Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 62


Uyển Trúc đến bằng một cách khoa trương hơn Ôn Ngọc nghĩ.

Khác với những lần ẩn thân chi thuật theo dõi hành tung của Ôn Ngọc trước đây.

Lần này Uyển Trúc đến Thiên Vân Quốc bằng kiệu chạm trổ rồng, sơn son thếp vàng.
Lỗ bộ tháp tùng xe có một cờ lệnh, hai cờ xanh, hai cờ đỏ, hai cờ vàng, hai cờ trắng, hai cờ đen, tám lá cờ phướn, một chiếc tán hình tròn thêu hình bảy con rồng, bốn chiếc tán hình vuông, bốn chiếc lọng màu đỏ, sáu lọng màu xanh vẽ rồng mây...!dựa theo lỗ bộ tháp tùng kiệu thái tử mà Ôn Ngọc từng thấy qua trên mạng ở hiện đại.(*)
(*) Lỗ bộ tháp tùng kiệu Thái tử thời vua Gia Long.
Cả đám người uy nghiêm như vũ, khiến Ôn Ngọc ngồi ở sau mành che phía trong long vị thoáng chốc phải rùng mình.
"Sao vậy?" Đoan Chính đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
Ôn Ngọc cười trừ, xua xua tay: "Ta chỉ thấy...!Uyển đế quả nhiên là một đại nhân vật tầm cỡ, nhỉ?"
Đoan Chính khẽ nhếch khóe môi, cúi đầu hôn vào đuôi mày hắn một cái: "Hơn trăm năm mới xuất hiện, đương nhiên phải long trọng."
"Nói thẳng thì Uyển đế cách chúng ta tới ba đời."
Ôn Ngọc "ồ" lên một tiếng.

Mặc dù người kia theo con đường tà ma, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận y chính là Tiên đế của Thiên Vân Quốc.

Hai hàng quan lại kéo dài từ chính điện ra tới ngoài sân chầu, sắp xếp theo thứ tự phẩm trật nghiêm trang, đoàn kiệu đi đến đâu, từng người một tiêu chuẩn quỳ rạp xuống.


Ôn Ngọc không nghĩ tới, chỉ là người kia đến đây lại có thể hoành tráng đến vậy.

Chờ đoàn kiệu tiến đến bậc thang, người trong kiệu mới bình thản bước ra, dung nhan y như thần, hai mắt sắc bén cùng con ngươi sâu thăm thẳm.

Y vận lên hoàng bào thêu rồng phượng diễm lệ uy nghi, đầu đội Xung thiên đại triều, tư thái hiên ngang tự tại.

Khí phách trên cả bậc quân vương!
Uyển Trúc bước từng bước lên bậc thang, mà ánh nhìn y chỉ đổ dồn về một người.

Y không sợ hãi, cũng không dè chừng.

Như là, lối đi này thuộc về một con sư tử dũng mãnh.

Người từng được tôn Hoàng đế là Uyển Trúc, nhưng Lạc Tâm Hà đã như đao mà vô tình đoạt nó khỏi y.

Đã đoạt mất cả giang sơn thiên hạ này của y.
Bàn tay trong tay y phục khẽ siết lại, nếu không phải còn có Ôn Ngọc ở đây.

Y chắc chắn đã phá nát cái đại điện đầy những tên quan lại chán ghét này.

Xung quanh không sợ chết mà xì xào bàn tán: "Tiên đế này đã bắt Thái hậu năm năm?"
"Phải, là y.

Chính y là kẻ đã bắt Thái hậu đi.

Làm cho Tam hoàng suy sụp, dẫn đến đại nạn của Thiên Vân Quốc."
"Là người tu theo ma đạo, coi mạng người như cỏ rác đấy à?"
"Y vì tu theo ma đạo đã sống hơn trăm năm rồi."
"Tiên đế cái gì chứ?"
"Suy cho cùng chỉ là một ma đầu chống lại thiên ý."
...
Đám quan lại càng xôn xao, như cố tình để Uyển Trúc nghe thấy.


Đương nhiên, Ôn Ngọc cũng để ý đến.
Hắn ngồi trên ghế phượng, vô thức nhíu chặt mày.

Chưa đợi đến Uyển Trúc hay Hoàng đế lên tiếng đe dọa, Ôn Ngọc đã cất lời: "Các khanh đang thì thầm to nhỏ gì đấy?"
Lần đầu tiên trong lịch sử, Thái hậu chưa đợi hoàng thượng cho phép đã lên tiếng.

