Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 66

Tống Nhiễm vừa về nhà việc đầu tiên làm, chính là thu dọn hành lý.

Một bên dọn đồ, còn một bên thúc giục Lục Mộ Trầm mua vé máy bay, nói: “Chúng ta đã đi xa vài ngày rồi, nên lúc về nhà cố gắng ôn tập thật tốt.”

Lục Mộ Trầm khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa người ở cửa.

Anh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt thật sâu mà nhìn Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm chậm chạp không nói chuyện, ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, “Lục ca ca, làm sao vậy? Vé máy bay anh đã mua rồi sao?”

Lục Mộ Trầm lắc đầu, rốt cuộc cũng nhấc chân, đi vào trong phòng.

Anh ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Tống Nhiễm, nói: “Ngày mai thi vòng hai, em vẫn nên tham gia.”

“Hả?” Tống Nhiễm sửng sốt, có chút mờ mịt mà nhìn về phía anh.

Lục Mộ Trầm nói: “Nếu đậu rồi, thì cứ thi."

“Lục ca ca……” Tống Nhiễm có chút không thể tin được mà nhìn Lục Mộ Trầm.

Anh giơ tay sờ sờ đầu cô, nói: “Đi tham gia đi, dù sao cũng không nhất định phải thi đậu.”

Tống Nhiễm sửng sốt, ngay sau đó liền trợn tròn đôi mắt, chống nạnh hỏi: “Anh có ý gì!”

Lục Mộ Trầm nhịn không được cười, nhướng mày nói: “Ý chính là dù có thi cũng không đậu cũng không sao, cho nên cứ tham gia đi.”

Lục Mộ Trầm nói lời này, kỳ thật vẫn không hy vọng Tống Nhiễm sẽ đi.

Cô đứng lên, ngồi vào mép giường, lôi kéo tay Lục Mộ Trầm, nói: “Lục ca ca, anh có phải không muốn em đi? Thật sự, nếu anh không muốn, em sẽ không tham gia, vốn dĩ em cũng chẳng có ý muốn đi.”

Lục Mộ Trầm trầm mặc một lát, thật lâu sau, rốt cuộc cũng mở miệng, thấp giọng nói: “Đi đi, anh sợ em sau này sẽ hối hận.”

Không biết quyết định này là đúng hay sai, cứ mặc kệ, thuận theo tự nhiên.

……

Tống Nhiễm cuối cùng vẫn đi, thi vòng hai cùng mấy vòng loại đều thuận lợi, so sánh với sự kích động của Khâu Lâm Lâm, cô thật sự không có cảm giác gì, không nghĩ rằng sẽ thi đậu, cuối cùng cũng không nhất định sẽ đi đọc.

Tống Nhiễm thi xong, liền cùng Lục Mộ Trầm về nhà.

Thời gian nghỉ đông rất ngắn, trở về không bao lâu, liền khai giảng.

học kỳ vừa rồi, trong lời nói của Lưu Linh, có thể dùng hai từ để hình dung: Hắc ám.

Có rất nhiều kì thi ngoại ngữ và lịch sử, vĩnh viễn như không có kết thúc. 

Bụi phấn rơi khắp bảng, bầu không khí học tập áp lực, bên cạnh bục giảng, trên bảng thông báoq, đếm ngược từng ngày từng ngày.

Còn một tháng cuối cùng trước khi đến ngày thi, toàn bộ học sinh cấp ba, có rất ít người cười đùa một cách vui vẻ.

Tống Nhiễm cũng cười không nổi, mặc dù đã rất cố gắng nỗ lực, nhưng việc học tập vẫn không tốt lên được.

Nhưng Lưu Linh lại rất hâm mộ cô, “Mặc kệ thế nào, cậu coi như cũng có tương lai, so với chúng tớ đều tốt hơn.”

Tống Nhiễm lắc đầu, “Tớ không định làm diễn viên.”

Lưu Linh kinh ngạc, “Vì sao lại không đi? Chú nhỏ của Lục ca ca nhà cậu rất lợi hại nha, không chừng sau khi tốt nghiệp cao trung cậu có thể kiếm được tiền.”

Tống Nhiễm: “Sao có thể, tớ còn chưa học qua.”

Lưu Linh: “Có thể thi đậu, đã nói cậu rất có thiên phú.”

Tống Nhiễm: “Nào có cái gì gọi là thiên phú, chính là gặp may mắn thôi.”

“Gặp may mắn, cậu đã đứng nhất cuộc thi đó?” Lưu Linh vẻ mặt không tán đồng, nói: “Rõ ràng chính là thiên phú, cậu nghĩ giam khảo đều bị mù hết sao?”

Tống Nhiễm: “……”

Lưu Linh nhìn cô, thực chân thành mà nói: “Dù sao nói thế nào cũng mặc kệ, nếu tớ là cậu, nhất định sẽ đi, tài nguyên tốt như vậy, người khác nằm mơ cũng không có được đâu.”

Có thiên phú, có tương lai, có tài nguyên, có tiền đồ, có người che chở, Lưu Linh nói mỗi một câu, đều rất có lý, quả thực không thể phản bác lại được.

Tống Nhiễm cũng mơ hồ.

Nhưng cô biết, hiện tại, trước mắt, quan trọng nhất vẫn là phải học tập.

Mặc dù tất cả mọi người đều nói, “Tống Nhiễm, nếu tớ là câu, hiện tại chỉ cần đọc sách, dù sao vẫn có thể thi được, liều mạng như vậy làm cái gì."

Nhưng cô vẫn luôn muốn cố gắng, bởi vì Lục ca ca đang cố gắng, cô cũng muốn cùng anh ở một chỗ.

……

Ba ngày trước khi thi đại học, các thầy cô bắt đầu khai thông tư tưởng, nói mọi người, đừng tạo áp lực cho bản thân.

Mọi người cũng vì vậy giảm bớt áp lực học tập, mỗi người đều cố gắng thư giãn đầu óc.

Một ngày trước khi thi đại học, Tống Nhiễm qua nhà Lục Mộ Trầm.

Ăn cơm chiều, Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đi tản bộ trong tiểu khu.

Đêm hè gió thổi nhẹ nhàng, mang sự nóng bức trong người tan biến.

“Lục ca ca, anh lo lắng sao?” Tống Nhiễm tựa đầu trên vai Lục Mộ Trầm, nhẹ giọng hỏi anh.

“Không lo lắng.” Lục Mộ Trầm nói.

“Anh cảm thấy mình có thể thi đậu không?” Tống Nhiễm ngẩng đầu, nhìn anh hỏi.

Lục Mộ Trầm nhướng mày, “Đương nhiên, chưa bao giờ nghĩ sẽ thi không đậu.”

Tống Nhiễm nhìn dáng vẻ tự tin của Lục Mộ Trầm, nhịn không được cười, “Ai da, không hổ là Lục Ca Ca nhà chúng ta nha, rất tự tin.”

Lục Mộ Trầm cười, nắm tay Tống Nhiễm đi đến ghế đá bên ven đường ngồi.

Tống nhiễm hai tay chống trên ghế, hai chân nhàm chán quơ quơ, cô ngửa đầu, nhìn bầu trời đầy sao, “Không phải mọi người đều nói, vào lúc thi đại học trời sẽ mưa sao, chúng ta năm nay là ngoại lệ.”
Bình Luận (0)
Comment