Kỳ Ngôn Châu đưa Thẩm Kiều về nhà.
Ngõ hẻm trên đường Chấn Đồng chật hẹp, mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, xe lăn đi qua không tiện.
Kỳ Ngôn Châu cõng Thẩm Kiều đi vào.
Thẩm Kiều cảm thấy nam sinh dưới thân mình không hề gầy gò, yếu ớt như trong tưởng tượng của cô.
Ngay cả lưng của cậu cũng được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, giống như cậu tập thể dục quanh năm.
Bờ vai rộng khiến cho cô có cảm giác an toàn.
Trong phút chốc, Thẩm Kiều nghĩ tới mảnh giấy cô để lại trong phòng bệnh: [Tôi không muốn.]
Có thể Diệp Hân hiểu đượ, cô sẽ không quay về nữa, giống như những lời độc ác đã nói ra vào đêm đó.
Nếu họ muốn đi trên con đường của riêng mình từ bây giờ, vậy thì không ai có thể hối tiếc nữa.
Nhưng, cô nên làm gì nữa đây? Sau khi để Kỳ Ngôn Châu đưa cô ra ngoài, cô phải làm thế nào đây?
Bỗng nhiên Thẩm Kiều cực kỳ hoang mang.
Cô cũng lo lắng đến nỗi muốn hét lên.
Trước lúc đó, hai người đã ở trước cửa nhà Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu không đặt Thẩm Kiều xuống.
Cậu dễ dàng thả một tay, lấy ra chìa khóa, rồi mở cửa sắt ra
Bên trong là một khoảng sân nhỏ.
Xa hơn bên trong là một tòa nhà hai tầng với bức tường bên ngoài đổ nát.
Đi vào tầng một.
Kỳ Ngôn Châu cẩn thận đặt Thẩm Kiều lên sô pha.
Dừng một chút, cậu thấp giọng nói: “Phòng ở trên lầu, tôi đi thu dọn trước.”
Nói xong, cậu bước về phía cầu thang.
Thẩm Kiều bị bỏ lại ngồi một mình.
Cô liền nhìn quanh phòng khách.
Căn phòng này, trông giống như bên ngoài, vừa cũ kỹ, vừa đơn giản.
Nhưng nó gọn gàng nên sẽ không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Có một chiếc ô trong góc.
Đôi mắt Thẩm Kiều dừng ở trên ô.
Cô do dự hồi lâu.
Cái ô này giống như thuộc về cô...
Một lúc sau, có tiếng động ở cầu thang.
Kỳ Ngôn Châu đi xuống, rồi đi đến bên cạnh Thẩm Kiều: “Phòng ngủ đã chuẩn bị xong, cậu có muốn lên trên nghỉ ngơi một lát không?”
Thẩm Kiều không quay đầu lại, mà chỉ khẽ gọi cậu: “Kỳ Ngôn Châu.”
Kỳ Ngôn Châu: "Ừ."
Thẩm Kiều: “Cậu thích tôi, phải không?”
Cô không ngốc, Kỳ Ngôn Châu canh giữ ở ngoài phòng bệnh cô lâu như vậy, rất nhiều chuyện dường như cũng biết rõ ràng.
Cái ô này là bằng chứng tốt nhất.
"..."
Kỳ Ngôn Châu không trả lời có hay không, mà chỉ yên lặng nắm chặt tay thành nắm đấm.
Thẩm Kiều cười: “Tôi không biết lý do của cậu là gì… Nhưng đừng thích tôi, tôi đã là một người vô dụng rồi, múa cũng không nổi nữa.”
Tất nhiên, phản ứng đầu tiên là khi cô múa đơn lúc lớp 10 đã thành công chinh phục nhiều nam sinh và nhận được rất nhiều thư tình.
Có lẽ, Kỳ Ngôn Châu cũng chú ý tới cô từ lúc đó.
"...Đừng cười."
"Ừm?"
