Chuyển ngữ: Minh Minh Biên tập: Iris Mặc dù trời còn se se lạnh nhưng tinh thần của các đồng chí vẫn rất cao, sếp Tô xuất phát trước mượn được ba cái cát-sét của đài, mỗi xe có một cái, mở kênh ca nhạc giống như đi chơi xuân hồi bé, chỉ khác cái bây giờ đã vào đông, sắp đến Tết rồi.
Cố Thanh Châu hỏi Nghiêm Thanh: "Sắp hết năm rồi, em tính về nhà mấy ngày?"
Nghiêm Thanh tính toán: "Giao thừa với mùng một đầu năm đi, không thể để hai người họ ăn Tết quạnh quẽ được."
Cố Thanh Châu gật đầu: "Vậy mùng hai anh đến đón em nhé?"
"Không cần đâu anh, anh như vậy ăn Tết cũng vội vàng, em mua vé xe sớm là được mà."
Cố Thanh Châu không đồng ý: "Anh rảnh rỗi."
Trò chuyện một lát thì đến nơi, chỗ này là một nơi nhỏ bé cách thành phố Dương tầm bảy mươi cây số. Ở đây có nhiều trúc nên làng nghề thủ công phát triển, đồng thời phong cảnh tốt cộng thêm khu du lịch sinh thái suối nước nóng nơi đây hấp dẫn rất nhiều khách du lịch đến tham quan tận hưởng không khí thôn quê vào mùa hè, và mùa đông cũng vậy, người ta đến ngâm suối nước nóng. Suối nước nóng có đủ loại hồ lớn hồ nhỏ, và cả hồ trong nhà. Chẳng biết Cố Thanh Châu siêu nhiên thế nào mà đặt được một hồ trong nhà cho mọi người, ngay cả sếp Tô cũng không tài nào đặt được.
Ban đêm cởi quần áo, ở trong phòng ngâm mình dưới hồ suối nước nóng, nhâm nhi chút rượu mà không cần phải chen chúc ở ngoài, ngẫm lại thật ý vị.
Cho nên các chị em không hẹn mà cùng mặc đồ đẹp, váy váy áo áo đủ thứ loại, còn có áo tắm với áo ngủ. Họ còn bàn với Nghiêm Thanh, buổi tối sẽ đánh bài thâu đêm, dù sao không khí ở đây trong sạch lại còn ăn ngon mặc đẹp, không ngủ cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến nhan sắc.
Có điều đến lúc chia phòng, mọi chuyện lại không được như ý...
Trước đó bàn cái gì hả?
Nghiêm Thanh trầm tư suy nghĩ, nhanh chóng đánh thẳng vào đồng nghiệp C đứng sát bên mình: "Đánh bài suốt đêm cơ à? Mấy chị em phụ nữ chúng ta ở một phòng? Vậy giờ là sao đây? Định lừa ai hả?"
Tiểu C: "Fuck Nghiêm Thanh, sao chị ngây thơ vậy hả? Sao có thể ha ha ha dễ bị lừa thế hả? Em thấy chị mau mau lừa thầy Cố làm xong đại sự cho rồi, anh chị chả còn nhỏ nữa, không quyết đoán như thế sao được!"
Vừa dứt lời, Cố Thanh Châu cầm theo chìa khóa được sếp Tô phân cho đi tới, yếu ớt nhìn Nghiêm Thanh, đang dò hỏi ý của cô.
Còn có thể nói gì nữa đây? Nghiêm Thanh trợn tròn mắt lên trời, chỉ vào nhóm người phía đối diện nói không nên lời.
Cấp trên của cô thấy không còn chuyện gì nữa thì phất tay: "Mọi người ai về phòng nấy sửa soạn mọi thứ đi, một tiếng sau gặp lại ở đây."
Sau cùng còn nhắc nhở cô: "Nghiêm Thanh nữa, đừng tới muộn nhé."
Nghiêm Thanh hét to: "Sao em có thể đến trễ được!"
Sau đó nắm tay Cố Thanh Châu bịch bịch bước đi.
