Chuyển ngữ: Minh Minh Biên tập: Iris Nghiêm Thanh lái xe đến đại học Dương, đứng đợi Cố Thanh Châu dưới sân. Anh vừa mở cổng ký túc xá đã thấy chiếc Harry đỏ đỗ ở đó, cảnh tưởng này giống như đúc hôm tuyết rơi đêm muộn mà Nghiêm Thanh tỏ tình với anh. Cô ngồi trong xe hút thuốc, cửa xe hạ xuống ngay cả khói trắng cũng chưa kịp chờ đã phát tán ra bên ngoài.
Ắt hẳn cô có chuyện quan trọng muốn nói với anh, trong lòng Cố Thanh Châu lập tức rõ ràng.
Một tay vươn vào trong xe giữ lấy điếu thuốc lá trong miệng Nghiêm Thanh, còn tay kia đưa ra ra hiệu cô nhanh nhanh giao nộp gói thuốc còn lại. Cô ngoan ngoãn nghe theo, sau đó bị anh dắt về nhà.
Những lời đã chuẩn bị từ trước, những câu vắt óc suy nghĩ mãi đến giờ phút này không tài nào thốt ra miệng được, từ từ nói, tránh dọa anh, nhưng mở miệng, đưa ra một đao thụt vào cũng một đao, không bằng nói rõ ràng nhanh gọn cho anh nghe:
"Cố Thanh Châu, có thể đưa San San đi làm giám đinh ADN với em không? Sau lưng con bé có vết bớt y đúc với vết bớt trên lưng em trai em."
Cố Thanh Châu bỗng không nói nên lời.
Nghiêm Thanh quan sát anh: "Anh nghe thấy hoang đường lắm phải không? Anh yên tâm em không điên đâu. Ban đầu em cũng không tin, em gái anh sao có thể là em trai em được, nhưng trên người em gái anh có vết bớt y chang vết bớt của em trai em, ngay cả thai song sinh cũng khó có thể y đúc được huống chi là hai người lạ. Em biết mình nói yêu cầu này có phần quá đáng, thật ra hôm qua em đã lấy được tóc của San San, sáng nay định đi làm xét nghiệm, nhưng em đổi ý, nghĩ nên bàn trước với anh mới phải."
Tay cô siết chặt thành nắm đấm: "Nếu em ấy thật sự là em gái em, anh đừng lo lắng, em sẽ không nói cho nó biết đâu, em tình nguyện để nó được hạnh phúc như bây giờ hơn là nói ra sự thật đau lòng đó."
"Nghiêm Thanh."
Sau khi xác định cô đã nói hết tất cả băn khoăn trong lòng Cố Thanh Châu mới lên tiếng. Cô bất ngờ khi thấy anh không hề giận giận thì như trút được gánh nặng bấy lâu nay.
Anh nói: "Làm đi, anh đi với em."
Cô choáng váng, không biết nên nói gì tiếp, mũi cay xè, nước mắt chực trào.
Cố Thanh Châu nói tiếp: "San San không phải em gái ruột của anh, mà em trai em biến thành em gái anh quả thật hơi hoang đường, tuy nhiên anh rất vui vì em đã chia sẻ điều này với anh cũng như giúp anh đưa ra một quyết định. Thật ra mấy năm nay anh luôn có ý muốn giúp San San tìm bố mẹ ruột, có điều bố anh mãi không đồng ý, mà anh cũng có tâm riêng. Cả nhà đều coi con bé như trân bảo mà nâng niu trên tay, từ nhỏ đến lớn nó sống trong niềm hạnh phúc và yêu thương của cả nhà anh, nhà anh không muốn tách nó ra. Anh có thể khẳng định nhà anh có thể cho nó một gia đình tốt nhất, đối xử với nó không thua gì con gái ruột thịt, cho nên vẫn chưa thể hạ quyết tâm."
Anh đưa tay kéo cô đến bên mình và ôm vào lòng, đầu gối Nghiêm Thanh rơi vào nệm sô-pha mềm mại, phảng phất như đám mây, nhẹ nhàng tìm được nơi đậu lại.
