*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tớ cũng muốn được làm con nhím đó, tưởng tượng (//∇//)
Năm Lục Mộ Trầm 18 tuổi, nói với Tống Nhiễm rằng: Tiền sau này anh kiếm được, đều là của em.
Một câu rất đơn giản, lại là hứa hẹn mà từ nay về sau Lục Mộ Trầm quán triệt cả đời.
Tống Nhiễm nhận thẻ trong đó có năm vạn, nhưng cô luyến tiếc, cầm về nhà, để trong ngăn tủ, khóa vào.
________________________________________
Nghỉ hè năm cao nhị phá lệ ngắn ngủi.
Ngày khai giảng, Tống Nhiễm chính thức trở thành một học sinh cao tam.
Cao tam, gần như đối với tất cả học sinh mà nói, đều là thần thánh.
Thế cho nên, sau khi chính thức trở thành học sinh cao tam, đại đa số học sinh, ít nhiều đều có chút thay đổi.
Phòng học cao tam so với ngày xưa thì yên tĩnh hơn rất nhiều, liếc mắt sang một cái, phần lớn học sinh đều nghiêm túc học tập. Mặc dù là ngày thường không thích đọc sách thế nào, đều bắt đầu cầm sách luyện tập hoặc là bài thi, khắp nơi tìm bạn học có thành tích tốt nhờ chỉ bài.
Hành lang bên ngoài phòng học, cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, rất ít người giống như lúc còn học cao nhất cao nhị, không có việc gì thì đi trên hành lang đứng nhìn không khí.
Không khí cứ như vậy tự nhiên mà khẩn trương.
Tống Nhiễm biết Lục ca ca muốn thi vào Thanh Hoa, cô không có biện pháp theo kịp bước chân anh, nhưng ít ra cũng muốn thi vào một trường nào đó ở Bắc Kinh.
Cô dần dần bớt việc làm thêm, một lòng một dạ đặt vào việc học tập.
Cùng Lục ca ca cùng nhau đi học, tan học, bữa sáng, cơm trưa, tự học, học tập. Cuộc sống bình bình đạm đạm, rồi lại vô cùng phong phú hạnh phúc.
Cô vốn nghĩ rằng toàn bộ cuộc sống học cao tam của mình đều sẽ bình đạm đi qua.
Cho đến một ngày ——
Đó là tháng thứ hai sau khai giảng vào cao tam.
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ăn cơm trưa xong, về phòng học chuẩn bị tiết tự học.
Nào biết mới bước vào phòng học, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Ánh mắt mỗi người nhìn cô đều rất kì lạ, mang theo một cỗ quan sát muốn nói lại thôi.
Tống Nhiễm đứng ở cửa, sửng sốt.
Làm gì thế?
"Nhiễm Nhiễm!" Lưu Linh đột nhiên từ chỗ của mình đứng lên, bước đến trước mặt Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm kì quái, hỏi: "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"
Sắc mặt Lưu Linh rất ngưng trọng, hai mắt nhìn xung quanh, sau đó nắm chặt tay Tống Nhiễm: "Đi với tớ!"
Nói xong, kéo Tống Nhiễm từ trong phòng học đi ra.
Vừa ra phòng học, Lưu Linh liền túm Tống Nhiễm lên sân thượng.
Tống Nhiễm hoàn toàn ngốc, kì lạ hỏi cô: "Rốt cuộc là sao thế?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi!" Lưu Linh sốt ruột đáp một câu.
Từ trước đến nay Tống Nhiễm chưa từng thấy dáng vẻ khẩn trương như vậy của Lưu Linh, trái tim run rẩy, cũng không tự giác mà khẩn trương theo.
Lên tầng, Lưu Linh mới buông tay Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm khẩn trương nhìn cô nàng: "Rốt cuộc... Là sao vậy?"
Lưu Linh mím chặt môi: "Tớ nói cho cậu, nhưng cậu đừng kích động, được không?"
"Rốt cuộc là làm sao?" Lưu Linh càng như vậy, trong lòng Tống Nhiễm càng bồn chồn, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại.
Lưu Linh nhìn cô, do dự thật lâu, Tống Nhiễm không nhịn được, lúc muốn đi xuống hỏi người khác, cô nàng mới mở miệng, nói: "Chuyện lúc trước cậu đi hát ở quán bar, đã bị truyền ra rồi."
"Cái gì?" Sắc mặt Tống Nhiễm trắng nhợt, bỗng dưng mở to hai mắt.
Lưu Linh đưa cho cô điện thoại cầm trong tay: "Không biết là ai đã đăng lên Tieba của trường, trong đó tất cả đều là ảnh cậu hát ở quán bar, còn có..."
Tống Nhiễm không nghe Lưu Linh nói hết, đột nhiên lấy điện thoại.
