói: “Đi thôi, vào nhà.”
Họ trở về rất đúng lúc, dì Dương đang xếp bát đũa, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Mẹ Lục đi ra nhìn thấy Lâm Cảnh đã về, vội vàng đi ra hỏi thăm: “Tiểu Cảnh, có sao không cháu? Thật sự xin lỗi, dì không biết cháu bị dị ứng cay, đứa nhỏ này, sao lại không nói với dì một tiếng.”
Dù tâm trạng Lâm Cảnh không tốt, phiền muộn ra sao, thì cũng không thể biểu hiện ra trước mặt người lớn được, anh cố kìm nén, nói: “Không sao ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, dì không cần để trong lòng.”
Mẹ Lục vội vàng nói: “Buổi trưa hôm nay dì làm rất nhiều món thanh đạm, lát nữa cháu ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn dì.” Anh không nhìn Lục Chẩm Tuyết, nhưng khóe mắt lại vô thức nhìn về phía cô, anh thấy cô và Đinh Húc đứng ở một bên, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó.
Anh dời tầm mắt, rất khắc chế mới để chính mình không nổi giận.
Lúc ăn cơm, sự phiền muộn của Lâm Cảnh lại càng rõ ràng, khuôn mặt lạnh băng, dường như không lên tiếng nói chuyện. Thậm chí ngay cả nửa ánh mắt anh cũng không nhìn Lục Chẩm Tuyết.
Mẹ Lục cảm giác được có gì đó không đúng, bà cẩn thận hỏi: “Tiểu Cảnh, có phải còn khó chịu ở đâu không? Rốt cuộc bác sĩ nói thế nào, buổi chiều có cần đến khám lần nữa không cháu?”
Ông nội Lâm cũng rất lo lắng, nói: “Nếu không thoải mái thì buổi chiều đến bệnh viện khám lại đi.”
Lâm Cảnh nói: “Không sao ạ.”
Anh ăn được một lúc, nâng cổ tay xem đồng hồ, lại nói: “Một lúc nữa cháu phải đến công trường thi công, xin phép đi trước ạ.”
Anh vừa nói đã nhanh chóng đứng dậy, chào người lớn vài tiếng.
Các vị trưởng bối đương nhiên lấy công việc của anh làm trọng, nên không làm anh chậm trễ, chỉ dặn dò: “Vậy cháu đi đường cẩn thẩn, trở về sớm một chút để còn ăn cơm tối đấy.”
Lâm Cảnh gật đầu, xoay người đi ra cửa.
Lục Chẩm Tuyết cúi đầu ăn cơm, cô không biết tại sao lại có chút cảm giác áy náy khó hiểu.
Nhưng mặt khác lại cảm thấy, cô vẫn chưa thật sự làm gì với Lâm Cảnh cả mà. Hơn nữa giữa hai người, như bây giờ không phải được xem như là hòa nhau sao? Sau này không cần để ý đến nhau, không phải tốt hơn à?
Mặc dù cô nghĩ như vậy nhưng buổi tối nằm trên giường vẫn không thể ngủ được.
Lâm Cảnh không trở về ăn cơm tối, cô mất ngủ đến khoảng một giờ rạng sáng, cuối cùng mới nghe được chút động tĩnh dưới lầu.
Cô đoán chắc là Lâm Cảnh đã về, do dự một lúc, vẫn là bò dậy từ trên giường và mang dép đi xuống lầu.
Cô đi xuống tầng dưới, Lâm Cảnh đang chuẩn bị đi vào, hai người gặp nhau ở cửa, Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó lại lạnh lùng đi lướt qua vai cô, một câu cũng lười nói với cô.
Lục Chẩm Tuyết ngửi được mùi rượu trên người anh, cô không cân nhắc lời nói mà hỏi: “Anh đi xã giao sao, trễ như vậy với về?”
Lâm Cảnh vốn dĩ không muốn nói chuyện với cô, anh đút tay trong túi quần, đi thẳng lên lầu.
Lục Chẩm Tuyết nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy hơi phiền.
Tại sao trông cô lại giống như đã làm gì sai vậy.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi đến phòng trà nước, rót một ly trà giải rượu cho Lâm Cảnh.
Phòng khách ở lầu ba, cô bưng ly trà đi lên, đứng ở ngoài và gõ nhẹ cửa.
Đợi một hồi lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Cảnh mở cửa ra, anh đứng ở bên trong, áo sơ mi đã bị cởi bỏ hai nút trên cùng, nhìn anh rất lôi thôi, chỉ lạnh mặt lạnh nhìn cô và nói, “Cô có chuyện gì?”
Lục Chẩm Tuyết đưa cốc trà giải rượu đang cầm trong tay cho anh, “Anh có muốn uống một chút không? Nếu không thì ngày mai có thể sẽ rất nhức đầu.”
Lâm Cảnh không nhìn lấy cô nổi một cái, giơ tay đóng cửa lại.
Lục Chẩm Tuyết đột nhiên cũng tức giận trong lòng, cô đưa tay chặn cửa lại, nhìn về phía anh: “Lâm Cảnh, anh có cần phải tức giận như thế không? Chỉ bởi vì tôi đùa giỡn anh? Nhưng không phải ngay từ đầu anh đã nhìn ra tôi đang cố ý tiếp cận anh sao? Từ khi nào mà anh lại để tôi vào trong mắt thế? Tôi cũng chưa làm gì quá đáng với anh, anh cũng không hề yêu tôi, anh có tổn thất gì ư?”
Trong phòng không mở đèn, chỉ đành mượn những tia sáng ở hành lang, ánh mắt Lâm Cảnh nhìn cô thật sâu, rồi sau đó anh lại cười lạnh một tiếng: “Nói xong chưa?”
Lục Chẩm Tuyết sững sốt, cô hơi nhấp môi dưới, nói: “Anh cho rằng anh vô tội hả. Anh lại không làm tôi tổn thương sao?”
Lâm Cảnh nhíu mày lại, “Bởi vì chuyện từ hôn?”
Lục Chẩm Tuyết lạnh lùng nhìn anh, cô không nghĩ đến việc sẽ nói đến sự kiện đó, chỉ nói: “Dù sao sau này cũng sẽ không gặp nhau nữa, chuyện này xem như hòa. Anh không thua thiệt gì, tôi cũng không mất mát điều gì.
Cô nói xong cũng không dừng lại nữa, xoay người đi xuống lầu.
Lâm Cảnh nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Lục Chẩm Tuyết.
Từ trước đến nay, anh chỉ cảm thấy rằng việc Lục Chẩm Tuyết xuất hiện trước mặt mình mỗi ngày đều rất phiền phức. Anh cũng không thực sự cho rằng vì thích anh nên cô mới quấn lấy anh. Trong miệng cô chẳng có lời nói nào thật cả. Từ trước đúng là anh không để cô vào mắt, anh muốn xem xem, cuối cùng cô muốn chơi bao nhiêu thủ đoạn mới vừa lòng đây.
Nhưng cho đến hôm nay anh mới phát hiện ra, người chân chính không để anh vào mắt, là cô mới đúng.