Cố Thanh Châu thở dài: "Sao có thể trùng hợp đến vậy? Là hôm đó ở phòng triển lãm anime em thấy được vết bớt của con bé ư? Em không nói với anh lâu như vậy là vì luôn muốn gặp nó?"
Nghiêm Thanh gật đầu.
Cố Thanh Châu cúi đầu hôn Nghiêm Thanh: "Từ nhỏ con bé đã rất xinh xắn, sau này tham gia vào giới cos đã tính sẽ đi xóa bớt, nhưng anh ngăn lại, bởi vì anh nghĩ đến một ngày nào đó sẽ có người nhờ vào vết bớt mà tìm được nó. Không ngờ ngày đó đã đến, mà người đó lại là em."
***
Trên môi Nghiêm Thanh vẫn còn vấn vương nụ hôn của anh, trong lòng như có cả trăm con bò tót đâm vào, húc bay cô.
Mơ hồ xác định, không cần phải làm giám định ADN nữa, cô có thể nhận ra được.
Cố Thanh Châu ôm chặt Nghiêm Thanh vào lòng, ngón tay thò vào trong vạt áo sau lưng cô: "Tâm tư San San đơn giản, anh không muốn thì nó sẽ không làm. Từ nhỏ con bé đã làm người ta thương, anh với em trai luôn xem nó như em gái ruột của mình, chúng ta đều là người một nhà, em không cần lo lắng."
Nghiêm Thanh dạ trong nghẹn ngào, còn nói: "Đừng đi, bất kể có phải hay không, em vẫn xem con bé như em gái ruột, sau này sẽ không đi tìm nữa, thật ra em tìm em trai không phải muốn để mặc nó chăm lo cho hai người trong nhà, mà chính là muốn bù đắp những tổn thương em đã gây ra cho nó, trưởng thành mới biết nó đã đối xử tốt với em đến chừng nào, thương yêu người chị cả này ra sao, là em đã đuổi nó đi, em là người xấu."
Cố Thanh Châu sờ mặt cô, dỗ dành: "Muốn khóc thì khóc đi, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn."
Có người lấy cả tấm lòng để đối xử với người khác, sao mà không yếu đuối cho được. Mặc kệ người đó từng là người mạnh mẽ nhất hay là người bất khả chiến bại thì cũng sẽ cần một cái ôm ấm áp, giống như cô lúc này mà thôi.
Nghiêm Thanh thút thít, nước mắt tuôn rơi lem hết cả vạt áo trên ngực Cố Thanh Châu, chốc lát sau chỗ đó đã ướt mèm, anh bắt đầu sắp xếp những chuyện sau đó: "Chuyện cần làm vẫn phải làm, tốt xấu gì cũng phải cho anh biết kết quả, về phần em quyết định thế nào anh đều tôn trọng. Nếu đúng thì vẹn cả đôi đường, còn không anh lại tiếp tục tìm với em, mặc kệ đến khi nào, em cũng cần phải có hy vọng. Nghiêm Thanh, em là cô gái tốt, đừng nói mình xấu, anh không đồng ý."
Cô gái còn đang khóc thút thít trong ngực anh bỗng ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh đều là vẻ đau lòng thay, nhẹ nhàng lau nước mắt cô. Bàn tay phần eo sau lưng từ từ đi lên, không mang theo tia dục vọng nào vuốt ve phần lưng sa áo ngực, từng chút từng chút bao phủ trái tim cô. Lòng bàn tay anh ấm áp như làn nước ấm an ủi vuốt ve cô vậy.
Cô luôn phải tự mình tiến về phía trước, mặc tương lai mịt mù, nhưng lúc này đã có người thay cô sắp xếp tất cả, chuyện khó thế này cũng có thể làm như chẳng có gì ghê gớm.
Trong lòng Nghiêm Thanh như có hai nửa đối lập, mà giờ đây một nửa người xấu đã bị người tốt đánh bại, rơi mất vào khoảng không, chỉ còn lại cô gái tốt.
Anh nói anh yêu em, anh nói muốn cô luôn hy vọng, anh nói anh không đồng ý. Nghiêm Thanh bỗng cầm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho cô hôn lên môi anh, nước mắt đọng trên mi trào ra lăn xuống, nụ hôn này trộn lẫn rất nhiều dư vị. Cố Thanh Châu hơi sững sờ, sau đó thả lỏng bản thân, ép Nghiêm Thanh vào sát mình hơn, hưởng thụ nụ hôn sâu sắc này.
