*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Kẹo Mạch Nha
Di động "Bang" nằm trên mặt đất, âm thanh đột ngột vang lên.
Tần Phàm, Tống Nhiễm, Lục Mộ Trầm, ba người, trong lúc nhất thời đều có chút ngây người.
Tần Phàm kì quái mà nhìn Triệu Tuyết Lị một cái, sau đó khom người, nhặt điện thoại nằm trên mặt đất lên, đưa cho bà ta (*): "Dì không có việc gì chứ?"
Tớ edit là "bà ta" vì trong ấn tượng của tớ người này không tốt cho lắm phải nói là cực kì xấu.Triệu Tuyết Lị ấp úng hoàn hồn, lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình có điểm kì lạ, có chút không được tự nhiên, lặng lẽ kéo tay Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm hiểu ý, liền nói: "Bạn chúng tôi đang ở bên trong chờ, đi vào trước."
Tần phàm gật đầu: "Hai người đi đi."
Lục Mộ Trầm nắm tay Tống Nhiễm đi đến phòng ba bên cạnh.
Chân trước mới vừa đi, Tần Phàm kì quái mà nhìn về phía Triệu Tuyết Lị: "Dì biết hai người bọn họ sao?"
Triệu Tuyết Lị nghe vậy thì cả kinh, lập tức cao giọng phủ nhận: "Không! Sao dì có thể bạn học của cháu chứ! Mới lần đầu gặp mà thôi!"
Triệu Tuyết Lị thập phần kích động, ngược lại Tần Phàm không quá tin bà ta, vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Cháu chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, dì kích động như vậy làm cái gì?"
Vẻ mặt Triệu Tuyết Lị xấu hổ, làm làm (1) cười: "Dì... Dì kích động sao?"
(1) Tớ không biết, đã tra trên mạng rồi nhưng không ra T_TTần Phàm nhíu nhíu mày, lại lười để ý đến chuyện này: "Dì đi vào trước đi, cháu đi ra ngoài chờ bố cháu."
Triệu Tuyết Lị gật gật đầu: "Cũng... Cũng được..."
______________________________________________
Phòng ba.
Tống Nhiễm nhớ đến ánh mắt vừa nãy của mẹ Tần Phàm nhìn mình, có chút kì lạ, nghiêng đầu hỏi Lục Mộ Trầm: "Lục ca ca, anh có cảm thấy ánh mắt vừa nãy của mẹ Tần Phàm nhìn em rất kì lạ không?"
Lục Mộ Trầm nhớ lại, gật đầu: "Là có chút kì lạ."
Nhìn Tống Nhiễm, lại hỏi: "Em biết bà ấy sao?"
Tống Nhiễm lắc đầu: "Không biết."
Lục Mộ Trầm "Ừ" một tiếng, giúp cô rót một cốc trà, nói: "Đừng nghĩ nữa, trên đời này người kì lạ có rất nhiều."
Lục Mộ Trầm vừa an ủi xong, Tống Nhiễm liền ôm cánh tay anh, đầu tựa lên vai anh, cười khanh khách: "Anh nói cũng đúng."
Đối diện, Trương Lâm nhìn hai người thân mật, vẻ mặt hâm mộ ghen tị: "Tớ nói, hai người có thể chú ý một chút không? Không phát hiện chỗ này còn có người sao?"
Lục Mộ Trầm nhìn về phía cậu, cười như không cười mà câu môi dưới: "Người thì không thấy, nhưng lại thấy một cái bóng đèn."
Bóng đèn?
Đột nhiên Trương Lâm mở to hai mắt.
Thật là mẹ nó!!
Vậy mà lại ghét bỏ cậu!
___________________________________________________
Quả nhiên nhà hàng làm món cạy Tứ Xuyên Lục Mộ Trầm đề cử ăn rất ngon, Tống Nhiễm thích nhất món đầu thỏ sốt cay, cực kì cay ăn cũng cực kì ngon, ngay từ đầu ăn muốn dừng cũng không dừng được.
