Edit: An Tĩnh
Buổi tiệc từ thiện diễn ra vào đêm ngày hôm sau đều có sự tham dự của rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp.
Thời điểm Lâm Cảnh đến đây đã là bảy giờ rưỡu, lúc đó Triệu Thận cũng vừa mới đến, đang chuẩn bị đi vào trong, quay đầu sang thì thấy Lâm Cảnh bước xuống xe.
Lâm Cảnh mặc âu phục màu đen, đẹp trai đến nỗi khiến cho một người đàn ông thẳng như Triệu Thận cũng phải cảm khái, rốt cuộc là thằng nhãi này lớn lên như thế nào, lại đẹp trai xuất chúng thế này, thảo nào mà với cái tính tình lạnh như băng của anh, cũng có thể khiến cho nhiều cô gái đổ xô vào.
Nhưng thực ra anh ấy vẫn luôn nghĩ rằng dạo gần đây Lâm Cảnh bắt đầu yêu đương thì khí chất trên người anh thể nào cũng phải dịu dàng như hòa hơn, nhưng vào tối nay, xem ra Lâm Cảnh thật sự không có sự thay đổi nào so với trước kia, khí chất vẫn cao ngạo lạnh lùng, trên mặt vẫn là sự thờ ơ lạnh nhạt như băng, không có một biểu cảm thú vị nào.
Thật là kì quái, làm sao anh lại không thấy Lục Chẩm Tuyết đâu nhỉ?
Triệu Thận nghĩ như vậy, sau đó ngó nghiêng nhìn xung quanh phía sau lưng Lâm Cảnh. Nhưng anh liếc nhìn cả buổi trời rồi, thật sự vẫn không nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đâu.
Không phải chứ? Bây giờ nếu Lâm Cảnh và Lục Chẩm Tuyết đã tính chuyện yêu đương rồi, với những trường hợp như tối nay, không phải anh nên đưa bạn gái tới đây sao?
Triệu Thận cảm thấy vô cùng kì lạ, chờ Lâm Cảnh đi đến, vội vàng tiến lên hỏi: “Sao chỉ có mình cậu đến thôi vậy? Vợ cậu đâu?”
Bạn gái của mình lại bỏ mình để đi làm bạn gái cho người khác, tối Lâm Cảnh vốn đang không vui vẻ, Triệu Thận nhắc đến, sắc mặt của anh càng trở nên khó coi. Nhưng lại lười trả lời câu hỏi trên, đi thẳng vào bên trong.
Triệu Thận nhìn thấy Lâm Cảnh xụ mặt rõ ràng là đang không vui, trong lòng hơi lộp bộp, kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Hai người mới quen nhau đã được bao lâu đâu, mà chia tay rồi à?”
Lâm Cảnh dừng bước, cuối cùng cũng quay mặt sang nhìn anh ấy, “Cậu không biết nói chuyện thì tốt nhất không cần nói đâu.”
Triệu Thận: “…Chia tay thật hả?”
Lâm Cảnh liếc mắt nhìn anh, “Có thể à?”
Làm sao có thể chia tay được. Cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay.
Anh lại lười trả lời lại cái miệng ăn mắm ăn muối của Triệu Thận, tiếp tục đi thẳng vào trong.
Nhưng Triệu Thận vẫn không ngừng đi theo sát phía sau anh, trong lòng cực kì tò mò, “Nếu không chia tay, sao hôm nay cậu lại không đưa Lục Chẩm Tuyết đến vậy? Trước kia cậu không đưa bạn gái đến thì cũng được đi, bây giờ đã có bạn gái rồi, tại sao khồn đưa đến? Cậu nhìn người ta xem, ai cũng đưa bạn gái đi cùng, cậu không đưa, một lát đến đoạn khiêu vũ, năm nay cậu lại không tham gia à?”
Lâm Cảnh nói: “Cậu cho là tớ không muốn đưa cô ấy đến à?”
Triệu Thận tò mò, “Làm sao vậy? Lục Chẩm Tuyết không chịu đến sao?”
Lâm Cảnh đi vào bên trong, tìm kiếm bóng dáng của Lục Chẩm Tuyết theo bản năng, thuận miệng đáp lại một câu, “Cô ấy đã đồng ý đi cùng với anh trai rồi.”
Bên trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy có rất nhiều người, nhưng Lâm Cảnh chỉ nhìn lướt qua một vòng đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, cô đang cầm một ly rượu vang, khuôn mặt nở nụ cười, đang trò chuyện với hai cô gái khác.
Anh đi thẳng về phía đó.