Vốn dĩ, chuyện triều chính hậu cung không được phép xen vào, nhưng với hắn thì khác.
Không ai dám ngăn cản.

Một tên quan lại từ trước đã là một tên tham quan đứng gần đó lên tiếng, gã là một vị quan trẻ trong triều nhưng chức vị này không phải do gã khổ công có được bằng cách học hành mà là do phải nhờ cậy vào người chống lưng.

"Bẩm Thái hậu, thứ lỗi cho hạ quan mạo phạm.

Tiên đế này là một hôn quân theo đường tà ma ngoại đạo, không xứng đáng xuất hiện ở đại điện Thiên Vân mới phải."
Uyển Trúc buông một tiếng khinh bỉ trong lòng, bỏ ngoài tai mọi lời từ miệng tiện gã nói.
Uyển Trúc không chấp nhất không có nghĩa là Ôn Ngọc không chấp nhất, hắn nhướn mày lên tiếng: "Vậy sao? Một kẻ như ngươi dám nói lời này trước mặt Tiên đế?"
Tên tham quan vẫn một mực cung kính, lẻo mép thưa: "Bẩm Thái hậu là hạ quan nghĩ tới an nguy của người, Thái thượng và Hoàng thượng."
Ôn Ngọc tâm tình chán ghét: "Ồ, tốt quá.

Vậy ngươi nghĩ, ta nên ban cho cái gì để xứng với ngươi đây? Nhung lụa thượng hạng hay vàng bạc châu báu?"
Tên tham quan sáng mắt: "Thái hậu đừng như thế, hạ quan chỉ là lo cho an nguy của người, thật sự chẳng nề hà những vật chất vô tri kia." Lạc Trì kinh ngạc, nhìn bằng đầu gối cũng biết là gã này không có ý tốt, trong đầu tràn ngập khó hiểu tại sao Ôn Ngọc lại nói ra lời này.
Uyển Trúc đứng phía dưới cắn răng trừng mắt với Ôn Ngọc chỉ thấy hắn vẫn thản nhiên, ra lệnh cho quân lính mang vàng bạc châu báu tới.
Các viên quan nhìn nhau, không rõ Thái hậu này muốn làm gì.


Thực sự là muốn ban thưởng cho tham quan?
Quân lính vừa mang hòm chứa đầy ngân lượng bước vào, các quan viên cũng sững sờ, chân bỗng nhiên run lên một cách lợi hại.
Tên tham quan khỏi phải nói cũng muốn ngất xỉu tại chỗ.
Uyển Trúc ngây người ra, thực sự không thể tin được vào mắt của mình.

Phía sau toán lính đem theo hòm vàng, là một toán lính khác đang khiêng đao chém đầu khệ nệ tiến đến.
Tham quan run rẩy: "Thái hậu...!người..."
"Ngươi nói ngươi muốn ban thưởng vàng bạc châu báu?" Ôn Ngọc dùng tay áo che đi khóe miệng đang kéo lên đầy đắc ý.
"Không không không, hạ quan không..."
"Sao lại không? Đây là lòng thành của ta." Ôn Ngọc khinh bỉ: "Sao lại không dùng nữa? Châu báu này là ta sai người cất công đem tới đây."
Tham quan quỳ rạp người run lẩy bẩy, những lời bàn tán xôn xao không có ý tốt vừa rồi cũng không hẹn mà yên ắng vắng lặng hẳn.
"Hửm? Tiên đế cũng dám mạo phạm? Ngươi nghĩ ngươi là kẻ nào?" Ôn Ngọc vân vê bàn tay Lạc Hà đang ngồi bên cạnh: "Đem hắn xuống, đánh năm mươi trượng, quăng ra khỏi nơi này."
Cả đại điện nổi lên một trận tịch mịch, không một ai dám hó hé thêm câu nào nữa.

Bởi lẽ, mấy gã hiểu rằng, Tiên đế không nói không có nghĩa là Thái hậu sẽ bỏ qua!
Cuối cùng Ôn Ngọc quay sang Uyển Trúc đang đứng khựng lại vì tình hình nãy giờ, mỉm cười: "Đã phiền đến Tiên đế cực khổ đợi chờ."
Uyển Trúc: "..." Có một phu quân như thế này,...!cũng khá là tuyệt..

Bình Luận (0)
Comment