Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 57

Ngày hôm sau Hướng Viên mơ màng tỉnh dậy, rèm cửa trong phòng ngủ đều được kéo kín, ánh nắng không lọt vào được. Cô mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn trần nhà chằm chằm, có lẽ do đêm qua gặp ác mộng nên lúc này vẫn còn ngơ ngác, nhìn bốn bề xa lạ lại không kịp nhận ra mình đang ở đâu.

Đến khi nhìn thấy đồng hồ nam ở đầu giường, cô mới bất tri bất giác nhận ra mình đang ở nhà Từ Yến Thời.

Tối qua chưa kịp cẩn thận quan sát nhà anh, bây giờ nhìn lại mới thấy gần như không có đồ thừa thãi, bố cục đơn giản, lấy màu trắng đen là tông chính, trong tủ có mấy chai rượu và giấy chứng nhận đoạt giải, là của tập thể bọn họ. Tủ quần áo mở ra, không phải là âu phục lạnh lùng như tổng tài bá đạo mà chỉ là quần áo thường ngày, phong cách nhẹ nhàng hay thể thao đều có, trông khá thoải mái. Áo sơ mi anh mặc tối qua giờ đang nằm trong giỏ bên cạnh, buổi sáng anh vào đây thay quần áo sao?

Cả căn phòng toát lên hơi thở cuồng công việc, quá mức lạnh lùng.

Nhưng đến khi Hướng Viên nhìn thấy lon bia trên bệ cửa sổ, cô mới chợt nhớ ra tối hôm qua anh đã trêu mình thế nào. Hướng Viên lập tức cúi đầu nhìn quần áo mình, hình như nói chuyện với anh một lúc rồi ngủ, chưa kịp thay quần áo, ngay đến nút áo cũng được cài kín lại.

Có điều cô cảm thấy không đúng, cảm giác là lạ, giơ tay ra sau lưng sờ.

Sao áo ngực lại bung ra thế này…

Không cởi hẳn ra, chỉ là bị người ta cởi móc ở đằng sau…

Đầu Hướng Viên căng ra, bụng nghĩ ngoài anh ra thì chắc không còn ai khác nhỉ?

Vừa định hét ầm lên thì lại sợ anh nghe thấy, đành phải cầm chăn che mặt lại, sau đó duỗi thẳng chân lộn vòng một phát, kết quả là rơi cái *bịch* xuống sàn. Ngay lập tức chăn chiếu quấn chặt quanh người, cô lại có vẻ không cam lòng, xấu hổ duỗi mạnh chân.

*Rầm!* một tiếng.

Chân bị đập phải chân giường bằng gỗ.

“Oái!!!!” Hướng Viên không ngăn được cơn đau, lên tiếng rên rỉ.

Không ai đến.

Cô lại không cam lòng kêu to, “A!!!!”

Vẫn không có người tới.

“Từ Yến Thời!!”

Không ai cả.

Cô bèn tập tễnh đi ra, nhảy lò cò tìm quanh nhà một vòng cũng không thấy người đâu, lúc này mới biết anh đã đi làm.

***

Tám giờ rưỡi, Hướng Viên nhắn tin cho Từ Yến Thời.

Hướng Viên: Gửi địa chỉ nhà anh cho em đi, em muốn đặt hàng.

XYS: Mua gì?

Hướng Viên: Dầu hoa hồng, lúc dậy bị dập chân.

XYS: Ngốc hả?

Hướng Viên: Anh mới ngốc ấy, đi làm mà cũng không nói với em.

XYS: Sắp về tới nhà rồi.

Mười phút sau anh trở về, trên tay còn có một chai dầu hoa hồng. Hướng Viên đang lò cò nhảy vào bếp tìm đồ ăn, Từ Yến Thời đi đến ôm người ra đặt xuống sofa, nâng bàn chân bé nhỏ của cô lên xem, đã bị bầm rồi.

“Như thế này thì lát nữa đi ra ngoài được không?” Anh nửa ngồi nửa đứng trước sofa, vừa vặn nắp chai dầu vừa hỏi.

Hướng Viên a lên, “Hôm nay anh không phải đi làm ạ?”

