Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 46

Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Ngày Tết chính là dịp thăm hỏi bạn bè, Cố Thanh Châu từng đề cập đến việc dẫn cô đi gặp Hiệu trưởng. Thầy ấy là văn nhân trí thức chính tông, phong nhã bác học, Nghiêm Thanh không biết mình nên chuẩn bị quà gì để biếu cho hợp lý, người xưa làm thơ có nhiều người rất thích hoa cỏ, có lẽ vị ấy cũng thích chăng?

Cố Thanh Châu nhìn cô nàng đang dặn dò chủ cửa hàng gói hoa cẩn thận, càng cẩn thận càng tốt thì hơi buồn cười, thế là anh cầm tay cô và nói em chính là món quà tuyệt vời nhất.

Nghiêm Thanh chớp chớp mắt, không hiểu lắm.

Lời nói này của thầy Cố không phải tùy tiện thốt ra, nghe nói anh muốn dẫn bạn gái đến thăm thì thầy Hiệu trưởng già đã đứng ngồi không yên, chốc chốc đứng dậy ngóng trông ra ngoài cửa, chốc chốc hỏi bạn già nhà mình: "Bà nói xem, Cố Thanh Châu sẽ dẫn cô gái thế nào đến đây?"

Đây đúng là một vấn đề nan giải, người bạn già lắc đầu.

Thầy hiệu trưởng già thốt lên: "Chỉ cần là con gái là được."

Vợ thầy bật cười thành tiếng: "Ông đúng là quan tâm đến điên rồi."

Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa, thầy Hiệu trưởng chạy ra mở cửa, vừa trông thấy Nghiêm Thanh đứng cạnh Cố Thanh Châu ngoài cánh cửa, ông quan sát dò xét, gật đầu: "Tốt, rất tốt."

Nghiêm Thanh mang hoa đến, không biết thầy thích gì, hoa này thơm lắm,, đặt trong nhà cũng rất đẹp ạ.

Hai người trò chuyện cho đến trưa thì ở lại ăn cơm, vợ thầy bận rộn trong phòng bếp, Nghiêm Thanh muốn đi hỗ trợ nhưng thầy không cho, ép cô ngồi trong phòng khách uống trà với ông, hỏi cô mấy câu.

Chẳng hạn:

"Sao cháu lại quen thằng nhóc này được vậy?"

Thằng nhóc này?

Nghiêm Thanh ngoảnh sang nhìn Cố Thanh Châu, tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô nghe người ta xưng hô như vậy với anh.

Anh mỉm cười, Nghiêm Thanh tránh nói đến việc mười năm trước cô lừa chàng sinh viên đơn thuần trên mạng đăng kí cho cô thẻ hội viên, chỉ nói có một lần minh đến đại học thành phố Dương chơi thì gặp được thằng nhóc này.

Cố Thanh Châu nhếch môi không vạch trần cô, gật đầu coi như đồng ý. Sau đó, anh nhận ra thầy Hiệu trưởng nghĩ Nghiêm Thanh nói không rõ ràng lắm, không hài lòng, bèn bổ sung: "Cháu với cô ấy là tình yêu sét đánh, quấn nhau cả ngày cũng thấy không đủ nhưng mà ban đầu cô ấy rất ghét cháu."

Thầy nghe xong lời này thì cực kì hài lòng, hỏi Nghiêm Thanh: "Thằng nhóc này không phải là kiểu không biết nói chuyện với phụ nữ chứ?"

Nghiêm Thanh ngẫm lại, đúng là thế thật, câu đầu tiên anh nói với cô không mấy thuận tai cho lắm, còn lườm cô nữa.

Thầy tặc lưỡi: "Cháu đừng trách nó, nó á, từ trước đến nay chưa từng theo đuổi con gái nhà nào, ra tay hơi ngốc cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng nó là người tốt, điều này thì ông già này có thể cam đoan với cháu."

Cố Thanh Châu vui vẻ cười, nhéo nhéo tay Nghiêm Thanh.

"Sau đó thì sao?" Thầy Hiệu trưởng già nhấp một ngụm trà, chờ câu chuyện sau đó.