Một tay Cố Thanh Châu xách hành lí, còn tay kia bị Nghiêm Thanh nắm kéo đi. Dọc đường cả hai không nói gì, sau đó anh phát hiện cô đi nhầm chỗ mới kịp thời giữ tay lại, chỉ căn phòng trúc nhỏ bên cạnh: "Phòng này này, em chạy đi đâu!"
Nghiêm Thanh quay đầu, vẻ mặt không được tự nhiên, lẩm bẩm: "Anh đừng hiểu lầm, không phải em nói họ làm như này. Hay là em tìm phòng khác cho anh, kẻo ban đêm em ngáy ngủ lại phiền đến anh."
Cố Thanh Châu ném hành lí vào phòng trước mới ôm cô nàng này vào ngực, nhấc chân bước vào phòng, đóng cửa, ép người nào đó vào cánh cửa: "Anh vui còn không kịp, muốn ở phòng khác làm gì? Không sao đâu, anh không chê em ngáy to mà."
Nhận ra anh thực sự vui vẻ, vừa rồi có lẽ bên ngoài có nhiều người nên nhịn, là kiểu chính nhân quân tử, lúc này chỉ có hai người, ôm Nghiêm Thanh vào lòng mặt mày hớn hở, không nói nhiều lời nhưng Nghiêm Thanh vẫn tỉnh ngộ được.
***
Vì biết đồng nghiệp sẽ gán ghép trêu chọc mình với Cố Thanh Châu nên Nghiêm Thanh kéo anh ra ngoài đợi từ sớm, nhưng vẫn không tránh khỏi bị trêu chọc. Dài phát thanh thành phố toàn kẻ thần kinh bất định, tổ bọn cô còn nặng hơn mấy lần.
Tiểu A: "Ồ sao sớm vậy, tối nay hai người có làm gì bọn tôi cũng không hó hé nửa câu đâu."
Tiểu B: "Phải đó phải đó, trai xinh gái đẹp **, bọn tôi hiểu mà."
Tiểu C: "Nếu không có Nghiêm Thanh sẽ chẳng có thầy Cố đến cùng, chúng ta cũng chẳng có chỗ đi chơi."
Nghiêm Thanh quay sang hỏi Cố Thanh Châu: "Anh không giận chứ?"
Anh lắc đầu khẽ cười, nắm tay cô: "Đồng nghiệp của em rất thú vị."
Nghiêm Thanh: "Haha."
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời là âm độ nhưng không có tuyết, đốt lửa một lát mọi người đã thấy ấm hơn hẳn. Cố Thanh Châu vẫn chu đáo như trước, lấy đồ ăn Nghiêm Thanh đã chuẩn bị sẵn ra, những chuyện này anh không giúp được nhiều, vì cô nàng nào đó nhảy nhót tưng bừng hoàn toàn như một đứa trẻ đang háo hức đi chơi. Nhìn dáng vẻ kia đã biết ngay hồi nhỏ hay ăn vụng khoai lang nướng.
Nghiêm Thanh lấy khoai lang với ngô quết bơ quấn trong gấy bạc nướng trước, sau đó cầm xiên tôm. Buổi tối trước ngày đi, cô và Cố Thanh Châu cùng nhau đi siêu thị, mua ngao sò, rửa sạch bằng nước rồi bỏ vào nồi đun sôi với tỏi, chốc lát sau sò mở miệng, ăn thịt trước rồi mới ăn canh, đây mới gọi là ăn hải sản.
Cuối cùng là cá. Cố Thanh Châu biết cô thích ăn cá nên cố ý mua một cái đầu, hương vị như ở nhà làm, tìm nơi lửa không lớn đặt vào, không lâu sau đã chín.
Việc này cần người chuyên nghiệp làm nên để cho Nghiêm Thanh toàn quyền quản lý, còn những người khác cầm cái que xiên cánh gà quét mật ong và bánh hotdog tạo thành một vòng nướng. Cô ngồi cạnh Cố Thanh Châu, nhìn anh chậm rãi quét mật ong vào cánh gà, xuýt xoa người với người thật khác biệt; cô làm việc nhanh chóng, không câu nệ tiểu tiết thậm chí có hơi tùy tiện, còn anh thì nhã nhặn. Tiếp xúc với anh lâu cô phát hiện hơi thở của anh luôn chậm hơn cô một nhịp, ăn cơm cũng vậy, cô nhanh anh chậm, bọn họ khác biệt như thế song hòa hợp vô cùng.
