Hướng Viên ngồi chơi cờ với ông nội, không hề nhắc đến chuyện giữa Gia Miện và Hồ Tư Kỳ.
Ông cụ cũng im lặng, cầm ly trà dán mắt vào bàn cờ.
Đèn lồng thắp sáng, đứng giữa sân nhà lại trông thấy được điểm sáng xa xa. Lại một năm nữa qua đi, chẳng còn đâu bầu không khí như hồi nhỏ, hễ lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng ngoài cửa sổ.
Hướng Viên chơi cờ rất kém. Hồi nhỏ cô từng học không ít thứ, nhưng chỉ có cờ vây là học đến sứt đầu mẻ trán vẫn không giỏi lên. Sau một ván, ông cụ không còn hứng thú chơi tiếp với cô nữa, mở nắp trà ra bắt đầu đuổi người: “Đi chỗ khác chơi, kỹ thuật đã dở lại còn không tập trung.”
Không phải Hướng Viên không tập trung, chỉ là trong lòng có hơi mông lung.
Cô vừa gọi điện cho Từ Yến Thời, dù anh không nói gì nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang không tốt.
Nhân lúc đánh cờ, Hướng Viên nhắn cho anh hai tin.
Anh chỉ trả lời một tin:
Không sao, ăn tết vui vẻ.Hướng Viên nhìn tin nhắn kia thì càng bất an hơn.
Gia Miện từ trên lầu đi xuống, Lại Phi Bạch có cản cũng không cản được.
Ông cụ im lặng không nói gì, Gia Miện đi ra ngoài thì đóng cửa lại cái sầm, âm thanh chấn động như vang vọng khắp căn phòng, Hướng Viên lập tức cơ trí đứng lên: “Để cháu đi xem sao, Tết nhất đến nơi rồi, gây ra chuyện gì lại không hay.”
Ông cụ uống trà, nhấc mí mắt đăm chiêu nhìn cô.
Hướng Viên chột dạ, chạy nhanh đi ra ngoài.
Biệt thự trống rỗng không một bóng người, chỉ còn lại đèn vàng tù mù cùng bàn cờ lộn xộn.
Tư Đồ Minh Thiên và Lại Phi Bạch nhìn nhau.
Người sau không nói gì.
Ông cụ đặt ly trà xuống, đúng lúc này ở bên ngoài khung cửa lại có lá khô rơi xuống, bị sâu gặm nhấm chỉ còn lại gân lá.
Tư Đồ Minh Thiên nhìn chằm chằm, không biết đang tự nói hay nói với anh ta.
“Có phải tôi không giữ được chúng nó nữa rồi không?”
Lại Phi Bạch: “Không đâu ạ, hai người bọn họ từ nhỏ đã thế rồi. Chỉ là cậu chủ quá tốt bụng thôi.”
“Hướng Viên thì sao, đánh cờ với tôi cũng không tập trung, giờ lại vội vã chạy ra ngoài, tôi không tin con bé lo lắng cho Gia Miện, có lần nào Gia Miện gây họa mà nó không hả hê, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.”
Lại Phi Bạch “Viên Viên trưởng thành rồi.”
Tư Đồ Minh Thiên không phản bác, trong đôi mắt nhìn ra bên ngoài chợt có gì đó lóe lên.
“Con bé đúng là càng ngày càng giống mẹ nó.”
Tư Đồ Minh Thiên thở dài thườn thượt.
“Tú Quyên à, sao tôi lại đáng thương thế này.”
Tư Đồ Tú Quyên à.
Tú Quyên ơi.
***
Năm nay lão Khánh tăng ca nên không về quê ăn Tết, đúng lúc đón Tết cùng anh chàng độc thân Từ Yến Thời.
Sau ngõ Tam Tỉnh là con đường dọc bờ sông, đến mùa hè là hai bên bờ lại um sùm cỏ dại, như trải một lớp lụa xanh biếc dọc theo đường phố. Nhưng lúc này đây đã thảm cỏ ấy đã trơ trụi, thật sự rất hợp với cảnh phế liệu chất đống ở đầu ngõ.
Đến đèn đường cũng lúc sáng lúc tối, chiếu xuống con phố ảm đạm này.
Lúc lão Khánh đi mua thuốc lá thì tiện tay mua thêm mấy hộp pháo, chính là loại pháo ném, ném mạnh một phát là hoa lửa bắn khắp nơi, là thứ tốt để giải tỏa áp lực.