Nghiêm Thanh tiếp lời: "Sau này xảy ra nhiều chuyện, anh ấy vẫn luôn làm bạn, ở bên cạnh cháu, nên chúng cháu cứ đến với nhau như vậy ạ."

Thầy Hiệu trưởng cảm thấy cô bé này ắt hẳn là học sinh chuyên Văn, khái quát cả quá trình rồi tổng kết rất lưu loát, xứng đáng đạt giải nhất, thế nhưng ông vẫn muốn nghe chi tiết cơ.

Thực ra việc xảy ra quá nhiều, thầy vẫn không thể nào biết được, cô gái trước mặt này chính là Hắc Diện Mao Hài không sợ trời không sợ đất không kiêng nể trong buổi tọa đàm ngày hôm đó. Còn Nghiêm Thanh vốn nghĩ nên giữ lại chút mặt mũi trước mặt vị hiệu trưởng già này nên không tự bôi bác bản thân, quay sang tìm Cố Thanh Châu hỗ trợ.

Cố Thanh Châu lấy một viên ô mai mơ đút cho cô, kể tiếp câu chuyện: "Theo đuổi con gái khó lắm, phải suy nghĩ rất nhiều, cháu không có kinh nghiệm tất nhiên ăn nhiều trái đắng, may mà cô ấy lương thiện, không so đo với cháu, còn chấp nhận cháu. Quan hệ giữa cháu với cô ấy vừa vững vàng đã đến gặp mặt thầy, toàn trường thầy là người đầu tiên biết được đấy ạ, bố mẹ cháu vẫn chưa gặp mặt đâu ạ."

Vừa nói xong câu này, thầy Hiệu trưởng già mới hài lòng nâng tách trà lên uống, có lẽ tên nhóc Cố Thanh Châu này chưa bao giờ thuận mắt ông đến thế, không uổng bao năm nay ông hao tâm tổn chí vì anh.

Nghiêm Thanh cắn ô mai trong miệng, nhận thấy dường như trong mắt thầy Hiệu trưởng Cố Thanh Châu trước đây là người vô cùng kì quặc. Nhưng mà cô có thể chứng minh, người đàn ông này từ trong ra ngoài từ tâm đến thân đều là người bình thường, không thể nào giả được.

Bây giờ vị hiệu trưởng già nhìn cô càng nhìn càng ưng, có thể yêu một người đàn ông hơn ba mươi còn chưa muốn lấy vợ. Đồng thời cô sẽ không tài nào biết được trong lòng ông già này đang vui vẻ bao nhiêu, còn có thể cùng thằng nhóc đó đi chúc Tết ông già này, ái chà chà, cô gái này không tệ đâu đấy.

Vị hiệu trưởng già hiền hòa hỏi Nghiêm Thanh: "Bây giờ cháu đang làm ở đâu?"

Cô đáp: "Thời gian trước cháu làm đạo diễn trong đài phát thanh thành phố, nhưng năm ngoái vừa mới từ chức, hiện giờ đang chờ tìm việc ạ."

"Thầy ít khi nghe tiết mục của đài phát thanh." Thầy hiệu trưởng già cười cười, "Vậy sau này cháu muốn làm cái gì?"

Nghiêm Thanh nhìn thoáng quá Cố Thanh Châu, rồi nói với thầy hiệu trưởng: "Thật ra thì cháu có kênh phát thanh của riêng mình, người nghe cũng khá nhiều. Trước kia chưa tính chuyện kinh doanh đàng hoàng, nhưng bây giờ cháu đang xem xét lại ạ."

Liên quan đến tương lai sau này cô phải suy xét thật kĩ càng, đây là công việc yêu thích của chính mình.

Cố Thanh Châu cụp mắt nhìn người con gái bên mình, thật ra anh có thể đoán được ý định sau này của cô.

Thầy hiệu trưởng già hỏi Cố Thanh Châu: "Còn cháu thì sao?"

Cố Thanh Châu: "Chỉ cần cô ấy thích, cháu đều ủng hộ."

Thầy hiệu trưởng già vỗ tay: "Đúng rồi đúng rồi, chính là câu nói này, thằng nhóc cháu cuối cùng đã khai thông."