Cố Thanh Châu nhìn gò má cô, hỏi cô đang nghĩ suy gì.
Cô không nói suy nghĩ lung tung trong đầu mình cho anh biết, chỉ nhỏ giọng đáp: "Anh chừa bụng lại tí nữa ăn khoai lang em nướng, đảm bảo anh nếm một lần không thể quên được."
"Đã muốn ăn từ sớm rồi." Cố Thanh Châu tiếp lời: "Em còn nhớ trước đây em từng nói câu này với anh không?"
Nghiêm Thanh ngẩn người, lập tức nghĩ đến một việc.
Đấy là chuyện từ rất nhiều năm trước, cô thèm ăn, đi trộm khoai lang từ vườn rau nhà người ta rồi ngồi nướng sau chân núi, sau đó hỏi anh đã từng ăn khoai lang nướng chưa, thì anh đáp chưa, dáng vẻ vô cùng trung thực. Thế là cô khen ăn ngon thế nào, anh hỏi cô thẻ hội viên QQ một tháng có đổi được không, cô nói đổi, anh liền nạp thẻ hội viên cho cô.
Cố Thanh Châu nhìn Nghiêm Thanh: "Còn tưởng rằng không thể ăn được."
Còn tưởng rằng mãi mãi không thể gặp lại người ấy, chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa xa.
Nghiêm Thanh cúi mắt, chậm rãi vòng tay qua ôm người đàn ông, trong đầu như có bức tường ngăn lại, mỗi câu nói của Cố Thanh Châu trên vòng quay mặt trời hôm đó đều là hồi ức mà cô không muốn nhớ lại. Cô nào tốt như vậy mà có thể gặp được người tốt như anh!
Đợi cô tuyên bố khoai đã nướng chín, mấy đồng chí như bị bỏ đói lâu năm điên cuồng nhào lên tranh cướp. Nghiêm Thanh đã giấu sẵn hai cái cho mình, chờ người ta đi hết thì cầm que gỗ moi ra, như dâng hiến vật quý hiếm đưa cho Cố Thanh Châu: "Anh ăn đi, ăn mau đi."
Nói thật Cố Thanh Châu không nỡ ăn.
Nghiêm Thanh lại tưởng anh không biết bóc thế nào, vì vậy không ngại bỏng tay lập tức xé lớp giấy bạc bọc khoai ra, thổi thổi rồi đưa lên miệng anh. Không cần anh động tay, chỉ cần há miệng.
Trong lòng Cố Thanh Châu thở dài, cô gái này nếu thật lòng đối tốt với ai thì sẽ đặc biệt đặc biệt tốt.
Mùi khoai lang nướng thơm lừng vấn vít quanh mũi, tiểu C đi ra ngoài thấy vậy lập tức hét to: "Được lắm Nghiêm Thanh, thế mà chị giấu làm của riêng đấy."
Nghiêm Thanh đắc ý cười khà khà, giục bạn trai mình: "Anh ăn đi!"
Anh cắn một miếng, tiện tay kéo cô gái nào đó ngồi lên đùi mình, duỗi tay ôm cô.
Mặc kệ nhiều người đang vây quanh.
Tiểu A: "Khụ khụ!"
Tiểu B: "Khụ khụ khụ!"
Tiểu C: "Hắt xì!"
Nghiêm Thanh: "Nhìn cái gì mà nhìn, ăn của mấy người đi!"
***
Buổi tối trong thôn có tổ chức lửa trại, cũng là một đám người vây quanh đống lửa nướng đồ ăn, trên ghế suối nước nóng có rượu đế người bản xứ cất, vị thanh ngọt. Nghiêm Thanh thích lắm, chơi oẳn tù tì uống rượu với đồng nghiệp, uống một lúc thì cảm thấy chán bèn kéo tay Cố Thanh Châu đi dạo xung quanh.
Vầng trăng tròn vô cùng, Cố Thanh Châu dắt cô đi trên con đường mòn. Cô cất tiếng hỏi anh: "Thế cuối cùng nickname của anh là gì hả?"
Cố Thanh Châu lắc đầu cười không nói.
Anh không muốn nói, muốn để cô tự đoán ra.