"Cậu cười còn xấu hơn khóc." Nói xong, Kỳ Ngôn Châu cụp mắt xuống, rồi ôm Thẩm Kiều vào lòng, bước nhanh về phía cầu thang.
Có hai phòng ngủ trên tầng hai.
Kỳ Ngôn Châu đưa cô vào một phòng, đặt cô xuống, sau đó thấp giọng nói: "Cậu ngủ một lát đi, tôi đi làm bữa tối, cần gì thì cứ gọi điện thoại, tôi sẽ lên ngay."
" Kỳ Ngôn Châu..."
"Nếu cậu không có nơi nào để đi, hoặc nếu cậu không muốn đối mặt với người khác...!cậu có thể sống ở đây mãi mãi."
Bởi vì bị thương, nên tích cách Thẩm Kiều càng ngày càng quái dị.
Cô không thể đứng, không thể đi lại và từ chối phục hồi chức năng.
Cô không giao tiếp với ai, ngày ngày chỉ thu mình trong căn phòng nhỏ dột nát, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sự kiên nhẫn của Kỳ Ngôn Châu thật xuất sắc.
Không còn gì đẻ nghi ngờ về điều đó nữa.
Bởi vì, trên thế giới này, có lẽ không ai quan tâm Thẩm Kiều, nhưng Kỳ Ngôn Châu lại quan tâm.
Cậu ít nói, không bắt cô làm việc gì.
Cậu âm thầm chuẩn bị cho cô ba bữa ăn, lắp đặt thiết bị phụ trợ trong phòng tắm để cô tắm rửa.
Thậm chí cậu còn mời một nhân viên mát xa đến nhà để xoa bóp cho cô hàng ngày để ngăn ngừa teo cơ.
Thẩm Kiều tức giận nhìn cậu, nhưng cậu sẽ không mất kiên nhẫn, mặt còn không đổi sắc.
"Tại sao cậu lại quan tâ m đến tôi!"
"Để tôi tự lo!"
" Kỳ Ngôn Châu, cậu ném tôi ra ngoài đi!"
"...Nhưng tôi chưa muốn chết."
"Tại sao?"
Giống như một kẻ mất trí, cô chộp lấy mảnh gỗ trôi dạt cuối cùng, phun ra nọc độc, và cố ý trào ra sự phẫn uất và không cam lòng trong lòng.
Dường như chuyện mất đi đôi chân.
đã khiến Thẩm Kiều mất đi bản tính và lương tâm.
Thậm chí cô còn không nghĩ tại sao Kỳ Ngôn Châu lại không phải đi học.
____
Thời gian trôi nhanh.
Mùa xuân đi và mùa thu đến.
Trong vài tháng ngắn ngủi, dường như Thẩm Kiều đã quen với chuyện mọi thứ đều phụ thuộc vào Kỳ Ngôn Châu.
Cô cũng quen với việc bản thân đã mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân.
Kỳ Ngôn Châu dựng một chiếc xích đu trên cái cây lớn trong sân nhỏ.
Vào lúc chạng vạng tối, thỉnh thoảng cô sẽ ngồi trên đó, rồi giật dây xích đu và nhìn bầu trời.
"Kỳ Ngôn Châu."
"Ừ."
Kỳ Ngôn Châu đẩy xích đu cho cô từ phía sau.
Ngoài ra, cậu òn cẩn thận để ngăn cô không bị ngã.
"Cậu không phải đi học sao?"
"Tôi nghỉ học rồi."
"..." Thẩm Kiều sửng sốt.
Lông mi dài của Kỳ Ngôn Châu rũ xuống.
Cậu trả lời bằng giọng điệu hững hờ: "Không phải do cậu, lúc đó tôi đã đánh nhau."
Cậu đã đánh am sinh kia và từ chối xin lỗi.
Ba mẹ của bên kia không dừng lại, còn hiệu trưởng không còn cách nào khác ngoại chuyện phải cho cậu nghỉ học.
Truyện được đăng trên wattpad.
