Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 49

Editor: Kẹo Mạch Nha

Hôm nay tiệm trà sữa không phải quá vội vàng, Tống Nhiễm tắt điện thoại rồi đi về, liền ngồi nghỉ ngơi ở quầy bar, có người đến thì làm một cốc, không ai đến thì nghe mấy đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

Mấy nhân viên nữ đều khoảng hai mươi tuổi, ngày thường thích bát quái một chút về giới giải trí.

Cho đến bộ phim truyền hình Hỏa Hoạn mới nhất, đột nhiên liền có nữ sinh nói: "Tớ cảm thấy Chân Ý Ý lớn lên cũng chưa chắc đẹp bằng Tống Nhiễm đâu, kỹ thuật diễn cũng không được, thật không hiểu sao mà hồng (1) được."

Nguyên văn là "hỏa" nhưng tớ thấy từ "hồng" thì hợp với giới giải trí hơn.

Tống Nhiễm đột nhiên bị điểm danh, không quá sợ hãi, vội nói: "Đừng đừng đừng, người ta so với em xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa em cảm thấy kỹ thuật diễn cũng khá tốt."

Tống Nhiễm không phải khiêm tốn, là thật sự cảm thấy Chân Ý Ý xinh đẹp, tuy rằng kỹ thuật diễn không tính đặc biệt tốt, nhưng với tiểu hoa đán mà nói  hoàn toàn xứng đáng đứng nhất.

"Tống Nhiễm em cũng đừng khiêm tốn, em lớn lên thật xinh đẹp, nếu em vào giới giải trí, khẳng định có thể hồng."

Đề tài càng nói càng thái quá, Tống Nhiễm làm cười gượng, dứt khoát đi trốn.

______________________________________

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Lục Mộ Trầm đến đón Tống Nhiễm tan làm.

Tống Nhiễm từ trong tiệm đi ra, cầm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sự phải đến nhà anh à?"

Lục Mộ Trầm thấy bộ dáng thật sự sợ hãi của Tống Nhiễm, bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Em có thể trốn bố mẹ anh cả đời sao?"

Tống Nhiễm: "..."

"Đừng sợ, cũng không phải là em không biết tính cách của bố mẹ anh." Lục Mộ Trầm thấp giọng trấn an cô.

Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, nhỏ giọng, lo lắng hỏi: "Sẽ không ghét bỏ em chứ? Dù sao cũng là..."

Lục Mộ Trầm vừa nghe lời này, ấn đường lập tức nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi lại cô: "Vì sao lại ghét bỏ? Em dựa vào chính mình lao động kiếm tiền, vì sao lại phải ghét bỏ em?"

Tống Nhiễm nhấp miệng không nói.

Cô có lo lắng.

Rốt cuộc quán bar cũng không phải là cái chỗ đứng đắn gì cho cam.

Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ, lại đau lòng, nói: "Lần trước mẹ nghe nói em xảy ra chuyện, đau lòng đến sắp khóc, sao có thể ghét bỏ em chứ."

Anh giơ tay sờ đầu Tống Nhiễm, giọng nói ôn nhu: "Ngoan, đừng nghĩ nhiều."

_____________________________

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, đây là lần đầu tiên Tống Nhiễm đến nhà Lục Mộ Trầm.

Tuy rằng Lục Mộ Trầm trấn an cô, nhưng dọc đường, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm.

Nhưng mà, thời gian tâm trạng thấp thỏm này cũng không kéo dài, lúc thấy mẹ Lục, lập tức liền tan thành mây khói.

Lúc cửa phòng mở ra, mẹ Lục chạy đến, cầm tay cô, nói: "Cháu đấy con bé này, bây giờ mới đến."

Nói xong, liền kéo cô vào nhà, đưa dép lê cho cô, nói: "Hôm nay bác làm món cá chua ngọt cháu thích ăn nhất, cháu nhìn cháu mà xem, mấy ngày không đến, người lại gầy đi rồi."

Trong nháy mắt sự nhiệt tình của mẹ Lục đã lây sang Tống Nhiễm, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Cô sờ sờ mặt, cười nói: "Không gầy đi đâu?"

"Còn không gầy đi? Cơ thể này của cháu phải bồi bổ thật tốt."

_________________________________

Giống như Lục Mộ Trầm nói, mẹ Lục không chỉ không ghét bỏ cô, mà còn đau lòng vì cô.

Một bữa cơm, không ngừng gắp thức ăn cho cô, bát cơm của Tống Nhiễm vẫn luôn duy trì trong trạng thái ngọn núi nhỏ.

