Trao Anh Trái Tim Em

Chương 40

Cơm tối vẫn ăn ở nhà ông ngoại, nhưng bởi vì sáng mai phải lên máy bay quay về nên sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh phải trở về khu nội thành trước.

Lục Chẩm Tuyết mới vừa trở về chưa được hai ngày, thật ra có hơi không tiếc nuối việc phải xa nhà.

Ăn cơm tối xong, màn đêm buông xuống, cô ngồi trên một băng ghế gỗ dưới mái hiên nhà ông, chống cằm ngửa mặt ngắm sao trên bầu trời đêm.

Lâm Cảnh từ bên trong nhà đi ra, nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết ngồi ở mái hiên ngắm sao trời một mình.

Anh đi đến, đưa tay xoa nhẹ đầu của Lục Chẩm Tuyết, “Làm sao vậy?” Cô nhích sang bên cạnh một chút, nhường chỗ trống cho Lâm Cảnh ngồi xuống với mình.

Lâm Cảnh ngồi xuống, quay đầu nhìn cô.

Đôi mắt anh đen nhánh sâu thẳm, không nhìn ra được đang suy nghĩ điều gì.

Lục Chẩm Tuyết đưa tay sờ lên mặt mình theo bản năng, “Sao vậy ạ? Trên mặt em dính gì sao?”

Lâm Cảnh nhìn cô, bật cười, nói: “Không có gì.”

Anh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết ngồi dưới mái hiên ngắm sao một mình lẻ loi, dáng vẻ không nỡ rời xa gia đình, trầm mặc một hồi, anh lên tiếng hỏi cô: “Không muốn quay về à?”

Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng, cô khoác lấy cánh tay của Lâm Cảnh, tựa đầu lên vai của anh, nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nhỏ giọng nói: “Có hơi không nỡ buông bỏ.”

Lâm Cạnh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi tiếp: “Vậy em nỡ bỏ rơi anh à?” Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cũng không nỡ bỏ anh được.” Cô vừa có hơi tiếc nuối khi phải xa gia đình, lại càng không nỡ phải xa Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh nghe Lục Chẩm Tuyết nói không nỡ bỏ rơi mình, cuối cùng khóe môi cũng cong nhẹ lên, mỉm cười hài lòng.

Cuối cùng anh vẫn mềm lòng nói: “Nếu em thật sự không nỡ quay về thì ở lại đây mấy ngày đi, anh xử lí hết công việc trong mấy ngày này rồi quay lại đón em nhé.”

Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, cô ngồi thẳng người lại, nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên, “Có thật không ạ?”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, duỗi tay nhéo nhéo chiếc cằm của Lục Chẩm Tuyết, “Đỡ phải nghe em nói anh bá đạo nữa.”

Mặc dù Lâm Cảnh đã đồng ý để Lục Chẩm Tuyết ở lại nhà với gia đình thêm mấy ngày, sau khi anh giải quyết hết công việc sẽ quay lại đón cô. Nhưng khi Lâm Cảnh thật sự đi về trước, Lục Chẩm Tuyết lại bắt đầu nhớ anh không chịu được, cả ngày trong lòng không thể bình tĩnh được.

Cô phát hiện ra rằng sau này, khi bắt đầu yêu đương với anh rồi, tâm trạng lại hoàn toàn không giống lúc cô còn độc thân nữa. Thời điểm còn độc thân, cô muốn ở lại đây bao lâu thì sẽ ở lại đó bấy lâu, không giống như bây giờ, mới xa nhau có một ngày, Lục Chẩm Tuyết đã nhớ Lâm Cảnh chết đi sống lại rồi.

Hơn chín giờ tối, cô rửa mặt xong thì nằm nhoài người trên giường, mở Wechat, trò chuyện qua video với Lâm Cảnh,

Cuộc gọi vừa được chuyển đi cỡ hai giây, đã được người bên kia nhận. Video vừa được mở ra, Lục Chẩm

Tuyết phát hiện Lâm Cảnh vẫn còn ở trong phòng làm việc, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã là đêm khuya. Cô vội vàng hỏi anh: “Tại sao anh vẫn còn ở phòng làm việc vậy ạ? Ở lại làm thêm giờ sao? Anh đã ăn cơm tối chưa?”