Vừa ăn vừa không ngừng uống nước lạnh, ăn hơn phân nửa bàn, Lục Mộ Trầm nhìn thấy có chút không thích hợp, lúc thấy Tống Nhiễm lần nữa cầm đũa duỗi đến đĩa đầu thỏ sốt cay, liền giữ tay cô lại.
Tống Nhiễm cầm đũa bị giữ lại, cau mày, ngẩng đầu lên: "Lục ca ca ——"
Tống Nhiễm vừa ngẩng đầu, Lục Mộ Trầm lập tức bị dọa đến nhảy dựng. Một vòng quanh miệng bị cay đến đỏ bừng, mày anh gắt gao chau lại, trực tiếp đưa mắt ra hiệu với Trương Lâm, nói: "Dọn món này đi đi, không thể ăn."
Trương lâm "Ai" một tiếng, lập tức kêu người mang đĩa đầu thỏ sốt cay đi.
Tống Nhiễm nhìn món ăn mình thích nhất bị mang đi, không khỏi sốt ruột, cầm tay Lục Mộ Trầm kêu: "Lục Mộ Trầm anh làm gì vậy? Em còn chưa ăn xong mà."
Cô cau mày, vẻ mặt ủy khuất.
Tay phải Lục Mộ Trầm thuận thế cầm tay cô, tay trái cầm điện thoại để trên bàn lên, mở camera: "Chính em nhìn xem."
Vẻ mặt Tống Nhiễm buồn bực, rất không vui mà mếu máo: "Nhìn cái gì chứ?"
Khi nói chuyện, vô thức ấn nút chụp ảnh tự sướng.
Hình ảnh trên màn hình, mặt cô đỏ lên, đặc biệt là một vòng quanh miệng càng hồng rất lợi hại, nhìn kỹ, còn có chút sưng lên.
Bỗng dưng mắt Tống Nhiễm trừng lớn, bị chính mình dọa đến nhảy dựng, che miệng, "A" âm thanh như động đất kêu lên: "Sao...... Tại sao lại như vậy?"
Cô chỉ ăn một đĩa đầu thỏ sốt cay mà thôi a! Một vòng quanh miệng đều trở nên hồng hồng, thật xấu.
Lục Mộ Trầm bỏ cái tay đang giữ miệng của cô xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô, cau mày, cẩn thận kiểm tra một lát rồi nói: "Cảm giác càng ngày càng đỏ, có phải em dị ứng với ớt không?"
Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Không có!"
Ngày thường cô cũng ăn ớt, chỉ là không cay như hôm nay mà thôi.
Lục Mộ Trầm duỗi tay vuốt môi cô, lo lắng hỏi: "Có đau lắm không?"
Lục Mộ Trầm không đề cập tới còn tốt, nhắc đến, Tống Nhiễm lập tức cảm thấy giống như có chút đau, khuôn mặt nhỏ căng thẳng mà nhăn, bẹp miệng, ủy khuất hề hề mà nói: "Hình như... Hình như thật sự có chút đau..."
Lục Mộ Trầm đặc biệt bất đắc dĩ, sờ sờ đầu cô: "Ngoan nào, không đau, ghé vào quầy thuốc mua một ít thuốc giảm sưng cho em nhé."
Tống Nhiễm lúc này mới gật gật đầu, nũng nịu ừ một tiếng.
Cô cúi đầu muốn uống nước, còn chưa kịp uống, đã bị Lục Mộ Trầm duỗi tay cầm cái cốc đi.
Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, liền nghe Lục Mộ Trầm nói: "Uống ít lạnh thôi." Anh vừa nói, vừa đưa cái cốc, cầm ấm trà đổ cho cô một cốc trà ấm áp.
Lục Mộ Trầm rất cẩn thận, Tống Nhiễm thật sự có loại cảm giác mình được nâng niu trong lòng bàn tay, lòng tràn đầy cảm động mà ngẩng đầu lên, nhìn Lục Mộ Trầm, kéo cánh tay anh, thanh âm mềm mại nói: "Lục ca ca, anh thật tốt."
Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, mặt đầy sủng nịnh: "Uống một chút đi."
Hai người không coi ai ra gì mà ân ái, Trương Lâm ngồi đối diện nghẹn khuất.