Lão Khánh ném mấy quả chơi rất hăng say, nhét số còn lại cho Từ Yến Thời, “Cậu thử đi, giải stress lắm đấy.”
Từ Yến Thời dựa vào cửa xe, một tay kẹp thuốc, cười: “Đợi lát nữa bà già trên lầu lại mắng chửi cho xem.”
Nghe nói ở khu nhà này có một bà già vô cùng ghê gớm, thường thì những tòa nhà thấp bé này hiệu quả cách âm không tốt lắm, có lúc nửa đêm đôi tình nhân phòng bên “hành sự” làm trẻ con đang học bài nghe thấy, thế là bà ta lập tức cầm một chuỗi pháo gõ cửa phòng bên cạnh, không nói không rằng ném ngay pháo vào nhà, tiếng nổ đùng đoàng khiến người bên trong tỉnh lại.
Hoặc chỉ cần bước chân đi lên cầu thang hơi ồn chút thôi là bà ta lại mở toang cửa mắng xối xả, từ ngữ vô cùng thô tục.
Từ Yến Thời cũng từng bị bà ta mắng, nói anh y hệt bố mình, là quân đầu đường xó chợ vô tích sự, không có đầu óc.
Nói tóm lại bà lão này rất dữ dằn, nổi danh khắp cả con phố, không ai dám dây vào. Nghe nói lúc trẻ là người phụ nữ của một đại ca băng đảng nào đấy, sau đó đại ca gặp nạn phải ở tù, bà ta lưu lạc rồi nổi điên như bây giờ.
Lão Khánh không để trong bụng, chỉ là một bà lão thôi mà, có thể dữ dằn đến mức nào được.
Nhưng sau một lúc pháo nổ lép bép, trong con ngõ yên tĩnh không người chợt vang lên âm thanh “cót két”, có người đẩy cửa sổ ra, rồi ngay sau đó hất một chậu nước sôi xuống.
Nước trút thẳng xuống đất cái ào, lập tức bắn lên.
Cũng may hai người đứng khá xa nên không gặp họa.
Ngay sau đó là một chuỗi mắng chửi khó nghe như pháo liên châu:
“Bố tổ sư thằng khốn chó chết nhà mày, ai cho mày chơi pháo hả, thích thì về nhà mà đốt cho vỡ bụng mày ấy?! Thằng ôn con!”
Bà ta chửi rủa “mượt mà” thế này, có thể thấy rõ là một lưu manh chính hiệu. Được lắm! Lão Khánh vẫn không chịu dừng, trái lại càng ném mạnh hơn!
Anh ta ném một quả lên thẳng tầng áp chót.
“Mày là chó tạp chủng có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi hả, đồ ngu!”
Câu từ mắng chửi vô cùng phong phú đa dạng, cũng rất thô tục.
Từ Yến Thời dựa vào xe không nhúc nhích.
Lão Khánh ném say sưa đến nỗi đổ cả mồ hôi, thở hổn hển nói: “Bị bà ta mắng không khó chịu hả? Cậu đừng coi bà ta chửi cậu, cứ coi như đang chửi bố cậu, chửi kẻ thứ ba, chửi tiểu nhân, chửi ngụy quân tử, chửi lãnh đạo, chửi tất cả những người có lỗi với cậu!”
Đang dạy anh cách phát tiết đây mà.
Từ Yến Thời ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, đằng sau những ô cửa sổ cũ kỹ đổ nát không có nhiều ánh đèn sáng, tiếng chửi đổng của bà già cũng chẳng hề thuyên giảm.
Lại một chiếc xe dừng trước đầu con ngõ đổ nát, đèn xe chói lóa rọi thẳng vào hai người họ, lại còn ấn còi inh ỏi. Từ Yến Thời vẫn không nhúc nhích, nhưng lão Khánh lại nổi nóng bước đến, ném hết chỗ pháo còn lại xuống, xắn tay áo toan chửi bới: “Mày nhấn còi với ai đấy hả! Đi Bentley thì giỏi lắm chắc?”
Xe dừng lại, một cái đầu ló ra khỏi ghế lái.
Từ Yến Thời đã sớm nhận ra biển số kia, “Sao anh lại đến đây?”
Lão Khánh ngạc nhiên, trố mắt đứng nhìn: “Có quen nhau à?”
