Dịp lễ tết năm nay náo nhiệt hơn nhiều so với năm ngoái. Dù sao thì năm nay cũng có con dâu mới vào
nhà mà. Đêm giao thừa, Lục Chẩm Tuyết được xem như là con dâu mới trong gia đình, được người lớn lì
xì tận mấy bao rất dày.
Cô cầm mấy bao lì xì thật dày đó, vui vẻ chạy đến khoe khoang với Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh lười biếng dựa người vào lan can trên ban công ở phòng ngủ, nhìn dáng vẻ như một đứa trẻ
của Lục Chẩm Tuyết, hào hứng cầm bao lì xì, anh không nhịn được cười, đưa tay ôm lấy Lục Chẩm
Tuyết, cúi đầu hôn lên môi cô, cười khẽ, hỏi: “Em là con nít à, sao có mấy bao lì xì thôi đã vui
như thế hả?”
Lục Chẩm Tuyết cười, “Dĩ nhiên rồi. Từ sau khi em tốt nghiệp đại học đã không có cơ hội nhận lì xì
nữa rồi. Mỗi năm mới nhìn đám trẻ con được
nhận lì xem, em cũng rất thèm luôn đó.”
Lục Chẩm Tuyết rất hoài niệm khi còn bé được đến nhà ông nội chơi vào dịp Tết âm lịch. Mấy đứa trẻ
trong nhà đã xếp hàng từ sáng sớm chỉ đợi chúc Tết ông nội, dỗ dành làm cho ông vui vẻ, thế là mỗi
một người bọn họ sẽ được nhận tiền lì xì.
Tiền lì xì năm mới đối với Lục Chẩm Tuyết mà nói, là một hồi ức tuổi thơ đáng nhớ, cũng là một loại
cảm xúc mỗi dịp tết đến xuân về.
Đáng tiếc rằng từ sau khi trưởng thành thì không ai cho cô bao lì xì cả. Lâm Cảnh bật cười, hôn Lục
Chẩm Tuyết, nói với cô: “Sau này anh phát cho em.”
Lục Chẩm Tuyết cũng bật cười, nhìn Lâm Cảnh, cô nói: “Anh nói đó nha. Vậy anh phải phát cho em cả
đời này.”
Lâm Cảnh cười, “Ừ, phát cả đời. Sau này nếu chúng ta có bảy mươi tám mươi tuổi, anh vẫn sẽ nhớ đến
việc phát bao lì xì năm mới cho cô Lâm đây.”
Lục Chẩm Tuyết cười vui vẻ, hơi nhón chân ôm cổ Lâm Cảnh, chủ động hôn lên môi anh.
Lâm Cảnh ôm chặt Lục Chẩm Tuyết trong lồng ngực mình, hai người đứng bên ngoài ban công phòng ngủ
hôn nhau cuồng nhiệt. Ánh trăng sáng trên trời cao tỏa xuống, chiếu rọi vào ban công, gió rét ban
đêm vi vu, có hai người đang ôm hôn nhau, nhưng họ lại không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cảm nhận
được sự hạnh phúc và ấm áp.
Đêm ba mươi vốn phải ở nhà đón giao thừa cùng gia đình, nhưng Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh không ở
nhà quá lâu, khoảng hơn mười giờ, Lâm Cảnh đột nhiên hỏi Lục Chẩm Tuyết, có muốn ra ngoài chơi hay
không.
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết sáng rực lên. Dĩ nhiên là cô muốn rồi.
Lâm Cảnh nhìn đôi mắt trong veo bừng sáng của Lục Chẩm Tuyết, khuôn mặt tràn đầy mong đợi, anh
không nhịn được cười, bóp nhẹ mũi cô, “Bé ngốc, mau đi thay quần áo đi.”
Vì vậy Lục Chẩm Tuyết đang vui vẻ phải vội vàng chạy đi thay quần áo, theo Lâm Cảnh đi ra ngoài.
Buổi tối đêm ba mươi, người đi đường không nhiều, nhưng vẫn rất náo nhiệt, trên bầu trời đêm là
những pháo hoa đủ mọi màu sắc được bắn lên liên tục.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đi đến đường Tân Giang, đúng lúc nhìn thấy pháo hoa nở rộ đùng đùng
không ngừng ở đối diện bờ sông. Đủ mọi màu sắc, mấy chục thùng pháo bông được bắn lên trên trời
đêm, trong nháy thắp thắp sáng cả bầu trời như ban ngày vậy.
Lục Chẩm Tuyết vừa kích động vừa hưng phấn reo lên, “Thật là đẹp quá, em thật sự rất thích ngày
Tết!”
Hai tay Lâm Cảnh đặt trong túi quần, dựa vào bên lan can bờ sông, dáng vẻ lười biếng nhưng lại rất
đẹp trai, anh mỉm cười nhìn Lục Chẩm Tuyết, trong ánh mắt anh tràn đầy sự cưng chiều, cười nói với
cô: “Thích ngày Tết như vậy à?”
Lục Chẩm Tuyết cười, cô nhìn Lâm Cảnh và gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp sáng trong, hệt như những ngôi
sao.
Cô rất thích ăn Tết. Mùa xuân đem đến sự náo nhiệt, làm cho cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều mới chỉ
bắt đầu mà thôi.