Nếu bạn thấy đăng trên nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Vì danh tiếng của trường và để không gây rắc rối ở đồn cảnh sát, ông ấy chỉ có thể thuyết phục Kỳ Ngôn Châu rời đi và xoa dịu bên ba mẹ học sinh.
Nghe vậy, Thẩm Kiều quay đầu lại, lộ ra một nụ cười rất nông với cận: “Là vậy sao, rất cảm ơn cậu đã nguyện ý chăm sóc tôi.”
Kỳ Ngôn Châu: "..."
Thẩm Kiều: “Nhưng tôi không muốn lừa cậu, tôi không thích cậu.
Nếu không phiền, cậu cứ để tôi ở cổng cục cảnh sát là được.”
Đây không phải là lần đầu tiên cô nói những điều này sau khi đến đây.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Kiều chưa từng lừa dối cậu.
Từ ngày xuất viện, sống ở đây, tỉnh lại, cô đã nói rõ ràng với Kỳ Ngôn Châu.
Cô sẽ không yêu cậu.
Không, sau vụ tai nạn xe hơi, dường như cô đã mất khả năng nhận thức thế giới.
Cô sẽ không yêu bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Kỳ Ngôn Châu: "Không sao."
Không quan trọng.
Chỉ cần có thể bảo vệ Thẩm Kiều là ông trời đã ban phúc cho cậu rồi.
Tình yêu của cậu dành cho Thẩm Kiều là có thể chết vì cô không chút do dự, làm sao có công bằng?
_____
Trong phút chốc, đã đến cuối năm.
Đến năm mới.
Một buổi sáng, khi Thẩm Kiều đang rửa mặt, cô gọi Kỳ Ngôn Châu qua cánh cửa phòng tắm: “Kỳ Ngôn Châu.”
Kỳ Ngôn Châu ở ngay ngoài cửa.
Tưởng rằng có chuyện gì xảy ra với cô, lòng cậu chợt thắt lại.
Giọng nói của cậu cũng trở nên vội vã: "Sao vậy? Cậu bị ngã sao? Tôi đi vào có tiện không?"
Thẩm Kiều cười: “Không sao, tôi chỉ muốn nói, hôm nay chúng ta cùng nhau đi mua đồ mừng năm mới nhé.”
Kỳ Ngôn Châu chuẩn bị xe lăn cho cô.
Nhưng ngoài việc đến bệnh viện để kiểm tra, hầu như không có cơ hội để sử dụng nó.
"Cậu đẩy tôi đi."
Kỳ Ngôn Châu dừng lại một chút, giọng nói khô khốc: "...Được."
____
Sau năm mới, tâm trạng của Thẩm Kiều dần trở nên tốt hơn.
Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng phần lớn công lao là do Kỳ Ngôn Châu.
Cô không muốn Kỳ Ngôn Châu vì mình mà vất vả.
Cô ân nhắc rất lâu mới đưa ra quyết định: "Tôi muốn phục hồi chức năng."
Ngay cả khi không thể múa nữa, thì ít nhất cô cũng nên trở lại bình thường.
Nếu Kỳ Ngôn Châu chán ngán một người vô dụng, và bỏ rơi cô, vậy cô sẽ phải làm thế nào?
Thỉnh thoảng, Kỳ Ngôn Châu sẽ bí mật ra ngoài làm việc bán thời gian vào nửa đêm mà không nói với cô.
Thẩm Kiều thường xuyên không ngủ cả đêm.
Cô biết hết mọi chuyện.
Cô không thể tiếp tục như thế này.
Cho dù là Kỳ Ngôn Châu đối xử tốt với cô.
Nghe Thẩm Kiều nói vậy, Kỳ Ngôn Châu không chút ngơ ngẩn, nhưng cậu vẫn làm theo lời của cô: “Được, để tôi hẹn bác sĩ.”
____
Phục hồi chức năng là một quá trình lâu dài.
Đó là nỗi dằn vặt kép cả về tinh thần lẫn thể xác.