Tâm trạng đặc biệt phức tạp. Cậu cảm thấy hôm nay căn bản cậu đến không phải là để ăn cơm, mà chính là cậu đưa tới cửa tới để người ta nhét cẩu lương vào mồm!!
Sao lại muốn ngược cậu như vậy chứ?
_________________________________________________
Cơm nước xong, từ nhà hàng đi, Lục Mộ Trầm đi trước chờ tính tiền, Tống Nhiễm đi bên cạnh Lục Mộ Trầm, nhìn xung quanh, tìm nhà vệ sinh.
Lục Mộ Trầm nhìn cô một cái, liền đoán được cô suy nghĩ cái gì, cúi đầu hỏi: "Muốn đi nhà vệ sinh sao?"
Tống Nhiễm vội vàng gật đầu không ngừng.
Lục Mộ Trầm cười cười: "Chỗ này không có, thương trường có. Em đợi chút, tính tiền xong, anh mang em đi."
"Không cần, em tự mình tìm được!" Tống Nhiễm chờ không kịp, nói xong, liền buông cánh tay Lục Mộ Trầm ra, xoay người chạy ra bên ngoài.
Lục Mộ Trầm nhìn bóng lưng Tống Nhiễm chạy đi, khóe miệng như có như không mà hơi hơi cong lên, vẻ mặt bất đắc dĩ mà sủng nịnh.
Sau khi ở bên Tống Nhiễm, anh so với trước kia đã ôn hòa đi rất nhiều.
______________________________________
Tống Nhiễm từ nhà ăn chạy ra, theo bảng hướng dẫn, rất nhanh tìm được nhà vệ sinh của thương trường.
Vừa nãy cô uống quá nhiều nước, có chút buồn, hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng chạy vào.Qua một lát, rốt cuộc thoải mái dễ chịu mà đi ra.
Cô đứng trước bồn rửa tay, ấn chút nước rửa tay lên tay. Lại nghĩ đến cảnh tượng Lục ca ca giúp mình làm việc, tâm trạng rất tốt, vừa xoa tay vừa hát nhỏ.
Cô nghĩ đến Lục ca ca nên không để tâm, không chú ý đến có người đứng đằng sau mình từ khi nào, thẳng đến lúc rửa tay sạch sẽ, lúc ngẩng đầu lên, mới từ trong gương phát hiện có người đang đứng dằng sau mình.
Trong gương chợt có người xuất hiện, Tống Nhiễm sợ tới mức lông tơ trên người dựng thẳng đứng.
Đột nhiên quay đầu lại, trố mắt vài giây, phát hiện là mẹ của Tần Phàm, thần kinh đang căng thẳng lập tức được thả lỏng, lòng còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, mỉm cười tiếp đón: "Bác là mẹ của Tần Phàm à, vừa nãy cháu không nhận ra."
Nhưng mà, Triệu Tuyết Lị cũng không trả lời cô.
Bà ta không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tống Nhiễm, trong mắt dần dần mà hiện lên một tàng nước mắt.
Tống Nhiễm nhìn vào mắt bà ta, cảm thấy bà ta giống như muốn khóc, rất kỳ quái, lại có một chút lo lắng, thật cẩn thận hỏi: "Bác... Bác có việc gì sao?"
Triệu Tuyết Lị lắc đầu, nhưng nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Tống Nhiễm đột nhiên ngây ngốc, vội tiến lên kéo tay bà ta: "Bác, bác làm sao vậy? Bác đừng khóc a."
"Nhiễm Nhiễm... Nhiễm Nhiễm cháu không biết bác sao? Mẹ là mẹ của con đây!" Tống Nhiễm vừa mới an ủi bà ta, chợt nghe một câu này, cả người cô đột nhiên cứng đờ, gần như cho rằng tai mình có ra vấn đề.
Giây tiếp theo, bản năng, phản xạ có điều kiện, đột nhiên rút tay mình tay từ trong tay đối phương ra, lùi về sau vài bước.
Cả người giống như đang ở trong hầm băng, phảng phất mỗi lỗ chân lông đều là lạnh lẽo.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn Triệu Tuyết Lị, nhìn mặt bà ta, nhìn bà ta trang dung tinh xảo, nhìn bà ta ăn mặc thời thượng phú quý.