Anh cúi đầu nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp, “Ừ, dẫn em đi chơi hai hôm.”

Hướng Viên ôm lấy cổ anh, mắt lóe sáng, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Thật ra cũng không đau mấy.”

Từ Yến Thời bật cười, “Đừng ngốc thế, nếu khó chịu thật thì phải đến bệnh viện xem sao.”

Hẹn hò đó, hai người họ vẫn chưa thực sự hẹn hò với nhau lần nào đâu.

Sợ anh lật lọng, Hướng Viên hào hứng toan đứng dậy, ôm cổ anh làm nũng: “Không sao thật mà, anh không tin hả?” Cô duỗi mũi chân khởi động: “Em còn có thể biểu diễn múa ba lê sofa cho anh xem đấy!”

Ba lê sofa?

Từ Yến Thời kéo người lại gần, “Vớ vẩn, bôi thuốc trước đã.”

Hướng Viên hậm hực ngồi xuống.

Nào ngờ, năm phút sau khi bôi xong, trong TV liền phát bản tin buổi sáng —— một đôi vợ chồng có dấu hiệu rạn nứt tình cảm, nhưng sau khi vợ tập múa ba lê thì tình cảm lại thăng hoa, chồng đáp lại: tình thú giữa vợ chồng mới là kế hoạch dài lâu.

Người đàn ông bên cạnh bỗng dẹp gối ôm và thảm trên ghế đi.

Hướng Viên: “Làm gì thế?”

Từ Yến Thời: “Múa ba lê sofa, nhảy cho anh trai xem nào.”

“…”

Đúng là Hướng Viên từng học ba lê, nhưng cô là người học gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, cái gì cũng biết chút chút song lại không chuyên sâu. Người lớn trong nhà đều nói cô thông minh hơn Gia Miện, chỉ là không được ổn định, cần phải tu thân dưỡng tính, có phần giống bố cô.

Có điều cô vẫn chưa tới mức múa được ba lê trên sofa, Hướng Viên vừa mới nhón chân thì đã bị anh kéo lấy, đè xuống sofa hôn ngấu nghiến một hồi. Cô thuận thế ôm cổ anh ngã xuống, môi lưỡi dây dưa khó tách ra, cho tới khi anh thở hổn hển bên tai cô, hít một hơi rồi cắn tai cô, mũi cô, cuối cùng là hôn lên mắt cô…

Hướng Viên bật cười khúc khích, môi lần lên trên hôn anh.

Cánh môi dịu dàng chạm vào nhau, Từ Yến Thời gia tăng lực độ, dứt khoát đẩy hai tay cô lên cao quá đầu, đè lên tay vịn sofa. Trong đôi mắt đen thẫm hiện lên sắc đỏ, mắt nhìn cô gái với hai mắt long lanh hàm xuân dưới người, thấp giọng hỏi: “Không muốn ra ngoài nữa hả?”

Lúc này Hướng Viên như chú cá nhỏ trơn nhẵn nằm trên thớt, để mặc người ta xẻ thịt. Cô mơ màng nghĩ, có phải hôn nhau sẽ làm người ta nghiện không?

“Hôm nay đi đâu ạ?”

“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi ngược lại, “Ăn cơm xem phim hay đi dạo phố?”

“Sao cũng được,” Cô ôm chặt cổ anh như chú gấu Koala, đầu chôn trước ngực anh, thấp giọng rì rầm, “Chỉ cần ở bên anh là được, hay là anh cứ ôm em như thế này đi, em không muốn đi nữa.”

Có lẽ là tủi thân thật nên mới quấn anh như thế.

Từ Yến Thời xoa đầu cô, ôm người đi về phòng ngủ, cúi đầu trêu cô: “Mua cho em một chiếc xe lăn nhé? Là loại tám mươi tuổi cũng có thể dùng.”

Hướng Viên vùi đầu vào ngực anh, nghe thấy anh nói thế thì chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm, sau đó lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì: “Vậy mua loại tự động đi, là cái loại em có thể điều khiển từ xa ấy, đi đâu cũng thuận lợi.”

Từ Yến Thời cười cười, “Không ngờ em lại là đồng chí tốt dù thân tàn nhưng ý chí vẫn kiên định.”