Ngay sau đó Lâm Khải Thụy bước xuống xe, anh ta mặc âu phục giày da, mũi giày nhọn hoắt được đánh bóng tỏa sáng, lúc đi còn không quên đắc ý giẫm hai cái, từng bước một đi đến trước mặt hai người bọn họ.
Anh ta lên tiếng chào hỏi lão Khánh đầu tiên: “Người anh em, tính khí cũng nóng quá nhỉ?”
Lão Khánh: “Ai đây?”
Từ Yến Thời dựa vào cửa xe, hai người bọn họ một trái một phải đứng cạnh anh.
Anh giới thiệu rất đơn giản, “Lâm Khải Thụy, sếp công ty tôi.”
Rồi anh nhìn sang Lâm Khải Thụy, “Vương Khánh Nghĩa, lão Khánh, là anh em của tôi.”
Lâm Khải Thụy ghen tị nói: “Vậy tôi không phải là anh em của cậu hả? Tôi cũng là anh em của cậu còn gì.”
Một người đàn ông đã trưởng thành lại còn làm nũng, Từ Yến Thời không khỏi thấy rét lạnh, còn lão Khánh dè dặt dùng bả vai huých tay Từ Yến Thời, run rẩy nói: “Cậu ở Thượng Hải bị lệch lạc rồi đấy hả?”
“Cút.” Từ Yến Thời mắng một câu rồi dập tắt thuốc, đút hai tay vào túi, quay qua nhìn Lâm Khải Thụy, “Tết này anh không về Hàng Châu à?”
Lâm Khải Thụy châm một điếu thuốc, thuận thế dựa vào xe anh, “Mẹ tôi ép về xem mắt, phiền quá, thế nên dứt khoát không về.”
“Vậy thì cứ ở lại Thượng Hải đi, chạy đến Bắc Kinh làm gì?”
“Chuyện này kể ra dài dòng lắm.” Lâm Khải Thụy cắn thuốc, “Đều do chuyện xấu trong nhà Diệp Tư Thấm cả, cô ấy giấu nhà nói đã mua nhà ở Thượng Hải, nên bố mẹ cô ấy mới muốn lên thăm, vậy là tôi bèn nhường nhà mình lại cho cô ấy. Giờ tôi không còn nơi nào để đi nữa, đành đến Bắc Kinh tìm cậu. Lái xe suốt mười bốn tiếng, mót tiểu mấy cũng không đi.”
“Được lắm người anh em!!!” Lão Khánh nói.
“Cám ơn.” Lâm Khải Thụy uể oải, ngay sau đó nói tiếp, “Bố cậu có ở nhà không? Tôi muốn lên chào hỏi ông ấy, dù sao mấy ngày tới vẫn phải làm phiền các cậu thu nhận tôi.”
Đúng là nhắc đến chuyện không nên nói đến.
Trong nháy mắt bầu không khí đông cứng, nụ cười của Lâm Khải Thụy cũng tắt ngóm: “Sao vậy?”
…
“Bố cậu thật quá đáng! Tôi nhổ vào!” Lâm Khải Thụy phun nước bọt.
Đàn ông làm quen với nhau rất nhanh, vừa nãy còn âu phục giày da trông rất nghiêm túc, nay đã xắn tay áo đứng ở đầu ngõ chơi pháo ném với lão Khánh.
Đi đôi với tiếng mắng chửi của bà lão trên lầu, Lâm Khải Thụy rất nhập gia tùy tục: “Mẹ cậu trở về nước ngoài, bố cậu lập tức kết hôn với cô thư ký này? Sau khi có em trai cậu thì thư ký lại cuỗm hết tiền của bố cậu bỏ chạy, còn nợ cả đống tiền, kết quả sau khi cậu trả hết nợ giúp ông ấy, ả đàn bà này lại tìm về nói muốn cho em trai cậu một gia đình vẹn toàn, sau đó bố cậu không nói hai lời để lại cho cậu năm trăm ngàn rồi đá đít cậu đi? Không muốn đứa con trai là cậu nữa?”
Lâm Khải Thụy không dám tin trên thế giới này còn có loại bố mẹ như vậy.
Anh đứng lên ôm cổ Từ Yến Thời, kéo về phía mình, “Thật ra thì một thân một mình như bây giờ cũng tốt, sau này cậu sẽ kết hôn, sẽ có con của mình. Cậu nghĩ chút đi, Hướng Viên tính tình như thế thì chắc chắn sẽ không hợp mẹ cậu nổi, như thế vừa hay, hai cậu mà kết hôn thì có thể giải quyết được mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Người anh em à, tôi hâm mộ cậu thật đấy!”
