Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 31

Editor: Kẹo Mạch Nha

Ba ngày trước.

Buổi chiều thứ ba, tiết thể dục.

Tống Nhiễm có việc muốn ra cổng trường, chạy đến văn phòng xin nghỉ học với Trương Xuân Lệ.

Tống Nhiễm vừa mới ép tóc thẳng, nhìn cả người trông ngoan ngoãn đi rất nhiều, thái độ của Trương Xuân Lệ đối với cô tốt lên không ít, liền hỏi: "Đi làm gì?"

Tống Nhiễm trả lời: "Đi bệnh viện, giúp bố em mua ít thuốc."

Thuốc trong nhà uống sắp hết rồi, Tống Nhiễm ngày thường không có thời gian đi bệnh viện mua, vừa lúc đuổi kịp tiết thể dục này (?).

Trương Xuân Lệ nghe vậy, thuận miệng hỏi: "Bố em bị làm sao vậy?"

Tống Nhiễm đáp: "Không có gì, chỉ là tim có chút vấn đề nhỏ."

Trương Xuân Lệ vừa nghe là tim có vấn đề, tự nhiên không dám chậm trễ, từ trong ngăn kéo lấy đơn xin nghỉ ra, ký tên đưa cho Tống Nhiễm: "Em viết lí do xin nghỉ vào đi, khi nào thì có thể trở về?"

"Buổi tối tiết tự học có thể trở về ạ."

"Ừ, đi đi."

Tống Nhiễm nói cảm ơn với Trương Xuân Lệ, cầm đơn xin nghỉ đi ra văn phòng.

Cũng đúng lúc, mới từ văn phòng đi ra, liền gặp phải Lục Mộ Trầm từ trên tầng đi xuống.

Tống Nhiễm vừa nhìn thấy Lục Mộ Trầm, hai mắt lập tức sáng lên, cao hứng mà chạy về phía anh, kéo tay anh, ngửa đầu cười khanh khách hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi văn phòng lấy chút đồ." Nói xong, liền cầm đơn xin nghỉ trong tay Tống Nhiễm, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Tống Nhiễm viết lí do xin nghỉ, ấn đường hơi hơi chau lại, sau đó ngẩng đầu lên, lo lắng mà nhìn cô: "Bệnh viện? Em đi bệnh viện làm gì?"

Tống Nhiễm a một tiếng: "Ừm... Đi mua chút thuốc..."

"Thuốc gì? Em bị bệnh sao?" Lục Mộ Trầm bỗng nhiên khẩn trương, ngay sau đó liền giơ tay sờ lên trán Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm kéo tay anh, lắc đầu nói: "Không phải em, là..." Cô hơi do dự, nhỏ giọng bổ sung câu sau: "Là bố em..."

"Bác ấy bị sao vậy?" Lục Mộ Trầm quan tâm hỏi.

Tống Nhiễm trả lời anh: "Chính là bệnh cảm bình thường, không có gì."

Lục Mộ Trầm nhìn cô, lại hỏi: "Đi bệnh viện nào?"

"Bệnh viện nội thành nha."

Lục Mộ Trầm nghe vậy, lập tức lấy điện thoại từ túi quần ra: "Em đợi chút, để anh nói với mẹ một tiếng, em trực tiếp đi tìm bà ấy lấy thuốc."

Nói xong, liền rút điện thoại ra. (1)

(1) Đây là nguyên văn "liền rút ra một cái thân tình kèn cóc-nê"

"A, không cần!" Tống Nhiễm bị dọa nhảy dựng, lập tức giữ chặt cánh tay Lục Mộ Trầm, sốt ruột ngăn cản: "Đừng làm phiền bác, em chỉ đi mua thuốc mà thôi."

"Bệnh viện nhiều người, em đi, xếp hàng cũng mất một thời gian dài."

Tống Nhiễm muốn nói không sao, mỗi lần xếp hàng mua thuốc gì đó, cô đã quen rồi.

Nhưng mà, còn chưa kịp mở miệng, Lục Mộ Trầm gạt đi điện thoại liền thông với bên kia, chỉ nghe anh nói: "Mẹ, là con, có chút chuyện làm phiền mẹ, chút nữa Nhiễm Nhiễm đến bệnh viện mua chút thuốc..."

Lục Mộ Trầm tắt điện thoại.

Tống Nhiễm nhìn anh, nhỏ giọng mà oán trách một câu: "Chỉ là mua chút thuốc mà thôi, làm gì phải làm phiền đến bác ấy chứ."

Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng thật khó xử rất ngại của Tống Nhiễm, không nhịn được cười, sờ sờ đầu cô, an ủi nói: "Không có việc gì, chờ lát nữa em đến bệnh viện, đưa đơn thuốc cho mẹ anh là được, bà ấy làm ở bệnh viện, mua thuốc rất dễ dàng, thật sự không phiền."

Nói xong, tay phải nhẹ nhàng véo mặt cô một cái: "Ngoan, về sớm một chút, anh chờ em cùng ăn cơm chiều."

"Ồ, em biết rồi."

Tống Nhiễm sờ sờ mặt, không tiếng động trừng anh một cái.

Người này gần đây rất thích véo mặt cô, chán ghét.

Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm, khóe miệng hơi hơi cong, đáy mắt tất cả đều là ôn nhu.

___________________________________________

Sau khi Tống Nhiễm tạm biệt Lục Mộ Trầm, liền chạy đến hướng cửa trường học.

Ra cổng trường, Tống Nhiễm đi thẳng về phía trước một lát, cách đó không xa là chỗ ngồi chờ xe buýt.

Vừa mới lên xe chưa đầy một lát, điện thoại liền vang lên.

Tống Nhiễm vội lấy điện thoại từ trong balo ra, cúi đầu, thời điểm thấy thông báo, lập tức khẩn trương.

Cô theo bản năng mà hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình không còn khẩn trương như vậy, mới lập tức ấn nút nghe.

Giọng nói ôn hòa của mẹ Lục từ đầu bên kia truyền đến: "Nhiễm Nhiễm, A Mộ đã nói với bác, chút nữa cháu đến bệnh viện, trực tiếp lên tầng ba, từ thang máy đi ra, chỗ ngoặt phòng thứ ba là phòng làm việc của bác, ngoài cửa có dán tên."

Tống Nhiễm vạn phần cảm kích, không ngừng nói lời cảm ơn:"Cảm ơn bác, chút nữa cháu đến nơi."

"Được." Mẹ Lục cười trả lời, giọng nói phá lệ ôn nhu: "Bác chờ cháu."

Từ trường học đến bệnh viện, mất hơn nửa giờ đi.

Đến nơi, Tống Nhiễm trực tiếp đi đến đại sảnh bệnh viện.

Vào đại sảnh, quả nhiên như Lục Mộ Trầm dự đoán, chỗ lấy thuốc và chỗ phòng thu phí có rất nhiều người, xếp hàng thật dài.

Tống Nhiễm nhìn, trong lòng không khỏi cảm khái: Bệnh viện này, thật là vĩnh viễn không thiếu người xếp hàng.

Lúc chuẩn bị tiến thang máy, điện thoại lại vang lên, là mẹ Lục gọi.

Tống Nhiễm nhìn thông báo, vội vàng tiếp máy: "Bác ạ, cháu đã đến rồi, lập tức đi lên đây ạ."

Đầu bên kia, mẹ Lục nghe thấy Tống Nhiễm nói, mỉm cười, đáp: "Được, bác ở phòng làm việc chờ cháu."

Lên thang máy, Tống Nhiễm dựa theo lời mẹ Lục nói với cô, đi đến phòng thứ ba chỗ ngoặt của thang máy, trước cửa trên tường gắn một bảng hiệu: Chủ nhiệm khoa tim ngoại, Lâm Vân Xu.

Tống Nhiễm đứng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói của mẹ Lục từ bên trong truyền đến, Tống Nhiễm lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đứng ở cửa, lễ phép nói một tiếng "Bác."

Mẹ Lục thấy Tống Nhiễm đi vào, vội bỏ giấy tờ trong tay xuống, từ ghế trên đứng lên, cười đi về phía Tống Nhiễm.

Đến gần, kéo tay cô, nhiệt tình nói: "Đến đây, mau vào đi."

Nói xong, liền kéo Tống Nhiễm vào phòng,  đóng cửa phòng lại.

"Bác, thật phiền bác quá." Tống Nhiễm phá lệ ngượng ngùng, vào phòng, liền vẫn luôn không ngừng nói lời cảm ơn với mẹ Lục.

Mẹ Lục cười cầm tay cô: "Cháu đấy cái con bé này, khách khí như vậy làm cái gì?"

