Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, Lâm Nguyệt Bạch liền không hiểu ra sao bắt đầu cười ngây ngô. Rõ ràng cũng không phải buồn cười như vậy... làm sao lại không nhịn được cơ chứ?!
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Cố Thần Hạo mới vừa tắm xong bị tiếng cười của Lâm Nguyệt Bạch dọa sợ hết hồn: "Em phát điên hả?"
"Không..." Lâm Nguyệt Bạch ôm bụng nằm lỳ ở trên giường hữu khí vô lực đáp, bây giờ cậu cười đến độ ngay cả sức lực nghiêng mắt liếc trộm cơ bụng Cố Thần Hạo cũng mất rồi.
Chờ Lâm Nguyệt Bạch bình ổn lại, cả phòng lập tức an tĩnh, hai người đều hết sức khó xử chơi điện thoại.
Lâm Nguyệt Bạch dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Thần Hạo vài lần, vẫn không thể nào đem lời muốn nói mới nãy nói ra khỏi miệng, trái lại nhìn mặt nghiêng anh tuấn của Cố Thần Hạo mà kìm lòng không đặng đỏ cả lỗ tai.
Mình thật sự là rất không có tự giác của một cái bia đỡ đạn!
Lâm Nguyệt Bạch âm thầm phỉ nhổ bản thân không xứng chức.
Cậu không phát hiện là, Cố Thần Hạo yên tĩnh ngồi ở một bên nhìn như chuyên tâm chơi di động thế mà cũng giống cậu, cũng chậm rãi đỏ lỗ tai.
Không kìm lòng được liếc trộm người bên cạnh, không chỉ mỗi mình Lâm Nguyệt Bạch, còn có Cố Thần Hạo.
"A... cái đó..." Cố Thần Hạo làm bộ như không chớp mắt xem màn hình điện thoại, do do dự dự lên tiếng.
"A?" Lâm Nguyệt Bạch kỳ quái hỏi.
"Em rất đẹp mắt."
Lần này Cố Thần Hạo cũng không có nhìn điện thoại nữa, nhưng hắn cũng không dám nhìn về phía Lâm Nguyệt Bạch, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là nghiêng hết cả mặt sang một bên khác.
Chỉ là lỗ tai đột nhiên bạo hồng, vẫn bại lộ chuyện hắn rất xấu hổ.
Lâm Nguyệt Bạch nghe được câu này, trong lúc hoảng hốt, trực tiếp nhấn tắt điện thoại.
Một lúc lâu sau, Lâm Nguyệt Bạch nhìn chằm chằm điện thoại đã đen thùi thật lâu mơ hồ nhỏ giọng nói: "Ừm, anh cũng đẹp."
Cũng không biết Cố Thần Hạo có nghe hay không.
Lâm Nguyệt Bạch đoán Cố Thần Hạo nghe được, bởi vì sau khi Lâm Nguyệt Bạch nói xong câu này, Cố Thần Hạo lập tức nhét điện thoại di động xuống dưới gối, tức khắc đưa tay tắt đèn đầu giường: "Ngủ ngủ ngủ! Tôi buồn ngủ rồi!"
Hai người nằm cùng trên một cái giường, yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Im lặng rất lâu, mãi đến tận khi Cố Thần Hạo thật giống như đã ngủ rồi, Lâm Nguyệt Bạch mới đột nhiên nhớ ra chuyện mình còn chưa có tắm.
Lâm Nguyệt Bạch vươn mình một cái, nhẹ tay nhẹ chân lấy từ trong tủ quần áo ra một cái quần lót chưa xé mác, chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa. Cậu đi tới nửa đường, suy nghĩ một chút, vẫn quay lại tủ quần áo cầm thêm một cái áo sơ mi trắng chưa xé mác.
Sau khi Lâm Nguyệt Bạch đi vào trong phòng tắm, Cố Thần Hạo làm bộ ngủ liền mở mắt ra.
Hắn lấy từ dưới gối ra cái điện thoại di động không cẩn thận bị tắt máy rất lâu, ấn nút mở máy. Chờ điện thoại mở lên, hắn liền đăng nhập weibo, đăng một cái weibo riêng tư chỉ mình mình có thể thấy được.
26.9.2019 1:27Cố Thần Hạo mày thật là không có tiền đồ! Cũng không phải chưa ai khen dung mạo mày dễ nhìn!!!Thẹn thùng thẹn thùng! Thẹn thùng cái quỷ hà!!! Cơ hội cũng mất rồi!!!!!!Cố Thần Hạo đăng weibo xong, liền nhìn màn hình từ từ tối sầm xuống.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, lại bật sáng, sau đó chỉnh cái status này thành: chỉ mình và Lâm Nguyệt Bạch có thể thấy được.