(Lưu ý, đây không phải là ngoại truyện chính mà chỉ là những mẩu truyện nhỏ được tác giả up lên weibo, có thể không liên quan đến chính văn.)1.
Tiểu Bánh Trôi ra đời đúng dịp tết Nguyên Đán, cho nên được đặt tên là Tiểu Bánh Trôi.
Kết quả là mỗi năm đến ngày Nguyên Đán, ông bố ma quỷ Từ Yến Thời lại nói: “Lại đây, đã đến ngày tự ăn bản thân mỗi năm một lần rồi đấy.”
Bánh Trôi: “Con thích chú Phong Tuấn.”
Từ Yến Thời: “Không sao, bố cũng thích Lục Ý Lễ hơn.” (Con trai của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo.)
Bánh Trôi sợ hãi khóc toáng lên, cậu nhớ đến chú Phong Tuấn gặp lần trước, thế là xoay đầu đi, không chịu ăn: “Hứ, sớm biết thế thì con đã để chú Phong Tuấn làm bố con rồi.”
Từ Yến Thời nghiêm túc đặt bát chè bánh trôi xuống: “Để dạy con môn Sinh sớm, nghe đây, chỉ có bố và mẹ con mới có thể sinh ra con, còn mẹ con với bất kỳ ai khác cũng không thể sinh ra con được. Nói cho chính xác thì về mặt di truyền sinh học, bố chính là nhân tố quyết định, ai cũng có thể là mẹ của con, nhưng bố con thì chỉ có thể là bố.”
Nói rồi, đuôi mắt nhác thấy Hướng Viên đi tới, trông có vẻ không vui lắm, Từ Yến Thời lại bồi thêm một câu: “Mặc dù bố cũng rất không thích con, nhưng vì mẹ con, bố có thể nhịn năm mươi năm nữa.”
…
May mà chọn được một người mẹ tốt, nếu đổi thành người khác, Bánh Trôi không dám nghĩ nữa, nhưng quay đầu lại nghĩ đến.
Năm mươi năm? Oa hu hu.
2.
Có một ngày Hướng Viên nằm mơ thấy mình ngoại tình.
Sau đó cô nói chuyện này với Từ Yến Thời, Từ Yến Thời cũng không tức giận, còn an ủi cô: “Mơ trái ngược với thực tế.”
Hướng Viên bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy tức là anh ngoại tình?”
“Muốn ăn đòn đúng không?” Anh lạnh lùng đẩy kính.
“Anh dám bạo lực gia đình với em.”
“Không nỡ.”
Người đàn ông mặt lạnh này bất chợt nói ra một câu yêu thương, khiến Hướng Viên đầu hàng toàn tập.
3.
Gần đây Tiểu Bánh Trôi rất thích xem Chú Heo Peppa, điều này khiến Lục Hoài Chinh không cho phép Lục Ý Lễ xem Peppa khiếp sợ.
Thế là hai người đàn ông nghiêm túc thảo luận về vấn đề chú heo Peppa.
Có điều ngay câu đầu tiên của Từ Yến Thời đã kết thúc đề tài.
“Khả năng bắt chước của Lục Ý Lễ rất mạnh, tốt nhất vẫn đừng nên xem, tôi sợ sau này anh không biết con heo Peppa gọi anh là bố hay Lục Ý Lễ gọi anh là bố.”
“…”
4.
Thời gian hai người mới ở bên nhau, Từ Yến Thời nhìn vợ mình chòng chọc.
Trên cửa phòng kỹ thuật, ngày ngày vang vọng bài ca đầy ma tính ——
“Anh đang nhìn em, nhìn em, không chớp mắt.”
Hướng Viên không nhịn nổi nữa, khuyên can: “Vị đồng chí này, anh phải kiềm chế cảm xúc của mình đi, đừng có nhìn em cả ngày như thế.”
Từ Yến Thời nhướn mày: “Dáng dấp xinh đẹp như thế mà còn không cho người khác nhìn à?”
“Vị đồng chí này, anh hãy bình tĩnh lại…”
“Không được, về vấn đề nguyên tắc thì không thể nhường.”
“Vấn đề nguyên tắc gì cơ?”
“Quyền lợi của đàn ông.”
Hướng Viên: “Vậy em cũng thảo luận vấn đề nguyên tắc với anh luôn, vì sao anh lại xóa ảnh selfie của em!”
“Vì đó là vấn đề liên quan đến phúc lợi của người đàn ông khác. Không cho nhìn đấy, thì sao nào?”
…
Hướng Viên nở gan nở ruột.
Lại bất thình lình nghe thấy anh nói, “Đồ ngốc, em trang điểm quá xấu.”