Đây thật sự là người phụ nữ kia sao?
Hoàn toàn không giống.
Nhưng cẩn thận nhớ rõ, đích xác ngũ quan còn có bóng dáng năm đó, nhưng bởi vì trang điểm ăn mặc, hình tượng so với trước kia hoàn toàn không giống nhau, trong lúc nhất thời Tống Nhiễm cũng không nhận ra tới.
Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, tầm mắt dừng trên mu bàn tay người phụ nữ, cô nhớ rõ trên mu bàn tay người phụ nữ kia có một nốt ruồi đỏ.
Mà người phụ nữ này... Quả nhiên cũng có.
Xác định thân phận đối phương, bỗng nhiên Tống Nhiễm rất muốn cười.
Hóa ra mấy năm nay, thế nhưng bà ta lại sống tốt như vậy sao?
Cô nhìn bà ta, ngoài ý muốn, thế nhưng không có khóc.
Cô đã từng nghĩ đến, nếu có một ngày, gặp lại mẹ mình, cô phải hỏi bà ta một chút, vì sao năm đó lại vứt bỏ cô, vì sao nhiều năm như vậy, chưa từng đến tìm cô, còn muốn hỏi bà ta, có nhớ còn nhớ rằng bà ta có một đứa con gái sống trên đời này.
Nhưng mà, giờ phút thật sự gặp lại, một câu hỏi cũng không nói được ra, cũng không muốn hỏi. Giờ người đứng đây (2), chỉ cảm thấy phiền chán vô cùng.
(2) Nguyên văn "Mãn tâm mãn nhãn" tớ thực sự không hiểu, dịch sát gốc thành "Lòng tràn đầy mắt tràn đầy" nên tớ edit như vậy TT_TTCô không muốn nhìn bà ta nhiều hơn một cái, quay đầu đi nhanh ra ngoài.
"Nhiễm Nhiễm!" Triệu Tuyết Lị thấy Tống Nhiễm đi, khóc lóc cũng đi ra ngoài, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo bị nước mắt làm hỏng, bà ta không rảnh lo, đuổi theo Tống Nhiễm, lần nữa cầm chặt tay cô, giọng nói run rẩy nói: "Nhiễm Nhiễm, con đừng như vậy, con hãy nghe mẹ giải thích..."
"Câm miệng!" Ánh mắt Tống Nhiễm hiện lên tia lệ khí (3), mày gắt gao nhăn lại: "Tôi không biết bà đang nói cái gì, bà nhận sai người rồi!"
(3) Nguyên văn là "Nhất lệ", tớ tra thì từ lệ còn có một nghĩa là "hung ác", thấy hợp hoàn cảnh nhưng để "hung ác" thì thấy nó quái quái nên edit là "lệ khí".Triệu Tuyết Lị không ngừng lắc đầu, khóc lóc kêu: "Không có khả năng, con chính là Tống Nhiễm, là con gái mẹ! Mẹ là mẹ của con!"
"Mẹ?" Tống Nhiễm giống như nghe thấy chuyện gì đó đáng chê cười, không khỏi cất cao âm điệu: "Vị nữ sĩ này, ngài nhầm rồi đúng không? Mẹ tôi chết sớm!Lúc tôi sáu tuổi, chết rồi! Đã chết, ngài hiểu không?"
Giọng nói Tống Nhiễm rất to, to đến mức toàn bộ người trên hành lang, đều quay đầu lại nhìn về phía cô.
Bỗng nhiên Triệu Tuyết Lị có chút luống cuống, bây giờ tốt xấu gì bà ta cũng là nhân vật có uy tín danh dự, lập tức đi đến bên cạnh, đưa lưng về phía những người khác, đứng trước mặt cầu xin nhìn Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm con đừng như vậy, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh để nói chuyện, có được không?"
Tống Nhiễm hừ lạnh một tiếng: "Không có gì để nói, huống chi, tôi cùng bà không thân."
Nói xong, liền muốn rút tay mình từ trong tay Triệu Tuyết Lị ra.