Cúi đầu liền thấy,giao diện điện thoại dừng lại ở một bài đăng.
——【 Nhất ban khoa văn Tống Nhiễm có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, ở quán bar bị đàn ông bao nuôi, mọi người nhanh đến xem đi! 】
Đột nhiên hai mắt Tống Nhiễm đau nhói, tầm mắt dừng ở hai chữ "bao nuôi" to đùng.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía Lưu Linh.
Lưu Linh đau lòng nhìn cô, nói tiếp lời vừa rồi đang nói: "Lần trước không phải có người cho cậu thẻ bạc bảo cậu đi với hắn một đêm sao, lúc hắn ta đưa cậu thẻ, bị người ta chụp được..."
Tống Nhiễm cắn chặt răng, cúi đầu, tiếp tục lướt xuống.
Toàn bộ ảnh trong bài đăng đều là ảnh của cô, lúc cô ngồi ở trên đài hát...
Cái này không tính, nhưng quan trọng nhất, là ở dưới còn có mấy tấm cô bị mấy người Đường Tấn vây lại.
Nhưng mà, chụp cũng không có chụp hết.
Lúc Đường Tấn đưa cô thẻ, cô tức giận, hất một cốc rượu lên người hắn, sau đó vứt thẻ thẳng vào mặt hắn.
Nhưng mà trên bài đăng, lại chỉ có ảnh Đường Tấn đưa cô thẻ, thật sự giống như đang giao dịch.
Phối hợp với tiêu đề bao nuôi, rất khó để không cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
Lướt xuống nữa, bình luận đã có hơn một trăm.
Tống Nhiễm cố nén phẫn nộ lướt xuống nữa, mắt có thể nhìn thấy, mỗi một bình luận đều đang mắng cô.
—— Trời ạ! Thật không nghĩ đến Tống Nhiễm vậy mà lại là loại người này.
—— Cô ta bao nhiêu thiếu tiền chứ, mới cao trung đã đi ra ngoài bán.
—— Chỉ có một người là tôi đồng tình với Lục Mộ Trầm sao? Nam sinh ưu tú như vậy, thế mà lại bị Tống Nhiễm đội nón xanh!
—— F*ck, lão tử mù quáng yêu thầm cô ta hai năm, mẹ nó quá ô uế!
Có người đưa ra nghi vấn: Nhưng mà mọi người không cảm thấy kì lạ sao? Bạn trai cô ta là Lục Mộ Trầm, lớn lên đẹp trai, trong nhà lại có tiền, Tống Nhiễm cũng không phải con đần, căn bản không có lý do đi làm loại chuyện này nha, không nghĩ ra.
Có người ác độc trả lời: Có cái gì mà không nghĩ ra, có loại người chính là bầu trời cao bái. (?)
Tống Nhiễm nhìn đến đây, cũng nhìn không nhìn được nữa, đột nhiên cô nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Linh, cắn chặt hàm răng, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhìn không ra là tức hay là giận.
Lưu Linh vội đi lên nắm chặt hai tay cô, an ủi nói: "Nhiễm Nhiễm trước tiên cậu đừng kích động, bọn mình nghĩ cách đã, nhìn xem..."
"Ai làm?"
"Hả?"
"Tớ hỏi ai làm!!" Tống Nhiễm đột nhiên cất cao giọng, hai mắt cô đỏ ngầu, phẫn nộ đến nỗi cả người không khống chế được mà phát run.
Lưu Linh bị cả người Tống Nhiễm tản ra tức giận dọa sợ, thấy cô phát run, vội vàng giữ bả vai cô, không ngừng an ủi: "Nhiễm Nhiễm cậu đừng kích động, bọn mình nghĩ biện pháp, nghĩ lại làm thế nào sáng tỏ chuyện này..."
Lưu Linh còn chưa dứt lời, đột nhiên Tống Nhiễm cơ thể mềm nhũn, cả người trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, dường như trong nháy mắt sức lực cả người bị rút cạn.
Cô ngồi trên đất, bỗng nhiên bụm mặt ô ô mà khóc.
Cái gì cô cũng có thể chống đỡ, cô độc cũng có thể chống đỡ, vất vả cũng có thể chống đỡ, không có tiền cũng có thể chống đỡ. Có rất ít chuyện có thể lật đổ được cô. Nhưng duy nhất không chịu được, chính là không biết làm sao tự nhiên lại bị vu hãm cùng chửi bới.
Giống như lúc cô học sơ trung
(Cấp 2), bị người ta vu oan trộm đồ. Không làm, lại bị người chửi rủa chỉ trích.
Cô vĩnh viễn cũng quên không được những ánh mắt khinh thường đó.