Mười giờ sáng nay, chuyến bay của Lâm Cảnh đã đáp xuống sân bay, vừa xuống máy bay anh đã về thẳng công ty, bận rộn đến tận bây giờ, vẫn chưa được nghỉ ngơi lúc nào.

Thấy Lục Chẩm Tuyết trong video, mệt mỏi nguyên cả ngày hôm nay gần như bay biến hết. Anh cong môi mỉm cười vui vẻ, trả lời cô: “Anh ăn rồi.” Lại không quên hỏi cô: “Còn em thì sao? Hôm nay chơi cái gì vui vậy?”

Lục Chẩm Tuyết nằm sấp trên giường, một tay cầm điện thoại di động, một tay thì chống cằm, nói:

“Buổi sáng em đi câu cá, buổi chiều em ở nhà chơi.” Lâm Cảnh cười, nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ anh không?”

Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết trả lời thành thật, “Nhớ muốn chết luôn.” Đúng thật là nhớ muốn chết đó, cô càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, có lẽ vẫn nên trở về cùng với Lâm Cảnh thì hơn.

Lâm Cảnh nghe Lục Chẩm Tuyết nói rằng cô cũng nhớ anh, tâm trạng rất tốt, ánh mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết tràn đầy ý cười dịu dàng, anh nói: “Có thể hai ngày tiếp theo anh vẫn còn khá bận, sau khi xong sẽ quay lại đón em về.”

Lục Chẩm Tuyết ồ một tiếng, ngoan ngoãn đáp lời anh.

Dù đã khuya như vậy nhưng Lâm Cảnh vẫn đang làm việc, cô dặn dò anh: “Anh mau về nhà đi thôi, nhớ nghỉ ngơi sớm chút nha.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Anh về ngay đây.”

Lục Chẩm Tuyết gật đầu, cô thấy thời gian cũng đã khá muộn rồi, lại sợ Lâm Cảnh còn nhiều công việc chưa làm xong, nên không muốn quấy rầy cản trở anh làm việc, nhẹ giọng nói: “Vậy anh cứ làm việc đi, em không làm phiền anh nữa, khi nào anh làm xong phải mau chóng về nhà nghỉ ngơi sớm đó.”

Lâm Cảnh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, không chịu kết thúc video.

Lục Chẩm Tuyết đợi một hồi lâu, không nhịn được cười, nói với anh: “Anh tắt đi.”

Lâm Cảnh nhìn cô, cũng bật cười mấy tiếng, nói: “Em tắt đi.”

Lục Chẩm Tuyết cũng không nhịn được cười ha ha, cô trêu chọc Lâm Cảnh: “Sao anh lại ấu trĩ như vậy chứ.”

Mặc dù nói như thế đấy, nhưng trong lòng cô lại rất ngọt ngào. Cô cầm điện thoại và chui vào trong chăn, không nỡ bấm kết thúc video.

Lâm Cảnh cũng không chịu bấm tắt, hai người lại trò chuyện thêm một hồi lâu. Lục Chẩm Tuyết cuộn mình trong chăn ấm, nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ với ông nội anh, còn có em gái nữa, họ có thích thứ gì không ạ?”

Lục Chẩm Tuyết vẫn nhớ đến việc khi quay về sẽ đến gặp gia đình Lâm Cảnh. Mặc dù lúc đầu cô muốn yêu đương trong âm thầm, không hề có dự định sẽ nói cho người nhà biết sớm như vậy, nhưng bây giờ gia đình hai bên đều biết hết cả rồi, dĩ nhiên không thể nói dối gạt mọi người được nữa.

Lâm Cảnh nói: “Em đến thăm họ với anh là tốt rồi, không cần chuẩn bị những thứ khác.”

“Không tốt lắm đâu anh.” Lục Chẩm Tuyết chân thành nói: “Như thế mọi người sẽ bảo em không lễ phép.”