Nhưng bà ta lại nắm tay cô vô cùng chặt, không chịu buông ra.
Tống Nhiễm lập tức nhăn mày, lạnh lùng nói: "Buông tôi ra!"
"Nhiễm Nhiễm..."
"Tôi nói lại lần nữa, buông ra!"
Nước mắt Triệu Tuyết Lị chảy ra không ngừng, =nhưng thế nào cũng không chịu buông ra, giống như bà ta buông tay lần này, rốt cuộc cũng không nắm được.
Tống Nhiễm phiền lòng muốn chết, dứt khoát dùng sức, đột nhiên hất bà ta ra.
Triệu Tuyết Lị đi giày cao gót, đột nhiên bị Tống Nhiễm dùng sức hất ra, dưới chân lảo đảo, cả người bị ngã xuống đất.
__________________________________
Thời điểm Tần Phàm đi đến, vừa lúc thấy mẹ kế bị Tống Nhiễm đẩy ngã xuống đất.
Ấn đường cậu nhăn lại, bước nhanh đến, vừa khom người nâng Triệu Tuyết Lị dậy, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nhiễm, mày kiếm nhíu chặt, ngữ khí cũng không tốt, trách cứ nói: "Tống Nhiễm, cậu có tật xấu phải không?"
Cậu cũng không biết nguyên do, trong lúc nhất thời ngữ khí có chút nghiêm khắc.
Tống Nhiễm trầm mặt, cũng không muốn giải thích, quay đầu muốn đi.
Tần phàm bước đến, đứng trước mặt cô, ngăn cô lại: "Cậu từ từ."
Tống Nhiễm nhíu mày, ngẩng đầu lên: "Cậu muốn gì?"
Tần Phàm không biết nguyên do, chỉ cho rằng Tống Nhiễm có tranh chấp gì đó với mẹ kế, nhưng vô luận tranh chấp gì đi nữa, đẩy ngã trưởng bối xuống đất chính là không đúng. Cậu giơ tay chỉ mẹ kế đứng đằng sau, nói với Tống Nhiễm: "Nói lời xin lỗi với mẹ kế tớ."
Tống Nhiễm nghe vậy, không khắc chế được mà cười rộ lên: "Xin lỗi? Tần Phàm, đầu óc của cậu không bệnh đúng không?"
Tần Phàm nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tống Nhiễm lười phản ứng với cậu, quay đầu đi.
Tần Phàm lại không để cô đi, giữ cổ tay cô lại.
Tống Nhiễm quay đầu lại, dùng sức giãy giụa: "Cậu buông tớ ra!"
Tần Phàm vẫn chấp nhất như cũ lặp lại câu nói kia: "Xin lỗi trước, nói xin lỗi xong, tớ liền để cậu đi."
"Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tống Nhiễm lạnh giọng một câu, dùng sức hất tay Tần Phàm ra: "Cậu buông tôi ra!"
Sức lực nam sinh chung quy vẫn lớn hơn nhiều, cô giãy giụa hai cái, thế nhưng một chút cũng không động đậy.
Lúc cô không biết nên làm cái gì=, Lục Mộ Trầm tính tiền xong từ nhà ăn đi ra, xa xa liền nghe thấy Tống Nhiễm nói buông tôi ra.
Sắc mặt anh trầm xuống, bước nhanh đến hướng đó.
Thấy Tần Phàm cầm cổ tay Tống Nhiễm, tiến lên, bỗng nhiên dùng sức, đẩy cậu ra ra, thuận thế đem Tống Nhiễm ôm vào trong ngực.
Tống Nhiễm giống như tìm được chỗ dựa, vô thức dựa vào trong ngực Lục Mộ Trầm.
Cơ thể cô hơi run, Lục Mộ Trầm không biết đến tột cùng phát sinh việc gì, chỉ là cảm giác được cơ thể Tống Nhiễm đang run, đã đau lòng muốn chết, nắm chặt tay cô, bảo vệ cô chặt chẽ sau lưng.
Thân hình anh cao lớn, có cảm giác rất an toàn.