Nghiêm Thanh hừ hừ, đồ keo kiệt.
Năm ấy, cô cắt đứt liên lạc trước, nên cái người này vẫn còn ghi thù ư?
Đi mãi cũng nóng người, lửa trại đằng kia cao vút tận đầu, Nghiêm Thanh lấy tay làm quạt, than rượu kia thật ghê gớm.
Cố Thanh Châu dừng bước, nương ánh trăng tròn ngắm nhìn cô, hôm nay cô mặc áo khoác lông màu trắng, khuôn mặt như vùi vào trong đám lông, hai má hồng hồng, có lẽ rượu ngấm thật rồi.
Anh yên lặng xoay người ngồi xổm xuống, ép đầu gối cô vào lưng mình, trầm giọng nói: "Để anh cõng em."
Chân Nghiêm Thanh mềm nhũn lại gần, đung đưa trên người anh, chóng mặt nói: "Cố Thanh Châu, anh là người đầu tiên cõng em."
"Ừ."
"Lưng anh rộng ghê."
"Ừ."
"Tiền Hoa nói anh ta đánh thắng anh."
"Không thể nào."
"Hắn nói hắn nhường anh mà thôi."
"Em gọi hắn ra thử sức lần nữa xem."
"Cố Thanh Châu, em nghĩ đến em trai em."
"Anh biết."
"Em hối hận rồi, em sai rồi."
"Anh biết." Cố Thanh Châu kẹp tay Nghiêm Thanh để lên đùi, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Nghiêm Thanh vùi mặt vào vai anh, mơ màng nói chuyện đông tây, trước kia uống say chưa từng nói nhiều đến vậy, nhưng trong bầu không khí hôm nay cô không nhịn được nói nhiều thêm vài câu, không biết anh có phiền mình hay không.
Đến lúc cõng Nghiêm Thanh về đến thì lửa trại vẫn chưa tàn, Cố Thanh Châu tới chỗ sếp Tô chào hỏi: "Nghiêm Thanh uống say, bọn em xin phép về phòng trước."
Sếp Tô gật đầu liếc nhìn Nghiêm Thanh.
Người trong tay mình mình xót, nhiều năm làm cấp trên của cô nhưng ông vẫn chưa thể quan tâm cô chu đáo, bây giờ nhìn cậu trai này chăm sóc cô tốt như vậy, sếp Tô rất yên tâm. Cho nên một đường đi hùa theo cấp dưới trêu chọc hai người bọn họ, cũng là nghĩ cách thử thách tính cách Cố Thanh Châu một chút.
Không bới móc gì thêm.
***
Nghiêm Thanh ngủ thiếp đi, giang người hình chữ đại nằm trên giường, còn Cố Thanh Châu lấy sách ra đọc như cũ, nghiêm túc ngồi bên cạnh đọc, chỉ là sức hút của cô quá lớn, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu ngắm nhìn cô.
Hai tiếng sau Nghiêm Thanh hơi tỉnh lại, không muộn lắm, 9 giờ tối.
Cố Thanh Châu đặt sách xuống ngồi bên giường nghịch tóc cô, vừa nãy sợ cô khó chịu nên tháo buộc tóc đuôi ngựa ra. Những sợi tóc đen xõa trên giường giống như yêu tinh trong chuyện thần thoại, dựa vào mái tóc dài của mình để câu hồn đoạt phách người chết.
"Khó chịu không em?" Cố Thanh Châu sát lại gần, giọng nói thủ thỉ.
Nghiêm Thanh dụi dụi mắt, đầu tiên là gọi tên Cố Thanh Châu, sau đó cứ gọi cứ gọi mãi. Lần say này dễ chịu hơn rất nhiều, làn mây quấn quanh như lạc vào trong mơ, vui vẻ cực kì.
Cố Thanh Châu chỉ vào đồ người ta để trong phòng trúc, hỏi cô: "Có muốn ngâm một chút không?"
Ban đầu nghĩ cô chưa tỉnh anh sẽ ngâm một mình, thế nhưng bây giờ cô tỉnh rồi, trong lòng anh lại cực kì mong chờ.