5.
Có một ngày, mấy người Cao Lãnh thảo luận đến câu cửa miệng của Từ Yến Thời.
Cao Lãnh bỏ phiếu cho “đã viết xong báo cáo chưa?”
Vưu Trí bỏ phiếu cho “muốn ăn đòn à?”
Thi Thiên Hữu bỏ phiếu cho “muốn ăn đòn à?”
mọi người đồng loạt nhìn câu trả lời của Hướng Viên.
“Nhớ anh rồi à?”
“…”
6.
Hướng Viên có nuôi một chú chó lông vàng, mỗi lần đến giờ cơm, lông vàng đều đứng cạnh bàn đòi ăn.
Hướng Viên cướp lấy khúc xương trong bát Từ Yến Thời rồi vất xuống bát lông vàng, nhất thời miệng bể nói nhanh, “Tao giành được nó từ trong bát của con chó khác đấy, mày ăn mau đi.”
Nói xong mới ý thức được sai sai.
Từ Yến Thời nhìn cô chằm chằm: “Con chó khác?”
Hướng Viên cười hề hề, “Xin lỗi, nói sảng ấy mà.”
Năm phút sau, Hướng Viên hỏi Từ Yến Thời: “Ăn no chưa?”
Từ Yến Thời: “Gâu.”
7.
Gần đây trên mạng đang điên cuồng thịnh hành xu hướng bạn trai đeo dây thun trên cổ tay để chứng tỏ mình là chậu đã có bông, ngay đến Từ Yến Thời cũng không tránh thoát.
Sau đó Từ Yến Thời cũng đeo cho Tiểu Bánh Trôi một sợi.
Hướng Viên:??? Anh làm gì thế.
Từ Yến Thời: Anh chỉ đang nhắc nhở em, sớm muộn gì con nó cũng là của người khác.
8.
Hướng Viên đột nhiên nói muốn tập nấu nướng, sau khi sinh Bánh Trôi thì hầu như chưa nấu cơm lần nào. Hướng Viên bừng bừng tâm huyết vô cùng nhiệt tình, hai bố con cũng không tiện đả kích.
Tiểu Bánh Trôi ăn thử một lần thì về sau không dám ăn cơm mẹ nấu nữa, cậu đang định nói thì đã bị Từ Yến Thời lườm một phát, dẩu môi lẩm bẩm yêu cầu: “Mẹ, chỉ cần mẹ đừng nấu khét là được.”
Hướng Viên: “Con không có lòng tin vào mẹ thế hả?”
Nửa tiếng sau, Tiểu Bánh Trôi nhìn đĩa thức ăn đen sì, thậm chí còn không biết đó là món gì.
Tiểu Bánh Trôi chỉ vào một đĩa trong đó, hỏi: “Đây là gì thế mẹ?”
Hướng Viên cũng không nhận ra, nhìn hoài nhìn mãi cũng không nhớ nổi là món gì.
Từ Yến Thời mặt không cảm xúc: “Không nhìn ra được à? Đến khoai tây mà cũng không biết?”
…
9.
Tiểu Bánh Trôi giống Hướng Viên, từ nhỏ đã không giỏi Toán, Hướng Viên cũng gặp khó khăn trong vấn đề này, thế là chuyện dạy kèm này rơi xuống đầu Từ Yến Thời.
Nhưng ông bố này ngày nào cũng bắt nạt con trai.
“Đơn giản như thế mà cũng không biết? Con ngốc y chang mẹ.”
Tiểu Bánh Trôi trợn hai mắt lên, “Mẹ ơi, bố nói mẹ ngốc.”
Từ Yến Thời: “Con nghe nhầm rồi, bố nói đề bài này phải chọn C.”
10.
Có một hôm Tiểu Bánh Trôi ồn ào đòi ăn bánh mật, chính là Tteokbokki* của Hàn. Bên cạnh có một nhà hàng bán, anh bèn lái xe dẫn hai mẹ con.
(*Trong tiếng Trung, Tteokbokki là bánh mật xào.)Vừa đúng hôm đó kỷ niệm ngày thành lập cửa hàng nên được mua một tặng một. Mua một hộp bánh mật thì sẽ được tặng một hộp ớt cay Trung Quốc. Tiểu Bánh Trôi và Hướng Viên đều thích ăn cay, chỉ có Từ Yến Thời là không ăn, nên cả buổi chỉ khoanh tay nhìn hai mẹ con ăn say sưa ngon lành.
Tiểu Bánh Trôi vừa ăn vừa giật dây anh: “Ăn đi, ăn đi mà bố ơi.”