Nghe anh ta nói vậy, lão Khánh cười ngất, còn liên tục phụ họa: “Đúng thế đúng thế, cậu nhìn Trương Nghị đi, ngày nào cũng nhìn vợ cãi nhau với mẹ, rồi xem, sắp ly hôn rồi.”
Vừa dứt lời, lại có chiếc xe từ từ chạy vào con ngõ rồi tắt máy, Trương Nghị bước xuống xe, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Lão Khánh, cậu lại nói xấu gì sau lưng anh đấy?”
Trương Nghị cười híp mắt đi tới.
Từ Yến Thời nhìn anh: “Sao anh cũng đến đây?”
Trương Nghị và lão Khánh đưa mắt nhìn nhau, rồi anh ta ho một tiếng, đáp, “Mới ly hôn xong, mẹ anh không cho về nhà, phiền quá, lão Khánh nói mấy chú đang ở với nhau nên anh đến.”
Chợt trước mắt lại có đèn pha chiếu thẳng vào, lại một chiếc xe chạy vào ngõ, có điều tốc độ xe lúc này rất nhanh, lúc người đàn ông xuống xe còn tốt bụng đề nghị với tài xế: “Chúc mừng năm mới bác tài, có điều lúc đạp phanh không cần phải mạnh thế đâu, tôi thấy sau lưng ghế in mấy mặt người rồi kìa, khách đi nửa đêm thấy được là sợ lắm đấy.”
“Lão Quỷ.”
Lão quỷ gãi đầu, “Bố mẹ em đến bên nhà chồng em gái em ăn Tết rồi. Em không đi nên tới đây tìm mọi người.”
Lão Khánh ngạc nhiên, “Em gái cậu kết hôn rồi sao?”
“Mới lấy giấy chứng nhận xong, không tổ chức hôn lễ.”
Người tiếp theo chính là Tiêu Lâm, anh ta đi xe đạp cọc cạch chạy vào con ngõ yên ắng.
Như thể có dòng nước lũ của thời gian trút xuống, một lần nữa như gặp lại cánh đàn ông của những năm tháng tuổi trẻ đã qua, trong đêm đen lấp lánh ánh sao, tiếng cười ngập tràn như trở lại thanh xuân.
Tiêu Lâm đã cạo đầu, là người được xem là dễ nhìn nhất trong số bọn họ sau Từ Yến Thời. Anh ta gạt chân chống đứng giữa đám đông, lấp vào chỗ trống cuối cùng.
Nhìn đội hình này, đừng nói là Từ Yến Thời, ngay đến Lâm Khải Thụy cũng nhận ra chuyện gì.
Từ Yến Thời cúi đầu bật cười, anh khẽ gật đầu nhưng lại không biết phải nói gì, người có EQ cao như anh cũng có lúc nghẹn ngào.
Lâm Khải Thụy lên tiếng đầu tiên: “Nếu đã thế, vậy nghe tôi đi.”
Nửa tiếng sau, một nhóm năm sáu người cùng ngồi trong một quán bar tên là Promise.
Lâm Khải Thụy còn không biết xấu hổ mà khoe, vừa thành thạo khui rượu vừa nói: “Thật ra không phải tôi muốn đến đâu, có điều tôi đã kiểm tra rồi, xung quanh chỗ kia không có nơi uống rượu, quán lớn quán nhỏ đều đã đóng cửa, chỉ có gần khu phức hợp là còn có mấy quán rượu mở cửa, các anh không tin thì cứ ra bên ngoài hỏi thăm đi.”
Từ Yến Thời không phát biểu ý kiến, ngồi tựa vào ghế im lặng rót rượu cho mình.
Thấy anh không nói gì, mọi người bắt đầu vui vẻ gọi món.
“Tới nào tới nào, cho tôi ít hạt hướng dương.”
“Còn salad sứa không ông chủ?”
“Gọi rong biển đi, rong biển ở quán này ăn ngon.”
“Ăn ít rong biển thôi, gọi Cẩu Kỷ đi, cho vào rượu uống dưỡng sinh lắm,” Lão Quỷ đề nghị, “Cho tôi một ly sữa bò.”
Lão Khánh sửa sang quần áo, “Lần đầu tiên tôi tới quán bar, mấy cậu nói phải làm thế nào mới để hai mỹ nữ bên kia thấy tôi giống khách quen nơi này?”