Nói xong, liền đưa Tống Nhiễm đến sô pha bên cạnh, mỉm cười nói: "Đến đây, cháu ngồi đây một lát, đưa đơn thuốc của cháu cho bác xem, để bác nói với người ta đưa thuốc cho cháu."

Tống Nhiễm nghe vậy, vội vàng lấy đơn thuốc của bố từ trong balo ra: "Là cái này ạ, bác."

"A, được, để bác kêu người đi lấy thuốc cho cháu." Nói xong, liền cúi đầu mắt nhìn đơn thuốc.

Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt liền lộ ra vài phần kinh ngạc, ngẩng đầu, nhìn Tống Nhiễm hỏi: "Nhiễm Nhiễm, tim của bố cháu có vấn đè à?"

Mẹ Lục là chuyên gia, đơn thuốc này vừa thấy liền hiểu.

Tống Nhiễm tự nhiên sẽ không dấu, gật đầu đáp: "Đúng vậy ạ, bác."

Mẹ Lục nghe thấy Tống Nhiễm trả lời, sắc mặt lập tức nghiêm túc.

Bà cầm đơn thuốc trong tay, sau đó liền ngồi bên cạnh Tống Nhiễm, kéo tay cô, nói lời thấm thía: "Cháu đấy con bé này, sao lại không nói sớm? Nếu là tim có vấn đề, cháu tìm thời gian, đưa bố cháu đến bệnh viện, để bác cẩn thận giúp ông ấy kiểm tra."

Tống Nhiễm nghe bà nói vậy, vạn phần cảm kích.

Nhưng nói: "Cảm ơn bác, nhưng bố tạm thời không có vấn đề gì, lần trước bác sĩ Triệu nói, bệnh của bố cháu không tính là nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì sẽ không có việc gì."

"Bác sĩ Triệu? Triệu Tình sao?" Mẹ Lục nghi hoặc hỏi.

Tống Nhiễm vội gật đầu: "Đúng vậy ạ, là bác sĩ Triệu Tình."

Mẹ Lục minh bạch, nói: "Được, bác biết rồi. Như vậy đi, bác sẽ bảo người đi mua thuốc cho cháu, sau này nếu bố cháu có bất cứ vấn đề gì, trực tiếp gọi điện thoại cho bác, biết không?"

"Vâng ạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác."

Tống Nhiễm mười phần cảm kích, trở tay lại cầm tay mẹ Lục.

Mẹ Lục cười ôn hòa, vỗ vỗ tay cô, nói: "Vậy bây giờ cháu ngồi đây một chút,bác giúp cháu đi mua thuốc."

Nói xong, liền từ trên sô pha đứng lên.

Tống Nhiễm cũng đứng lên theo: "Bác ơi, cháu và bác cùng đi đi."

"Không cần, bác lấy thuốc ở phòng bên cạnh, lập tức về ngay." Mẹ Lục ấn cô ngồi xuống lần nữa, lại nói: "Cháu ngồi nghỉ ngơi một lát, nếu muốn uống nước, bình đun nước ở bên kia, cốc giấy ở dưới ngăn tủ, cháu cứ đổ ra là được."

Nói, chỉ bình đun nước ở sau cửa.

Tống Nhiễm vội gật đầu không ngừng: "Cháu biết rồi ạ, bác, cảm ơn bác."

"Không cần khách khí." Mẹ Lục vui vẻ cười cười, sau đó cầm đơn phương thuốc đi đến phòng bên cạnh.

Lúc mẹ Lục giúp Tống Nhiễm đi lấy, gặp một người quen —— đúng là bác sĩ chủ trị cho bố Tống Nhiễm, Triệu Tình.

Trên người Triệu Tình còn mặc quần áo giải phẫu, mới từ trên đài (?) đi xuống, thấy mẹ Lục, vội chào: "Chủ nhiệm."

Mẹ Lục thấy Triệu tình, đi lên trước: "Chị đang muốn tìm em đây, đơn thuốc là em viết đúng không?"

Nói xong, liền đưa đơn thuốc cho cô xem.

Triệu Tình cúi đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt dừng lại ở chỗ tên người bệnh, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, Tống Đại Hải, là em viết đơn thuốc."

Lại ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao vậy, chủ nhiệm? Đơn thuốc này có vấn đề gì sao?"

Triệu Tình là bác sĩ trẻ, đến bệnh viện chưa đến mấy năm, thấy chủ nhiệm đột nhiên cầm đơn thuốc tới hỏi mình, sợ tới mức thần sắc đều khẩn trương, sợ xảy ra vấn đề hì đó.