Tần Phàm thấy Lục Mộ Trầm cái gì cũng không hỏi, liền đến giữ gìn Tống Nhiễm, ấn đường lập tức khắc chau lại: "Lục Mộ Trầm, tôi biết cậu thích Tống Nhiễm, nhưng cậu sủng cậu ấy, cũng nên có chút giới hạn chứ? Cậu ấy đẩy trưởng xuống đất, cậu cảm thấy làm rất đúng sao?"
Lục Mộ Trầm che chở Tống Nhiễm, mặt không biểu cảm mà nhìn Tần phàm, trả lời cậu: "Nhiễm Nhiễm làm, đều là đúng."
Anh hiểu Tống Nhiễm, anh không tin cô sẽ vô duyên vô cớ đẩy trưởng bối xuống đất.
Tần Phàm nhíu mày, có chút khó tin nhìn Lục Mộ Trầm: "Cậu thích cậu ấy không hề có giới hạn, sẽ hại cậu ấy."
Lục Mộ Trầm nhướng mày, thừa nhận: "Đúng vậy, tôi chính là muốn không hề có giới hạn mà thích cô ấy, sủng cô ấy, cậu có ý kiến sao? Cho dù thật sự hại cô, cũng có tôi thu dọn cục diện rối rắm, không nhọc Tần Phàm cậu lo lắng hộ."
(Nhìn đi, đây chính là điển hình của "bạn trai nhà người ta" đấy)"..." Một câu này của Lục Mộ Trầm, làm cho những lời Tần Phàm muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, ngực cậu bỗng dưng bị thắt lại, bỗng nhiên cái gì cũng không nói ra được.
Rất nhiều năm về sau, Tần Phàm nhớ lại việc hôm nay, rốt cuộc cậu cũng biết mình kém Lục Mộ Trầm ở chỗ nào.
Lục Mộ Trầm thích Nhiễm Nhiễm, là vô điều kiện tín nhiệm, vô luận cô làm cái gì, anh đều tin tưởng cô, sủng cô bảo vệ cô. Cho nên Tống Nhiễm thích anh, không phải không có lý do gì.
Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đi. Thời điểm trước khi đi, ánh mắt Tống Nhiễm thật sâu mà nhìn Tần Phàm một cái, không nhịn được giải thích một câu:, "Nếu cậu cảm thấy tớ không đúng, không ngại trở về hỏi "mẹ" cậu một chút trước kia đã làm cái gì, đến lúc đó, cậu lại đến nói cho tớ, đến tột cùng là ai không đúng."
Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm đi rồi, Tần Phàm đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc.
Đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản ra.
Tần Phàm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Triệu Tuyết Lị.
Trên mặt Triệu Tuyết Lị vẫn còn nước mắt, lúc Tần Phàm nhìn về phía bà ta, ánh mắt bà ta có chút né tránh.
Tần Phàm từng bước một đi về phía bà ta, ánh mắt thật sâu mà nhìn bà ta, hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Tuyết Lị lắc đầu: "Không... Không có gì việc gì..."
Bà ta không dám nói. Lúc trước vì gả cho lão Tần, bà ta vẫn luôn lừa, nói là cuộc hôn nhân đầu của mình.
Cũng may năm đó chưa kịp lãnh chứng với Tống Đại Hải, cho nên trước khi bà ta gả cho lão Tần, trạng thái hôn nhân là chưa lập gia đình.
Hào môn nhiều quy củ, nếu để cho bọn họ biết năm đó mình không chỉ từng kết hôn, còn có một đứa con gái, bà ta không thể tưởng tượng...
Thấy Tần Phàm dùng loại ánh mắt đánh giá nhìn bà ta, bỗng nhiên bà ta có chút hối hận.
—— vừa thấy Tống Nhiễm, bà ta có chút kích động, trong lúc nhất thời không khắc chế. Nhưng không nên ở chỗ này nhận nhau.
Trong lòng bà ta có chút hoảng, vội vàng kéo tay Tần Phàm, nói: "Được rồi, cô bé không hiểu chuyện, cháu cũng đừng tức giận với con bé."
Tần Phàm cúi đầu nhìn bà ta một cái, ánh mắt xưa nay chưa từng phức tạp như vậy.
