Editor: Kẹo Mạch Nha
Giám đốc quán bar tăng tiền lương cho Tống Nhiễm, lúc trước một đêm cô có thể lấy 400, hiện tại tăng đến 500, tuy rằng so sánh với ca sĩ chuyên nghiệp hát ở đây không tính là nhiều, nhưng đối với Tống Nhiễm mà nói, đã rất thỏa mãn. Thừa dịp được nghỉ hè, cô có thể đến mỗi ngày.
Bàn xong về giá tiền, Tống Nhiễm liền chuẩn bị đi lên đài, bỗng nhiên giám đốc gọi cô lại: "Tống Nhiễm, chờ chút ——"
Tống Nhiễm quay đầu lại: "Ngài còn có chuyện gì sao?"
"A, là có việc này..." Giám đốc trông có chút khó xử, do dự, vẫn nói ra: "Hôm nay có vị khách cố ý vì cháu mà đến, cậu ta vừa mới nói, chút nữa cháu hát xong, nể mặt mũi, đi kính cậu ta một chén rượu."
Tống Nhiễm nghe vậy, mày nhăn lại" "Vì sao? Cháu nói rồi cháu chỉ hát, không bồi rượu."
"Bác biết, nhưng vị khách hôm nay cũng là nhân vật có uy tín danh dự, người ta đến tìm cháu đã nhiều ngày, khó có lúc cháu đến, nể mặt một chút. Hơn nữa, vị khách này ra tay đặc biệt hào phóng, cháu đi kính ly rượu, nếu người ta cao hứng, cho cháu một chút tiền boa, đủ số tiền cháu cực cực khổ khổ hát một tháng. Lại nói, không phải đúng lúc cháu thiếu tiền sao."
Sắc mặt Tống Nhiễm rất lạnh, nói: "Cháu thiếu tiền, nhưng thứ không thuộc về cháu một đồng cũng không lấy, lúc trước cháu đã nói qua với Lâm ca, cháu chỉ ca hát, những việc khác đều không làm, nếu bác bức cháu đi bồi rượu, cháu liền gọi điện thoại cho Lâm ca ——"
Nói xong, liền lấy điện thoại ra.
Lâm ca là ông chủ quán bar này, là một người bạn của Tống Nhiễm, rất chiếu cố Tống Nhiễm, nhưng hắn thường không đến, việc của quán bar đều mặc kệ.
"Đừng đừng đừng!" Giám đốc cũng biết Tống Nhiễm là bạn của ông chủ, thấy Tống Nhiễm gọi điện thoại cho ông chủ, sợ tới mức lập tức cười làm lành, nói: "Việc nhỏ như vậy, đừng kinh động đến Lâm ca, Chúa không muốn đi thì quên đi, vị khách kia bác bồi lễ cũng được."
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, trừng ông ta một cái, xoay người đi ra ngoài văn phòng.
_____________________________
TÍnh Tống Nhiễm bướng bỉnh, lại đặc biệt có nguyên tắc, còn có ông chủ quán bar ở phía sau che chở cô, một giám đốc quèn không thể miễn cưỡng cô làm bất cứ việc gì cô không muốn làm.
Mặc dù giám đốc này muốn ăn chút tiền boa, bây giờ cũng biết Tống Nhiễm tiền boa không muốn lấy, chờ Tống Nhiễm sau khi lên đài, căng da đầu tìm vị "khách quý" kia nhận lỗi.
Đại sảnh quán bar khu vực VIP, bốn cái người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, đều tầm hai mươi mấy tuổi, bên cạnh từng người đều có phụ nữ tiếp khách, rót rượu đổ xúc xắc.
Trong đó một người đàn ông ngồi giữa, đó là nhân vật có uy tín danh trong miệng giám đốc quán bar, Tứ thiếu gia duy nhất Vũ Thành, Đường Tấn.
Diện mạo anh tuấn, khí chất cũng không tồi.
Từ Tống Nhiễm bắt đầu lên đài, tầm mắt Đường Tấn liền gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, một khắc cũng không rời.