Nhưng năm nay là ngày Tết mà cô vui nhất.
Cô quay đầu, cười nói với Lâm Cảnh: “Năm nay em rất hạnh phúc.” Lâm Cảnh cười, duỗi tay ôm lấy Lục
Chẩm Tuyết, nhìn cô hỏi: “Tại sao vậy?”
Ánh sáng của pháo hoa trên bầu trời đêm soi sáng hai người, lông mày Lâm Cảnh đều mang theo ý cười.
Thế gian này có vạn vật, nhưng trong đôi mắt anh chỉ có một mình Lục Chẩm Tuyết.
Xung quanh không có người, chỉ có những pháo bông đang nở rộ không ngừng trên bầu trời.
Khuôn mặt Lục Chẩm Tuyết tràn đầy sự vui vẻ, cô nhìn Lâm Cảnh, dịu dàng nói: “Bởi vì có anh bên
cạnh.”
Bởi vì có anh bên cạnh, cho nên mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của em đều vô cùng hạnh phúc.
Lâm Cảnh cũng nhìn Lục Chẩm Tuyết, nhìn rất lâu, không nhịn được lại cúi xuống hôn cô, anh nhẹ
giọng gọi: “A Tuyết.”
“Vâng.”
“Anh yêu em.”
Lục Chẩm Tuyết cười rất vui vẻ, hai tay ôm chặt Lâm Cảnh, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt
tràn đầy ý cười, không thể giấu được sự hạnh phúc, cô nói: “Em biết.”
Lâm Cảnh cười, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô.
Hai người đứng ở đường Tân Giang ngắm pháo hoa một lúc, Lục Chẩm Tuyết nói rằng mình đói bụng. Lâm
Cảnh buồn cười, dắt cô đi ra ngoài: “Muốn ăn món gì?”
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Tối nay mọi người ai cũng về nhà ăn Tết, trên
đường chắc không có bán gì đâu.”
Lâm Cảnh gật đầu đồng ý, “Có thể là vậy.”
“Hay là chúng ta về nhà nấu thức ăn khuya đi anh.” Trong nhà có rất nhiều thức ăn, mọi thứ đều có
đầy đủ trong tủ lạnh. Lục Chẩm Tuyết nghĩ đến hôm nay là giao thừa, nói: “Chúng ta về nhà nấu sủi
cảo ăn nha.”
Lâm Cảnh cười, cầm tay Lục Chẩm Tuyết, “Được.”
Lục Chẩm Tuyết rất vui vẻ, còn nói: “Tối nay chúng ta đón năm mới cùng nhau đi.”
Lâm Cảnh mỉm cười, đồng ý với cô, “Được.”
Trên đường không có người nào, hai người nắm tay nhau, đi dọc theo con đường để quay về nhà.
Nơi này cách nhà không xa, đèn đường màu vàng nhạt kéo dài chiếc bóng trên mặt đất của hai người
trông thật dài.
Ánh trăng trong sáng chiếu rọi con đường về nhà của họ.
Lúc về đến nhà, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tuyết rơi.
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu lên, đưa tay đón lấy một bông hoa tuyết lạnh lẽo.
Tuyết rơi vào lòng bàn tay, trong nháy mắt hóa thành nước. Lâm Cảnh cười trêu chọc cô, “Không lạnh
à?”
Lục Chẩm Tuyết áp bàn tay bị nước làm cho lạnh buốt lên mặt Lâm Cảnh, cười nói: “Anh tự cảm nhận
thử xem.”
Lâm Cảnh cười, kéo tay Lục Chẩm Tuyết xuống và cầm chặt trong lòng bàn tay mình, “Bé ngốc.”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, thấy nhà ở phía trước, cô chạy bước nhỏ vào sân, đứng trước cửa nhà,
quay đầu chờ Lâm Cảnh đi đến mở cửa.
Hai tay Lâm Cảnh đặt trong túi quần, thân hình cao ráo, đẹp trai đến mức khiến người ta không dời
mắt được. Khóe môi anh còn hơi nhếch lên gợi ra nụ cười, người này đã mê hoặc Lục Chẩm Tuyết đến
nổi cô không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi.
Chờ Lâm Cảnh đi đến, Lục Chẩm Tuyết lập tức thúc giục Lâm Cảnh mở cửa.
Lâm Cảnh tìm chìa khóa, nhưng vẫn không mở cửa ngay. Một tay anh ôm lấy eo Lục Chẩm Tuyết, áp sát
người cô lên cánh cửa, cúi đầu dịu dàng hôn cô, “A Tuyết, năm mới vui vẻ.”
Trên hàng hiên không có mở đèn, chí có ánh trăng lò mờ chiếu xuống. Lục Chẩm Tuyết không nhịn được
cười, hai tay giơ lên ôm cổ Lâm Cảnh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: “Năm mới vui vẻ.”
Trong mắt Lâm Cảnh ẩn chứa ý cười, anh chăm chú nhìn Lục Chẩm Tuyết trong đêm tối, giọng nói trầm
thấp, “Gọi chồng.”
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn, nhịn cười, “Chồng ơi.”
Lâm Cảnh cũng không nhịn được cười, trước khi cúi đầu hôn Lục Chẩm Tuyết còn không quên khen cô:
“Ngoan.”