___________________________________________
Ngồi trên xe về nhà, Tống Nhiễm dứt khoát kể cho Lục Mộ Trầm việc cô trải qua một lần.
Nói xong, vẫn luôn rũ đầu, không nói một lời.
Kì thật Lục Mộ Trầm đại khái đã đoán ra được, nhưng nghe Tống Nhiễm tự mình nói ra, chỉ cảm thấy càng đau lòng, kéo cô vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Muốn khóc thì khóc đi."
Mặt Tống Nhiễm dán vào ngực anh, vốn dĩ không muốn khóc. Mà khi cô nghe thấy những lời này của Lục Mộ Trầm, lại không biết như thế nào, nội tâm luôn luôn kiên cường bỗng nhiên một góc mềm mại vẫn luôn cố nén nước mắt thế nhưng không kiềm chế được mà chảy ra ngoài.
Lục Mộ Trầm đau lòng muốn chết, ôm cô càng chặt.
Tống Nhiễm khóc một lúc lâu, nước mắt mới hơi chút ngừng, giọng nói run rẩy, thấp giọng nức nở nói: "Em vừa mới thấy bà ta, ăn mặc rất đẹp, trang điểm cũng rất thời thượng, trang dung tinh xảo, bà ta mấy năm nay,chắc là rất khá."
Lục Mộ Trầm nghe được thì thấy chua xót, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ biết ôm chặt hơn một chút.
Tống Nhiễm ở trong ngực Lục Mộ Trầm lau nước mắt, lại tiếp tục nói: "Anh nói xem, nếu bà ta sống tốt như vậy, nhiều năm như vậy, sao lại không nghĩ đến việc chăm sóc em dù chỉ một chút chứ?"
"Nhiễm Nhiễm..."
"Lục ca ca, em thật sự hận bà ta muốn chết." Tống Nhiễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ặc nước, nước mắt lóe lên.
Lục Mộ Trầm đau lòng đến nỗi tim như thắt lại, anh gật đầu, cúi đầu hôn lên mắt Tống Nhiễm, giọng nói dịu dàng: "Đừng nghĩ, cái loại người như vậy, vì bà ta mà rơi một giọt nước mắt cũng không đáng đâu dù chỉ là một chút."
_____________________________________
Lục Mộ Trầm nói đúng, cái loại người như vậy, vì bà ta mà rơi một giọt nước mắt cũng không đáng.
Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm về tận nhà.
Trước cửa, Tống Nhiễm ôm Lục Mộ Trầm luyến tiếc buông ra.
Môi Lục Mộ Trầm dán bên tai Tống Nhiễm, thấp giọng hỏi: "Có muốn anh ở lại cùng em không?"
Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ặc nước sáng lấp lánh: "Có thể chứ?"
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô: "Những lời này nên là anh hỏi em, có thể chứ?"
Tống Nhiễm nhìn anh, bỗng nhiên không nhịn được cười: "Nhưng mà giường của em qua nhỏ, anh ngủ ở dưới nha."
Yết hầu Lục Mộ Trầm lập tức tức sặc: "Nghĩ đi đâu, ai nói anh muốn ngủ cùng em chứ..."
Nói xong, không khỏi có vài phần xấu hổ, vô thức dời mắt.
"Lục ca ca anh xấu hổ à?" Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm ngượng ngùng dời mắt, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên. Cô kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, ngửa đầu, cười khanh khách nhìn anh: "Lục ca ca, đừng xấu hổ như thế chứ, dù sao sớm hay muộn cũng phải ngủ cùng em mà thôi."
Lời này của Tống Nhiễm vừa nói ra, cả người Lục Mộ Trầm căng thẳng, trong nháy mắt mặt hồng hồng rồi lan đến cổ.
Tống Nhiễm thấy mặt Lục Mộ Trầm đỏ lên, cười càng vui vẻ, ôm cổ anh, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, nói: "Lục ca ca, hôm nay thật sự cảm ơn anh."
Cảm ơn anh vì cô mà làm việc, cũng cảm ơn anh vì cô mà xuất đầu. Càng cảm ơn anh, vô điều kiện mà tín nhiệm cô, vĩnh viễn đều đứng bên cạnh cô.