Cố Thanh Châu bất lực, trong mắt thầy mình là người chậm tiêu đến mức nào đây hả? Quá coi thường anh rồi phải không?

Nghiêm Thanh che miệng cười trộm.

***

Chào tạm biệt hai vợ chồng thầy hiệu trưởng già, Cố Thanh Châu đưa Nghiêm Thanh về hoa viên Đông Sơn, vừa vào nhà đã ôm người ta vào lòng. Anh sải bước lớn, chỉ trong mấy bước chân đã đến sô-pha ngồi xuống, đặt Nghiêm Thanh trên đùi, vuốt mũi cô và hỏi: "Nghĩ thông suốt lúc nào thế?"

Từ sau khi bị dính phốt trên mạng, cô hầu như không nhắc đến trang cá nhân của mình nữa, thiết bị trong phòng làm việc cũng bị phủ một lớp bụi rồi.

"Là nhờ những lời đó của San San." Nghiêm Thanh nằm trên người anh, sau khi xảy ra chuyện đó, hai người họ rất ít khi đề cập lại vấn đề này. Trên thực tế, cô không biết làm sao Cố Thanh Châu có thể giải quyết sự việc lớn như vậy, về sau kể cả bình luận ác ý cũng bị biến mất không thấy tăm hơi.

"Trước đây khi phát sóng trực tiếp em luôn ăn nói tùy tiện, ngay từ đầu đã gây nên không ít sóng gió. ID Hắc Diện Mao Hài có thể đi được đến đó không thể không nhờ đến sự may mắn, em có hàng triệu fans hâm mộ theo dõi, nhưng em không biết trân trọng. Đến tận bây giờ em mới phát hiện ra những thứ này đã khắc sâu trong mình, anh không biết gần đây em ngứa miệng bao nhiêu đâu, tay cũng ngứa ngáy nữa, em nghĩ hay là phát lại lần nữa, trò chuyện với họ lần nữa xem sao?"

"Em trưởng thành trong sự ngây thơ mà gây ra lỗi lầm, không biết gì cũng dám liều lĩnh mở trang Weibo đó, dám xông vào sinh sống ở thành phố Dương này, em trải nghiệm nhiều nhưng những fans hâm mộ của em thì chưa. Em thấy họ như thấy mình của trước đây, mong rằng mình có thể giúp đỡ họ, để họ có thể tránh đi đường quanh co vòng vèo, hướng thẳng đến con đường đứng đắn."

"Và còn cảm ơn anh, nhờ anh mà em biết mỗi lời mình nói ra mình phải chịu trách nhiệm với nó. Trước kia em không tốt, sau này em sẽ cố gắng làm người tốt nhất em có thể."

"Em có sợ không?" Cố Thanh Châu vuốt ve lưng cô.

Cô không lên Weibo nhưng anh vẫn luôn theo dõi các biến chuyển từng ngày trên mạng xã hội. Dẫu là ngôi sao hạng A, nếu không lên cập nhật tình hình thường xuyên thì cũng sẽ hạ nhiệt, hạ độ phủ sóng, huống chi là con người mới bước ra từ đỉnh sóng lớn như cô. Một khi quay lại nhất định sẽ hứng chịu vô vàn sự chỉ trích, chuẩn bị tinh thần ngay từ đầu sẽ tốt hơn, Nghiêm Thanh có thể gắng gượng vượt qua được không mới là chuyện Cố Thanh Châu lo lắng nhất.

"Không sợ." Cô gái ngồi trên đùi anh hơi run run, lời này nói ra rất, như anh hùng anh dũng chiến đấu thà chết không sờn.

***

Nhân dịp nhộn nhịp ngày Tết, Nghiêm Thanh mở màn trực tiếp luôn, ID Hắc Diện Mao Hài sáng đèn lần nữa, bài đăng đầu tiên viết: Hoan nghênh quay lại, hãy cố lên tôi ơi.