***
Hai người đang ôm hôn mãnh liệt như sóng biển, Cố Thanh Châu thở ra ôm Nghiêm Thanh đứng lên khỏi sô-pha, cô ôm chặt cổ anh, cả người như con gấu bám vào anh, bị ôm đến phòng ngủ thì thả ra. Anh cúi người hôn vào gáy cô, hai tay tranh thủ cởi móc áo lót của cô.
Ngực được nới lỏng, tay anh lập tức luồng từ đằng sau ra phía trước, nhẹ nhàng bao trùm ngực cô vuốt ve, lòng bàn tay như có lửa, nụ hôn trượt nhẹ từ gáy đi xuống dưới, đến cổ áo.
Cố Thanh Châu dừng lại thở dốc nhìn cô, trong mắt cô nương là một màu đỏ ửng, tròng mắt chỉ phản chiếu bóng hình anh, anh đỡ cô ngồi dậy, bỏ đi tất cả áo quần của cô, mái tóc dài của cô phủ kín gối anh, anh lại đè cô xuống ôm hôn, tách bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Nghiêm Thanh không thể nào che giấu sự hồi hộp của mình, còn Cố Thanh Châu lại vô cùng thong dong. Anh hôn trở lại môi cô, trên môi còn mang theo ý cười đẩy hai chân cô gác bên eo, cơ thể anh căng đầy mà có lực, Nghiêm Thanh một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữ hai người, cả hai dính sát vào nhau, khoảng cách về thể lực giữa người đàn ông và người phụ nữ đã làm cho cô cam tâm thuần phục. Đó là một loại cảm giác an toàn từ tiếp xúc thể xác mang đến, nó trực tiếp hơn bất cứ loại cảm giác nào mang lại, để những đau khổ trước đây không chịu được theo năm tháng mà vỡ vụn, tâm hồn như được chữa trị trong nháy mắt.
Trước mắt Nghiêm Thanh như hiện lên cảnh lần đầu tiên bọn cô gặp nhau, anh nói: "Không ngờ sẽ lại được gặp em."
Trong mưa anh ngăn cô: "Anh là người tốt, cũng rất tôn trọng người khác, cảm thấy trò chuyện với em thoải mái nên muốn kết bạn với em, em không cần đề phòng anh như vậy, làm cho anh cảm thấy bản thân rất thất bại, nếu em cảm thấy không ổn, sau này anh sẽ chú ý hơn, không hỏi trước đã lấy số điện thoại của em anh xin lỗi, anh chỉ muốn biết mình đã làm gì khiến em phản cảm để còn sửa chữa? Em nói ra đi, không sao cả, anh muốn biết."
Về sau khi đã trở thành bạn bè, anh nói anh đang tìm người, không biết tên thật của đối phương là gì, mười năm trước thất lạc người ta. Và rồi một đoạn thời gian mơ hồ trên mạng.
"Cố Thanh Châu, nếu quả thật có một ngày tìm được người bạn gái trên mạng kia của anh, xuất thân lẫn trình độ và tướng mạo của cô gái đó đều không bằng cô em Thiên Dụ của anh, bố mẹ anh cũng không thích cô ấy thì anh sẽ làm gì bây giờ?"
"Điều đó không quan trọng."
"Có lẽ mười năm, không, chỉ năm năm sau anh sẽ hối hận."
"Không bao giờ."
"Vậy nếu anh phát hiện thật ra người bạn đó khác hoàn toàn với trên mạng thì sao? Dù sao cũng đã qua mười năm rồi!"
"Anh không thay đổi, cô ấy cũng không, mười năm sau chúng ta cũng sẽ như vậy!"
Nghiêm Thanh cảm nhận được Cố Thanh Châu của mười năm sau, giờ phút này linh hồn của anh và cô hòa quyệt với nhau, anh chạm đến nơi sâu thẳm nhất của cô, tay của anh lướt trên người cô, để lại cô run rẩy. Anh cho cô thẻ hội viên QQ của Tôn Ngộ Không, thực sự anh vẫn thế, chưa hề thay đổi, bọn họ giống như khi bé, không giấu diếm nhau điều gì.