Lâm Cảnh bị cô chọc cười, anh cầm cốc trên bàn làm việc, đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước, nói với cô: “Em sợ cái gì chứ, người nhà anh đều rất thích em.”

Lục Chẩm Tuyết cũng không thèm khiêm tốn nữa, cười nói: “Tất nhiên rồi. Từ nhỏ em đã được người lớn yêu quý rồi đó nha.”

Lâm Cảnh bật cười thành tiếng.

Lục Chẩm Tuyết nghe ra được sự cười nhạo trong tiếng cười này của anh, cũng không nhịn được cười theo, “Anh cười cái gì?”

Lâm Cảnh cười, nói: “Không có.”

Lục Chẩm Tuyết cuộn mình trong chăn, khóe miệng cong cong, cô nhìn Lâm Cảnh rót nước xong, đi về lại bàn làm việc, mới nhỏ giọng hỏi: “Vẫn còn phải làm việc hả anh?”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Còn một số việc nữa.”

Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, ngoan ngoãn nói: “Vậy anh cứ làm việc đi ạ, em thật sự không quấy rầy đến anh nữa đâu. Anh làm xong thì phải về nhà nghỉ ngơi sớm nha.”

Lâm Cảnh gật đầu, đáp lại cô: “Được rồi. Em cũng phải đi ngủ sớm đi đó.” Im lặng một lúc, anh bổ sung thêm: “Qua mấy ngày sẽ đến đón em về.” Trong lòng Lục Chẩm Tuyết tràn đấy ngọt ngào, cả trái tim cũng mềm nhũn ra, cô cong môi, gật đầu đồng ý, đáp một tiếng, “Được ạ.”

Cúp điện thoại, thật ra Lục Chẩm Tuyết muốn ngủ sớm. Nhưng cô vừa nhớ đến Lâm Cảnh, trong lòng lại không kiềm được mà lâng lâng, khóe môi cong cong, cuộn mình trong chăn cười trộm. Thế nhưng trong lòng càng hạnh phúc ngọt ngào bao nhiêu thì cô càng nhớ Lâm Cảnh bấy nhiêu. Bây giờ cô thật sự rất hối hận, biết thế vẫn nên về cùng với Lâm Cảnh thì hơn.

Cô không thể đợi đến khi Lâm Cảnh xong việc đến đây đón mình được, sáng sớm ngày kế tiếp lập tức mua vé máy bay quay về với anh liền.

Mẹ Lục cười trêu ghẹo cô, “Không phải con nói muốn ở lại đây mấy ngày à? Sao mà lại quay về nhanh như vậy rồi?”

Rốt cuộc thì Lục Chẩm Tuyết vẫn là một cô gái, ít nhiều vẫn cảm thấy thẹn thùng. Cô cười giả lả mấy tiếng, xách vali hành lí đi xuống lầu, đến cửa, mới quay người ôm mẹ mình một cái, nói: “Mẹ, mấy tháng nữa con lại về thăm mọi người ạ.”

Dĩ nhiên mẹ Lục có thể hiểu được bây giờ con gái mình đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, chắc chắn không chịu nổi cảm giác rời xa bạn trai của mình. Bà cười nói: “Được rồi, khi nào hai đứa rãnh rỗi thì về đây thăm mọi người hé.”

Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lại mẹ, sau khi chào tạm biệt với mẹ, cô lên xe và đi thẳng đến sân bay.

Lục Chẩm Tuyết mua vé chuyến bay vào lúc mười giờ sáng nay, lúc máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố S thì vừa đúng lúc đến mười hai giờ rưỡi. Ra khỏi sân bay, Lục Chẩm Tuyết lập tức bắt xe đi về nhà của Lâm Cảnh.

Cô không thông báo với Lâm Cảnh rằng hôm nay mình sẽ trở về, muốn tạo một bất ngờ vui vẻ cho anh.

Cô có mật mã nhà của Lâm Cảnh. Lần trước anh đã cố ý đổi mật mã thành sinh nhật của cô, để cho cô nhớ.