“…”

Từ Yến Thời đặt cô xuống giường, vali của Hướng Viên vẫn còn nằm dưới đất, anh đi đến lấy quần áo cho cô. Tối hôm qua Hướng Viên đã dọn dẹp được ít rồi nên trong vali không có đồ dùng cá nhân phụ nữ, cứ để mở ra đấy.

“Mặc gì đây?” Anh đưa mắt lựa chọn, thuận tiện hỏi cô.

Hướng Viên chỉ vào một bộ, “Đầm ren dài kia kìa.”

Từ Yến Thời rút ra, sờ lên chất vải, quá mỏng, anh nhìn một lúc rồi lại đặt xuống, “Bên ngoài 0 độ.”

Phía Nam đâu lạnh bằng phương Bắc*, cô còn cố ý mang theo mấy bộ quần áo mùa thu mua năm ngoái chưa kịp mặc. Hướng Viên bất mãn nhìn Từ Yến Thời, lại chỉ bộ khác, “Vậy thì áo len với váy tutu kia.”

(*Tây An nằm trên Thượng Hải.)

“Không muốn chân nữa phải không?” Từ Yến Thời đứng cạnh vali, một tay chống lên đầu gối, mặt không thay đổi cảnh cáo cô.

“…”

Hướng Viên trợn mắt, sắc mặt không mấy vui vẻ.

Từ Yến Thời chịu thua, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Con gái vốn đều thích đẹp, là đàn ông không nên can thiệp quá nhiều, thế là anh bèn lấy váy tutu và áo len đến cho cô, giơ tay vuốt đầu cô, “Thay xong rồi thì ra ăn sáng.”

Hướng Viên nguôi ngoai, sự nhượng bộ và chiều chuộng của anh làm lòng cô mềm ra, bất chợt không giận nổi.

Trước kia lúc yêu, không biết là vì còn trẻ hay chưa đủ thích đối phương mà rất dễ xảy ra tranh chấp trong mọi vấn đề, ai cũng muốn tranh đúng sai, cuối cùng gân cổ cãi vã nói ra những lời khó nghe. Còn Từ Yến Thời, tuy trông có vẻ là người không dễ sống chung nhất, nhưng anh lại là người dung túng cô nhất, dễ nói chuyện nhất.

Hướng Viên vừa thay quần áo vừa bùi ngùi, sao cảm giác mình càng lúc càng thích anh thế này.

Cảm nhận khác hẳn những lần yêu đương ngày xưa, trước kia là càng sống chung thì tình cảm càng mờ nhạt, nhưng lần này lại càng lúc càng đậm nét, càng cảm thấy anh rất thu hút cô.

Bữa sáng chỉ có suất của cô.

Từ Yến Thời chưa ăn, ngồi đối diện cô cúi đầu xem điện thoại, Hướng Viên nhấp một hớp sữa đậu nành, nhét bánh mì vào miệng nhai chóp chép, cúi đầu hỏi: “Tối qua…”

Từ Yến Thời đang xem lộ trình hôm nay, Lâm Khải Thụy gửi cho anh cẩm nang dẫn người yêu đi chơi Thượng Hải, anh xem một cái rồi tắt, bởi vì đó toàn là bách khoa toàn thư khách sạn tình nhân ở Thượng Hải.

Nghe thấy cô hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn, đặt điện thoại qua một bên, “Sao?”

Vì thấy anh chơi điện thoại nên Hướng Viên mới buột miệng hỏi, kết quả anh vừa nghe cô nói thì đã đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn cô, trái lại như thế làm Hướng Viên khó nói ra được, cúi đầu nhìn vụn bánh mì đầy bàn, chậm rãi nói: “Có phải anh cởi áo ngực em không?”

Thì ra là hỏi cái này.

“Trong nhà còn ai khác hả?” Từ Yến Thời nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không phải mặc áo lót lúc ngủ thì không tốt cho cơ thể à?”

“Anh cũng biết cái này nữa hả.” Hướng Viên thấp giọng thầm thì.

Từ Yến Thời nhếch môi không đáp.