“Anh đi qua hỏi xem các cô ấy có muốn tiền giấy không, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ anh bán vé lâu dài ở đây.”
“…”
Lâm Khải Thụy trợn mắt há mồm nhìn tới nỗi khóe miệng giật giật.
Cái quỷ gì thế này?
Ba mươi tết là lúc khu phức hợp thể thao Bắc Kinh vắng người nhất, đầu đường trống rỗng, đèn đường treo dài một hàng, cây cối hai bên trơ trọi.
Trong quán bar âm nhạc vang dội đèn đóm mập mờ, chỉ là không có ai nhún nhảy ở trên sàn nhảy, đa số đều tập trung ngồi với nhau tán gẫu chơi đùa, chốc chốc lại đưa mắt nhìn những người đàn ông điển trai ở bên này.
Lão Khánh thấp giọng gọi mấy người lại nói: “Hai người đẹp kia cứ liên tục liếc mắt về phía chúng ta, có nên gọi lại chơi cùng không?”
Lão Quỷ khoát tay tỏ ý anh ta kêu đi, nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Như thế không hay cho lắm.”
Từ Yến Thời vẫn im lặng, cúi đầu uống rượu giải sầu.
Có lẽ mắt đối mắt quá rõ ràng, một cô gái trong đó chủ động đến bắt chuyện.
“Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat của anh được không? Bạn tôi muốn.”
Mọi người đồng loạt nhìn sang ngọn nguồn ánh mắt của hai cô gái đó, chậc chậc.
Lão Khánh không nhịn được, “Anh đẹp trai đang uống rượu giải sầu rồi, hai cô qua kia đợi đi.”
Lâm Khải Thụy tặc lưỡi nhìn, “Hay để tôi thêm cho?”
“Anh đẹp trai thất tình à?”
Lâm Khải Thụy vừa muốn quát nói nhảm nhiều như thế làm gì, không thấy anh đẹp trai tâm tình không tốt hả, bắt chuyện cái gì?
Từ Yến Thời đã có bài học Wechat lần trước, chỉ sợ người ta nói anh tự thêm Wechat rồi nói chuyện với cô ấy đi.
Lần này Từ Yến Thời không hề nói một câu, cầm lấy điện thoại tìm một dãy số trong danh bạ.
Có điều, ngay khi cô gái kia nhìn thấy cái tên thì tự giác xoay người rời đi, một giây sau Từ Yến Thời tắt điện thoại, thờ ơ tiếp tục uống rượu.
Lâm Khải Thụy nghĩ, tiểu tử cậu đúng là được lắm, rất dứt khoát.
Đợi tới lúc nhìn thấy, anh ta không nén nổi tặc lưỡi khen, “Đặt tên hay lắm.”
Lâm Khải Thụy thấp giọng nói bên tai anh, “Hướng Viên có biết cậu đặt tên cho cô ấy như vậy không?”
Từ Yến Thời mệt mỏi dựa ra sau, có vẻ anh đã ngà ngà say, cười nói: “Anh gọi điện hỏi không phải sẽ biết sao?”
Cẩu Thụy: “Cậu tưởng tôi không dám gọi à?”
Người đàn ông càng lười biếng hơn, nhấp một hớp rượu: “Gọi đi.”
Không nói hai lời, anh ta gọi thật.
Kết quả ba giây sau, một chiếc điện thoại khác trên bàn đổ chuông, Lâm Khải Thụy không phản ứng kịp, là điện thoại của mình mà.
Trong nháy mắt Lâm Khải Thụy xù lông: “Cậu dám đặt tên tôi là Lốp Dự Phòng 360?”
“Dĩ nhiên, chuyện này còn phải kinh động đến cô ấy hả?” Anh mỉm cười, trong nụ cười kia chất chứa gió trăng mà ngày thường không thấy, “Thích không?”
“Thích cái đầu nhà cậu!”
Lâm Khải Thụy chửi thề.
Cách làm này lần nào cũng đúng, nếu bản thân tự chủ động đến xin số thì không nói làm gì, nhất định anh sẽ từ chối thẳng. Nhưng có vài người lại cứ thích để bạn bè đến xin số, giống như lần trước anh bị lừa vậy, còn không có cách nào từ chối.