Người đàn ông mang theo ý cười trưng cầu ý kiến, nghiêm Thanh nhìn theo ngón tay anh, là một bể nước nóng với hơi nóng lượn lờ trên mặt nước.
Cô nam quả nữ, quang minh chính đại, hồ nước nóng nhỏ, hai người nằm trên giường lớn. Nghiêm Thanh thấy Cố Thanh Châu cười cười, không rụt rè nữa, cứng miệng đáp ừm.
Đứng dậy khỏi giường, cô mặc áo choàng màu xanh lên người, mái tóc rủ xuống, Cố Thanh Châu thích cảm giác mềm mại đó, lại nghịch tóc cô. Nghiêm Thanh trốn vào phòng vệ sinh thay quần áo, thật ra lúc nướng đồ tiểu C đã giảng đạo từ đầu đến cuối cho cô nghe, không cần mặc đồ tắm, trực tiếp khỏa thân quấn khăn tắm đi ra là được.
Trong phòng có chuẩn bị khăn tắm đặc biệt, cánh tay luồn qua hai lỗ, lộ ra làn da trắng ngần hai bờ vai, nhưng sợ lộ quá nhiều nên cũng chỉ có hai lỗ đó, nói chung là không thể tả rõ ràng cái khăn này được.
Đồ của đàn ông thì không cần phiền phức như vậy, Cố Thanh Châu sợ cô không thích nên chuẩn bị mặc đồ ngủ xuống hồ. Nghiêm Thanh ngẩn người hỏi anh: "Anh không cởi à?"
Cố Thanh Châu cười, ừm, cởi hết áo quần ra. Nghiêm Thanh trốn tránh không dám nhìn anh, chỉ thấy trên người anh còn mỗi chiếc quần con, sau đó được khăn tắm quấn ngang eo che lại.
Anh dắt tay cô xuống hồ và dặn dò cô cẩn thận kẻo trượt chân.. Nghiêm Thanh vừa đụng nước đã giật bắn người, nóng thật. Cố Thanh Châu vào ngồi trước, ôm eo cô đặt cô ngồi trên chân mình. Cô hơi đỏ mặt, bàn tay chống vào ngực anh, mắt không biết nên nhìn vào đâu.
Cố Thanh Châu nặng nề mở miệng: "Em không thích à?"
Cô gái trong lòng anh lắc đầu, cắn môi.
Thích chứ, anh mỉm cười hất phần tóc trước ngực của cô ra sau, ngón tay thuận tiện mơn trớn xương quai xanh mảnh khảnh
Cô cảm nhận được, cảm giác tốt hơn nhiều, thế là nhúc nhích cái mông muốn ngồi xuống, anh tiện tay kéo cô về bên mình, nghe anh nói: "Cố Thanh Châu, em muốn hút thuốc."
Anh nhếch môi đi lấy thuốc, lại nghe cô nàng phân phó: "Trong va-li của em có rượu, anh lấy luôn đi."
Khác với nhiều cô gái luôn mang theo va-li nhỏ nhắn, hành lý của cô là một túi xách nho nhỏ, đi đâu cũng rất đơn giản. Trong đầu Cố Thanh Châu bất chợt xuất hiện ý nghĩ mua cho cô một cái va-li thật to và sẽ bỏ tất cả những thứ cô thích đặt vào trong đó.
Cảm giác này thật quen thuộc, là cảm giác mỗi khi Nguyệt Nguyệt làm nũng anh cũng sẽ nghĩ làm sao để có thể mua toàn bộ váy búp bê trong cửa hàng cho con bé ư?
Tuy nhiên anh đoán với Nghiêm Thanh, nếu mua va-li cơ lớn cho cô thì cô cũng chỉ để toàn rượu với thuốc lá.
***
Ôi chao ôi, thoải mái quá đi mất! Nghiêm Thanh nhả làn khói vào mặt Cố Thanh Châu. Cô nhớ đến một câu, mỹ nam, cảnh đẹp, khói thuốc, chén rượu, nhân sinh không còn gì nuối tiếc.
Lần đầu Cố Thanh Châu khó xử day day trán song không nói gì, nhìn Nghiêm Thanh một ngụm thuốc một ngụm rượu, cười cười.
