Editor: Kẹo Mạch Nha
Mấy nữ sinh xám xịt chạy mất.
Từ Hạo tiến lên, cười hì hì trêu ghẹo: "Chị dâu, ngang ngược bất tuân nha!"
Tống Nhiễm ngẩng đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Không có biện pháp, Lục ca ca quá ưu tú, chị đây phải lợi hại một chút, bằng không có người quấn lấy anh ấy, nhưng cũng không đến nỗi làm chị đây phiền đâu."
Cô vừa mới về phòng học, bỏ cặp xuống, vừa chuẩn bị đi vệ sinh, liền thấy mấy nữ sinh vây quanh Lục Mộ Trầm.
Cứ như vậy trong nháy mắt, liền còn có mấy cô "tình địch" ở đâu đó,người ta gọi đó là không biết nên nói cái gì cho phải.
Vẻ mặt Từ Hạo sùng bái giơ ngón tay cái lên với Tống Nhiễm: "Lục ca của bọn này cần một nàng dâu nhỏ lợi hại như vậy, để cậu ấy đỡ cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Tống Nhiễm bị chọc cười, mắng cậu: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy, Lục ca ca của tôi sẽ không phải loại người trêu hoa ghẹo nguyệt."
Từ Hạo cười một tiếng, theo ý cô nói: "Đúng đúng đúng, khắp thiên hạ chỉ có Lục ca ca nhà chị là chính nhân quân tử."
Tống Nhiễm cười cười: "Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi đi vệ sinh đây."
___________________________________________
Giữa trưa tan học, Lục Mộ Trầm vẫn như cũ quy quy củ củ đến trước cửa phòng học Tống Nhiễm, chờ cô cùng ăn cơm.
Lão sư toán dạy quá giờ, khu dạy học thanh âm rất an tĩnh, rốt cuộc cũng nói một câu tan học.
Trên hành lang cũng chưa có người nào, Tống Nhiễm ôm hai hộp cơm đi ra.
Lục Mộ Trầm tiến lên, thuận tay cầm hộp cơm.
Tống Nhiễm ngẩng đầu liếc anh một cái, biểu cảm không được tốt cho lắm.
Lục Mộ Trầm có ánh mắt nhìn người, lập tức liền cảm thấy không thích hợp, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Không có gì, chỉ là nghe nói buổi sáng có em gái nhỏ lớp dưới tỏ tình với anh? Còn tặng hộp chocolate?"
Lục Mộ Trầm sửng sốt: "Sao em biết?"
Buổi sáng bị mấy người kia cản lại, anh trực tiếp xoay người đi cửa sau vào phòng học, không thấy sau đó cô xuất hiện ở cửa trước, hơn nữa Tống Nhiễm còn rất khí phách mà biểu thị chủ quyền công khai.
Tống Nhiễm hừ hừ, ngẩng đầu lên, duỗi tay nhẹ nhàng mà giữ cổ áo sơ mi của Lục Mộ Trầm, cười khanh khách nhìn anh: " Bạn học Lục Mộ Trầm, biểu hiện hôm nay của bạn có vấn đề nha."
Cô cũng không tức giận, giống như ngày thường nói đùa với Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nghe vậy, cũng không hoảng hốt. Anh không làm việc có lỗi với Tống Nhiễm, không đến mức chột dạ. Chỉ là nhớ lại một chút biểu hiện của mình buổi sáng, sau đó khó hiểu hỏi một câu: "Có vấn đề chỗ nào? Mời tiểu mỹ nhân Nhiễm Nhiễm giải thích một chút."
Nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói, Tống Nhiễm lập tức bị chọc vui vẻ, tay giữ cổ áo sơ mi của anh càng chặt hơn một chút, cơ thể cũng nhích lại gần trước ngực anh, mặt đày ý cười: "Còn không biết xấu hổ hỏi em có vấn đề chỗ nào, nói một câu tiểu mỹ nhân là có thể tha thứ cho anh sao?"
Lục Mộ Trầm cười, lông mày anh tuấn hơi nhướng lên: "Gọi tiểu mỹ nhân không được? Vậy hôn một cái được không?"
Khi nói chuyện, liền cúi đầu, giả vờ muốn hôn Tống Nhiễm một cái.
Tống Nhiễm bị dọa đến nhảy dựng, vội lui về sau một bước: "Anh nháo cái gì đấy!"
Rốt cuộc cũng là ở bên ngoài phòng học, Tống Nhiễm vẫn có chút xấu hổ, nhấp môi, thở phì phì trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm một cái.
