Thần thái của Kỳ Ngôn Châu thật sự rất dữ.
Không những vậy, lúc nhìn thấy Thẩm Kiều, rõ ràng là cậu rất thờ ơ, nhưng không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy có sự nguy hiểm ở đây.
Trông như một con thú khát máu, dữ tợn và hung tàn.
Có phải cậu....rất ghét cô không?
Từ nhỏ, Thẩm Kiều đã là một đứa trẻ ngoan, thành tích của cô rất tốt, ngoài thời gian rảnh, cô đều giành tất cả thời gian để tập luyện khiêu vũ.
Hôm nay, bởi vì mải mê luyện tập nhảy mà cô họng lúc này đã khát khô, cô không về nhà ngay mà trực tiếp đi từ trường đến cửa hàng tiện lợ, lại lhông ngờ rằng lại gặp phải cảnh tượng hỗn loạn này.
Thẩm Kiều bừng tỉnh, cô kéo chặt áo khoác lại, quyết dịnh nhanh chóng rời khỏi nơi đầy náo loạn này.
Bên cạnh quán net là một cửa hàng tiện lợi, bên còn lại là Starbucks.
Cửa hàng Starbucks không quá lớn, vì để có chỗ cho khách hàng ngồi nghỉ ngơi, nên trước cửa Starbucks đã đặt một chiếc ô lớn và vài bộ bàn ghế.
Ngay lúc này, Thẩm Hòa Nguyệt đang ngồi buôn dưa lê dưới ô cùng một vài người bạn.
Khi Kỳ Ngôn Châu xuất hiện ở lối ra vào, Thẩm Hòa Nguyệt đã để ý đến cậu.
Tuy nhiên lúc này, Thẩm Hòa Nguyệt cũng thấy Thẩm Kiều.
Khoảng cách hai bên có chút xa, thêm vào đó, cửa hàng này nằm ngay trên mặt phố, xe cộ, người qua lại vô cùng đông đúc, thật sự là không có cách nào nghe rõ Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu đang nói gì với nhau.
Thẩm Hòa Nguyệt cau mày, đôi mắt nheo lại.
Trong lúc vô thức, răng Thẩm Hòa Nguyệt đã cắn chặt ống hút, do dùng lực quá nhiều nên đầu ống hút bị nhàu nát.
“Hòa Nguyệt.”
“Này.”
Thẩm Hòa Nguyệt bị đánh thức, sau đó mới nhìn sang Hổ Manh.
Hổ Manh là bạn cùng bàn và cũng là bạn thân nhất của Thẩm Hòa Nguyệt.
Học cùng chung trường cấp 2, lại được phân vào cùng một lớp, nên ngày thường có thể thấy hai người đó như hình với bóng, không tách rời.
Hổ Manh là người hiểu Thẩm Hòa Nguyệt hơn bất kì ai và cô ta hiểu Thẩm Hòa Nguyệt đang nghĩ gì về Kỳ Ngôn Châu.
Hổ Manh: “Người vừa rồi là chị của cậu sao, hình như cô ta quen biết với Kỳ Ngôn Châu.”
Vẻ mặt của Thẩm Hòa Nguyệt lộ ra vài phần bất an, nói: “Làm sao tớ biết được, chị ấy nói với tớ không quen cậu ta.”
Rõ ràng là cùng chung một lớp, Kỳ Ngôn Châu lại quá nổi tiếng với nữ sinh trong trường, Thẩm Kiều nói không quen biết cậu ta, vậy không khác gì đang nói dối.
Ngay lúc đó, Hổ Manh không thể tin nổi được.
Hổ Manh nói ra những suy nghĩ trong lòng của Thẩm Hòa Nguyệt: “Không phải chứ, chị gái của cậu cõ lẽ đã nói chuyện cùng Kỳ Ngôn Châu, tớ thấy trên tay cô ta còn cầm bánh kem.… vậy không phải là để tặng cho Kỳ Ngôn châu sao.