Chân của Thẩm Kiều bị tàn tật quá lâu, cô đã bỏ lỡ thời gian hồi phục tốt nhất, nêis bắt đầu lại thì sẽ trở nên rất khó khăn.
Vì đau đớn, cô thường không thể kiểm soát mà khóc lên.
Nó đau.
Nó đau gấp ngàn vạn lần so với căng cơ.
Có lẽ là bởi vì nhìn cô quá khổ sở, nhưng cuối cùng, Kỳ Ngôn Châu luôn là người chịu không nổi trước.
Cậu nói: "Nếu không thì bỏ đi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu."
Nghe vậy, Thẩm Kiều không ngẩng đầu nhìn cậu: “Không thể bỏ được, tôi muốn đi bộ.”
Mặc dù cô sợ đau, nhưng cơ thể cô cũng không có hoàn toàn trong trạng thái thoái hóa.
Cô vẫn từng chút, từng chút cắn răng kiên trì.
_____
Tháng Mười.
Bác sĩ nói rằng Thẩm Kiều đã có thể cố gắng đi vài bước dưới sự trợ giúp của nạng.
Nhưng thật khó để nói khi nào cô có thể đi bình thường.
Đây thực sự là một tin tốt.
Thẩm Kiều không đợi được, ngay cả trên đường về nhà cô cũng muốn thử.
Bất đắc dĩ cô chỉ đi được hai ba bước, rất nhanh vì mất đi sức lực mà cô đã ngã vào trong ngực Kỳ Ngôn Châu.
Nhưng cô không nản lòng chút nào.
Đôi mắt cô lấp lánh: " Kỳ Ngôn Châu, tôi đã đi được rồi!"
Kỳ Ngôn Châu: "Chúc mừng cậu."
Thẩm Kiều: “Vậy tối nay, chúng ta ăn cua lông nhé?”
Vài ngày trước, Kỳ Ngôn Châu mang đến hai giỏ cua lông đang vào mùa.
Nhưng Thẩm Kiều chưa bao giờ có tâm trạng ăn cơm.
Kỳ Ngôn Châu gật đầu đồng ý: "Được."
Thẩm Kiều hài lòng ngồi trở lại xe lăn.
Đột nhiên, vẻ mặt của cô thay đổi.
Cô nhìn xung quanh.
Kỳ Ngôn Châu: "Sao vậy?"
Thẩm Kiều: "Hình như có người đang nhìn chúng ta...!Có lẽ là thấy tôi có chút buồn cười."
Truyện được đăng trên wattpad.
Nếu bạn thấy đăng trên nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Kỳ Ngôn Châu nghiêm mặt, rồi nói: "Không buồn cười, cậu rất đáng yêu."
"..." Thẩm Kiều thấp giọng cười một tiếng.
Lúc này đây, cô nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt hơn.
Mười phút sau, hai người trở lại cổng sân.
Vụ tai nạn xảy ra vào lúc này.
Với kỹ năng của Kỳ Ngôn Châu, có lẽ cậu sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với một người đàn ông bình thường.
Chỉ hai ba đòn, Kỳ Ngôn Châu đã đá bay con dao trong tay hắn ta, và còn đá người đàn ông ngã ra ngoài.
Nhưng hai người không ngờ rằng người đàn ông đó thực sự có một con dao thứ hai.
Quan trọng hơn, mục tiêu của hắn không phải Kỳ Ngôn Châu, mà là Thẩm Kiều.
Người đàn ông đứng dậy, lao về phía Thẩm Kiều đang ngồi trên xe lăn.
Bởi vì góc độ ngã xuống, hắn đã gần với Thẩm Kiều hơn Kỳ Ngôn Châu.
"Cẩn thận!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu lộ ra vẻ mặt bối rối như vậy.
Đã quá muộn để ngăn chặn nó.
Đã quá muộn.
Kỳ Ngôn Châu thay đổi, lựa chọn đứng trước xe lăn của Thẩm Kiều.