Tối tăm trong ánh mắt của Lục Mộ Trầm hiện lên sự vui vẻ, Tống Nhiễm đứng đối diện với anh, trong nháy mắt tâm như nhảy lên một cái, giống như bị điện giật.
Trong lòng cô có chút buồn bực, người này khi nào mà biết trêu chọc người như vậy? Rõ ràng là cô "giáo dục"cho anh mà?
Nghĩ như vậy, thần sắc Tống Nhiễm lập tức nghiêm lại, trừng anh một cái, tiếp tục nói: "Anh đừng có mà ngắt lời, em còn chưa nói xong đâu!
Lục Mộ Trầm gật đầu, bộ dáng "em giảng, anh nghe", đặc biệt quy củ.
Tống Nhiễm giả vờ đứng đắn, nói: "Sau mà có người lại tỏ tình với anh, không thể cứ như vậy trực tiếp đi, anh phải từ chối thật rõ ràng, hiểu không?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Tống Nhiễm nhíu nhíu mày: Phải từ chối thật rõ ràng, anh rõ chưa?"
Sao lại ngốc như vậy chứ!
"Ừm, hình như không hiểu cho lắm, thỉnh lão Phật gia giải thích một chút."Trong mắt Lục Mộ Trầm có vài phần trêu đùa ý cười, rõ ràng cố ý nói không hiểu.
Nhưng Tống Nhiễm không nhìn ra, chỉ cho rằng anh thật sự không hiểu, tức giận nha, không nhịn được nhắc anh: "Lục Mộ Trầm, sao anh lại ngóc như vậy. Sau này nếu có nữ sinh tỏ tình với anh, anh phải nó cho người ta biết, anh đã có bạn gái rồi."
Nói cho đối phương là hoa có chủ, đỡ phải được người nhớ thương.
Lục Mộ Trầm nhìn mặt nhỏ Tống Nhiễm phồng lên, thở phì phì, buồn cười, giơ tay giữ vai cô, cười nhẹ nói: "Tống Nhiễm, sao lúc trước anh lại không phát hiện ra em lòng dạ hẹp hòi nhỉ?"
Tống Nhiễm giương mắt trừng anh: "Em lòng dạ hẹp hòi đấy, thì làm sao?" Ngưng vài giây, ngữ khí tăng lên: "Ừm, đặc biệt thích."
Tống Nhiễm nghe thấy lời này của Lục Mộ Trầm, mặt đang banh ra nhất thời không giữ được, nở nụ cười, vẻ mặt ghét bỏ mắng anh: "Biến thái."
Lục Mộ Trầm nhướng mày, cười nhẹ một tiếng: "Không phải em cũng thích biến thái này sao?"
Tống Nhiễm: "..."
Từ sau khi ở bên Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm phát hiện anh không chỉ có là càng ngày càng có thể nói, càng ngày càng trêu chọc cô, da mặt càng ngày càng dày rồi! Trêu chọc cô còn chưa tính, thế nhưng còn có thể biến đổi đa dạng các kiểu trêu chọc?
Tống Nhiễm bỗng nhiên ý thức được, trước kia rõ ràng là cô trêu chọc anh, Sao bây giờ lại phản thành thế này?
Chuyện này không có khoa học a...
Thấy Lục Mộ Trầm bây giờ bất động thanh sắc mà trêu chọc mình, đối với chuyện mình sẽ ở nhà anh vài ngày tới, bỗng nhiên Tống Nhiễm có chút khẩn trương.
Thật ra cô tin tưởng Lục Mộ Trầm sẽ không làm gì đó vớ mình, vấn đề là cô đối với chính mình không tin tưởng. Nhưng mà mỗi lần Lục Mộ Trầm hôn cô trêu chọc cô, dán bên lỗ tai cô nói lời âu yếm, cơ thể cô sẽ không chịu nổi mà nhũn ra.
Nghĩ như thế, bỗng nhiên Tống Nhiễm cảm thấy đồng ý Lục Mộ Trầm đến nhà anh ở vài ngày, thật sự không coi là sáng suốt.
Nhưng không đồng ý cũng đã đồng ý rồi, ngày hôm sau là cuối tuần, mẹ Lục tự lái xe đến đường Yên Vũ đón cô.
Lúc đó, Tống Nhiễm đang đưa bố mình lên xe nhà cô.