Anh làm gì biết điều này, chỉ là sau khi ở bên cô, vì sợ mình không có kinh nghiệm nên lên mạng kiểm tra, sau đó vô tình bấm vào một bài đăng, hình như là một trăm bí mật về con gái gì đó.

Tuy lúc ấy anh không thích mấy bài đăng như vậy, nhưng để hiểu rõ hơn thì cũng không có gì sai, bèn ôm thái độ học tập bấm vào xem.

Vì chuyện này mà anh còn bị Lâm Khải Thụy cười nhạo rất lâu, bởi vì có một ngày Lâm Khải Thụy nhìn thấy lịch sử truy cập trong máy tính của anh.

Bài đăng viết rất chi tiết, ví dụ như con gái không thể mặc áo lót khi ngủ, sẽ gia tăng nguy cơ ung thư vú, còn cả khi đến kỳ hành kinh thì phải chú ý cái gì.

***

Trước khi ra ngoài, Từ Yến Thời mặc áo khoác vào rồi lại lấy ra một chiếc áo trong ngăn kéo ném vào trong xe, mà chiếc áo này được anh cầm trong tay suốt cả buổi.

Hướng Viên cứ tưởng là anh lấy áo cho mình, kết quả đến tối, Từ Yến Thời khoác áo lên chân cô, “Lạnh rồi phải không?”

Lúc ấy hai người đang ở ngoài bến Thượng Hải.

Dù Lâm Khải Thụy dặn dò anh lên xuống không được dẫn Hướng Viên ra đây, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng được Hướng Viên muốn đi. Hành trình vốn là đi cùng cô, cuối cùng dứt khoát trở thành lộ trình vô định, cô muốn đi đâu thì lái xe đưa cô đi.

Bọn họ chạy thẳng một đường từ Nam Kinh đến, thật ra người không đông đúc mấy, thậm chí còn rất yên tĩnh, cây ngô đồng bên đường đức thẳng như canh gác.

Phong cảnh ngoài bến Thượng Hải rất hữu tình, kiến trúc Tây Âu vô cùng tinh xảo, lại đượm chất phong tình của Thượng Hải xưa cũ, bờ bên kia là những tòa nhà chọc trời sáng rực trong đêm, ngày đêm nối nhau chiếu rọi thành phố không có ban đêm.

Bên dưới là sông Hoàng Phổ, mặt sông lấm tấm các đốm sáng, một chiếc tàu mang số hiệu Trung Hoa nguy nga lộng lẫy chạy trên mặt sông, tháp Minh Châu gần trong gang tấc, cao lớn hùng vĩ chiếu rọi đèn đuốc nhân gian.

Sông Hoàng Phổ sóng cả cuồn cuộn, mặt sông gió lớn, chân váy tung bay theo gió, gió từ bên dưới thổi qua, đúng là lạnh thật, Hướng Viên đắp áo anh lên chân, trong lòng lại như được đổ đầy nước, không ngừng có cá nhỏ quẫy mình văng ra trở về, văng ra lại trở về, cứ trêu đùa trái tim vốn không an phận của cô.

***

Đến khuya về nhà, hai người tắm rửa xong liền quay về phòng mình.

Hướng Viên nấu cháo điện thoại với Hứa Diên.

Hứa Diên nghe xong thì chặc lưỡi than thở: “Từ thần đúng là ngoài dự đoán của mọi người, tao còn tưởng cậu ta mà yêu đương thì là cái kiểu mất hết tính người đến bạn gái cũng đánh chứ.”

“Có lúc anh ấy độc miệng thật,” Hướng Viên nói, “Nhưng cũng rất dịu dàng. Có khi lạnh lùng song cũng có lúc lại vô cùng quyến rũ. Đặc biệt là sáng hôm nay, anh ấy vốn đang chơi điện thoại, nghe tao nói chuyện thì lập tức đặt điện thoại xuống nghiêm túc nghe tao nói. Mày cũng biết trước kia bố mẹ không thích nghe tao nói chuyện rồi đấy, cho nên khi ấy, tao có cảm giác mình hết cứu rồi.”

Hứa Diên bị đút thức ăn cho chó quá nhiều*, muốn dập điện thoại, “Quên nhắc mày, ăn Tết về sớm chút đi, năm nay có họp lớp. Vì là đại thọ sáu mươi của cô Chung cho nên năm nay lớp A9 và lớp chúng ta tổ chức chung, do Chung Linh tổ chức.”

