Ôn Ngọc không nói hai lời liền nhanh chóng đi đến Y quán nổi danh kinh thành tìm Cố Minh Viễn.
Cố Minh Viễn từ nhỏ được tiếp xúc nhiều với dược liệu nên cực kỳ nhạy bén với thuốc, nếu đặc biệt muốn chữa trị, thay vì tìm những tên lang y đạo đức giả thu tiền cắt cổ thì tìm đến y vẫn là tốt nhất.
Ôn Ngọc đẩy cửa bước vào, vì gương mặt không mấy bình thường của mình mà hắn phải đeo màng che hết phân nửa.
Hắn quét mắt một vòng đại sảnh, ánh nhìn lại rơi xuống trên người Cố Minh Viễn.
"Đại ca." Ôn Ngọc từ tốn đến chào hỏi.
Cố Minh Viễn nhíu mày, một lúc thật lâu sau mới nhận ra hắn, lập tức tươi cười:" Ôn Ngọc đệ đệ!" Vừa nói y vừa bước chân rời quầy thuốc, một tay khoát lên vai hắn thoải mái nói cười:" Hôm nay cơn gió nào đã đưa ngươi đến đây nha?"
Ôn Ngọc cố gắng giữ nguyên nụ cười xã giao, đồng thời đáp lại:" Nhà ta có người bị thương, qua đây nhờ Cố đại phu một chút."
Cố Minh Viễn càng cười lớn hơn:" Cái gì mà đại phu? Ngươi cứ đợi ở đó, ta liền đi theo ngươi!"
"A!" Ôn Ngọc giật mình vội ngăn lại:" Đi theo? Đại ca, người này...!huynh không gặp được đâu..."
"Hả? Không phải chữa thương sao? Không gặp làm sao chữa?" Cố Minh Viễn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc phóng lên người Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc xém xíu thì toát mồ hôi lạnh, miệng không ngừng giải thích.
Tỷ như người này không thích gặp người ngoài, bị hội chứng...!và hàng triệu lý do khác.
Cố Minh Viễn cuối cùng cũng chấp nhận được một trong số một đống lý do hắn vừa kể, rằng người này gương mặt không đẹp nhưng sơ suất trong lúc làm việc bị thương, Ôn Ngọc tìm đến đây chỉ là muốn thu nhập ít kiến thức y học sau này có thể có ích.
Ôn Ngọc thở phào, không đẹp cái mông! Khắc Nhĩ mà không đẹp khuynh quốc khuynh thành thì hắn liền chấp nhận làm tôn tử của Cố Minh Viễn!
Ôn Ngọc vốn dĩ muốn tìm Cố Minh Viễn để hỏi một số dược liệu, thử xem những nguyên liệu hắn thấy được ở thời của hắn thì ở đây có hay không.
Chẳng hạn Huyết dụ(1) hay Xạ can(2), Thiên môn(3)...
Quả nhiên, nơi này không khác lắm so với ở trái đất thời cổ đại, những loại cây này vẫn có, tuy nhiên có Thiên môn, Cố Minh Viễn đều lắc đầu không biết.
Ôn Ngọc khi còn ở thời hiện đại, trước khi quyết định đóng cọc làm văn phòng thì tuổi trẻ không thể không khí huyết phương cương muốn trải nghiệm đủ nghề, cộng thêm hắn phải tự lập từ sớm đương nhiên tính toán vẫn là kỹ càng hơn một chút.
Trước kia hắn từng làm trong một nhà máy sản xuất thuốc tây, thuốc nam nhiều loại, lương tháng ở đó cũng ổn có điều, điều kiện làm lại khắc nghiệt vô cùng, khiến hắn làm chưa được nửa năm phải xin thôi việc.
Bất quá, đại não bộ của hắn cũng không thuộc dạng tầm thường, rốt cục thì hiểu biết về thuốc cũng là tương đối tốt.
Ngược lại, Cố Minh Viễn khá bất ngờ về đống kiến thức này của hắn, thiếu điều chỉ còn không muốn để Ôn Ngọc quay trở về.
Ôn Ngọc trầm tư, kiến thức về thuốc hắn không phải là quá nhiều.
Nhưng tuyệt đối không ít, nếu muốn mở một y quán, là chuyện hoàn toàn có thể...!có thêm bạc...!
Không được!
Hắn vừa mở một quán lẩu, trước đó còn có Ngọc Lâu, hắn không thể phân thân đi xem xét các chi nhánh này nọ được, huống hồ mở tiệm ở đây so với hắn tưởng tượng khó khăn hơn nhiều.