Lúc về đến nhà đã là khoảng giữa buổi chiều rồi, Lục Chẩm Tuyết mở khóa vân tay, sau đó nhập mật mã vào cửa.

Nhà không có gì khác biệt so với trước khi hai người quay về thành phố Giang cả, ngay cả trái cây trên bàn trà vẫn còn nguyên vẹn.

Lục Chẩm Tuyết đoán chừng có lẽ tối hôm qua Lâm Cảnh không về nhà, có thể là sau khi làm xong việc thì anh ngủ lại ở công ty luôn.

Cũng không biết có nghỉ ngơi đầy đủ giữ sức khỏe không nữa.

Cô than thở. Phát hiện Lâm Cảnh là một người cuồng công việc quá mức, không hề biết tự chăm sóc bản

thân mình thật tốt gì hết.

Lục Chẩm Tuyết xách hành lí vào nhà, trước hết thì mở vali hành lí ra, cầm một bộ quần áo sạch đến

phòng tắm để tắm rửa gội đầu sạch sẽ, sau khi tắm xong, cô sấy khô tóc, sau đó mới đi ra khỏi phòng

ngủ, đến phòng khách dọn dẹp lại bàn trà.

Mấy ngày không có ai ở nhà, ít nhiều cũng sẽ có bụi bặm. Lục Chẩm Tuyết dọn dẹp lại phòng ốc thật

sạch sẽ.

Chờ đến khi cô dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đã là ba giờ chiều rồi.

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nên đi thẳng về phòng để ngủ trưa một giấc ngon lành lấy lại tinh thần.

Lục Chẩm Tuyết vốn chỉ muốn chợp mắt một lúc thôi, nào ngờ khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, bên

ngoài trời đã tối đen.

Cô mơ mơ màng mang mò mẫm tìm kiếm điện thoại để xem thời gian, bây giờ đã hơn bảy giờ tối.

Trên màn hình điện thoại thông báo có một cuộc gọi nhỡ, là cuộc gọi từ Lâm Cảnh vào nửa tiếng

trước.

Không biết cô đã tắt âm điện thoại từ lúc nào, không hề nghe thấy tiếng chuông.

Cô gọi lại cho Lâm Cảnh, điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhấc máy.

Giọng nói trầm thấp của Lâm Cảnh truyền qua loa: “Đang làm gì vậy?” Lục Chẩm Tuyết mới vừa tỉnh

ngủ, giọng nói vẫn còn mơ mơ màng màng, cô lầu bầu nói: “Đang ngủ mà.”

Phía bên Lâm Cảnh giống như đang ở bên ngoài vậy, hơi ồn áo một chút, anh cười nhẹ, nói: “Bây giờ

mới mấy giờ đâu.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em ngủ trưa thôi ạ.”

Cô xoa xoa đôi mắt của mình, khiến bản thân tỉnh táo lại hơn đôi chút, hỏi anh: “Anh vẫn còn ở công

ty ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Không có. Tối nay anh phải đi xã giao.”

Lục Chẩm Tuyết ồ một tiếng, không quên dặn dò anh cẩn thận: “Vậy anh uống ít rượu thôi nha, xã giao

xong thì về nhà sớm đó.”

Tối nay Lâm Cảnh cần bàn bạc về một hạng mục, lúc nhận được điện thoại của Lục Chẩm Tuyết, cục diện

đàm phán vừa đứng lúc đi vào trạng thái bế tắc, tính nhẫn nại của anh đã bị hao hụt đi hết rồi, nên

dứt khoát đi thẳng ra ngoài nghe máy luôn.

Vào lúc này đứng bên ngoài hóng gió trời mát mẻ, lại nghe được giọng nói dịu dàng của Lục Chẩm

Tuyết, đột nhiên anh rất nhớ cô.

Anh thấp giọng đáp lời cô, lại hỏi: “Em thì sao? Đã ăn cơm chưa?”

Lục Chẩm Tuyết không nói cho Lâm Cảnh biết chuyện cô đã quay về nhà, cô vừa leo xuống giường, vừa

đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị ra ăn cơm tối, trả lời anh: “Bây giờ em ăn ngay đây.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, nhưng không cúp điện thoại.