Mấy tháng ngắn ngủi, cô đã không còn là blogger bị người ta vu oan năm đó, mà là blogger Hắc Diện Mao Hài được người người hâm mộ. Bài đăng của cô được đọc và chia sẻ với tốc độ chóng mặt, có người tò mò, có người muốn hóng chuyện, cũng có người đơn giản là không có việc gì làm, có người thành tâm chờ đợi nhân vật lớn Hắc Diện Mao Hài trực tiếp trở lại. Trước khi bắt đầu phát trực tiếp tầm hai phút đã có người thấy coser đại danh đỉnh đỉnh vào phòng phát.

Tức thì mưa đạn bay đầy màn hình:

Dân mạng A: Nghênh đón đại coser giá lâm!

Dân mạng B: Nghênh đón đại coser giá lâm +1!

Dân mạng C: Nghênh đón đại coser giá lâm +2!

Dân mạng D: Vì nữ thần tôi bảo vệ, fan club đến mừng Đại Vương Mao Hài trở lại! Đại Đại cố lên!

Dân mạng E: Đại Hắc, coser nhà tôi chắc mong đợi cô lâu lắm rồi, sao tôi lại có cảm giác chua xót như sắp gả con gái vậy nhỉ!

Dân mạng...

....

Nghiêm Thanh nhìn đăm đăm màn hình một lúc lâu, tươi cười Cố Thanh Châu cũng đang ngồi trong phòng làm việc: "Em gái anh cố gắng lắm đấy!"

Cố Thanh Châu cũng đang dùng điện thoại vào phòng phát, nghe vậy đặt di động lên bàn, nghiêng người hỏi Nghiêm Thanh: "Em gái ai? Em lặp lại lần nữa đi?"

Nghiêm Thanh a một tiếng, kiêu ngạo trả lời: "Em gái của em."

Cố Thanh Châu ừm, hôn lên khóe môi Nghiêm Thanh: "Trực tiếp cố lên."

Cố lên, Nghiêm Thanh tự nhủ.

***

"Chào mọi người, hoan nghênh mọi người lại đến xem tôi phát trực tiếp, tôi là Hắc Diện Mao Hài."

"Xuân này của mọi người trôi qua thế nào rồi? Năm mới của tôi xảy ra một số chuyện, trước đó rất hỗn loạn, tôi tin rằng chuyện gì thì mọi người đều đã biết, tôi lặp lại lần nữa, cây ngay không sợ chết đứng. Hôm nay tôi nói với mọi người chút chuyện người bạn trên mạng tên Tôn Ngộ Không mà tôi đã mất liên lạc mấy năm trước nhé, vui làm sao là tôi đã tìm được anh ấy, à mà không, là anh ấy tìm thấy tôi."

Trong phòng làm việc, nghiêm Thanh với Cố Thanh Châu nhìn nhau cười.

Trong cơn mưa đạn, Máy dọn nhà màu xanh giành nói: Chúc mừng Đại Đại!

Nghiêm Thanh: "Cảm ơn lời chúc mừng của Màu Xanh."

Đây đúng là phân rõ thực ảo mà, rõ ràng hai người đang ngồi cùng một chỗ, lại muốn tách ID ra không để cho ai biết."

Tiếp đấy là hội fans hâm mộ của coser đến chúc mừng, đội hình được xếp ngay ngắn, dải chữ chúc mừng giăng đầy màn hình.

Trừ những thứ đó thì vẫn có thể thấy một vài bình luận trái chiều, đồng thời nói thẳng ra thì khá cay nghiệt:

Có phải cô quá nóng vội rồi không? Chuyện cô làm kẻ thứ ba còn chưa tẩy trắng xong mà đã vội lên đây phát trực tiếp? Tôi đang lo lắng cho trí thông minh của cô đấy, chúc cô bình an nhé!

Lầu trên này, ngoại trừ chuyện làm kẻ thứ ba thì cô ta còn bức bệnh nhân mắc bệnh nan y vô tội đồng quy vu tận với chồng mình nổi cồn năm trước nữa đấy!

Fan mới: Mọi người đang nói gì đấy? Mình không hiểu lắm ai đến phổ cập kiến thức cho mình đi!

Nhưng mà tất cả những câu đó đều bị toàn thể fans của coser với fans của cô xếp hàng ngay ngắn chỉnh tể ra lấy uy lấp hết.

Nghiêm Thanh bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, trước đó Cố Thanh Châu đã nói cô chuẩn bị tâm lý chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô đã sẵn sàng.

"Năm mới cuộc sống mới, và tôi muốn báo cho mọi người một tin vui, tôi thoát ế rồi. Đúng đấy, từ giờ mọi người không thể nói tôi là đồ FA nữa đâu nhé! Sau này chúng ta không thể cùng nhau ăn thức ăn cho cún nữa đâu! 88!"

Móa nó từ bao giở thế hả, bà cô thoát ế rồi ư, thực sự quá bất ngờ 2333333.

666666 Muốn biết chàng ấy có đẹp trai không?

Hắc Hắc của tôi lợi hại quá, đánh nhanh thắng nhanh, thật đu khổ cho fans FA chúng tôi!!!

Nghiêm Thanh: "Ha ha, không có ảnh đâu, mọi người nghe tôi nói hết đã nhé. Bạn trai của tôi chính là Tôn Ngộ Không của mười năm trước đó, đúng vậy, chúng tôi đang bên nhau, có phải nghe hơi hoang đường không? Tôi cũng phải rất lâu mới chấp nhận được sự thật này."

Mẹ nó tiếp tục tiếp tục nữa đi, tôi đoán sắp có tiểu thuyết ngôn tình Amway rồi đấy. Tôi muốn trúng thính đâu!

Thế ai đã từng hẹn ước cùng làm FA với nhau ấy nhỉ? Mới mấy tháng không lên Weibo mà bà đã bỏ bọn này đi như vậy?

Vẫy tay xinh chào, thật là một thế giới tàn nhẫn! Tính khí bà cô như thế mà cũng có được bạn trai thì cớ sao tôi còn độc thân hả?

Rồi rồi, mọi người im lặng, tôi muốn nghe chuyện xưa của cô nàng thích chửi và Tôn Ngộ Không!

Thì ra yêu qua mạng thực sự có chín quả? Đừng nói tôi muốn yêu qua mạng, mẹ tôi sẽ băm tôi ra mất!

Một đợt mưa đạn nữa bay tung tóe...

Ha ha, rõ ràng là thủ đoạn kéo fan, cô cho là chúng tôi sẽ tin? Ông bầu của cô có biết cô cho ông ta đội nón xanh không thế?

Ôi giồi đau mắt quá, bức người ta đến chết thì được cái đếch gì, đồ đần mới tin cô.

Đơn giản là tao nghe không nổi nữa rồi, buồn nôn quá đi.

Không hẹn gặp lại, tôi đi đây.

Đau lòng cho đại gia của cô, cha tôi nói đàn bà đều là kẻ xấu, quả nhiên đúng vậy.

...

Thời gian phát trực tiếp hôm nay của Nghiêm Thanh không kéo dài liên tục, nó ngắn hơn bình thường. Cô đọc một bức thư, là thư tình Chu Sinh Hào viết cho Tống Thanh Như, cũng là bức thư mà Cố Thanh Châu đọc cho cô nghe trên vòng quay ngày đó.

"Hận em lại thương em, thề không yêu em lại nghĩ rằng dù em đối xử với anh không tốt thế nào anh vẫn cố chấp yêu em,... Tinh thần rối loạn vạn phần, buồn nôn lại buồn cười..."

***

Vì hôm qua Nghiêm Thanh kết thúc trực tiếp sớm nên Cố San San không yên lòng, hôm nay đã đến gõ cửa. Sau đó cô bé thấy anh cả nhà mình mặc đồ ngủ màu trắng ra mở cửa và Nghiêm Thanh ló đầu ra từ phòng ngủ hỏi ai đến vậy.

Khung cảnh này, để cho cô gái nhỏ từ trước đến nay luôn cảm nhận về anh cả của mình là cưới ai cũng không thể cưới cô ấy thì đúng là tàn nhẫn. Đáng lẽ cô nàng phải là người gần gũi với anh cả nhất thế nhưng bây giờ lại như trở thành người ngoài.