(*Ý nói Hứa Diên bị ngược FA.)

Mà lúc này, Từ Yến Thời ở trong thư phòng cũng nhận được một cuộc gọi.

Chính là điện thoại của chủ nhiệm lớp năm xưa – Chung Tú Mĩ mẹ của Chung Linh, “Có phải là Từ Yến Thời không?”

Từ Yến Thời lễ phép đáp: “Vâng, cô Chung.”

Người phụ nữ trung niên ở đầu dây tựa hồ thở phào, “Cuối cùng cũng liên lạc được với em rồi, trước mọi người đều không liên lạc được với em, nghe nói bây giờ em đang ở Thượng Hải hả?”

Từ Yến Thời lấy làm lạ, anh chưa từng liên lạc với bạn học bao giờ, bao gồm cả mấy người Lý Dương, trừ sau lần gặp nhau ở Bắc Kinh đó ra thì cũng chưa từng gặp lại.

Có điều anh vẫn trả lời, “Vâng, thưa cô Chung.”

Chung Tú Mĩ: “Là thế này, năm nay lão Mao lớp trưởng chúng ta mới du học nước ngoài về, đúng dịp sinh nhật sáu mươi của cô, Linh Linh nói, lớp A9 chúng ta sẽ tổ chức họp lớp chung với lớp A6, em có về Bắc Kinh ăn Tết không?”



Ở phòng bên kia, đột nhiên Hướng Viên giật mình, “Bọn họ cũng liên lạc với Từ Yến Thời ư? Sao họ biết được anh ấy ở Thượng Hải?”

“Thật ra là thế này,” Hứa Diên ấp úng đáp, “Mấy hôm trước tao có gặp Chung Linh, bọn con gái nhắc đến nam thần năm đó, mày cũng biết đấy, năm đó Từ Yến Thời nổi nhất còn gì, nhất định mọi người sẽ liên lạc với cậu ta, sau đó Chung Linh nói cậu ta không khấm khá gì, nên tao mới… không nén nổi, nói…”

Hướng Viên nổi đóa: “Mày, mày mày, mày đã nói gì rồi?”

Hứa Diên vội nói: “Mày yên tâm, tao chưa nói chuyện của hai đứa mày đâu, tao biết scandal năm đó của chúng mày mà, mày sợ mọi người nói cậu ta khó nghe, cướp bạn gái của anh em gì đó, nên tao chỉ nói bây giờ cậu ta sống rất tốt ở Thượng Hải, là giám đốc một phòng…”

Suy cho cùng nếu là Hướng Viên nghe thấy thì cũng sẽ không nhịn được mà nói ra, quả nhiên Hứa Diên không khác gì cô.

Thấy cô im lặng, Hứa Diên dè dặt hỏi: “Mày không giận đấy chứ?”

Nghĩ vậy cũng hiểu, “Không, tao căng thẳng quá thôi.”



Thư phòng yên ắng, Từ Yến Thời mở laptop, vùi mình trên ghế.

“Cốc cốc ——” có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Anh đi đến mở cửa, Hướng Viên chân trần đứng bên ngoài, Từ Yến Thời nhíu mày ôm người đặt lên sofa, cũng không có ý trách cứ mà chỉ buột miệng nói: “Sao em không đi dép vào.”

Hướng Viên vội vã chạy đến đâu kịp đi dép, ôm lấy cổ cọ vào người anh: “Tết này anh có về Bắc Kinh không?”

Một người đứng trên sofa, một người thì đứng trên đất.

Anh phản ứng rất nhanh, lập tức nghĩ đoán chừng là cũng đã thông báo đến cô rồi: “Chuyện họp lớp à?”

“Đã tìm anh rồi hả?”

Từ Yến Thời ôm người xuống, lại kéo đôi dép ở bên cạnh tới, “Vừa rồi cô Chung mới gọi điện cho anh.”

“Vậy anh có đi không?” Hướng Viên tựa vào lòng anh, vẽ vòng tròn trước ngực anh.

Từ Yến Thời đi dép vào cho cô, cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong lòng: “Em có muốn anh đi không?”