Hôm nay, sau khi Tiểu Văn đi tỏ tình đã nói rằng cơm trưa Kỳ Ngôn Châu cũng không ăn, còn cúp tiết trốn học, có lẽ nào….”
Trước khi Hổ Manh nói xong, Thẩm Hòa Nguyệt đã đứng dậy, bỏ lại một câu: “Tớ về trước.” rồi xoay người rời đi.
Sau đó, Thẩm Hòa Nguyệt sải bước nhanh về phía Thẩm Kiều.
Đi đến giữa đoạn đường thì Thẩm Kiều đã bị Thầm Hòa Nguyệt đuổi kịp:
“Thẩm Kiều.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Thẩm Kiều liền dừng lại, rồi quay người về phía sau, cô có chút kinh ngạc: “Hòa Nguyệt, đã tan học lâu rồi mà em vẫn chưa về nhà sao?”
Thẩm Hòa Nguyệt chậm rãi bước đến bên cô, rồi sánh bước cùng cô.
Gương mặt nhỏ nhắn có chút căng thẳng nhưng cũng không có nhiều biểu cảm lạ.
Thẩm Kiều cao hơn Thẩm Hòa Nguyệt nửa cái đầu, cũng chính vì thế nên chỉ cần nghiêng góc mặt một xíu là có thể thấy được toàn bộ biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Hòa Nguyệt.
Thẩm Hòa Nguyệt đang đợi Thẩm Kiều đặt câu hỏi.
Thẩm Kiều đã hiểu.
Nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm đó, thêm vào những điều mà cuộc gội ấy đã thông báo đến, và những chuyện đúng sai trong tương lai nên cô tạm thời không biết nên đối xử với Thẩm Hòa Nguyệt ra sao.
Thẩm Hòa Nguyệt đợi một hồi lâu, đợi mãi mà Thẩm Kiều vẫn chưa mở miệng nói câu nào, nên trong lòng còn giận dữ hơn.
Thẩm Hòa Nguyệt dừng lại, rồi dậm chân nói: "Thẩm Kiều.”
Thẩm Kiều: “Hả.”
Thẩm Hòa Nguyệt: “Có phải là chị gạt em hay không?”
Thẩm Kiều không hiểu vì sao, nên liền chớp chớp mắt vài cái, cô mở mắt to nên thấy rõ con ngươi màu hổ phách của Thẩm Hòa Nguyệt: “Lừa em cái gì cơ?”
“Chị quen Kỳ Ngôn Châu đúng không? Lúc vừa nayx em ngồi ngay bên cạnh, em đã thấy chị và cậy ta nói chuyện với nhau.”
Nghe vậy, Thẩm Kiểu trở nên kinh ngạc, cô hỏi: “Em cũng biết Kỳ Ngôn Châu sao?”
Chẳng phải cậu ta là học sinh năm hai trung học hay sao, làm sao Thẩm Hòa Nguyệt lại biết được con người kỳ lạ và dữ tợn này, lẽ nào em ấy cũng bị cậu ta bắt nạt.
“...”
Đối với Thẩm Hòa Nguyệt mà nói, thì câu trả lời này được xem như nhận định rằng Thẩm Kiều quen biết với Kỳ Ngôn Châu, nên Thẩm Hòa Nguyệt bỏ lại Thẩm Kiều, rồi chạy đi một mình.
Lúc cô về đến nhà thì Thẩm Hòa Nguyệt đã thay xong đồ và ngồi trên bàn ăn dùng bữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, em gái cô không ngẩng đầu nên, cũng không nghĩ đến việc chào hỏi.
Diệp Hân: “Kiều Kiều, con đã về rồi.”
Thẩm Kiều gật đầu: “Vâng.”
"Mẹ đi lấy salad cho con."
“Cảm ơn mẹ.”
Ngày mai là cuối tuần, nên không cần phải đến trường.
Thẩm Kiều vào phòng đặt cặp sách xuống.
Cô thay đồng phục thành đồ mặc ở nhà, sau đó, cô bỏ đồng phục và đồ khiêu vũ vào máy giặt.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại lại vang lên.