"Đường thiếu gia, uống chén rượu đi." Người phụ nữ bên người làm nũng nâng một chén rượu để bên miệng Đường Tấn.
Đường Tấn vung một cái, giọng nói lạnh băng: "Đừng phiền tao."
Rượu hất lên mu bàn tay người phụ nữ, thái độ phiền chán làm sắc mặt cô ta trắng bệch, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không dám tự mình đa tình.
Một huynh đệ ngồi đối diện Đường Tấn thấy thế, cợt nhả mà sờ mặt người phụ nữ kia: "Chậc chậc, tiểu mỹ nhân đến bên ca ca ngồi, Đường thiếu gia của chúng ta hôm nay là vì ca sĩ quán bar các em mà đến, các em hết hi vọng đi."
Người phụ nữ giống như bị nói trúng tâm sự, gò má ửng đỏ.
Tứ thiếu gia duy nhất của Vũ Thành, lớn lên anh tuấn, không ai nghĩ có được ưu ái này.
Nghe thấy đối phương nói là vì Tống Nhiễm mà đến, theo bản năng mà nhìn lên đài.
Mặc dù đều là phụ nữ, cũng không thể không thừa nhận, Tống Nhiễm lớn lên thật sự rất xinh đẹp. Có thể được Đường thiếu gia coi trọng, thật sự là làm người đố kỵ.
Bây giờ Tống Nhiễm hát bài 《 radio tình ca 》, giọng hát của cô hơi khàn khàn, lại hát bài tình ca tiết tấu chậm, có cảm giác rất đặc biệt.
Vốn dĩ quán bar đang ồn ào nhưng lúc tiếng ca chậm rãi trầm tĩnh của Tống Nhiễm vang lên, lực chú ý của mọi người đều bị Tống Nhiễm hấp dẫn, vừa uống rượu, yên tĩnh nghe hát.
Tống Nhiễm hát dễ nghe, người lớn lên cũng rất xinh đẹp, phá lệ cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Đường Tấn nhìn Tống Nhiễm có mang theo một cỗ nhất định phải có được. Lần trước hắn ta ngẫu nhiên đến quán bar này uống rượu, phát hiện Tống Nhiễm, đúng lúc tối đó bởi vì có việc không tìm cô, nào biết qua mấy ngày lại đến, liền không gặp được cô, tìm giám đốc nói, lại đợi mấy ngày, cuối cùng hôm nay mới chờ được người đến.
Cô cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, ánh mắt sạch sẽ đến nỗi căn bản không nên ở lại cái nơi hỗn loạn như quán bar.
"Tấn ca, nha đầu này cùng với cái kiểu ngày thường anh thích không giống nhau a." Một người khác ngồi cạnh Đường Tấn, không nhịn được hỏi một câu.
Đường Tấn không đáp, nhưng người ngồi đối diện hắn cười giúp hắn nói một câu: "Ngày thường yêu tinh phong tình vạn chủng chơi nhiều, ngẫu nhiên đổi thành tiểu bạch thỏ thanh thuần, có một tư vị khác a. Đúng không, Tấn ca?"
Đường tấn nghe ngôn, khóe miệng hơi câu một chút, phảng phất nói trúng rồi tâm tư của hắn.
Trên đài, Tống Nhiễm vẫn tự cố xướng ca, không hề có phát hiện chính mình đã bị người theo dõi.
____________________________________
Mà một bên khác, dưới đài cách đó không xa.
Một nữ sinh khoảng mười mấy tuổi đột nhiên che miệng kinh hô: "Trời ơi! Nữ chính trên kia không phải là bạn gái Lục Mộ Trầm sao?"
"Đúng chứ!" Cô gái vừa mới nói xong, một nữ sinh khác ngồi đối diện cũng kích động mà kêu lên: "Vừa nãy tớ liền cảm thấy rất giống!" Nói xong, giống như phát hiện được việc gì không nên biết, nói với Tạ Thanh Trúc ngồi đối diện: "Thật là không thể tưởng được, bạn gái Lục Mộ Trầm vậy mà lại hát ở quán bar! Thế mà lần trước cô ta còn dám ở trước mặt cậu dõng dạc nói Lục Mộ Trầm chỉ thích cô! Trời ạ, quá không biết xấu hổ!"