Con dao này vốn định đâm vào cổ họng Thẩm Kiều, nhưng rồi lại đâm thẳng vào trái tim của Kỳ Ngôn Châu.
“Kỳ Ngôn Châu..."
____
Đồ ngốc này.
Rõ ràng đã nói không yêu cậu, nhưng tại sao cô còn như vậy?
Thật là một kẻ rất ngốc!
____
Sau khi Kỳ Ngôn Châu chết, Thẩm Kiều buộc phải trở về nhà họ Thẩm.
Chính Thẩm Thành Quân đã đưa cô về trở lại từ đồn cảnh sát.
Lần này, dường như Thẩm Kiều hoàn toàn mất đi vui buồn.
Đầu óc cô mơ hồ, không biết nên làm gì, đối với thế giới bên ngoài cũng không có phản ứng.
Cô không thể đứng dậy được nữa.
Điều này phù hợp với ý định ban đầu của Diệp Hân, ít nhất cô không còn có thể là một vị thần.
Chừng nào máu gấu trúc còn thì giá trị vẫn còn đó.
Tuy nhiên, không ai ngờ rằng một ngày nọ, khi không có ai ở nhà, Thẩm Kiều đã đốt ga và đốt cháy căn nhà.
Bởi vì cô cảm thấy lạnh.
Kỳ Ngôn Châu quên bật điều hòa cho cô sao?
"...Các triệu chứng nghiêm trọng của bệnh tâm thần phân liệt phải được đưa vào bệnh viện ngay lập tức."
Thẩm Kiều bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cô rất thích nơi này, bởi vì sau khi uống thuốc, cô có thể nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu.
Chỉ là Kỳ Ngôn Châu không nói chuyện.
Nhưng ban đầu cậu cũng không thích nói chuyện.
Cô cảm thấy điều đó rất bình thường.
Thời gian dừng lại trên người Thẩm Kiều.
Bất kể gió, sương, mưa và tuyết bên ngoài, cô cũng không quan tâm.
Cho đến một ngày, ông già ở phòng bên cạnh bí mật đưa cho cô một chiếc điện thoại di động.
Ông lão nói: "Đây, điện thoại này có thể gọi tới mười năm trước! Kiều Kiều, nếu có gì hối hận, cứ nhắn nhủ tới mười năm trước đi, để cô ấy giúp cô thay đổi vận mệnh."
Thẩm Kiều không tin lắm, cô hỏi bác sĩ thì nhận được câu trả lời khẳng định.
Vì ốm quá lâu nên cô đã mất trí rồi, thậm chí còn bắt đầu ăn nói lộn xộn.
Sẽ thật tuyệt nếu có ai đó đáng tin cậy để xác nhận cho cô.
Bác sĩ phụ trách thở dài, rồi kêu y tá đổi thuốc, nhân tiện đem chiếc điện thoại di động đó đi.
Thẩm Kiều không chịu, liền xoay người điên cuồng chạy trốn.
Trong lúc chạy trốn, cô bấm vài số ngẫu nhiên trong điện thoại.
"Bíp, bíp, bíp."
Lúc này, đồng hồ du hành thời gian trên màn hình bắt đầu quay theo hướng ngược lại.
Nếu thực sự có thể...Nếu thật sự có thể, cô muốn đổi mạng sống của mình để giữ lại Kỳ Ngôn Châu.
Nếu có thể, cô cũng muốn nói một lời với chính Kỳ Ngôn Châu: "Kỳ Ngôn Châu, em đã yêu anh mất rồi."
Thẩm Kiều thở không ra hơi, cô vẫn nắm chặt điện thoại không chịu buông ra.
Cho đến khi có tiếng "Xin chào" trẻ trung nhưng quen thuộc từ đầu dây bên kia.
“Có phải là Thẩm Kiều của mười năm trước không? Làm ơn, hãy cứu Kỳ Ngôn Châu...“
____
[Hết truyện].