Anh đột ngột rời khỏi chỗ đi đến chỗ Nghiêm Thanh, dang hai tay vây cô lại, tựa như không thể chịu được hai người có khoảng cách, lại đặt cô ngồi lên đùi mình. Nước bị ép dập dềnh lên xuống, Nghiêm Thanh dụi dụi chân bị anh túm lấy, gãi vào lòng bàn chân, cô ngứa chịu không nổi: "Cố Thanh Châu, anh buông ra đi, ngứa quá."
Người đàn ông buông lỏng tay nhưng không ngồi yên, lại tiếp tục vuốt tóc cô. Cô gái ngồi trên đùi anh nghịch ngợm, ma sát qua ma sát lại làm rơi mất cái khăn quấn ngang eo của anh mà không để ý, anh bèn cầm tay cô nắm chặt, dáng vẻ biếng nhác kia như ngày đó ở trên sô pha nhà anh.
Chờ Nghiêm Thanh uống hết chai rượu thì hai người đi lên. Cô uống chưa đủ, náo loạn muốn uống nữa, định bụng qua căn phòng bên cạnh uống tiếp: "Mấy người đó nhất định có, chắc chắn đang ngồi đánh bài, chúng ta cũng đi đi."
Anh nói: "Không được làm loạn, ngủ đi."
Trong mắt anh như có ánh đèn, bỗng nhiên Nghiêm Thanh yên tĩnh lại, sau đó gật đầu.
Cố Thanh Châu tắm rửa xong đi ra thì Nghiêm Thanh đã nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền như đã thiếp đi, gương mặt vẫn còn ửng đỏ do men rượu. Anh vòng qua đầu kia của giường, nhẹ nhàng tránh đánh thức cô.
Thật ra anh không ngủ, con mắt thích ứng với bóng đêm có thể thấy rõ được đồ vật xung quanh, anh trông thấy cô nàng nằm cạnh mình không nhúc nhích nhưng mi mắt lại run run, cái này không thể lừa được ai, cô cũng chưa ngủ.
Cố Thanh Châu lần mò tay cô trong chăn, bàn tay ấm nóng, mềm mại. Anh cứ lẳng lặng nắm như vậy một lúc, cuối cùng không thể chống lại ý nghĩ trong lòng, một tay ôm chầm lấy người cô, hôn lên môi cô.
Phòng trúc nhỏ cách âm không tốt lắm, có thể nghe tiếng đồng nghiệp cô đánh bài cách vách, Cố Thanh Châu nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cô: "Mỗi lần Nguyệt Nguyệt vui vẻ bám lấy anh anh đều sẽ mua đồ con bé muốn."
Nghiêm Thanh nhớ, lúc cô với nhóc con kia gọi video, nghe nói cô Thanh Thanh không có váy công chúa bèn ôm cô thơm cô, sau này Cố Thanh Châu dẫn cô đi mua váy.
Cô mở mắt nhìn anh: "Anh hôn em vậy là muốn cái gì?"
Anh nói: "Muốn em."
"Ừm." Nghiêm Thanh gật nhẹ.
Nhìn anh, không lùi bước không né tránh.
Cố Thanh Châu nghiêng người lấy chăn đắp lên cả hai, hai tay chống bên mặt cô, từ trong áo trượt ra một vật, treo lơ lửng trên sợi dây đeo ở cổ anh, nó là mặt ngọc. Nghiêm Thanh không đánh giá được nó, nhưng đồ mà Cố Thanh Châu đeo bên mình tuyệt không phải là đồ tầm thường. Cô giơ tay lên luồn qua tóc anh, thời gian này đã dài ra một chút, mềm hơn, không còn cưng cứng như trước nữa.
Cô ép anh về mình, viên ngọc kia rơi lên ngực cô, ấm nhuận, hệt như chủ nhân của nó vậy.
Cố Thanh Châu thuận theo ước muốn hôn cô, đẩy đầu lưỡi cô ra nhẹ nhàng châm ngòi. Nghiêm Thanh ngửa đầu tiếp nhận, ngực hơi nhấp nhô, cảm giác tay anh lần mò từ vạt áo ngủ đi vào, lưu luyến nơi eo, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận từng tấc từng tấc. Nhiệt độ trong chăn nóng dần lên, sau lưng Nghiêm Thanh là một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc bết dính bám vào người, anh trượt môi bên tai cô, hôn nhẹ lên tai và dùng răng day nhẹ liền nghe thấy tiếng Nghiêm Thanh như con thú nhỏ thở dồn dập.