Cô lại nghĩ lại lúc mình vừa bước vào phòng học, những ánh mắt phức tạp lại lộ vẻ kỳ quái, hóa ra là khinh thường a.
Trái tim Tống Nhiễm đau như bị đâm vào từng nhát từng nhát một, cô gắt gao cắn môi, muốn nước mắt không chảy ra nữa, nhưng vô dụng, chúng nó giống như không nghe lời, không kiềm chế được mà chảy ra.
Lưu Linh vội vàng ngồi xổm xuống đất, đau lòng ôm cô "Nhiễm Nhiễm cậu đừng khóc mà, đừng khóc... Không có việc gì, sẽ không có việc gì đâu."
Cô nàng an ủi cô, chính mình lại không nhịn được nghẹn ngào.
Cô biết Tống Nhiễm đang khổ sở cái gì, sơ nhị năm ấy bởi vì nghèo mà bị người ta vu oan trộm đồ, bị giáo viên làm trò trước mặt tất cả các bạn học soát người, oan uổng cùng vu hãm, đã trở thành cấm kị trong cuộc đời Tống Nhiễm, trong trí nhớ của cô (TN) cảm thấy đó là chuyện xấu hổ nhất, cũng chuyện duy nhất không thể chịu đựng được.
Lưu Linh một chút một chút nhẹ nhàng mà vuốt đầu cô, một tiếng một tiếng mà an ủi cô: "Nhiễm Nhiễm, cậu đừng sợ, thanh giả tự thanh, chúng ta chưa làm qua, sẽ đến lúc chân tướng được đưa ra ánh sáng, đầu tiên chúng ta phải bình tĩnh một chút, nghĩ ra biện pháp."
Tống Nhiễm khóc một lúc lâu, mới chậm rãi ngưng nước mắt.
Lúc này điện thoại cô vang lên, cô lấy từ trong túi áo ra, tên Lục Mộ Trầm xuất hiện trên màn hình.
CÔ vội vàng giơ tay lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, mới ấn nút nghe, cô nỗ lực tươi cười, làm giọng mình nghe hoạt bát hơn một chút: "Lục ca ca."
"Em ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại, nghe giọng Lục Mộ Trầm có vẻ rất sốt ruột.
Anh đang tìm cô.
Tống Nhiễm trầm mặc một lát, mới từ trên mặt đất đứng lên, đi đến bên cạnh lan can sân thượng.
Gió thổi vào gò má cô, cô thở phào một cái, rốt cuộc cũng đáp anh: "Em ở trên sân thượng."
"Chờ! Anh lập tức đi lên!"
Chưa đến hai phút, Lục Mộ Trầm chạy đến, anh từ sân thể dục chạy lên, thở hồng hộc, ngực không ngừng phập phồng.
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng, quay đầu lại.
Hai người đứng đối diện cách nhau một khoảng, không ai nói chuyện.
Lưu Linh từ chỗ khác đi đến, sau đó xuống tầng, để lại không gian cho hai người.
Trên sân thượng chỉ còn lại hai người là Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm.
Lục Mộ Trầm từng bước một đi đến phía Tống Nhiễm.
Đi đến gần, mới phát hiện hai mắt cô có chút hồng, trên mặt còn có nước mắt.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, bỗng dưng trái tim đau như thắt lại.
Anh nâng tay, ngón tay lại không tự giác mà run rẩy, hanh nhẹ nhàng xoa mặt cô, thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, đừng khổ sở."
Tống Nhiễm lắc đầu.
Cô muốn nói cái gì đó, nhưng cổ họng lại có chút đau, không thể phát ra tiếng.
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, tay phải ôn nhu, một chút rồi một chút vuốt đầu cô: "Anh ở đây, đừng sợ."
Giọng anh mềm nhẹ, lại mang theo một cỗ làm lòng người yên ổn.
Tống Nhiễm nhìn vách tường trống rỗng phía trước, hai mắt chớp chớp, rốt cuộc, yết hầu khàn khàn phát ra tiếng: "Lục ca ca, em kể cho anh nghe chuyện xưa nhé."
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tới tới, ta kéo dài ta tiếp thu phê bình!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ai đó giới thiệu cho tớ list truyện trọng sinh, cổ đại hay hiện đại đều được. Nhưng nữ chính là đích trưởng nữ, nếu nam chính là đích trưởng tử thì càng tốt.
(Báo thù hay không báo thù cũng không sao.)Đã đọc (tạm thời chỉ nhớ tưng đấy)
- Hầu môn khuê tú
- Đích nữ muốn hưu phu
- Trùng sinh cao môn đích nữ
- Thiên kim đại chiến
- Đích trưởng nữ
Chống chỉ định: Xuyên từ hiện đại về cổ đại, xuyên vào cơ thể người khác, tu chân.