Ăn đến bát sau, thật sự cô ăn không vào nữa, nhưng tay bác Lục vẫn luôn gắp thức ăn cho cô, mà không ăn thì không tốt.

Cuối cùng cũng chờ đến lúc ăn xong, bụng cô cũng đã thành quả bóng.

Cơm nước xong, Lục Mộ Trầm đưa cô lên tầng nghỉ ngơi.

Cô vào phòng, lập tức nằm lên giường.

Lục Mộ Trầm đi đến mép giường, duỗi tay giữ chặt cánh tay Tống Nhiễm, nói: "Ngoan, vừa mới ăn no, đứng lên một lát, nằm đối cơ thể không tốt."

"Không muốn không muốn, khó chịu muốn chết, anh để em nằm một chút đi." Tống Nhiễm như thế nào cũng không chịu dậy, ăn vạ trên giường.

Ủy khuất nhìn Lục Mộ Trầm: "Anh nhìn nhìn bụng em này, đã biến thành quả bóng rồi."

Lục Mộ Trầm không nhịn được cười rộ lên, duỗi tay sờ sờ bụng cô, tròn trịa, quả nhiên giống như quả bóng. Anh thấp giọng cười, đùa nói: "Giống như mang thai ba tháng."

Tống Nhiễm nghe thấy lời này, không hiểu sao mặt nóng lên, giơ chân đá anh một cái: "Anh có phiền hay không?"

Cô xấu hổ mà chui vào trong ổ chăn, đầu chôn vào cái gối, hương bạc hà nhàn nhạt bay vào mũi, là hương của Lục Mộ Trầm. Mặt cô càng đỏ, theo bản năng mà cúi đầu (?).

Lục Mộ Trầm nhìn thấy Tống Nhiễm trốn giống như đà điểu, trong mắt đầy ý cười sủng nịnh.

Anh sủng nịnh mà xoa xoa đầu Tống Nhiễm, Tống Nhiễm uốn éo người, không được tự nhiên nói: "Đừng có mà sờ em nha."

Lục Mộ Trầm thấp giọng cười, dứt khoát ngồi bên cạnh cô.

Người anh dựa vào đầu giường, lôi tay Tống Nhiễm từ trong chăn lôi ra, nắm trong lòng bàn tay.

Tống Nhiễm nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh có vài phần ý cười nhàn nhạt, mặt đầy sủng nịnh.

Trong lòng Tống Nhiễm ngọt ngào, không nhịn được nở nụ cười.

Cô vỗ vỗ ván giường, chớp chớp mắt với Lục Mộ Trầm: "Anh có muốn nằm một lát không?"

Nói xong, còn theo bản năng dịch dịch đến mép giường, để có chỗ cho Lục Mộ Trầm.

Cô ngẩng đầu, mắt to ngập nước trong veo nhìn anh.

Lục Mộ Trầm lại không nhúc nhích, ánh mắt có chút sâu.

Hắn nhớ đến chiếc váy Tống Nhiễm mặc, là cái kiểu rất mỏng.

Tống Nhiễm thấy anh không nhúc nhích, lại hỏi anh: "Anh có muốn nằm một chút không?"

"Muốn." Rốt cuộc Lục Mộ Trầm gật đầu, thuận thế nằm xuống.

Nhưng anh không chui vào trong chăn Tống Nhiễm, mà quy quy củ củ nằm ngoài.

Hai người cách nhau một cái chăn, sóng vai nằm trên giường, trong phòng an an tĩnh tĩnh, không có một chút tiếng động.

Hai mắt Tống Nhiễm liên tục chớp chớp nhìn trần nhà màu trắng, bỗng nhiên cảm khái: "Lục ca ca, học kì sau chúng ta lên cao tam."

"Ừ."

"Cao tam cũng sẽ trôi qua rất nhanh." Tống Nhiễm nhớ đến việc Lục Mộ Trầm đi du học, không khỏi có chút thương cảm.

Lục Mộ Trầm gật đầu, không lên tiếng nữa.

Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm không lên tiếng, nghiêng người, mắt nhìn anh, tay từ trong chăn vươn ra, cầm tay anh: "Lục ca ca, anh xin vào trường nào chưa?"

Lục Mộ Trầm lắc đầu, giọng thấp thấp: "Chưa."

Tống Nhiễm mỉm cười, nói: "Em nghe nói bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị tài liệu, nếu anh muốn đi du học, thì sớm chuẩn bị một chút đi."