Triệu Thận nhìn theo phương hướng Lâm Cảnh đi đến, cũng nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, anh ấy ngẩn ra mấy giây, xém nữa là bật cười thành tiếng. Thảo nào tâm trạng của người này lại không tốt như vậy, hóa ra bạn gái của anh đã bỏ anh để đi làm bạn gái của người khác.
Lục Chẩm Tuyết vốn đang trò chuyện phiếm với hai người bạn trong ngành xuất bản, từ xa đã nhìn thấy Lâm Cảnh đang đi về hướng của mình, cô hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng chào tạm biệt bạn, đi tới chỗ Lâm Cảnh.
Cô nhìn thấy sắc mặt của Lâm Cảnh vô cùng không tốt, biết chắc chắn anh vẫn đang giận dỗi, thừa dịp xung quanh không có đông người, cô nhẹ nhàng khoác lấy tay anh, cười tủm tỉm, nhỏ giọng dỗ dành anh: “Anh vừa mới đến ạ?”
Cô nhìn phía sau lưng anh theo bản năng, “Anh đến một mình hả?”
Lâm Cảnh: “Nếu không thì còn sao nữa? Em đi với người khác rồi, anh còn có thể đi cùng ai đây?”
“Thôi mà, em biết em sai rồi, tối về nhà em nấu bữa khuya cho anh ăn nha.”
Lục Chẩm Tuyết nói như vậy, tâm trạng của Lâm Cảnh mới tốt lên đôi chút, anh cầm lấy tay của Lục Chẩm Tuyết không chút giấu giếm nào, hỏi cô: “Anh em đâu?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh ấy đến nhà vệ sinh rồi.”
Cô vừa nói, vừa nhìn về phía nhà vệ sinh theo bản năng, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy anh ba đang đi trên hành lang bên ở phía xa xa bên kia.
“Anh ba của em trở lại rồi, em đi trước.” Cô nói rồi liền rút tay mình khỏi tay anh, nhấc chân đi về hướng của Lục Nam Cảnh.
Vừa nãy khi đang đi về đây, Lục Nam Cảnh nhìn thấy em gái mình đang nói chuyện với Lâm Cảnh ở đằng xa, anh tò mò hỏi cô: “Sao em vẫn còn dây dưa không rõ ràng với Lâm Cảnh vậy?”
Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên thốt lên: “Hả?”
Lục Nam Cảnh nói: “Trong mấy tình huống như thế này, em nên cách xa anh ta một chút, chuyện anh ta từ hôn với em, trong giới có mười người thì hết tám chín người biết rồi, bây giờ em còn kè kè đi bên cạnh anh ta, không thể đảm bảo rằng người khác sẽ không nói mấy lời khó nghe với em đâu.”
Lục Chẩm Tuyết không kiềm được sự kinh ngạc trong lòng, “Họ có thể nói gì ạ?”
Lục Nam Cảnh nhìn cô.
Bỗng nhiên Lục Chẩm Tuyết hiểu ngay, cô hỏi: “Chẳng lẽ nói em không biết xấu hổ, người ta đã từ hôn rồi mà em còn quấn lấy anh ấy?”
Lục Nam Cảnh nói: “Anh biết em không bận tâm đến mấy lời người khác nói về mình, nhưng anh không muốn người khác nói xấu về em gái mình như vậy. Trước kia anh đã có nói với em rồi, không nên trêu chọc anh ta, cách xa anh ta ra. Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, hai người cũng không cần qua lại với nhau làm gì nữa.”
Thật ra Lục Chẩm Tuyết vẫn luôn biết rằng anh ba có thành kiến với Lâm Cảnh. Dẫu sao thì ban đầu cũng là do Lâm Cảnh từ hôn với cô, khiến cho cô mất thể diện. Anh ba vốn luôn bao che cho cô, không vừa mắt Lâm Cảnh cũng là chuyện rất bình thường.
Bây giờ cô rất đau đầu. Nếu cô nói cho người nhà biết, mình và Lâm Cảnh đang ở bên nhau, đoán chừng mọi người ai cũng kinh ngạc, có khi còn phản đối mối quan hệ này.
Lục Chẩm Tuyết thấy anh ba nhà mình có thành kiến lớn với Lâm Cảnh như vậy, tạm thời cô không dám nói chuyện cô và Lâm Cảnh đang yêu nhau với anh ấy, không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý với anh ấy.
Suốt cả một buổi tối, Lục Chẩm Tuyết đều không dám đi đến chỗ của Lâm Cảnh ở bên kia, thấy Lâm Cảnh định đi đến đây, cô cũng tránh né anh.
Nhiều lần, Lâm Cảnh cũng đã nhìn ra được. Sắc mặt anh trở nên lạnh băng, thời điểm Lục Chẩm Tuyết đi đến nhà vệ sinh, anh trầm mặt kéo cô đến phía hành lang, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn cô chằm chằm, “Em trốn tránh anh làm gì?”