Tạ Thanh Trúc này chính là nữ sinh lần trước tỏ tình đưa chocolate cho Lục Mộ Trầm, bị Tống Nhiễm tiếu lý tàng đao (1) cảnh cáo một lần.
(1) Tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết.
Nghỉ hè, cùng các bạn đến quán bar chơi, không nghĩ đến vậy mà lại phát hiện việc không nên như vậy.
Cô ta nhìn lướt qua trên đài, sau đó liền lấy điện thoại ra, chụp Tống Nhiễm mấy tấm, nói: "Lục Mộ Trầm người ta chính là học bá, sao có thể thích cái loại con gái này. Hừ, tớ dám cược, Lục Mộ Trầm khẳng định không biết việc cô ta đến quán bar, bằng không, một nam sinh bình thường, sao có thể thích ca sĩ quán bar? Hơn nữa Lục Mộ Trầm lại là học bá lẫn hotboy."
Tạ Thanh Trúc dào dạt đắc ý, trong nháy mắt cảm thấy chính mình lại có hi vọng.
Một nữ sinh đối diện thấy ảnh của cô ta, hỏi: "Cậu muốn đưa ảnh này cho Lục Mộ Trầm sao?"
"Thật ra tớ muốn nha, nhưng tớ không biết số điện thoại của Lục Mộ Trầm."
Số điện thoại của Lục Mộ Trầm, trừ Nhiễm Nhiễm, trong trường học, cũng chỉ có mấy đứa bạn tốt biết. Lần trước Tạ Thanh Trúc tìm Từ Hạo hỏi số điện thoại của Lục Mộ Trầm, tên kia cười hì hì nói: "Không thể nói a, Nhiễm Nhiễm tỷ sẽ đánh chết anh."
Làm Tạ Thanh Trúc rất tức giận.
Một nữ sinh kiến nghị: "Nếu không đăng lên Tieba của trường, khẳng định Lục Mộ Trầm có thể thấy."
(2) Tieba: là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.
Tạ Thanh Trúc nghe thế, đôi mắt bỗng dưng sáng lên: "Ừ, đúng! đăng lên Tieba được a!"
Không chỉ có Lục Mộ Trầm có thể nhìn thấy, những người khác trong trường cũng có thể nhìn thấy.
"Cái này được, chờ chuyện này truyền ra, xem cô ta còn kiêu ngạo nữa không!"
Mấy nữ sinh vui vẻ mà cười rộ lên: "Lần này trường chúng ta sẽ rất náo nhiệt."
____________________________
Cả tối Tống Nhiễm hát bốn bài, bài hát cuối cùng rất nhanh đã hát xong, giám đốc quán bar căng da đầu đi đến bàn Đường Tấn, cúi đầu khom lưng gương mặt tươi cười: "Đường thiếu gia, cái đó... Có chuyện này, tôi đã quên nói cho ngài, Tống Nhiễm này tính tình có chút quái, chỉ hát, không bồi rượu, ngài xem... Nếu không tôi tìm những người khác đến..."
"Ông nói lại lần nữa?" Giám đốc còn chưa có nói xong, Đường Tấn liền ngẩng đầu lên, sắc mặt đen đến nỗi giống như muốn nuốt người.
Da đầu giám đốc tê rần, trong nháy mắt không dám hé răng.
Lúc này, cuối cùng Tống Nhiễm cũng hát xong bài hát, khom lưng, liền đi xuống đài.
Sau khi thấy Tống Nhiễm đi, mí mắt Đường Tấn khẽ nâng, đưa mắt nhìn hai bảo tiêu mặc đồ đen đứng đó.
Hai người hiểu ý, quay đầu bước nhanh về hướng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm đang chuẩn bị đi về phòng hóa trang tháo trang sức, vừa mới xuống đài, đi chưa được mấy bước, đột nhiên đã bị hai người đàn ông vóc dáng cao lớn ngăn lại.
