Trao Đổi

Chương 4

Đẹp hơn hả?

– Đúng! Phong lộ vẻ tiếc rẻ: Phải chi anh là con gái nhỉ

– Ngồi đi!

Cả 2 bắt đầu trò chuyện rôm rả quên cả kẻ đang đứng nãy giờ

– hèm! kẻ đó lên tiếng: 2 vị gọi gì ạ?

– A… Cho tôi cafe đặc còn anh ấy thì trà chanh không đường, nhiều đá và thêm một cái bánh ngọt nữa … Đúng không anh?

– Cậu vẫn nhớ rõ nhỉ

Nhật bỗng cảm thấy giận vô cùng, sao 2 cái kẻ kia lại có thể tự nhiên, vui vẻ đến thế: Anh chưa từng thấy Phong cười nhiều như vậy cũng như Vân… Nụ cười của Vân hôm nay rất… đáng yêu: Nó vô cùng hồn nhiên, giống như một đứa trẻ vậy …

” Phải chi anh ta cười như thế với mình ”

Ý nghĩ thoáng qua đó kiến Nhật rùng mình … Không, tỉnh táo đi, anh ta là con trai, mình không thể có cảm tình với con trai được ….

– Cậu đến đây vì bạn à?

– Vâng! Phong cười chỉ tay về phía Nhật: Cậu ta là bạn của tôi

– Nhật là bạn cậu à? 2 người học cùng lớp phải không?

– Anh cũng biết cậu ấy? Phong ngạc nhiên hỏi:

– Ừ! Vân mỉm cười: Tôi đang ở nhờ nhà cậu ấy

– Gì! Phong giật mình: Anh ở chung với cậu ta thật sao?

– Yes, cậu có thể hỏi cậu ấy

Nhật thấy lạ khi cả 2 con người kia lại quay nhìn mình … Phong quay lại hạ giọng

– Anh ở đó có ổn không?

– Nghĩa là sao?

– Chà … Nhật khá là lạnh lùng và khó chịu,anh …

– Tôi không thấy thế … Vân cười: Cậu ta rất thú vị, dễ nổi điên và…

– Anh quen cậu ta ở đâu?

– Ở …

” Cạch ”

– Nước và đồ uống của 2 người đây

Cả 2 ngước lên và giật mình sợ hãi trước gương mặt khủng bố chưa từng có … Nhật đặt các thứ ra bàn, gằn giọng:

– Đừng có nói những thứ vớ vẩn không đừng có trách,.

Cả 2 gật đầu

– Đáng sợ thật! Phong thở phào khi Nhật đi khỏi: Thôi, giờ anh đang học ở đâu?

– Ở …

– Có vệ sĩ chưa?

– một người cực tốt …





( Bên trên là những chuyện họ đang tám … Nghe không kịp nên đành để vậy)

2 tiếng sau ( kinh khủng … Con trai có lắm chuyện để nói vậy sao?)

– Tôi thấy quán này đang tuyển thêm người, sao anh không vào làm luôn đi

– Ý hay đấy! Vân cười: Để tôi hỏi …

———–

– Xin lỗi! Bà chủ phẩy tay: Chúng tôi chỉ nhận con trai thôi

– Tôi là con trai đấy! Vân đưa thẻ của mình ra: Cô nhìn đi

Bà chủ nhìn vào tấm thẻ rồi nhìn lên Vân nghi ngờ ” Con trai mà xinh gái vậy sao?” … Vân cười trừ nhìn sang cửa bên cạnh thấy Nhật đang bê thức uống ra

– Cô nhìn nhé! Vân chạy đến bên Nhật

– Anh muốn gì?

– Đưa cho tôi! Vân đỡ lấy khay: Bàn thứ 5 hả?

Bàn thứ 5 là mấy tên đực rựa và đương nhiên …

” Chúng chết chắc rồi ” Phong lẩm bẩm khi nhìn Vân đưa đồ uống đến bàn

– Đồ uống của các anh đây

Thử hỏi trên đời có ái chống lại được nụ cười quyến rũ và giọng nói thánh thót đó không? Đám đực rựa kia há hốc mồm nhìn ” Tiên nữ ” …

– Các anh có gọi gì nữa không?

– À… ừ … Đám đó chúi mũi vào những tấm Menu nhưng mắt lại không ngừng liếc người đẹp … Nhật tím mặt còn Phong lại khúc khích cười

– …

– …

– Sao hả cô?