Từ Yến Thời hất cằm, “Ăn của con đi.”
Thế là Tiểu Bánh Trôi biết ông bố không sợ trời không sợ đất của mình sợ ớt.
Kể từ đó Tiểu Bánh Trôi rất thích bánh mật cay, đến ngày thứ hai bị đau bụng, viêm dạ dày. Hướng Viên cuống cuồng tức giận, ra lệnh cấm không cho Tiểu Bánh Trôi ăn cay nữa, Tiểu Bánh Trôi lén lút ăn, bị Hướng Viên bắt quả tang, bị đánh một trận nên thân. Nhưng đến ngày hôm sau con nó vẫn tiếp tục ăn lén, căn bản không quản được.
Có một buổi tối, Từ Yến Thời kéo người qua đè xuống dưới thân, “Chúng ta phải giải quyết vấn đề từ căn bản mới được.”
…
Thế là năm thứ hai, Hướng Viên sinh một cô con gái, đặt tên là Bánh Mật.
11.
Lại một năm nữa, Tiểu Bánh Trôi thèm ăn bánh nếp, thế là Hướng Viên suy nghĩ sinh một Bánh Nếp cũng tốt, cô bèn đề nghị với Từ Yến Thời.
“Chúng ta lén lút đánh nhanh thắng nhanh đi, nhân lúc Tiểu Bánh Trôi không chú ý, sinh Bánh Nếp dọa con đi.”
Từ Yến Thời bắt đầu thong thả cởi nút áo.
“Dọa con sợ hay không không quan trọng, chủ yếu là con người anh thích lén lút đánh nhanh thắng nhanh.”
12.
Tiểu Bánh Mật rất thích ăn hàng, ngay từ nhỏ đã được chứng minh.
Chuyện Hướng Viên sợ nhất chính là dạy kèm cho Tiểu Bánh Mật, vốn muốn nói cô không quản được thành tích con trai thì phải quản tốt thành tích con gái, không thể để Từ Yến Thời mệt mỏi một mình được.
Ngày đầu tiên cô đề nghị dạy kèm cho Tiểu Bánh Mật, Từ Yến Thời từ chối.
Hướng Viên không tin nhao nhao muốn thử, Từ Yến Thời cũng đành chiều cô, đêm đó ở trong thư phòng không để ý đến hai mẹ con.
Thế là, tối hôm ấy thường xuyên nghe thấy giọng điệu bất lực của Hướng Viên từ phòng bên truyền đến.
“Tiểu Bánh Mật đọc theo mẹ nào, trời đông giá rét, băng thiên tuyết địa…”
Tiểu Bánh Mật lanh lảnh: “Mẹ, con muốn ăn kem.”
“…”
“Bánh Mật, đây là đơn vị đo lường, cen-ti-mét, mi-li-mét, đề-xi-mét…”
“Mẹ ơi, gạo cũng là đơn vị đo hả mẹ?”*
(*Hán Việt của các đơn vị đo là ly mễ, hào mễ, phân mễ, còn gạo là đại mễ.)“…”
“Bánh Mật, mẹ lấy cho con một ví dụ nhé.”
“Mẹ ơi, con muốn ăn hạt dẻ.”*
(*Ví dụ phát âm là lìzi, hạt dẻ phát âm là lèzi.)“…”
“Bánh Mật, đây là con thiên nga…”
“Mẹ ơi, có thể ăn thiên nga không?”
“Đừng nói nữa, mẹ cũng đói rồi. Để bố con đi nấu cơm đi.”
Từ Yến Thời: “…”
***
Ngày hôm sau, Hướng Viên nghe thấy Từ Yến Thời dạy kèm bài tập cho Tiểu Bánh Mật.
Tiểu Bánh Mật: “Bố ơi, con có thể ăn kẹo được không?”
Từ Yến Thời dựa vào ghế, kiểm tra bài tập của cô bé, không ngẩng đầu trực tiếp tịch thu: “Không thể.”
“Vậy bài này viết thế nào, con không biết làm.”
Từ Yến Thời lại liếc mắt nói, bố không biết.
Tiểu Bánh Mật mất hứng làm bài tập, trợn mắt nhìn anh, vậy con cũng không làm luôn.
Từ Yến Thời ung dung ngồi trên ghế: “Về sau còn dám chọc mẹ con nữa không?”
“… Không ạ.”
“Mẹ dạy cho con thì con phải ngoan ngoãn lắng nghe, đừng đánh trống lảng, còn muốn ăn thịt thiên nga hả? Cho là bố đang nuôi cóc ghẻ đấy hả?”
“…”
— KẾT THÚC —