Lục Mộ Trầm trở tay ôm cô thật chặt, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, biết không?"
Tống Nhiễm gật đầu: "Em biết rồi."
"Có chuyện gì thì gọi cho anh."
"Được."
Trầm mặc một lát, có chút bận tâm nói: "Anh nghĩ người phụ nữ kia sẽ đến làm phiền em, nếu không chịu nổi, thì dọn đến nhà anh ở."
Tống Nhiễm ngẩng đầu, nhìn anh, hai mắt liên tục chớp chớp.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm nghiêm túc: "Anh nói thật đấy."
Tống Nhiễm đương nhiên biết anh nghiêm túc. Nhưng không khí có chút quá nghiêm túc, vì thế liền cười rộ lên, cười hì hì nói đùa với anh: "Làm sao vậy? Anh muốn ngủ với em sao?"
Mày Lục Mộ Trầm cau lại: "Tống Nhiễm, trong đầu em suy nghĩ cái thế hả?"
Tống Nhiễm cười ha ha, càng ôm chặt cổ Lục Mộ Trầm: "Em nói đùa đấy."
Lục Mộ Trầm nhìn mặt đầy Tống Nhiễm nụ cười, rất đau lòng.
Cô sẽ che dấu cảm xúc của chính mình. Mặt ngoài thì là bộ dáng không sao cả, không chừng nội tâm sẽ có nhiều khó chịu.
Dù sao cũng là người mẹ vứt bỏ cô năm đó...
Lục Mộ Trầm đau lòng mà sờ sờ má cô, lo lắng trước mắt: "Tống Nhiễm, đừng vì cái loại người như vậy mà thương tâm, hiểu không?"
Tống Nhiễm biết Lục Mộ Trầm lo lắng cho mình, gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Hiểu, em sẽ không."
Lục Mộ Trầm đứng cùng Tống Nhiễm một lúc lâu, thẳng đến lúc nhìn cô về phòng, mới xoay người, chậm rãi đi ra ngoài ngõ nhỏ...
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Càng chậm điểm, nhưng là hai càng hợp nhất nga, hôm nay đã không có ha (/≧▽≦)/~┴┴
Ngày hôm qua thật nhiều bảo bảo cho rằng ta muốn tạt máu chó, ta không rõ lắm các ngươi cẩu huyết định nghĩa là cái gì, nhưng theo ta cá nhân tới giảng, thật sự không có ở tạt máu chó, tỷ như các ngươi lo lắng, hình ảnh mẹ con nhận nhau, thật sự không tồn tại a. Nhiễm Nhiễm của chúng ta là người thánh mẫu như vậy sao? Cô ấy chính là ái hận rõ ràng a.
Mọi người thiết, giá cấu, khai văn chi sơ liền giả thiết hảo, hết thảy đều là tốt nhất an bài.
Ta tưởng viết chính là, gieo nhân nào, gặt quả ấy, mỗi người đều nên có chính mình ứng có kết cục.
Mặt khác, mọi người không cần mắng Tần Phàm. Hiện tại cậu ấy cũng không biết hoàn cảnh của Nhiễm Nhiễm, hơn nữa từ nhỏ mẹ kế đối với cậu ấy không tồi, cho nên giữ gìn là bình thường, rốt cuộc ở trong mắt cậu ấy, Nhiễm Nhiễm là tiểu bối, mẹ kế là trưởng bối.
Ở lòng ta, Tần Phàm kỳ thật cũng thật là một người rất tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Các cậu nhận xét mẹ Tống Nhiễm là người như thế nào. Còn với tớ thì thấy bà ta thật tiện, lúc edit đến đoạn bà ta cảm thấy may mắn vì chưa đăng kí kết hôn với bố của Tống Nhiễm mà tức gần chết. Không biết nên vui vì bà ta đã sinh ra Nhiễm tỷ cho ông ấy hay là buồn vì ông ấy yêu nhầm người.
Các cậu nhớ cho tớ sao để ủng hộ truyện nhé, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ và chúc ngủ ngon!!!
(*)Đầu thỏ sốt cay
10:53 PM, 30/3/2020