Thẩm Kiều sững sờ, cô không chút do dự nào mà quay người đi vào phòng.
Đây đã là lần thứ ba.
Hai cuộc gọi đầu tiên và với lần này nữa, thời gian gọi không cố định, lượng thời gian cũng không thể xác định được, nên cô không thể nào tìm ra quy tắc của cuộc gọi này.
Từ lần thứ nhất cho đến lần thứ hai, thời gian cách nhau khoảng gần 10 ngày.
Còn lần trước đến hôm nay chỉ cách nhau khoảng 4 ngày.
Đa phần thời gian gọi sẽ rơi vào ban đêm.
Đề phòng bất trắc, Thẩm Kiều luôn mang điện thoại bên mình, cô đặt nó ở giữa cặp sách, cô sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi kỳ lạ ấy mà ngay cả khi vào lớp học Thẩm Kiều cũng không dám tắt chuông.
Đến cuối cùng, loại chuyện kỳ lạ này cũng là lí do cô bỏ trong lòng và luôn suy nghĩ về nó, cô cũng luôn tìm cách để xác minh rằng nó có phải là sự thật hay không.
Nếu kể cho người khác nghe, chắc chắn rằng họ sẽ nói đầu óc cô có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mím môi và nhận cuộc gọi.
Cô trả lời đầy dứt khoác: “ Tôi là Thẩm Kiều.”
Trong cuộc gọi lần này không còn nghe những tạm âm như hai lần trước nữa, chất lượng âm thanh trở nên rõ ràng hơn không ít.
“Chào buổi tối, tôi là Thẩm Kiều của năm 27 tuổi.”
Đến lúc này, Thẩm Kiều dường như đã nhận ra được chút giọng nói quen thuộc.
Thẩm Kiều là một vũ công Bale, quanh năm suốt tháng cô đều khiêu vũ, mỗi một điệu nhảy là được nhảy với một bản nhạc nền khác nhau.
Do đó, cô rất nhạy với âm thanh.
Ngữ điệu bên kia điện thoại trông rất giống cô ngày thường, tuy nhiên, có phần chính chắn và cứng cỏi hơn.
Thẩm Kiều cụp mắt xuống và nói: “Một phút đúng không? Cô tiếp tục đi.”
“Này, còn hai tuần nữa.”
“ Vẫn còn kịp, Thẩm Kiều, cuộc gọi này chính là cơ hội cho cả cô và tôi.
Nếu cô tin tôi thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ có cơ hội thay đổi tương lai, nhưng tôi không chắc rằng sau khi thay đổi, tôi có còn ở đây và gọi điện thoại cho cô nữa không.
Thật sự tôi không tìm ra cách vượt qua được con số này, mỗi lần đều chỉ có thể chờ vận may.”
Trong lòng Thẩm Kiều bắt đầu căng thẳng.
“Dù ra sao, cô cũng phải tìm ra cách thay đổi, cơ hội chính là kỳ thi lần này.”
Nói xong, giọng nói bên kia dừng lại, có vẻ như sửng sốt một vài giây.
Giọng điệu không còn ổn định nữa, có phần thay đổi: "...Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, v hãy đi tìm một người và nhờ cậu ta giúp đỡ.”
“Là ai?”
"Là cậu học sinh lớp cạnh bên, cậu ta lớn lên rất đẹp trai, nhưng có chút hung dữ, trên trán có một vết sẹo lớn."
“ Cậu ta tên là Kỳ Ngôn Châu.”
“Thẩm Kiều, tạm biệt cô.”
“Tút, tút.”
Thời gian một phút đã đến.
Thẩm Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, gương mặt cô trở nên nghiêm nghị hơn.
Kỳ Ngôn Châu?
Lẽ nào, là cái tên Kỳ Ngôn Châu đó?
Tại sao cô phải đi tìm cậu ta để nhớ giúp đỡ?
___
Thứ hai
Trước khi vào tiết tự học, Thẩm Kiều đã lần theo trí nhớ của mình và tìm thấy ban 7 năm 2 trung học.