Ôn Ngọc cáo từ Cố Minh Viễn quay về hoàng cung.
Thái y trong cung hay ngự y tốt nhất Ôn Ngọc cũng đều không muốn để mạng mình treo trên tay mấy lão...!Hiện giờ tình hình biên cương không ổn định, triều chính khắc nghiệt, lão Thái y có thân cận đối với hắn cũng hoàn toàn không đáng tin! Để Khắc Nhĩ vào tay mấy lão thì có mà...Ôn Ngọc lúc sớm nghĩ chính là vấn đề này!
Nếu long vị của ba nam nân kia lung lay, cái đầu hắn giữ cũng không nổi.
Chi bằng trước mắt cữ giữ chỗ đứng trước, chờ lúc bọn họ chán hắn thì lại nghĩ ra cách giải quyết khác! Sau cùng, Ôn Ngọc sẽ không đứng yên để người khác bảo hộ hay...!đồng quy vu tận cái đếch gì đó.
Hắn chết một lần rồi, không muốn sớm như vậy lại chết nữa!
"Ôn Ngọc." Lạc Hà giật mình:" Ngươi làm sao vào được đây?"
Ôn Ngọc cười cười giơ ra lệnh bài của Lạc Hà.
"Làm sao ngươi!" Lạc Hà thoáng cao giọng.
Ôn Ngọc đưa tay trước miệng: "Suỵt."
"Không cần gọi Thái y nữa."
"Hả?" Đoan Chính nhíu mi.
"Không an toàn." Ôn Ngọc cho lui toàn bộ Thái y, quả thật...!một trong số đó, Lương Thái y đang mắng Ôn Ngọc một trận trong lòng.
(1) Tên thường gọi huyết dụ hay phát dụ, long huyết, huyết dụ lá đỏ, thiết dụ...
Cây nhỏ, cao khoảng 2 m.
Thân mảnh, mang nhiều đốt sẹo, ít phân nhánh.
Lá mọc tập trung ở ngọn, xếp thành 2 dãy, hình lưỡi kiếm, dài 20-50 cm, rộng 5-10 cm, gốc thắt lại, đầu thuôn nhọn.
Hai mặt mầu đỏ tía, có loại lại chỉ có một mặt đỏ, còn mặt kia mầu lục xám; cuống dài có bẹ và rãnh ở mặt trên.
Thường được dùng trị lao phổi với ho thổ huyết, rong huyết, băng huyết, lậu huyết, kinh nguyệt ra quá nhiều, kiết lỵ ra máu, phong thấp, đau nhức xương, chấn thương bị sưng.Cũng dùng chữa viêm ruột, lỵ.Dân gian còn dùng trị ho gà của trẻ em.
Loài cây này được trồng nhiều ở Việt Nam.
(2) Tên thường gọi Ô bồ, Ô phiến, Hoàng viễn, Ô siếp, Dạ can...
Cây xạ can là một cây thuốc quý.
Dạng cây thảo, sống dai, thân rễ mọc bò.
Thân bé, có lá mọc thẳng đứng, cao tới 1m.
Lá hình mác dài, hơi có bẹ, mọc xen kẽ thành 2 hàng, dài 20-40cm, rộng 15-20mm.
Gân lá song song.
Lá hình phiến dài, lá ở phía dưới úp lên gốc lá ở phía trên.
Cụm hoa có cuống, cánh hoa màu vàng cam điểm đốm tím, 3 nhị, bầu hạ.
Quả nang hình trứng, có 3 van, dài 23-25mm.
Hạt xanh đen hình cầu.
Mọc hoang và được trồng làm cảnh ở khắp nơi.
(3)Tên thường gọi: Điên hách, Địa môn đông, Duyên môn đông, Quan tùng, Cán thảo...
Cây thiên môn là một cây thuốc quý, cây dạng dây leo, sống lâu năm, dưới đất có rất nhiều rễ củ mẫm hình thoi.
Thân mang nhiều cành 3 cạnh, dài nhọn, biến đổi thành lá giả hình lưỡi liềm.
Lá thật rất nhỏ, trông như vẩy.
Mùa hạ ở kẽ lá mọc hoa trắng nhỏ.
Quả mọng, khi chín màu đỏ (cũng có cây, quả khi chín màu tím đen).
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay vì có chú thích hơi nhiều nên ta ăn gian số chữ trong chương =]]] ha ha..