Lục Chẩm Tuyết mở loa ngoài trên điện thoại lên, sau đó đặt lên trên bồn rửa tay, vừa kem đánh răng

vừa cười tủm tỉm giả vờ hỏi anh: “Có phải rất nhớ em không?”

“Đúng vậy.” Quả thật Lâm Cảnh rất rất nhớ Lục Chẩm Tuyết, rõ ràng mới chỉ hai ngày không gặp mà anh

đã nhớ cô muốn chết.

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, “Mấy ngày nữa là em quay về với anh rồi nè.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, anh còn muốn nói gì đó nhưng thư kí Trương đã đi ra tìm anh, “Lâm tổng, bên

trong bàn bạc sắp xong rồi ạ.”

Lâm Cảnh gật đầu với ngườu đó, tiếp tục nói với Lục Chẩm Tuyết: “Anh đi làm việc trước nhé, em mau

chóng ăn cơm đi, buổi tối chờ anh gọi điện thoại cho em.”

Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, “Được ạ.”

Lâm Cảnh bàn bạc mọi việc xong xuôi, đi ra khỏi hội sở đã là hơn mười giờ tối.

Anh có uống một ly rượu, không nhiều lắm, trợ lí Dương vội vàng tiến lên mở cửa hàng ghế sau giúp

anh.

Lâm Cảnh ngồi vào, ngước mắt nhìn trợ lí Dương và thư kí Trương, sau đó nói: “Hai cậu cũng mau

chóng về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Cực khổ rồi.” “Không cực khổ ạ. Phải rồi, vậy ngài cũng nghỉ ngơi

sớm nhé.”

Lâm Cảnh gật đầu thay cho lời nói, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nói với tài xế: “Về thôi.”

Quả thật, hai ngày nay Lâm Cảnh rất bận rộn, tối hôm qua xử lí xong hết công việc ở công ty cũng đã

gần mười hai giờ. Lục Chẩm Tuyết không có ở đây, anh cũng lười trở về, cứ thế ở lại nghỉ ngơi luôn

trong phòng làm việc, Hôm nay lại là một ngày bận tối mắt tối mũi, anh ngồi trong xe, nhắm mắt

dưỡng thần một lúc.

Lúc về đến nhà, thời gian vừa đúng mười một giờ.

Tài xế vững vàng đậu xe lại trước cửa tiểu khu, quay đầu nhỏ giọng nói: “Lâm tổng, đến nơi rồi.”

Lâm Cảnh chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thôi, không có ngủ thật. Nghe vậy thì lập tức mở mắt

ra, anh ừ một tiếng, nói với tài xế: “Cực khổ rồi, cậu cũng mau chóng về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Vâng thưa Lâm tổng.”

Lúc Lâm Cảnh về đến nhà mới chỉ hơn mười một giờ một xíu thôi, anh vừa ra khỏi thang máy thì nhanh

chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại đến cho Lục Chẩm Tuyết.

Tiếng chuông vang lên một lúc lâu vẫn không có người nghe máy, anh mở cửa đi vào nhà, còn chưa kịp

mở đèn lên, trong phút chốc có một sức nặng vô cùng quen thuộc nhảy lên trên lưng anh, ôm chặt cổ

anh, vui vẻ hỏi: “Ngạc nhiên chưa nè?”

Lâm Cảnh mỉm cười, thuận tay ném điện thoại lên trên kệ tủ ở huyền quan, sau đó anh đưa hai tay về

sau giữ chân của Lục Chẩm Tuyết lại, cõng cô đi về hướng phòng khách. Trong giọng nói của anh còn

mang theo ý cười vui vẻ, không thể che giấu được sự kinh ngạc và vui sướng, “Không phải em bảo muốn

ở lại với gia đình mấy ngày sao?”

Lục Chẩm Tuyết cúi đầu hôn lên mặt Lâm Cảnh mấy cái, nói: “Nhớ anh nên em về luôn đó.”
Bình Luận (0)
Comment