Lục Chẩm Tuyết không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói: “Chuyện của hai chúng ta, em tạm thời vẫn chưa nói cho cả nhà biết. Vừa nãy anh đến tìm em đó, anh ba tra hỏi em.”
Sắc mặt của Lâm Cảnh càng trở nên khó coi hơn, “Hỏi em thì làm sao? Không thể nói à?”
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy Lâm Cảnh hơi vô lý, cô nói: “Hai chúng ta mới ở bên nhau được bao lâu đâu, nếu như phải nói ra thì cũng không phải ngay bây giờ.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Lục Chẩm Tuyết không muốn cãi vả, cô thấy xung quanh không có người, nhón chân hôn Lâm Cảnh một cái, dỗ dành anh: “Chờ một khoảng thời gian đi, đợi em suy nghĩ tìm cách nói với người nhà nha anh.”
Lâm Cảnh nghe Lục Chẩm Tuyết nói như vậy, lại được chiêu thức dỗ lấy lòng ngọt ngào như đường mật của cô dỗ dành một hồi, tâm trạng cũng tốt hơn, anh không ép buộc cô nữa, chỉ cầm lấy tay và nhìn cô, hỏi: “Vậy em định khi nào mới nói với gia đình em?”
Trước kia Lục Chẩm Tuyết dự định trong khoảng nửa năm này sẽ không nói, dù sao chuyện tình cảm này là thứ không phải ai cũng xác định trước được. Nhưng cô nhìn thấy Lâm Cảnh đối xử với mình rất tốt, vốn định sẽ nói cho anh ba biết vào tối hôm nay.
Nhưng lời nói vừa nãy của anh ấy lại khiến cho cô không dám nói ra nữa.
Dù sao thì lần trước khi Lâm Cảnh từ hôn với cô, thái độ rất lạnh nhạt thờ ơ. Mặc dù đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của ông nội cô và ông nội Lâm Cảnh, còn quan hệ ngoài mặt của hai gia đình vẫn khá tốt, mỗi lần ba mẹ gặp Lâm Cảnh, thái độ rất rộng lượng, không có biểu hiện so đo làm mất phong độ.
Song chuyện từ hôn này đã ảnh hưởng đến mặt mũi của gia đình cô, khoảng thời gian đó, có rất nhiều người trong thành phố Giang đã lan truyền nhiều tin tồn th/ô tục, nói rằng nhà cô muốn trèo cao đến đại công tử của tập đoàn Hằng Tịch.
Bây giờ cô với Lâm Cảnh lại ở bên nhau, cô thật sự rất sợ gia đình mình sẽ tỏ thái độ.
Cô vừa nghĩ thế, lại cảm thấy muốn oán trách Lâm Cảnh, giận dỗi trừng mắt nhìn anh, “Tại sao ban đầu anh cứ phải từ hôn!”
Nếu như không có chuyện từ hôn đó, thì bây giờ nào có mấy thứ phiền phức này.
Lâm Cảnh kinh ngạc không thôi, không biết vì sao Lục Chẩm Tuyết đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Lục Chẩm Tuyết thấy có người đi đến đây, vội vàng rút tay mình ra khỏi tay của Lâm Cảnh, nói: “Em đi ra ngoài trước đây, về nhà rồi nói sau.”
Sau khi Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài, Lâm Cảnh đứng ở trong hành lang một hồi, bỗng dưng anh không thể đoán được, câu nói cuối cùng của Lục Chẩm Tuyết là có ý gì.
Buổi tiệc kéo dài đến mười một giờ tối mới kết thúc, mọi người lần lượt vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết cũng đi cùng anh ba theo dòng người đi ra bên ngoài, nhưng thời điểm lúc cô đi ra, lại quay đầu tìm kiếm Lâm Cảnh theo bản năng.
Thật ra thì cũng không cần mất sức tìm, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy anh. Lâm Cảnh đang đi chung với Triệu Thận, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người xuyên qua dòng người náo nhiệt đối diện nhau. Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, chỉ trong nháy mắt đó, cô rất muốn được đi về phía của anh.
Cô đang xuất thần, đột nhiên anh ba hỏi cô: “Buổi tối đã ăn no chưa? Có muốn đi ăn thêm gì khác nữa không?”
Lúc này Lục Chẩm Tuyết mới lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu ra chỗ khác, nói: “Không cần ạ, em ăn rất ngon.”