– Cậu được nhận!

Bà chủ khẳng định chắc nịch khiến Nhật méo mặt ” Đen đủi, anh ám tôi ở nhà chưa đủ sao mà đến cả đây nữa …”

Khách bắt đầu kéo đến đông hơn vì có thêm sự xuất hiện của mĩ nữ … À không, mĩ nam chứ. Chỉ cần nhìn vào lượng khách kéo đến và thêm những cái gật đầu của bà chủ quán Phong có thể chắc chắn tiền lương của Vân sẽ tăng theo cấp số cộng còn người kia chắc chỉ là cấp số không ( Cái mặt cau có thế kia thì hút được ai nữa)…

– ngày mai lại đến nhé!

Bà chủ đon đả tiễn Vân ra tận cửa

– 2 Cậu đợi có lâu không?

– Không lâu, Nhật cau mày nhìn cái đồng hồ: Chỉ mất có 15 phút thôi

– Cậu không giận tôi đấy chứ?

Nhật phăm phăm đi trước mà không thèm trả lời, Vân quay sang Phong cậu ta chỉ lắc đầu …

————

– Em gái! Đi chơi với bọn anh chứ?

Phong cau mày trước 3 tên chận đường mình, anh đứng lên trước nói:

– Xin lỗi, bọn tôi đang vội

– Bọn tao không hỏi mày, thằng ranh! Tránh ra coi

Chúng gạt Phong sang bên và ghé sát mặt Vân … Toàn là mùi rượu …

– Em xinh thật, đi chơi với bọn anh nhé

– Xin lỗi, Vân gạt tay chúng: Tôi không rảnh

– Coi nào! Chúng nắm lấy tay Vân siết nhẹ: Chỉ mất một chút thời gian thôi mà …

– Bỏ tay ra không đừng có trách. Vân gằn giọng làm đám kia trợn mắt kinh ngạc rồi chúng cười phá lên:

– Em làm bọn anh sợ đấy, cưng!

” Shit! Lũ khốn …”

– Bỏ tay ra mau! Đám người giật mình trước tiếng hét và quay lại

– Yo, Phong kêu lên: Cậu quay lại à?

– Cậu làm cái quái gì thế? Nhật tức giận hỏi: Đứng xem à? … Các người bỏ tay ra mau

Nhật nắm tay kia của Vân giật mạnh về mình … Đám người kia tức giận:

– Thằng ranh! Biết điều thì đứng sang bên như thằng bạn của mày đi bằng không đừng có trách

– Hắn nói đúng đấy Nhật! Phong tựa lưng vào cây đèn đường nói: Qua bên này đi, kệ anh ta

– Cậu câm miệng cho tôi! Nhật quát: Tôi Thật lầm khi làm bạn với cậu

Phong nhún vai và cười khiến cho Nhật càng thêm sôi máu mà không chú ý đến mấy kẻ kia

– Coi chừng đó Nhật!

Tiếng kêu vang lên từ phía sau, Nhật quay lại nhưng không còn kịp …. Đau, đầu óc cậu choáng váng vì một cú đập mạnh …

– Thằng ranh, nếu muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì hãy lượng sức mình đi đã

– Các người mới nên lượng sức mình.Phong lên tiếng và tiến lại chỗ Nhật: Để cậu ta tôi lo cho, anh xử lý chúng đi

– Nhờ cậu vậy … Vân đẩy Nhật vào tay Phong rồi quay lại …

———-

– Ê, Cậu vẫn ổn chứ?

– Buông tôi ra! Nhật vùng dậy khi thấy Phong đang ngồi cạnh mình: Tôi không cần cậu quan tâm

– Làm gì ghê thế? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi

– Tốt cho tôi à? Cậu có thể bỏ rơi một người đang cần sự giúp đỡ ai biết khi nào cậu sẽ bỏ mặc tôi

– Anh ta cần sự giúp đỡ thật sao?

Phong chỉ tay ra đường, Nhật không thể tin vào mắt mình: 3 tên đàn ông lực lưỡng giờ đang nằm gục dưới chân Vân…

– Tại sao?

– Anh ta đai đen Karate 3 đẳng đấy, chỉ có một lũ ngu mới dám chạm vào anh ta

Phong nhíu mày khi nghe tiếng rên khẽ từ người bên cạnh, cậu lấy chiếc khăn ướt chạm khẽ lên mặt Nhật:

– Tôi đã bảo cậu cứ kệ mà cậu không nghe

Nhật gạt tay Phong ra nói:

– Cậu biết nhiều quá đấy?