Lúc mới bắt đầu cô còn tưởng rằng bố vì để cô an tâm mà lừa cô, không nghĩ đến là thật sự phải về quê, các cô dì chú bác đều đến, mỗi người đều chuẩn bị xong xuôi, tính toán về quê ở một thời gian.
Sau khi Tống Nhiễm đưa bố lên xe, lại về phòng lấy tiền, nhét vào trong tay bố tắc 1000 tệ (1), đều là tiền cô làm thêm mà có.
(1) Nguyên văn là "1000 khối" nhưng đơn vị tiền tệ của Trung Quốc là Nhân Dân Tệ nên tớ edit như vậy, nếu có chỗ nào không đúng thì các cậu nói tớ nhé, cảm ơn trước nha. Bố Tống vô thức muốn đưa tiền lại cho cô, Tống Nhiễm lập tức lắc đầu, nói: "Bố cầm dùng đi, con vẫn còn có tiền."
"Nhiễm Nhiễm, bố không dùng đâu, bố chỉ về quê ở mấy ngày, cơ bản cũng không có gì để tiêu." Nói xong, liền muốn nhét tiền vào tay Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm lắc đầu, dặn dò thấm thía: "Bố cầm đi, sinh nhật Tam gia gia, chẳng lẽ bố cứ như vậy đi tay không sao? Tuy rằng ở quê không có hoạt động giải trí, nhưng mà chắc cũng chơi mạt chược, sao bố không mang theo trên người chút tiền tiêu vặt chứ?"
Khó được lúc mọi người trong nhà cùng nhau về quê, đến lúc đó khẳng định không tránh được náo nhiệt, chơi mạt chược gì đó. Nhưng càng quan trọng là Tống Nhiễm nói lễ tin tiền ̣(2) mấy năm không đi trở về, cũng không thể đánh hụt tay trở về.
(2) Tớ không biết cái lễ này này, nhờ chị Google giúp đỡ nhưng lại thành đổi tiền từ Trung Quốc sang tiền Việt Nam. Tâm lão nương mệt mỏi TT_TT Bố Tống do dự một lát, rút ra 500 tệ, số tiền còn thừa thì đưa Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm ngoan, bố cầm 500 tệ là đủ rồi, số tiền còn lại con giữ đi."
Trong lòng bố Tống cảm thấy đặc biệt thua thiệt, chính mình không năng lực kiếm tiền nuôi con gái còn chưa tính, còn dùng tiền của con.
Tống Nhiễm không nhận, nói: "Bố giữ lại đi, con còn tiền mà."
Bây giờ là đầu năm, người lớn như vậy, ra khỏi cửa, 500 tệ sao mà đủ dùng. Trên người không có tiền, làm cái gì cũng bó tay bó chân, về điểm này, Tống Nhiễm cảm nhận được sâu sắc.
"Nhiễm Nhiễm cho anh, thì anh cầm đi, có cô con gái hiếu thảo như vậy, nếu mà là em, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Cô Tống Nhiễm ngồi bên cạnh, thấy hai bố con hai vì việc tiền nong mà tranh chấp, không nhịn được khuyên một câu.
Tống Nhiễm nghe thấy lời này, cười cười với cô.
Bố Tống lại do dự một lát, lúc này mới không kiên trì nữa, cầm lại tiền. Nhưng mà trong lòng nghĩ, nếu không vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể tiêu nhiều hơn một xu.
Tống Nhiễm chuẩn bị xong quần áo của bố mấy ngày tới, để trong vali, bỏ sâu vào vali, sau đó đi đến hàng phía trước, phá lệ nghiêm túc nhờ cô, nói: "Cô, bố cháu mấy ngày đến nhờ mọi người, thuốc của bố cháu để trong túi, quần áo thì ở trong vali, bố cháu hoạt động không tiện, làm phiền mọi người chăm sóc cho ông ấy."
Cô của Tống Nhiễm không ngừng gật đầu: "Cũng được, cháu đấy con bé này, quá khách khí."
Tống Nhiễm cảm kích nói: "Cháu cảm ơn cô."
Tống Nhiễm nói xong, quay đầu lại nói vớ bố: "Bố, ngày bố trở về con đến đón bố, có việc thì bố gọi điện thoại cho con nhé, được không?"
Tống Nhiễm chăm sóc bố gióng như chăm sóc trẻ con, có rất nhiều lúc, đã quên kỳ thật chính mình mới là trẻ con.
Trong lòng bố Tống chua xót, gật gật đầu, nghiêng đầu sang bên kia.