Vào lúc này, học sinh đến lớp nhiều hơn, lại không có giáo viên nên lớp học vẫn còn rất náo nhiệt.
Tuy nhiên, so với lớp nghệ thuật thì đã tiết chế hơn rất nhiều.
Thẩm Kiều nấp phía sau cánh cửa, cô kiễng chân, rồi nghiêng đầu nhìn vào lớp học.
Ở cạnh cửa, có một nam sinh đã thấy cô, rồi lên tiếng hỏi: “Bạn học, cậu muốn tìm ai?”
Giọng nói của Thẩm Kiều ấm áp, nói: “Tôi tìm Kỳ Ngôn Châu.
Xin hỏi, cậu ta có ở đây không?”
Nam sinh đó thay đổi sắc mặt rõ mồn một, cậu ta nhìn lên rồi lại nhìn xuống vài lần, sau đó hét lên: “Kỳ Ngôn Châu, lại có người đẹp đến tìm cậu rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều im lặng, không khí trầm lắng lại, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía Thẩm Kiều.
Sao, chuyện gì vậy?
Thẩm Kiều chớp mắt, cô có phần luống cuống.
May mắn thay, Kỳ Ngôn Châu đã lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạc này: “Không quen.”
*Tiếng trung: “不认识” - nghĩa là không quen
Ba chữ này được nói một cách ngay ngắn, gọn gàng, khiến cho người khác phải đỏ mặt.
Tuy nhiên, trong lòng Thẩm Kiều đã quyết tâm hôm nay phải tìm ra, cô hít một hơi thật sâu, sau đó, cô gần như không kiềm chế được sự bối rối, rồi đi thẳng vào lớp học.
Thầm Kiều rảo bước thật nhanh, nhưng vì tập luyện khiêu vũ từ nhỏ nên bước chân đi nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Ngay cả khi bước đi một cách nhanh chóng cũng không thấy được vẻ nóng vội mà ngược lại còn thấy được vẻ thanh lịch, xinh đẹp trên mỗi bước chân.
Ở hàng ghế sau, một số nam sinh đã bị vẻ đẹp của Thẩm Kiều thu hút.
Chỉ có Kỳ Ngôn Châu Như không có mắt, tay cậu chống cằm, mắt nhắm lại như ngủ gật.
Thẩm Kiều mang đến hương thơm của thiếu nữ, cô bước đến bên cạnh Kỳ Ngôn Châu, rồi nhẹ nhàng gọi tên anh ta: “Kỳ Ngôn Châu."
Kỳ Ngôn Châu mở mắt ra.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ, Thẩm Kiều đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu.
Công tâm mà nói, Kỳ Ngôn Châu thật sự rất đẹp trai, hơn nữa không phải là loại đẹp trai gầy gò thư sinh, mà là loại đẹp trai từ bên trong, toát lên vẻ khí chất, ngoài sống mũi cao, đôi môi mỏng, cậu còn có một đôi mắt anh đào và nốt ruồi phía dưới mắt, trông vô cùng sinh đẹp.
Im lặng suy nghĩ một lúc,Thẩm Kiều nghĩ đến những điều mà cuộc gọi bí ẩn kia nhắc đến, nên cô liền ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng thật là vậy.
Kỳ Ngôn Châu có một vết sẹo trên trán phải, dài khoảng hai đốt ngón tay, vì mái tóc dài che khuất nên trước đây cô không để ý, đến khi cậu ngẩng đầu lên thì cô mới có thể nhìn rõ.
Bởi vì vết sẹo này có chút đáng sợ, tuy nhiên thì nó không làm lu mờ đi vẻ đẹp của câu mà ngược lại làm tăng vẻ đẹp trai cứng cỏi của một thanh niên.
Xem ra chính là cậu ta.
Trong cuộc gọi của Thẩm Kiều năm 27 tuổi thì cậu ta chính là người mà cô ấy yêu cầu cô phải tìm.
Là sao đây?
Tại sao?