Cố San San đứng hình ngoài cửa, Cố Thanh Châu đang tính quay lại phòng ngủ lấy áo khoác thì chợt dừng bước, xoay người nhìn em gái sau lưng, sau đó cười tươi. Và dường như phát hiện tâm tư chua xót của cô em gái nhà mình, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, một tay vòng qua ôm cô vào ngực, cùng đi vào phòng ngủ.

Nghiêm Thanh đang cào loạn mái tóc rối bời của mình trong phòng ngủ nhìn Cố San San đi đến, hô a một tiếng, muốn hỏi cô nàng có phải bị gì không sao tự nhiên đến tìm cô.

Nhưng mà cô cảm thấy đây không phải thời điểm để hỏi chuyện này, cô cần rửa mặt, hôm qua ngủ muộn quá, bị ôm nghe giảng đạo tâm lý, thật sự là có bạn trai quan tâm là vậy đó.

Thế là Cố Thanh Châu ngồi bên ngoài với em gái, còn Nghiêm Thanh vội vàng chải tóc đánh răng rửa mặt mặc quần áo. Hôm nay Cố San San khoác áo khoác hồng nhỏ, trông ngọt ngào như quả đào tiên vậy, toát lên sức sống tuổi trẻ, nên cô cũng muốn tìm một bộ như vậy trong tủ đồ, song cuối cùng đành bỏ cuộc, vẫn chọn bộ áo đậm màu phối với quần jeans.

Nghiêm Thanh hỏi cô gái nhỏ: "Tìm chị làm gì thế?"

Cô gái nhỏ hơi xấu hổ trước mặt anh trai mình, chỉ bĩu môi hất cằm: "Đi, chúng ta xuống lầu nói chuyện."

Vì muốn biết rốt cuộc cô gái nhỏ này bị làm sao, Nghiêm Thanh đi xuống theo, nghĩ thầm chờ lát nữa xong thì đi mua bao thuốc lá, gói thuốc cô để trong túi không hiểu sao tìm mãi không thấy.

Xuống dưới tầng, Nghiêm Thanh trông thấy một chiếc xe dáng con bọ màu đỏ, y như xe đồ chơi trẻ em, rất buồn cười.

Cô hỏi cô nàng: "Xe của em à?"

Cố San San gật đầu, không quan tâm cái này, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn: "Hôm qua có một số kẻ quá khích nói mấy lời không hay, nhưng chị yên tâm, trong giới này em đều quen cả, sẽ không ai nói chị không tốt đâu, đừng cho những lời đó là thật."

Nghiêm Thanh hơi bất ngờ, mặc dù ở ngoài đang lạnh nhưng trong lòng cô ấm áp vô cùng. Hôm qua đúng là không kiên trì nói lâu hơn một chút đã tắt phát trực tiếp, lời nói của cư dân mạng quả thực rất khó nghe, nhưng Cố Thanh Châu đã làm công tác tư tưởng cho cô tốt, cô không muốn bỏ lỡ giữa chừng cũng không sợ, càng không muốn làm cho người khác lo lắng.

Thế nhưng...

Tất cả những lời động viên kiên cường không cần nói cũng ngầm hiểu được, Nghiêm Thanh cười, dắt tay cô gái nhỏ: "Chị mua Coca cho em."

Cố San San không chịu đi, giãy tay: "Em đang giảm béo."

Gần đây cô nàng đang quay một video quảng cáo, trang phục cực kì nhỏ.

Nghiêm Thanh lại dắt tay cô nàng, lúc này mới kéo đi được, vừa đi vừa nói: "Một lon Coca thôi, không nhiều ca-lo đâu! Em thích uống lắm mà, chị mua cho em loại không độ."

Sau khi có kết quả giám định, cô vẫn chưa đi tìm cô bé, đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Cứ như vậy đi, rất tốt.

Hôm nay cô gái nhỏ uống Coca xong thì muốn đi, Nghiêm Thanh tựa trên cửa sổ xe nói với cô nàng một câu, vừa cười vừa nói: "Rảnh chị dạy em lái xe."

Đại khái hôm đó chứng kiến mà đua xe của chị gái này quá mức ngầu nên cô gái nhỏ gật đầu không chần chừ.

Hết chương 46
Bình Luận (0)
Comment