Mà lần này lại có thể từ chối dễ dàng. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ gặp kẻ mặt dày mày dạn, nói không ngại làm lốp xe dự phòng, nhưng đa số các cô gái đều sẽ thấy mất mặt.
Có điều hai cô gái ấy cứ luôn cảm thấy, đàn ông như vậy, hình như càng xấu càng có mị lực.
“Rầm!”
Đúng lúc này, chợt có người đá văng cửa quán bar!
Tất cả đồng loạt giật mình, ngay đến ca sĩ và ban nhạc cũng dừng lại trong phút chốc, cửa kính bị đập rung mạnh lên, nứt một kẽ hở khiến gió rét thấu xương tràn vào vù vù.
Tất cả đều đồng loạt nhìn chằm chằm ra cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông sắc mặt xám xịt đứng ở cửa, mặc nguyên một cây đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Lâm Khải Thụy nhìn là biết là con nhà giàu rất có tiền.
Ngay sau đó lại loáng thoáng trông thấy Hướng Viên ở sau lưng, so với những người phụ nữ trang điểm đậm ở quầy bar, cô thật sự có vẻ đẹp trong lành thoát tục.
Cảm giác lúc ấy của Từ Yến Thời là gì?
Đầu tiên anh còn bất giác nhìn điện thoại, tưởng Hướng Viên gọi mà anh không nghe máy nên mới tìm đến đây, nói thật có hơi sợ.
Lâm Khải Thụy phản ứng nhanh nhất, không nói hai lời đã dặn bọn lão Quỷ trói Từ Yến Thời lại.
Lão Quỷ không hiểu đầu cua tai nheo, lão Khánh lại lờ mờ đoán được đại khái.
Lâm Khải Thụy: “Đợi lát nữa cô gái ở cửa đến hỏi, các cậu cứ nói là chúng ta trói đem cậu ta đến đây.”
Từ Yến Thời: “…”
Trương Nghị nhận ra điều gì đấy, bèn đề nghị: “Giả chết đi, giả chết là nhanh nhất, phụ nữ có yêu cậu hay không thì phải xem lúc cậu giả chết cô ấy ra tay nặng nhẹ thế nào.”
Mọi người năm mồm bảy miệng nghĩ kế.
Gia Miện bỗng bắt đầu đập phá quán bar như ngựa hoang đứt cương, không một ai có thể ngăn nổi, trong chốc lát bàn ghế đổ rạp xuống, khách khứa bỏ chạy hét ầm lên!
Chỉ chớp mắt, cả quán bar đã gập tràn tiếng thét và tiếng đạp ghế, thêm vào đó là tiếng thủy tinh đổ vỡ, vô cùng hỗn loạn.
Lúc này Lâm Khải Thụy mới kịp phản ứng: “Thì ra không phải đến vì cậu?”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã rời khỏi ghế.
Lão Quỷ lẩm bẩm: “Sao lão Từ lại căng thẳng thế, ai vậy?”
Lâm Khải Thụy: “Bạn gái cậu ta.”
Lão Khánh cười cười, “Động thái của tiểu tử này nhanh thật.”
***
Hướng Viên bị níu lấy, theo bản năng quay đầu lại nhìn, khi thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc kia thì nhất thời không phản ứng kịp, giơ tay lên mù mờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Giải thích với em sau, có chuyện gì vậy?”
Hướng Viên sực tỉnh, ý thức quay về, cô vội vã nói: “Mau mau, cản anh trai em lại đi, anh ấy điên rồi.”
Không đợi Từ Yến Thời mở lời, mấy người lão Khánh đã xông đến ngăn người lại, Gia Miện nhanh chóng bị đè xuống bàn, lão Khánh đưa chai rượu đến cho anh ta, trấn an hỏi: “Sao thế người anh em?”
Quầy bar trống trơn không người, sàn nhà bừa bộn, mảnh vỡ thủy tinh rải đầy đất, bàn ghế đổ tứ tung, DJ chui ra khỏi đáy bàn, vẫn rất kiên cường phối hợp nhạc nền cho mọi người.
Đám đông ồn ào vây quanh cửa, kẻ chụp hình người quay phim.
Lâm Khải Thụy nổi điên, ném chai rượu trong tay đi, “Chụp cái gì mà chụp, cút!”
Mọi người cút thật, chỉ còn lại mấy cô gái cứ ló đầu nhìn vào trong như thể không nỡ bỏ đi, ánh mắt đảo quanh không biết là đang nhìn ai.