Cô vùi đầu cẩn thận tính toán, rồi nói thẳng: “Thật ra đi cũng không sao, dù gì bây giờ anh cũng là phó giám đốc rồi, đi phá tin đồn cũng tốt. Chỉ là em không vui thôi, trước kia lúc anh ở Tây An thì cũng không thấy bọn họ rủ anh đi, bây giờ trở thành phó giám đốc rồi, cô Chung lại đến tìm anh.”

Cô chua xót nói: “Nói không chừng đến lại làm mai cho anh với Chung Linh cho xem.”

Anh cúi đầu nhéo mũi cô, đùa: “Ghen hả?”

“Chỉ là em cảm thấy bọn họ quá coi thường ông nội em, dựa vào đâu làm việc ở Duy Lâm thì không được bọn họ mời hả!” Cô tức giận nói.

Đề tài nhất thời chuyển đổi, Từ Yến Thời bật cười, sau đó bế cô lên đi về phòng, “Anh vẫn chưa đồng ý với cô Chung, em không muốn thì anh không đi.”

“Thù ngày trước anh từ chối em trước mặt Chung Linh, em vẫn chưa quên đâu.” Cô xấu xa đề nghị, cười tít mắt, “Hay là thế này đi, anh từ chối cô Chung trước, sau đó lúc đi họp lớp thì em gọi điện cho anh, em sẽ nói là Từ Yến Thời hả, em nhớ anh quá, anh tới rồi à, sau đó anh chạy bịch bịch đến đón em có được không? Để mọi người đều cảm thấy anh thầm mến em mà lại không có được em, thích em đến mức muốn chết, im lặng chờ đợi em. Coi như chúng ta tính xong chuyện của Chung Linh có được không?”

Hướng Viên nửa đùa nói, cũng chỉ là buột miệng bảo thế thôi chứ không có ý định làm vậy.

Lại chẳng ngờ Từ Yến Thời nghiêm túc nhìn cô, đáp, “Được.”

Ánh mắt nghiêm túc kia suýt nữa khiến cô chực khóc, ngơ ngác nhìn anh, nụ cười đông cứng bên khóe miệng, chẳng biết sao trong lòng như có chú cá nhỏ bắt đầu nhảy ra khỏi mặt nước, giày vò như sóng cả cuộn trào.

Chóp mũi chua xót, “Sao cái gì anh cũng nói được thế.”

Tối hôm đó, cả hai hôn nhau đến tận nửa đêm. Từ Yến Thời không trêu chọc cô nữa, lực độ dịu dàng hơn trước, từ trán cô hôn dần xuống dưới, dừng lại ở xương quai xanh rồi lại hôn lên từ cổ, ngậm lấy môi cô, như đang trao cô nụ hôn trấn an hơn.

Cả đêm đó, Hướng Viên ngủ rất ngon trong lòng anh, không còn gặp ác mộng nữa.

Sáng tỉnh dậy, cánh tay Từ Yến Thời tê rần, Hướng Viên lồm cồm bò dậy, đau lòng ôm tay anh nắn bóp gân cốt: “Xin lỗi anh, em không biết…”

Kết quả bị cô kéo một cái thì lại càng tê hơn.

Anh vừa tỉnh ngủ, giọng khản đặc không thốt ra tiếng, nằm trên gối bị cô kéo tay làm cho dở khóc dở cười, tay vừa đau vừa tê, anh khẽ hít hà, cúi đầu cười bất đắc dĩ vùi đầu vào trong gối. Không lâu sau, âm thanh buồn bực từ trong gối truyền ra: “Em đừng kéo nữa, càng kéo càng khó chịu, cứ để vậy máu nó tự chảy về.”

Hướng Viên lập tức đặt tay xuống, ngồi dậy cười nịnh bên tai anh: “Em đi làm bữa sáng cho anh nhé.”

Anh nằm nghiêng lặng lẽ liếc cô đầy miễn cưỡng, có phần hoài nghi: “Em chắc chứ?”

Hướng Viên chắc chứ, chỉ là không biết đám nồi niêu xoong chảo trong bếp có chắc không.
Bình Luận (0)
Comment