Phong phì cười vờ không để ý đến sự ghen tị trong câu nói đó … Ngước nhìn Vân, cậu bỏ một câu nói:

– Tôi còn biết nhiều hơn cậu tưởng nữa kia

– Gì?

– Hey, Vân — Phong lớn tiếng: Cậu ta tỉnh rồi này

Vân giật mình chạy ngược lại, hỏi dồn:

– Cậu còn đau không? Vẫn ổn chứ?…

Nhật ậm ừ … Phong giơ đồng hồ lên nhìn nói:

– Trễ rồi! Tôi về trước đây … Anh chăm sóc cậu ta nhé

– Ừ! Vân nhẹ nhàng dìu Nhật đứng dậy

Bóng Phong biến mất ở cuối đường, Nhật kéo tay lại:

– Tôi tự đi được

Chiếc điện thoại màu bạc khẽ rung lên trong túi … một tin nhắn mới …

” Đừng quên trả công cho tôi đấy ”

Vân nhếch mép cười trước tin nhắn … Ấn lại:

” Ngày mai tôi sẽ trả công cho em … Yêu em nhiều lắm … ”

Giờ Nhật đang rất khó chịu, thứ nhất là vì cái mặt của mình thế nào ngày mai đám con gái trong trường sẽ lại nhộn nhạo lên cho mà coi … Và cái thứ hai chính là:

– Quay qua đây để tôi xem nào

– Tôi tự làm được. Nhật nói và quay sang hướng khác nhưng đôi tay kia lại nắm đầu anh quay lại

– Đừng có bướng, quay qua đây

Đấy, cái khó chịu thứ hai chính là cái tên này… Vân đang ngồi sát bên anh, rất sát đến mức anh có thể nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt Vân. Hơn nữa, Vân còn ăn mặc có hơi mát mẻ: cái áo trắng của Vân rất mỏng, anh ta lại còn để mở mấy cái cúc trên cùng nữa chứ khiến mắt Nhật không biết phải nhìn vào đâu ( Zậy mà mát mẻ hả bà con)

– Còn đau không? Vân hỏi và nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết sưng

– Không! Nhật đáp rồi quay mặt đi chỗ khác

– Tôi phải cảm ơn cậu vì đã giúp tôi chứ nhỉ?

– Khỏi! Nhật liếc nhìn nụ cười thấy ghét của Vân: Tôi có giúp được gì đâu… Tôi còn chẳng biết anh có đai đen Karate nữa nên mới xông vào

Vân bật cười khúc khích nói:

– Sao tôi nghe như cậu đang ghen tị vậy?

– Anh …

Nhật quay phắt lại và ngay lập tức có một thứ gì đó mềm mại chạm nhẹ lên môi anh … Vân cười đứng dậy:

– Cái đó là để cảm ơn! Ngủ ngon nhé.

Cửa phòng đóng lại, ngồi trong phòng chỉ còn một thằng ngốc đang nghệch mặt vì nụ hôn vừa rồi

————————

– Em đang nghĩ gì vậy?

Vân quay lại nhìn Thạch thở dài nói:

– Tôi đang nghĩ làm thế nào để bắt cóc được trái tim cậu ta

– Người tình mới của em à?

– …

– Hôm qua em đã làm gì cậu ta?

– Tôi hôn cậu ta vậy mà … Cậu ta cứ ngồi im

Thạch tròn mắt nhìn Vân rồi phá lên cười:

– Vậy em muốn cậu ta làm gì? Lao lên tấn công em à?

– Không cần! Nhưng ít nhất cậu ta cũng phải có chút phản ứng chứ … Giống như anh vậy – Vân liếc mắt nhìn Thạch cười tinh quái: Nhớ lần đầu tôi hôn anh, anh đã tránh mặt tôi cả tuần

Thạch cau mày gõ vào đầu Vân:

– Chứ lúc đó tôi phải làm thế nào, đột nhiên thằng bạn thân của mình ôm hôn mình rồi tuyên bố xanh rờn rằng ” Đây là bạn trai của tôi ” …Tôi chưa giết em ngay lúc đó là còn may đấy

Vân bật cười rồi vòng tay ôm lấy Thạch hỏi:
Bình Luận (0)
Comment