Bọn họ hôn nhau trên khán đài bóng chày, anh viết thơ tình hôn cô trên vòng quay mặt trời, hỏi cô tại sao lại mất liên lạc.
"Cố Thanh Châu anh đừng xem thường em, đừng chê em, đừng..."
"Sẽ không, sao anh lại thế được."
"Em yêu anh."
Nghiêm Thanh nhắm hai mắt, trầm mặc tiếp nhận anh, Cố Thanh Châu nỉ non gọi Thanh Thanh, giọng nói mê hoặc tâm hồn cô, Nghiêm Thanh rên ừm, bụng dưới bỗng rút vào, lập tức như bị ném lên chín tầng mây, chờ hoàn hồn đã được anh ôm ngồi trên đùi, đầu anh chôn vào ngực cô, ngón tay của cô mặc anh đụng vào từng chút một, va chạm lên xuống tựa như trần nhà cũng lắc lư theo, Nghiêm Thanh thấp giọng gọi tên anh: "Thanh Châu."
Cố Thanh Châu dừng lại nhìn cô mỉm cười, mồ hôi dọc theo tai anh chảy xuống, anh đáp lại: "Ừ, anh ở đây."
Đời này Nghiêm Thanh chẳng có báu vật gì, người khác có búp bê vải cô không có, người khác có hộp bút chì cô cũng không, người ta lên đại học đi giày cao gót cô không thử, những đồ vật lưu hành một thời cô chẳng truy cầu cái nào, cô biết mình, bình thường không đòi hỏi, không ngờ lại có một người đàn ông tốt như thế, anh chính là vật báu của cô, phải sắp xếp thật chu đáo, không sứt không mẻ.
***
Mọi việc kết thúc, Cố Thanh Châu thỏa mãn nằm trên giường, ôm Nghiêm Thanh vào ngực, nam hoan nữ ái, anh từng cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Anh là người cố chấp, thích một người là thích đến cùng, nếu không phải người ấy thì không cần cũng được.
Chỉ là anh không ngờ nó gây nghiện đến vậy, trận đầu còn chưa hạ nhiệt đã muốn trận thứ hai. Anh rũ mắt nhìn cô gái trong ngực, khóe môi cong lên nụ cười, ôm cô nằm sấp vào lòng thật thoải mái, ngón tay nghịch với mái tóc dài của cô.
Nghiêm Thanh hỏi anh: "Cố Thanh Châu, vậy tên nick của anh là gì thế?"
Anh đùa cô: "Không nói cho em biết đâu."
Nghiêm Thanh rướn người cắn cằm anh, con hổ nhỏ hung dữ, nhưng mới rồi ai làm loạn anh mau dừng lại em không được?
Cố Thanh Châu bỗng dưng ngồi xuống làm Nghiêm Thanh giật nảy mình, liền sau đó bị anh ôm eo, lại ngồi lên đùi lần nữa.
"Này anh..."
Cố Thanh Châu hôn cô, hung hăng liếm mút.
Nghiêm Thanh phí sức đẩy anh: "Em biết anh là ai rồi."
Anh cười, biết cũng không lạ, anh đã làm rõ lắm rồi.
"Dọn nhà xanh, anh là
Máy dọn nhà màu xanh phải không?" Toàn thân Nghiêm Thanh run lên, cảm giác tay anh chống lưng cô càng ngày càng mãnh liệt.
Cố Thanh Châu gật nhẹ, lười biếng ừ một tiếng, đuôi mắt như vểnh lên vì vui sướng. Nghiêm Thanh sửng sốt, đưa tay vuốt ve anh, bọn họ không còn trẻ nữa rồi, mười năm ly biệt bây giờ lại làm quen lần nữa, tựa như giấc mộng, cũng bởi thời gian lãng phí quá lâu.
"Em yêu anh." Cô thầm thổ lộ, hôn lên trán anh. Cố Thanh Châu đỡ gáy Nghiêm Thanh khiến cô rên khẽ như tiếng mèo kêu.
Hết chương 43