"Tống Nhiễm..."

"Nhưng em chưa nghĩ ra là sẽ học trường đại học nào, anh nói xem em có thể đỗ đại học hay không?" Bỗng nhiên Tống Nhiễm không muốn nghe anh nói, lập tức thay đổi đề tài.

"Sẽ không." Lục Mộ Trầm trả lời cô, nói: "Có anh ở đây, khẳng định sẽ thi đỗ."

Tống Nhiễm nở nụ cười: "Vậy cũng được, còn thời gian một năm cơ mà."

Ít nhất cô còn thời gian một năm nữa ở bên Lục Mộ Trầm.

Không khí bỗng nhiên trở nên thật ngưng trọng.

Tống Nhiễm cảm thấy mình đã phá hỏng không khí, từ trong chăn chui ra, ôm lấy Lục Mộ Trầm.

Cô ngẩng đầu, cười hì hì nhìn Lục Mộ Trầm: "Lục ca ca, anh đừng sợ, em sẽ chờ anh."

Yết hầu Lục Mộ Trầm như bị chặn, nói: "Đại học sẽ có càng nhiều người ưu tú hơn."

"Vậy thì thế nào? Người khác ưu tú, so ra cũng kém anh nha." Tống Nhiễm ôm Lục Mộ Trầm càng chặt: "Nhưng thật ra là anh, nghe nói nước ngoài có nhiều mỹ nữ."

Tống Nhiễm hừ hừ, bĩu môi.

Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm quệt miệng, một bộ dáng rất ủy khuất, nâng tay, ôn nhu mà vỗ về mặt cô, ánh mắt anh thật sâu mà nhìn cô, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên thật nghiêm túc mà nói: "Nhiễm Nhiễm, có khả năng anh sẽ không ra nước ngoài."

"Cái gì?" Tống Nhiễm bỗng nhiên mở to mắt, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, cho rằng mình nghe nhầm: "Anh vừa mới... Nói cái gì?"

Lục Mộ Trầm trả lời cô: "Anh nói, đại khái anh sẽ không ra nước ngoài."

"Vì sao? Là... Là bởi vì em sao?" Bỗng nhiên Tống Nhiễm khẩn trương, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, nói: "Anh đừng như vậy, nếu vì em mà từ bỏ lý tưởng của chính mình, em sẽ áy náy cả đời."

Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Cũng không phải, kì thật học ở trong nước cũng rất tốt, hơn nữa đúng lúc gần đây anh có mục tiêu mới."

Tống Nhiễm cười không nổi, ấn đường nhăn lại.

Tuy rằng Lục Mộ Trầm nói như vậy, nhưng cô biết, khẳng định anh là vì cô. 

Lục Mộ Trầm giơ tay vuốt ve ấn đường của cô, trong mắt có vài phần ý cười dịu dàng: "Mặt ủ mày ê làm gì? Anh ở lại, em không vui sao?"

Tống Nhiễm lắc đầu, hai mắt có chút ê ẩm, muốn khóc.

Lục Mộ Trầm nở nụ cười, sờ sờ đầu cô: "Đừng khóc mà, anh thật sự rất cao hứng."

"Thật không?" Hai mắt Tống Nhiễm hồng hồng nhìn anh.

Lục Mộ Trầm gật đầu, rất thận trọng nói: "Thật."

Vốn dĩ anh đã suy xét rất lâu, lúc đưa ra quyết định này, hoàn toàn không có nửa phần tiếc nuối, chỉ cảm thấy cả người thoải mái nhẹ nhàng đi không ít.

Bây giờ đối với Lục Mộ Trầm mà nói, không có gì, vui vẻ so với chuyện ở bên Tống Nhiễm.

Huống chi, cho dù học ở trong nước cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch nghề nghiệp, nhiều nhất cũng là phấn đấu nhiều hơn hai năm mà thôi, không sao cả.

Sau khi Lục Mộ Trầm nói quyết định này với Tống Nhiễm, đêm đó cũng nói chuyện với bố mẹ một chút.

Từ trước đến nay bố Lục đều mặc kệ con trai quyết định cái gì hay làm cái gì, chỉ cần là anh muốn làm, đều ủng hộ anh.

Nhưng thật ra mẹ Lục, vui vẻ đến nỗi hận không thể ra ngoài bắn pháo ăn mừng.