Lục Nam Cảnh ừ một tiếng, cô đi theo anh ba ra khỏi nơi tổ chức tiệc, tài xế đã đứng bên ngoài từ trước, cung kính mở cửa ghế sau ra cho cô, “Lục tổng, tứ tiểu thư.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười đáp lại, sau đó khom lưng ngồi vào bên trong xe.
Trên đường đi về, Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một lúc, lặng lẽ lấy điện thoại di động của mình ra gửi một tin nhắn qua wechat cho Lâm Cảnh, nói:【Em đi về trước. Anh cũng về sớm nhé.】
Tin nhắn được gửi đi, cô đợi một lúc, Lâm Cảnh không trả lời lại.
Cô khóa máy rồi ném thẳng điện thoại di động vào trong túi xách.
Lục Nam Cảnh nhìn thấy hiếm khi Lục Chẩm Tuyết nói ít như tối nay, anh hỏi cô: “Làm sao vậy? Vì chuyện ban nãy anh nói nên khiến em không vui hả?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, trả lời anh: “Không có. Em biết anh ba đang muốn tốt cho em mà thôi.”
Lục Nam Cảnh duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, nói: “Biết là được rồi.”
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết về đến nhà đã gần mười hai giờ khuya, cô xuống xe, khom người hỏi Lục Nam Cảnh đang ngồi trong xe, “Anh ba, anh có muốn lên nhà ngồi chơi một lúc không ạ?”
Lục Nam Cảnh: “Không cần đâu. Muộn quá rồi, em nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
“Vâng ạ. Vậy anh về rồi cũng nghỉ ngơi sớm nhé.” Cô nói xong, lại quay đầu v=nói với chú tài xế lái xe, “Chú Lý, lái xe chậm thôi ạ.”
Tài xế Lý vội vàng đáp lại lời cô, “Tứ tiểu thư cứ yên tâm ạ.”
Lục Chẩm Tuyết chào tạm biệt anh ba xong, mới xoay người đi vào trong tiểu khu.
Cả đêm này đầu óc cô đều rối bời lộn xộn, sau khi về tới nhà, cô nằm trên ghế sofa một lúc. Lại lấy điện thoại ra nhìn thử, Lâm Cảnh vẫn chưa trả lời tin nhắn cô gửi đi lúc nãy.
Cô đặt điện thoại di động lên trên bàn trà nhỏ, đứng dậy đi về phòng ngủ tắm rửa.
Lúc tắm xong đi ra ngoài cũng đã mười hai giờ rưỡi, cô lấy cốc trên bàn trà nhỏ rồi rót nước uống, mới vừa rót nước xong thì chuông cửa vang lên.
Cô hơi sững sốt, bỗng nhiên đến lượt điện thoại để trên bàn vang lên.
Cô đi đến cầm lấy điện thoại rồi bấm nhận, giọng nói trầm thấp của Lâm Cảnh truyền ra từ trong ống nghe, “Đã ngủ chưa?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Chưa ạ.”
Cô nói xong thì lập tức đi đến mở cửa, cánh cửa được mở ra, quả nhiên Lâm Cảnh đang đứng ở bên ngoài.
Cô nhìn anh, không nhịn được bật cười, “Có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh ghiền ở lại chỗ em rồi phải không?”
Lâm Cảnh không trả lời cô, chỉ hỏi một câu: “Lục Chẩm Tuyết, em không nói chuyện của chúng ta cho người nhà biết, là vì em đang bận tâm chuyện gì khác à?”
Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không nói nên lời.
Lâm Cảnh lại hỏi tiếp: “Là vì chuyện anh từ hôn lần trước sao? Em sợ người nhà sẽ không đồng ý phải không?”
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng không phải hoàn toàn vì lí do đó. Dù sao em và anh bắt đầu ở bên nhau cũng chưa được bao lâu, bây giờ không cần nghĩ xa đến như vậy đâu.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Tại sao không nghĩ? Lục Chẩm Tuyết, anh không hề đùa giỡn với em.”
Lục Chẩm Tuyết không ngờ rằng Lâm Cảnh sẽ nghiêm túc như vậy, cô hơi ngây người, nhìn Lâm Cảnh, nói: “Em biết mà——-“
“Nếu em lo lắng ở phía gia đình mình, chuyện này là trách nhiệm của anh, để anh tự giải quyết.”
Lục Chẩm Tuyết bị câu nói của anh dọa cho giật mình, “Anh muốn làm gì ạ?”
Lâm Cảnh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh sẽ đi gặp ông nội và ba mẹ của em. Anh tự nói với họ về chuyện của chúng ta.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, thật lâu sau, cô không nhịn được nữa, đành nói thẳng: “Lâm Cảnh, thật ra hai chúng ta của bây giờ vẫn chưa đến mức tính chuyện cưới gả đâu anh.”