Giống y tiếng mời gọi lòng người.
Cố Thanh Châu đè người, vây Nghiêm Thanh giữa hai chân mình, cơ thể nặng nề của người đàn ông mang đến một cảm giác an toàn khôn tả. Nhịp tim Nghiêm Thanh đập rộn ràng như có thể nghe được, hòa chung một nhịp với nhịp tim của Cố Thanh Châu, mang theo tiết tấu mãnh liệt.
Anh thuận theo cổ cô lướt xuống phía dưới, gặm nhấm xương quai xanh của cô, bàn tay như có lửa lần mò vào trong áo, xoa nhẹ làn da trên xương sườn, ngón tay chạm đến mép nội y.
Anh ngừng lại nhìn Nghiêm Thanh, trong mắt cô giờ là một tầng hơi nước mỏng, tay không tự nhủ nắm lại thành quả đấm, Tiểu A sát vách không biết chơi trúng gì mà hét lên, bầu không khí náo nhiệt tưng bừng tràn vào đôi mắt Cố Thanh Châu, anh bật cười, vùi đầu mình trước ngực Nghiêm Thanh nhưng không làm gì tiếp.
"..." Nghiêm Thanh lấy lại tinh thần, gọi anh: "Cố Thanh Châu."
Anh bất động, như đã ngất ngây nơi mềm mại nhất của Nghiêm Thanh, sau đó anh ngẩng đầu, hôn lên đôi mắt cô, nói câu
anh yêu em.
Nghiêm Thanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Anh mắt anh như có vì sao soi sáng trong bóng tối, áo quần trên người anh lộn xộn, hơi thở bất định, lại chỉ nhìn thấy mỗi một mình cô, nói ra câu đó. Trên giảng đường anh là giảng viên chững chạc đàng hoàng, trước mặt sinh viên như là anh trai gần gũi bình dị, ở bên Nguyệt Nguyệt thì là một người bác nuông chiều cháu mình, đối với em gái anh nghiêm khắc hơn, nhưng sẽ là người đến khu triển lãm Anime ủng hộ em gái, giờ phút này anh nằm trên người cô, lại giống như đứa trẻ vô lại, hai mắt đều là kiểu mời gọi gười ta dỗ dành.
Thực sự là... làm ai cũng được yêu thương mà lo sợ, cảm thấy như kiếp trước mình đã cứu vớt cả giải ngân hà.
***
"Anh yêu em." Anh nỉ non lần nữa, hôn lên ngực trái nơi trái tim cô đang đập, sau đó đổ ập người nằm xuống bên cạnh, nắm tay Nghiêm Thanh đặt lên bụng mình.
Nghiêm Thanh trườn qua vòng tay ôm anh, vuốt tóc, ôm mặt anh, hôn anh, có nhiều lời không cần nói ra nhưng cô hiểu.
Là phụ nữ đều hiểu, cảm giác này như là trân bảo được nâng niu trân trọng, không phải là làm bộ làm tịch.
Cố Thanh Châu ôm cô vào lòng, càng ôm càng chặt, muốn khắc cô vào tận xương tủy. Nghiêm Thanh không tránh được đụng vào vật cứng lên như sắt của anh, nó nóng bỏng dán lên đùi cô, cô nghe được anh khàn giọng nói: "Không sao cả, chờ lát nữa là được."
Nghiêm Thanh bị thủy triều nhấn chìm, hoàn toàn đong đầy, nhưng cô không để lãng phí một chút nào, vơ vét tất cả. Căn phòng sát vách có lẽ sẽ đánh bài thâu đêm, tiếng cười đùa ha ha hi hi vang vọng, nhưng bên này lại yên tĩnh là kì, chỉ có Cố Thanh Châu đang dần hồi phục hơi thở, Nghiêm Thanh xoa đầu mắng anh
đồ ngốc.
Chỉ nghe người đàn ông cười đáp: "Anh không kiềm chế được lâu đâu, lần này nhắc nhở em, lần sau em thuộc về anh."
Hết chương 41