Mày cô nhăn lại, ngẩng đầu lên: "Làm gì?"
Mặt hai người không biểu tình, nói: "Tống tiểu thư, ông chủ chúng tôi mời cô đi đến đó một chút."
Tống Nhiễm lập tức nhớ đến giám đốc nói với cô trước khi lên đài, về chuyện bồi rượu này, lòng sinh cảnh giác, lập tức nói: "Ngại qua, tôi không rảnh, phiền hai người tránh ra."
Nói xong, phản xạ có điều kiện mà quay đầu, muốn đi ra ngoài.
Còn chưa kịp đi được hai bước, cánh tay đã bị người ta túm chặt, sức lực rất lớn, trong nháy mắt cánh tay bị túm đau.
Tống Nhiễm trong lòng thầm kêu không xong, quay đầu lại, đôi mắt hung hăng trừng mắt hai người.
Kia hai người vẫn như cũ mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén mà uy hiếp cô: "Tống tiểu thư, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
_______________________________________
Tống Nhiễm bị mạnh mẽ đưa đến trước mặt Đường Tấn.
Hai cánh tay đều bị giữ, Đường Tấn thấy thế, đôi mắt híp lại, đen mặt răn dạy hai bảo tiêu: "Ai cho các ngươi chạm vào cô ấy!"
Hai bảo tiêu kia sợ tới mức mặt trắng bệch, trong nháy mắt buông Tống Nhiễm ra.
Tống Nhiễm được tự do, quay đầu muốn đi, hai bảo tiêu lại đi lên đứng cô, ngăn cô lạ.
Tống Nhiễm ở quán bar hát lâu như vậy, là lần đầu tiên chạm phải chuyện như vậy, ít nhiều trong lòng có chút hoảng, cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đàn ông kia: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Khóe miệng Đường Tấn hơi nhếch lên, cảm thấy thú vị mà đánh giá Tống Nhiễm, sau đó, đẩy chén rượu trước mặt mình đến trước mặt Tống Nhiễm: "Không muốn làm cái gì, chỉ muốn mời em uống ly rượu."
"Thật xin lỗi, tôi sẽ không uống rượu." Từ ngày đầu tiên Tống Nhiễm đến đây làm việc, liền vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, đừng nói là người khác cho cô rượu, đến nước ở quán bar, cô sẽ không uống một ngụm, mỗi lần đến, đều là tự mình mang bình nước, cũng sẽ không để bình nước kia rời tầm mắt của mình.
Bởi vì ra đời sớm, cho nên so với những cô gái ở trong tòa tháp càng hiểu được như thế nào là bảo vệ chính mình.
Tống Nhiễm vừa mở miệng cự tuyệt, sắc mặt Đường Tấn liền âm trầm. Thân phận Tứ thiếu gia duy nhất Vũ Thành còn ở đó, trước nay không có ai sẽ cự tuyệt hắn.
Người đối diện Đường Tấn đứng lên, vỗ vỗ vai Tống Nhiễm: "Mỹ nữ, Tấn ca chúng ta mời em uống rượu không uống, không cho mặt mũi à?"
Lúc tay tay của người đàn ông kia để trên vai Tống Nhiễm, mặt Tống Nhiễm lộ ra thần sắc vô cùng chán ghét, đột nhiên đẩy người kia ra:"Anh làm gì vậy! Đừng chạm vào tôi!"
"F*ck! Hóa ra là cái tiểu ớt cay!" Người kia hiển nhiên không nghĩ đến Tống Nhiễm sẽ động thủ, nhìn cô gái gầy như vậy, lực tay còn rất lớn, hắn ta nhất thời không chú ý, suýt nữa bị đẩy ngã.
Đường Tấn tựa hồ cũng không nghĩ đến tiểu bạch thỏ này lại khó làm như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn cũng không tính toán buông tha cho cô.
Cô gái lăn lộn ở cái loại địa phương này, thì có thể thanh cao ở chỗ nào?
Từ trong ví tiền tiện tay rút ra một tập bạc, thẻ, đứng lên.