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Thẩm Kiều cau mày, cô lùi một bước, rồi suy nghĩ trong vô thức.
Cùng lúc đó, Kỳ Ngôn Châu lại cúi đầu và nhắm mắt lại.
Giọng nói lạnh lẽo giống như có thể đông lại thành băng: “....!Nếu không có việc gì thì tránh xa tôi một chút.”
Đừng đem lại phiền phức cho cậu.
Nếu không, cậu cũng sẽ không biết bản thân sẽ làm gì cô.
Chuông vào học reo lên.
Thẩm Kiều còn chưa về đến lớp học thì lời đồn truyền qua điện thoại bay tứ tung.
Ngày một nhiều hơn.
Năm lớp 10, Hổ Manh với tư cách là chuyên gia giao tiếp đã tiếp nhận được thông tin trong nhóm.
Cô ta an ủi Thẩm Hòa Nguyệt, người đang chép bài tập về nhà của cô ta.
“Hòa Nguyệt, đừng viết nữa, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Bút trên tay Thẩm Hòa Nguyệt vẫn không dừng lại, mà chỉ gật đầu rồi nói:“Cậu cứ nói đi, tớ đang nghe."
Hổ Manh: “5 phút trước, chị gái của cậu đã tỏ tình với Kỳ Ngôn Châu trước cả trường.”
Ngay lập tức, động tác của Thẩm Hòa Nguyệt đã dừng lại, rồi ném bút, ngay cả bài tập cũng không quan tâm đến nữa, sau đó mới quay đầu, mắt trừng trừng nhìn Hổ Manh, hỏi: “Là thật hay giả?”
Hổ Manh đưa điện thoại cho Thẩm Hòa Nguyệt: “Cậu tự mình xem đi."
Thẩm Hòa Nguyệt nhận lấy và bắt đầu xem những dòng trò chuyện trong nhóm.
Đoạn trò chuyện rời rạc, bởi lẽ Thẩm Kiều là một nữ sinh xinh đẹp có tiếng trong trường học, còn Kỳ Ngôn Châu thì nổi tiếng cả trong và ngoài trường, thêm vào đó, rất nhiều người nói tốt nên sự việc đã nhanh chóng được gạt đi.
- “Thật hay giả? Tiểu công chúa bale của chúng ta thật sự chủ động.
Xong rồi, xong thật rồi, tôi thất tình rồi.”
- “Rất nhiều bạn học trong lớp đã thấy, tôi chắc chắn là sự thật.”
- “Kết quả ra sao? Kỳ Ngôn Châu có đồng ý không?”
- "Chuyện này thì tôi không biết, vì hai người đó nói rất nhỏ, tôi không nghe thấy được ai nói cả.”
Thẩm Hòa Nguyệt trả điện thoại lại cho Hổ Manh.
Lúc này, Thẩm Hòa Nguyệt đột nhiên nhớ lại, năm trước, Thẩm Kiều có biểu diễn một tiết mục văn nghệ “Cát Tái Nhĩ”.
Lúc đó, Thẩm Kiều như một chú thiên nga thật sự, mỗi một động tác của cô đều thu hút sự chú ý của người khác.
Cô thật sự tỏa sáng.
Thẩm Hòa Nguyệt không muốn nhìn nữa, nên nhìn 5 lần 7 lượt xung quanh, rất nhanh đã tìm ra được chỗ ngồi của Kỳ Ngôn Châu.
Trong khán đài tối, Kỳ Ngôn Châu đã nhìn khán đài chằm chằm, một giây cũng không rời như thể muốn chiếm hữu, khát khao có được, như thể muốn buộc người này vào chính thế giới của mình.
Tuy nhiên, lúc đó trên sân khấu chỉ có một người duy nhất.
Đó chính là Thẩm Kiều.
Thẩm Hòa Nguyệt nắm chặt tay: “Manh Manh, cậu nói xem tại sao tớ phải có chị gái."
Trên thế giới này, nếu không có sự tồn tại của Thẩm Kiều hì sẽ tốt biết mấy..