Từ Yến Thời dẫn Hướng Viên qua một bên.
Hướng Viên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, chắc hẳn anh đã uống không ít. Chỉ mới một ngày không gặp anh mà cô cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, mùi vị lẫn hơi thở trên người đều trở nên xa lạ. Chỉ bằng một ánh mắt của anh, cô cũng có thể phát hiện ra, hình như tâm trạng anh không tốt lắm.
Trong lòng có đầy một bụng lời muốn hỏi anh.
Nhưng ngại vì chuyện cấp bách và cũng không tiện hỏi ở đây, nên chỉ có thể giải quyết chuyện của Gia Miện trước.
Có lẽ vì có mặt anh trai cô nên Từ Yến Thời không nắm tay Hướng Viên, dẫn cô đi sang một bên rồi kéo ghế ra cho cô ngồi, sau đó anh mới lấy ghế ở bàn khác đến đặt cạnh Hướng Viên.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Anh nhìn Hướng Viên, thấp giọng dịu dàng hỏi.
Từ tối hôm qua khi biết bố anh bỏ đi, lão Khánh biết cả một đêm anh đã không ngủ, nay còn bị Lâm Khải Thụy kéo ra ngoài uống rượu. Ban nãy khi cánh đàn ông ngồi nói chuyện với nhau, cũng chỉ có anh im lặng uống rượu không nói gì, lão Khánh biết anh mệt nên không muốn nhiều lời.
Lúc hai cô gái ấy đến bắt chuyện, đến mí mắt anh cũng chẳng thèm nhấc.
Vậy mà chẳng ngờ, Hướng Viên vừa đến, Từ Yến Thời đã quét sạch dáng vẻ uể oải kia, lúc xoay người dọn ghế cho Hướng Viên còn nhéo vào cổ tay mình – đây là thói quen ngày trước khi anh thức đêm viết chương trình, làm như vậy để nâng cao tinh thần tập trung hơn.
Không chỉ lão Khánh để ý, mà mấy người Trương Nghị cũng nhìn ra.
Mọi người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
Lão Từ không yêu thì thôi, một khi đã yêu thật sự rất đàn ông.
***
Chỉ trong chốc lát, người Gia Miện muốn tìm đã đến, Địch Lãng – ông chủ quán bar này, cũng là chồng của Hồ Tư Kỳ.
Nhưng không ngờ Địch Lãng và Lâm Khải Thụy lại có quen biết, anh ta chào hỏi Lâm Khải Thụy trước, sau đó mới đưa mắt nhìn Gia Miện, “Ồ, chàng công tử này là ai đây?”
Gia Miện không muốn nói nhảm với anh ta, đi thẳng vào vấn đề: “Mày và Hồ Tư Kỳ có ly hôn không?”
Địch Lãng khoan thai ngồi xuống đối diện anh, “Sao, ly hôn để mày đón về hả?”
“Mày quản nhiều thế làm gì? Tao hỏi mày có ly hôn không?”
Địch Lãng không hề có vẻ nôn nóng, chậm rãi quét nhìn sàn nhà bừa bộn, “Ai nói tôi nghe xem chuyện này là thế nào?”
Lâm Khải Thụy tiếp lời: “Tôi đền, nhưng Địch Lãng, anh suy nghĩ kỹ xem phải làm thế nào đi, lớn chuyện lên cũng khó coi.”
Địch Lãng mỉm cười, mắt quét nhìn đám đông, “Đây cũng là bạn anh à?”
“Ừ.”
Địch Lãng nói: “Được thôi, tôi không làm phiền mọi người đón Tết nữa, muốn ly hôn cũng được, nhưng Hồ Tư Kỳ không được lấy bất cứ tài sản nào hết. Đừng tưởng tao không biết cô ta ở chỗ mày, bảo cô ta ngoan ngoãn về nhà đi, nếu không, các người đừng hòng thấy được giấy ly hôn.”
Lâm Khải Thụy cầm rượu kính anh ta, “Thẳng thắn.”
Sau đó Địch Lãng lại nhìn Hướng Viên, hỏi Gia Miện: “Đây là em gái mày hả?”
Không đợi Gia Miện đáp, Từ Yến Thời ngồi cạnh lập tức cầm lấy lấy chai rượu rồi đột ngột chạm vào chai rượu còn nguyên nằm trước mặt Địch Lãng, thờ ơ nói: “Cạn nào người anh em.”