Đi lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt Tống Nhiễm, ở bên tai cô, thấp giọng nói: "Tống Nhiễm đúng không? Anh cũng không cùng em vô nghĩa nữa, nửa giờ sau, Kim Bích Huy Hoàng, anh chờ em."
Nói xong, liền nhét bạc, thẻ vào tay Tống Nhiễm.
Nói xong, cũng không đợi Tống Nhiễm trả lời hắn, phảng phất dự định cô sẽ không cự tuyệt, nói với hai bảo tiêu bên người: "Hai người các anh, chút nữa mang cô ấy đi."
Sau đó, hai tay nhét vào túi, nhất phái tiêu sái (?), lập tức đi ra ngoài.
Chỉ một thoáng, trong nháy mắt sắc mặt Tống Nhiễm lạnh đến cực điểm, ấn đường gắt gao nhăn lại, đột nhiên nhìn chằm chằm vào bạc, thẻ bị nhét trong tay, lập tức có loại cảm giác bị vũ nhục.
Cô cũng coi như là ở trong xã hội lăn lê bò lết, cái loại việc hoang đường này, phá lệ là lần đầu.
Tống Nhiễm không được coi là một người có tính tình tốt, đối phương xâm phạm đến điểm mấu chốt của cô, hỏa khí bốc lên, tính tình lập tức không thể khắc chế.
"Đứng lại." Thanh âm của cô lạnh lùng, lộ ra khí lạnh.
Bước chân Đường Tấn hơi ngừng, quay đầu, trong mắt có vài phần ái muội cười: "Như thế nào? Muốn đi cùng anh à?"
Tống Nhiễm cười lạnh một tiếng, thuận tay cầm ly rượu trên bàn vừa nãy Đường Tấn đưa cô, sau đó một bước đi đến trước mặt hắn.
Đường Tấn thấy cô cầm rượu đi đến, đuôi lông mày hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm ý cười: "Sao rồi? Nghĩ thông suốt?"
Tống Nhiễm mỉa mai mà tiếng một cười: "Cũng không phải, rượu ngon như vậy, không uống thì chẳng phải là lãng phí sao."
"Em ——"
Tống Nhiễm vừa mới dứt lời, căn bản không cho đối phương cơ hội mở miệng, trong mắt cô hiện lên tia lệ khí, giây tiếp theo, đột nhiên hung hăng hất thẳng rượu trong tay lên mặt Đường Tấn.
"..."
Sự việc phát sinh quá đột ngột, trong nhất thời, tất cả mọi người thất thần.
Tống Nhiễm vẫn còn chưa hết giận, vứt thẳng thẻ trong tay lên mặt Đường Tấn, mỉa mai nói: "Anh thì tính là cái thứ gì!"
Tống Nhiễm ghê tởm nhất là loại người này, cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn, là phụ nữđều phải quỳ, liếm bọn họ.
Hất rượu, vứt bạc, thẻ, nhìn bộ dáng đối phương cả người chật vật, cuối cùng trong lòng Tống Nhiễm cũng thoải mái hơn một chút.
Thừa dịp đối phương đều còn đang khiếp sợ, Tống Nhiễm xoay người đi, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mới đi chưa đến hai bước, đã bị người từ phía sau túm chặt cánh tay: "Xú nha đầu! Mày tìm chết có phải không?!"
Người túm Tống Nhiễm là một trong số huynh đệ của Đường Tấn, hoàn hồn đầu tiên.
Tống Nhiễm chán ghét người khác chạm vào mình, quay đầu lại, đen mặt, nhấc chân một cái, đạp thẳng vào chỗ yếu ớt kia.
Người đàn ông đột nhiên bị đá không kịp phòng bị, "a" hét thảm một tiếng, che lại đũng quần lùi về sau vài bước.
"F*ck! Sức lực xú nha đầu thật lớn!"
Sắc mặt Đường Tấn giờ phút này đã âm trầm đến nỗi không thể lại âm trầm, quát chói tai một tiếng: "Bắt cô ta lại cho tao lại!"
Hai người đàn ông vóc dáng cao to nhanh chóng xông đến phía Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm thấy thế, thuận thế cầm một chai rượu ở bàn bên cạnh, lúc một trong hai người đàn ông chạy đến công kích cô, đột nhiên cô giơ chai rượu lên, hung hăng đập vào vai đối phương.
Lúc chai rượu đập xuống, mảnh nhỏ văng khắp nơi, trong nháy mắt quán bar bộc phát tiếng thét chói tai, không ít người vừa thấy "khai hỏa", ôm đầu chạy tứ phía.
Tống Nhiễm có chút công phu, lúc trước đến quán bar làm việc, có học võ Taekwondo một thời gian, phòng hoạ chưa xảy ra.
Hơn nữa, sức cô rất mạnh, dùng hết toàn lực.
Một chai này đập xuống,làm cho đầu vai đối phương tê dại, động tác cũng trở nên chậm chạp hơn.
Một người khác thấy thế, đều sinh cảnh giác, lại không dám coi Tống Nhiễm như tiểu nha đầu mà đối phó.
Tống Nhiễm thấy một người khác hùng hổ vọt đến phía mình, cô phản ứng cực nhanh, thuận tay liền cầm chiếc ghế ném thật mạnh vào mặt người đó.
Nhiều đàn ông như vậy, kì thật Tống Nhiễm biết mình trốn không thoát, hiện tại chỉ muốn kéo dài thời gian, bảo đảm mình sẽ không bị bắt quá nhanh.
Trong lòng yên lặng đếm đếm: Mười, chín, tám...
Có đôi khi Tống Nhiễm sẽ không khắc chế được tính tình, làm một ít việc xúc động. Giống như vừa rồi hất rượu lên mặt Đường Tấn.
Đưa ra cái loại yêu cầu hoang đường này, xác thật là chọc giận cô.
Nhưng cô cũng không phải là người không có đầu óc, sở dĩ dám động thủ, là bởi vì trước khi hai người kia bắt cô đi, liền lặng lẽ nhấn số của Lưu Linh.
Số của Lưu Linh ở điện thoại cô nhanh chóng quay số.
Điện thoại nắm ở trong tay, lúc ý thức được khả năng có nguy hiểm, đầu tiên là nhanh chóng quay số điện thoại.
Sau đó, liền vẫn luôn ở kêu buông tôi ra.
Lúc trước cô đã cùng Lưu Linh ước định, nếu cô gọi điện thoại cho cô ấy, nói chút gì kỳ lạ, khiến vậy thì Lưu Linh sẽ lập tức giúp cô báo cảnh sát.
Tính thời gian, cũng nên đến đây.
Quả nhiên, lúc cô cầm ghế ném vào mặt đối phương, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi báo động của cảnh sát.
Tiếng còi cảnh sát không ngừng truyền đến, trừ Tống Nhiễm, tất cả mọi người trong quán bar đều thất thần.
Lập tức trong lòng Tống Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đắc ý dào dạt mà nhìn đối phương.
Tất cả mọi người không dám động thủ, tất cả đều nhìn về phía Đường Tấn, chờ đợi hắn chỉ thị.
Ấn đường của Đường Tấn gắt gao nhăn lại, bước chân vững vàng, đi đến trước mặt Tống Nhiễm, ánh mắt sắc bén mà trừng mắt cô "Cô báo cảnh sát?"
Tống Nhiễm cười lạnh một tiếng: "Đối phó với loại người tra như các người, chú cảnh sát nhất dùng được."
Vài người mặc đồ cảnh sát bước chân đi vào tới, hô lớn một tiếng: "Tất cả đều không được phép nhúc nhích!"
________________________
Nửa giờ sau.
Đồn cảnh sát.
Tống Nhiễm ngồi trên ghế, trước mặt là hai chú cảnh sát, đang ở kiểm tra chứng minh nhân dân của cô.
"Tống Nhiễm, hát ở quán bar, vị thành niên." Đối phương ngẩng đầu lên, ấn đường chau lại.
Tống Nhiễm chột dạ, vội nói: "Cháu là thành niên! Cháu mười sáu tuổi!"
"Mười sáu tuổi đã là thành niên? Phải đủ mười tám đấy hiểu chưa? Tuổi còn nhỏ, không học tập cho tốt, hỗn láo!" Chú cảnh sát đột nhiên lạnh giọng hung dữ với cô.
Tống Nhiễm rũ đầu, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Bên cạnh là một chị cảnh sát xinh đẹp, nói lời thấm thía: "Quán bar là cái loại địa phương ngư long hỗn tạp, em lại lớn lên xinh đẹp như vậy, thật sự rất nguy hiểm. Nếu hôm nay không phải em cơ trí, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, vô luận vì nguyên nhân gì, sau này không thể ở lại cái loại địa phương này làm thêm."
Tống Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn chị."
Có chút khẩn trương mà nhìn về phía chú cảnh sát có biểu cảm cực nghiêm túc rất tức giận, nhỏ giọng mà nói: "Ca ca anh đừng nóng giận."
Tống Nhiễm nói ngọt, khuôn mặt đang nghiêm túc của chú cảnh sát lập tức hòa hoãn, thanh âm ôn hòa hơn: "Được rồi, Gọi người nhà em đến đây đi."
Tống Nhiễm vừa nghe phải gọi người nhà, theo bản năng nói: "Em không có người nhà!"
Hai người cảnh sát nghe thế thì sửng sốt, liếc nhìn nhau.
"Em là cô nhi sao? Vậy người giám hộ của em đâu? Gọi người giám hộ của em đến đây đi." Ánh mắt của chị cảnh sát xinh đẹp nhìn Tống Nhiễm, lập tức sinh ra một tia đồng tình.
Tống Nhiễm cắn cắn môi, hỏi: "Có thể không gọi người nhà không ạ? Em tự mình đi về là được."
"Không thể! Cần phải có người lớn đến, còn phải ký tên!" Chú cảnh sát nghiêm túc nói.
Tống Nhiễm đau đầu, cầu tình ca ca tỷ tỷ nửa ngày, đối phương nói cái gì cũng muốn theo quy củ làm việc, nói cô gọi người thân đến mới được.
Tống Nhiễm do dự thật lâu, căng da đầu, chung quy vẫn phải gọi điện thoại cho Lục ca ca...
Đầu bên kia, Lục Mộ Trầm mới từ võ quán về, tắm rửa xong, dựa vào đầu giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tống Nhiễm, nào biết vừa lấy điện thoại ra, liền thấy Tống Nhiễm gọi đến.
Anh lập tức nhận, tâm trạng khá tốt: "Anh đang chuẩn bị gọi cho em đấy."
"Lục... Lục ca ca..." Tống Nhiễm ấp úng, ngữ khí có chút không đúng.
Lục Mộ Trầm ngồi thẳng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Nhiễm cắn chặt môi, chần chờ một lúc lâu, giọng nói nho nhỏ, nói: "Lục ca ca, anh... Anh có thể đến cục cảnh sát một chuyến hay không..."
"Cục cảnh sát? Sao em lại ở cục cảnh sát?" Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm từ trên giường đứng lên, trong nháy mắt biểu cảm ngưng trọng, lập tức lo lắng.
Giọng Tống Nhiễm càng nhỏ, giống như muỗi kêu: "Em... Em đánh nhau..."
Bỗng nhiên trong điện thoại yên tĩnh.
Thật lâu sau, thanh âm nặng nề của Lục Mộ Trầm truyền đến: "Chờ, anh lập tức đến đây."
_____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cuộc về đến nhà! Này chương không sai biệt lắm tính hai chương đi, ta trước đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó ngày mai khôi phục buổi sáng 8 điểm đổi mới ha.
Hôm nay đổi mới chậm, cho đại gia phát 66 cái bao lì xì đi, bồi thường một chút, sờ sờ nha ~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kid Tuế vẫn chưa đăng chap mới của Con Tim Rung Động, chán chẳng muốn nói. Tạ Thanh Trúc này sẽ bị Nhiễm tỷ tự tay trừng trị nên các cậu cứ yên tâm. Có ai biết ảnh trên là của đôi nào không?