Mẹ Lục thấy cô (TT) bỗng nhiên khẩn trương, cười cười, trấn an nói: "Em đừng sợ, đơn thuốc này không thành vấn đề, chị chỉ muốn biết tình huống cụ thể của bệnh nhân này thôi."

"A?" Triệu Tình kinh ngạc. Nghĩ thầm: Chủ nhiệm hôm nay sao lại rảnh như vậy?

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy chủ nhiệm lại bổ sung một câu, nói: "Bệnh nhân này là bố của con dâu chị."

"hả?!" Triệu Tình vừa nghe lời này, kinh ngạc đến nỗi hai mắt đều mở to: "Con dâu? Chủ nhiệm, chị lúc nào có con dâu?"

Mẹ Lục cười trả lời cô: "Là bạn gái của A Mộ."

Triệu Tình kinh ngạc cảm thán: "Trời ạ, đầu năm nay, học sinh cao đều bắt đầu có bạn gái sao?!"

Mẹ Lục cười cô, nói giỡn nói: "Còn không phải sao, cho nên bác sĩ Triệu cũng đừng độc thân, nhanh nhanh tìm bạn trai cho mình đi."

Triệu Tình "ngao" một tiếng: "Em cũng nghĩ vậy."

Nói xong, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ đến Tống Nhiễm, không nhịn được nói câu: "Ánh mắt A Mộ cũng không tồi, cô bé kia lớn lên đặc biệt xinh đẹp."

Vẻ mặt mẹ Lục kiêu ngạo: "Còn không phải sao, lớn lên xinh đẹp, lúc cười lên lại càng đẹp."

Triệu Tình đồng ý gật gật đầu, cũng nhớ nụ cười trên mặt Tống Nhiễm, rất là cảm khái mà than một tiếng: "Cô bé ấy lớn lên trong kiểu hoàn cảnh như vậy, còn có thể có được tươi cười sáng lạn như vậy, thật sự không dễ dàng."

Mẹ Lục nghe lời này, ngây người, vô thức hỏi: "Kiểu hoàn cảnh như vậy? Bác sĩ Triệu, ý em là gì?"

Triệu Tình hơi giật mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Sao vậy? Chủ nhiệm chị không biết sao?"

Mẹ Lục mờ mịt lắc đầu: "Chị không biết."

Kiểu hoàn cảnh như vậy, là kiểu hoàn cảnh gì? Nghe có vẻ không tốt lắm.

Không chờ bà hỏi lại, Triệu Tình bỗng nhiên thở dài, thần sắc có chút ngưng trọng: "Chính là, một cô bé rất đáng thương."

Cả người mẹ Lục chấn động, mắt không khỏi mở to thêm vài phần: "Sao lại... Sao lại nói như vậy?"

Triệu Tình nhìn cô, nói: "Bố của cô bé bị cắt bỏ hai chân, chị biết không?"

_________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn ở chỗ này, ta biết ta khả năng phải bị đánh ( ôm đầu! Anh anh ~)

Vốn là tưởng đem một đoạn này viết xong, nhưng là ta phi cơ mau tới không kịp ( khóc!), chờ ta tới rồi địa phương dàn xếp xuống dưới lại tiếp tục viết a, tranh thủ song càng, tận lực lão thời gian, nhưng nếu là tới rồi thời gian không xoát ra tới, đại gia liền chú ý bên dưới án khu đổi mới thông tri ha ~

Này đoạn lúc sau liền rất ngọt thực ngọt, đại gia liền chờ lục ca ca đau chết nhiễm nhiễm đi ~

Mặt khác, có người cảm thấy ta văn tiết tấu quá nhanh, có thể là có điểm đi, chủ yếu là thời gian tuyến vấn đề, ân, ta về sau sẽ chú ý, cảm ơn đại gia không chê ta còn như vậy yêu quý ta anh anh ~ mọi người đều là siêu cấp thiện lương xinh đẹp tiểu tiên nữ úc, ái các ngươi, pi pi pi (*^__^*)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đột nhiên hôm nay tớ chăm chỉ nên ra chương sớm. Yên tâm Lục ca ca càng sủng Nhiêm tỷ hơn, sắp tới Lục ca ca sẽ gặp mặt bố vợ tương lai. Nhớ cho tớ ngôi sao nhé!
Bình Luận (0)
Comment