Vốn dĩ bà không muốn con trai ra nước ngoài, chỉ là lúc trước con trai đã lập kế hoạch, bọn họ làm người nhà, chỉ có thể ủng hộ. Nhưng ở sâu trong nội tâm càng hi vọng anh có thể ở trong nhà, bà chỉ có một thằn con trai, thật sự cũng luyến tiếc anh đi xa.

Sợ nhất là, sau khi anh tốt nghiệp có lẽ sẽ ở đó làm việc, thậm chí là định cư. Thật ra bà không yêu cầu cao đối với con trai, liền hi vọng người một nhà tốt tốt đẹp đẹp, vĩnh viễn hạnh phúc mà sống bên nhau.

Chờ tốt nghiệp đại học xong, cùng Nhiễm Nhiễm kết hôn, lại sinh cho bà mấy đứa cháu trai cháu gái đáng yêu, quả thực là rất đẹp.

Mẹ Lục vui vẻ muốn chết, kéo con trai nói: "Quốc gia chúng ta cũng có rất nhiều trường tốt, Thanh Hoa Bắc Đại gì đó, chỉ cần con muốn, tùy tiện cũng thi được sao? Nếu con không học quản lí xí nghiệp gì đó, chờ sau khi tốt nghiệp, cũng có thể về công ty giúp bố con nha."

"Thôi đi, công ty con không có hứng thú." Lục Mộ Trầm đối với kinh doanh không có hứng thú, một lòng muốn làm nghiên cứu sinh (1).

(1) Nguyên văn là "học thuật" lúc tớ tra thì ra "nghiên cứu việc học tập" ai biết thì chỉ tớ.

"Được được được, chỉ cần con ở lại, muốn làm gì thì tùy con." Con trai luôn có chủ ý, mẹ Lục cũng bất đắc dĩ.

Bố Lục thấy con trai ghét bỏ sự nghiệp của mình, thở phì phì hừ một tiếng: "Con cho rằng bố hiếm lạ con kế thừa sản nghiệp của bố? Con không cần, sau này bố sẽ để lại cho cháu trai cháu gái, đến lúc đó con đừng hối hận đến cầu bố!"

Lục Mộ Trầm không nhịn được cười, từ trên sô pha đứng lên: "Bố cứ yên tâm đi, thật sự không hối hận."

Nói xong, liền đi lên tầng.

Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn bóng lưng con trai, sau khi thấy con vào nhà, mới cười nhìn về phía chồng mình: "Con trai ông ghét bỏ ông cả người hơi tiền kia kìa."

Lục Minh Tu tức giận hừ mạnh một tiếng: "Không có tôi kiếm tiền, nó có thể có cuộc sống tốt như vậy sao? Tiểu tử thối!"

__________________________________

Vào kì nghỉ hè trước khi lên cao tam, Tống Nhiễm đã xảy ra vài chuyện không to không nhỏ.

Có một vé vào cục cảnh sát.

Kết thúc công việc ở quán bar.

Không cần lo lắng yêu xa với Lục ca ca, tuy rằng cảm thấy thật có lỗi, nhưng trong lòng cao hứng nhiều hơn.

Trước khi kết thúc kì nghỉ hè, lại tìm được một công việc có thể làm vào buổi tối, ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng có ít còn hơn không.

Có cảm xúc mất mát, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.

Nhưng làm Tống Nhiễm không nghĩ đến là, trước khai giảng, cô sẽ khóc một trận.

Tiệm trà sữa ngày đó Trương Lâm tìm cho cô, trước ngày đi học còn hai ngày.

Các học sinh thừa dịp còn hai ngày nghỉ cuối cùng, ở bên ngoài điên cuồng phóng túng.

Từ trước đên nay tiệm trà sữa chưa từng vội như vậy.

Lúc Trương Lâm đến, căn bản cô không rảnh lo tiếp đón.

Trương Lâm gấp muốn chết: "Chi dâu! Em cầu chị, chị mau đi nhìn Lục ca một chút đi!"

Tống Nhiễm nghe thấy lời này, mới ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to:"Lục ca... Lục ca làm sao vậy?"

Trương Lâm kéo cô từ quầy bar ra: "Ở nhà em! Chị đi nhìn sẽ biết!"

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Buổi chiều còn có canh một nga ~ bất quá ta chờ lát nữa muốn mang cẩu cẩu đi bệnh viện kiểm tra một chút, nó một con mắt luôn không mở ra được, không biết làm sao vậy. Cho nên canh hai đại khái 4 điểm đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không hối hận đâu.
Bình Luận (0)
Comment