_________________________________
Sau khi xe đi, Tống Nhiễm mới về nhà, chuẩn bị dọn đồ của mình. Nhưng dù sao cũng chỉ ở vài ngày mà thôi, chờ ngày thi cuối cùng kết thúc, đã về rồi, nghĩ nghĩ, không dọn quá nhiều đồ, vài bộ quần áo, hai đôi giày, nội y mỗi ngày, quần áo nhưng thật ra mang nhiều nhất, còn có lau mặt bảo bảo sương (?) của cô. Đồ vật không nhiều lắm, một cái cặp vừa đủ đựng.
Lục Mộ Trầm còn không chưa đến, Tống Nhiễm thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, bằng không chờ mấy ngày nữa trở về, khẳng định nhà sẽ rất bẩn.
Quét dọn xong, giặt cây lau nhà đang chuẩn bị lau nhà, liền nghe thấy tiếng ô tô đỗ.
Bên cô, liền thấy xe nhà Lục Mộ Trầm dừng lại.
Cô vội buông cây lau nhà, đi ra ngoài.
Lục Mộ Trầm từ trong xe đi xuống, sau đó đi lên phía trước, mở cửa ghế điều khiển xe ra.
Lúc cửa xe mở ra, Tống Nhiễm mới phát hiện hôm nay lái xe thế mà lại là mẹ Lục.
Tinh thần Tống Nhiễm lập tức phấn chấn, vội đi lên: "Bác Lục, sao bác lại đến."
Mẹ Lục xuống xe, cười dắt tay Tống Nhiễm: "Đến giúp cháu dọn đồ nha."
"Cháu cảm ơn bác, bác mau vào phòng ngồi đi." Tống Nhiễm chạy nhanh dẫn mẹ Lục vào nhà.
Lâm Vân Xu là lần đầu tiên đến nhà Tống Nhiễm, nhưng mà vừa vào cửa vẫn đã ngây người.
Đồ dùng đều cũ đến nỗi có thể đến trình độ ném đi, quan trọng nhất chính là, ánh sáng đặc biệt không tốt, cho dù là ban ngày ban mặt, bên trong vẫn như cũ tối đen như mực. Trên vách tường còn nứt ra chút đường, tạo cảm giác phòng này không quá rắn chắc, giống như phòng rất nguy hiểm.
Mẹ Lục càng nhìn càng có chút chua xót, vô thức nói câu: "Nhiễm Nhiễm, ánh sáng ở nhà ở không tốt lắm đâu."
Tống Nhiễm rót cho mẹ Lục một cốc nước, nghe thấy lời này, đáp: "Có chút ạ, bốn phía ở đây đều là nhà cao tầng, ánh sáng đều bị che khuất."
Mẹ Lục nắm tay Tống Nhiễm, kéo cô ngồi lên sô pha, không nhịn được kiến nghị: "Nhiễm Nhiễm, nếu không thì cháu dọn chỗ ở đi, hoàn cảnh nơi này thật sự không tốt lắm. Đúng lúc nhà bác ở phố bên kia có căn hộ để trống, giao thông cũng rất tiện lợi, cách trường cũng gần, chờ bố về, liền cùng bố cháu dọn đến chỗ đó ở đi. Đúng rồi, chỗ đó cũng gần bệnh viện, ngày thường bố cháu kiểm tra cơ thể gì đó, cũng tiện hơn."
"Không cần đâu bác, cháu ở chỗ này cũng được." Tống Nhiễm biết ý tốt của mẹ Lục, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút không thoải mái.
Cô nói xong, liền vội từ trên sô pha đứng lên, nói: "Bác ngồi đây một lát đi ạ, cháu vào phòng dọn chút đồ."
Lục Mộ Trầm dựa vào cửa, tầm mắt đi theo Tống Nhiễm, thấy cô đóng cửa, mới đi đến trước mặt mẹ mình, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy."
Mẹ Lục sửng sốt, không rõ nguyên do: "Mẹ làm sao vậy?"
Lục Mộ Trầm nói: "Con biết là mẹ có ý tốt, Nhiễm Nhiễm cũng biết ý tốt của mẹ, nhưng lòng tự trọng của cô ấy cao, cô sẽ không nhận đâu, sau này mẹ cũng đừng nói nữa."
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn là Lục ca ca hiểu Nhiễm Nhiễm ~ ấm áp.
Buổi chiều bốn điểm đại gia tới xoát hạ canh hai đi, không cam đoan có, xoát đến chính là kinh hỉ ha ha ha ha ~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mong các cậu cho tớ sao để có nỗ lực edit nhé, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ!