Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 73

Tống Nhiễm vừa nói với Lục Mộ Trầm về việc báo danh của mình, trên đường về nhà liền phát hiện anh vẫn luôn trầm mặc. 

Cô kéo cánh tay anh, âm thanh nhẹ nhàng nói với anh:”Lục ca ca, thật ra em không nhất định sẽ được chọn, hơn nữa nếu anh không muốn em đi thì cho dù được chọn em cũng không đi.”

Cô đã từng nói qua, cho dù thế nào cũng đều không quan trọng bằng Lục ca ca của cô.

Bước chân Lục Mộ Trầm lay động, ngừng lại. Tống Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh đèn đường mờ nhạt khiến hình ảnh của hai người được kéo dài ra.

Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, nói: "Nói lời ngốc nghếch gì thế, em có thể làm việc mà em thích, anh vui mừng vì em còn không kịp nữa là.”

Trước kia Tống Nhiễm toàn nói chính mình không có ước mơ gì, không biết tương lai muốn làm gì, nhưng lên đại học, Lục Mộ Trầm phát hiện Tống Nhiễm thật ra rất thích chuyên ngành của cô, mỗi lần cùng anh nói chuyện đôi mắt của cô luôn sáng lấp lánh.

Tống Nhiễm không biết Lục Mộ Trầm thật sự muốn cho cô đi, mà vì không để cho cô nghĩ nhiều mới nói như vậy. Cô vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt anh như muốn nhìn ra cảm xúc chân thật của anh.

Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm nhìn anh một cách rất cẩn thận, đột nhiên có chút tự trách. Rốt cuộc là anh đã làm những gì mới khiến cho mỗi khi Tống Nhiễm đối mặt với chuyện này đều bất an như vậy?

Anh duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, anh đang nói thật, đây là việc mà em thích anh đương nhiên sẽ ủng hộ em. Anh chỉ là… không nỡ xa em mà thôi.”

Sợ em thật sự được chọn, sợ em phải rời khỏi vòng tay của anh thật lâu, ở nơi mà anh không nhìn thấy, sợ em chịu khổ bị liên lụy, cũng sợ không có ai chăm sóc em.

Tống Nhiễm gắt gao ôm lấy Lục Mộ Trầm, mặt dán ở lòng ngực anh, âm thanh rầu rĩ mà nói: "Em cũng không nỡ xa anh.”

Cho dù lần này có được chọn hay không, cái chuyên ngành này của cô chỉ sợ về sau sẽ thường xuyên phải như vậy. Cô hối hận vì bây giờ mới nhận ra điều này, nếu lúc thi đại học chọn một chuyên ngành bình thường, có lẽ sẽ không có những băn khoăn như vậy.

…...

Sau khi Tống Nhiễm đem tờ phiếu báo danh đi nộp, không đến hai ngày nghĩ thông liền đi thử vai.

Ngày hôm đấy, cô cũng không chuẩn bị nhiều, chỉ trang điểm đơn giản, mặc quần áo bình thường, áo thun trắng với khoác bên ngoài một chiếc áo khoác phi công màu đen, quần jean đen và tóc đuôi ngựa buộc cao.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa Lục ca ca, bản thân cô thật ra có chút không muốn đi, cho nên lúc phỏng vấn thử vai, cô cũng chỉ diễn bình thường.

Lúc đi ra, Khâu Lâm Lâm lập tức chạy đến, hỏi cô: "Thế nào rồi?”

Tống Nhiễm thật nghiêm túc mà nói: "Khẳng định là không đạt."

“Sao cậu biết?” Khâu Lâm Lâm lại hỏi: "Đạo diễn đã nói gì sao?”

“Chưa nói gì.”

“Thật không vậy?” Khâu Lâm Lâm có chút không tin nhìn Tống Nhiễm. Tống Nhiễm gật đầu.

Khâu Lâm Lâm nghi ngờ liếc nhìn Tống Nhiễm một cái, "Không đúng nha, đạo diễn còn khen biểu hiện của mình mà." Lúc cô nói, trên mặt còn lộ ra một chút kiêu ngạo.

Tống Nhiễm cười cười, vô cùng chân thành nói: "Đó là do cậu biểu hiện tốt, còn tớ diễn thật sự không tốt."

Khâu Lâm Lâm cười ha ha, vỗ vỗ vai Tống Nhiễm, hùng hồn nói: "Không sao đâu, nếu tớ thật sự được chọn, tớ sẽ nói với đạo diễn tranh thủ giúp cậu một nhân vật để cậu cũng được diễn."

Tống Nhiễm cười tủm tỉm, nói: "Không cần, tớ đã hỏi thăm rồi, bộ phim này muốn đi nơi khác để lấy cảnh quay, tớ không nỡ xa Lục ca ca nên không muốn đi."

"Trời ơi, cậu đúng là coi tình yêu như cơm bữa rồi sao, với bộ dáng này của cậu, về sau phải làm sao bây giờ" Vẻ mặt Khâu Lâm Lâm tiếc hận nhìn cô.

Tống Nhiễm cười nói: "Chuyện về sau để về sau nói."

…..

Thời điểm diễn thử, Tống Nhiễm không cố ý biểu hiện tốt nên sau khi xong liền không để chuyện này trong lòng.

Cuối tuần đến thật nhanh.

Buổi tuần thứ sáu, Lục Mộ Trầm đang tắm rửa trong phòng tắm, cô ngồi xổm trước tủ quần áo sắp xếp quần áo khăn lông này nọ.

Lúc Lục Mộ Trầm tắm rửa xong đi ra, thân trên trần trụi, quấn một cái khăn tắm màu trắng dưới thân.

Anh gội đầu, đang dùng khăn xia xoa máu tóc tự nhiên không làm (tạo kiểu), thấy Tống Nhiễm ngồi xổm chỗ đó sắp xếp đồ, hỏi: "Em đang làm gì đấy?"

Tống Nhiễm ngẩn ra, bỗng dưng trợn tròn đôi mắt, ngẩng đầu hỏi: "Anh quên rồi sao?!"

"....."

"Không phải anh đã nói cuối tuần đưa em đi suối nước nóng Tây Sơn sao?"

Nghe Tống Nhiễm nói vậy, Lục Mộ Trầm mới bỗng dưng nhớ ra. Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ tới việc khả năng Tống Nhiễm muốn đi nơi khác đóng phim, thế là quên béng luôn chuyện này, anh vội nói: "Đúng đúng, anh quên mất."

Tống Nhiễm không mấy vui vẻ trừng mắt với anh, thở phì phì nói: "Người đời nói đàn ông một khi đã có được người phụ nữ thì sẽ không còn để ý đối phương như trước nữa, lúc đầu em còn không tin nhưng hiện tại thật ra là do em không chịu tin. Hừ, mới được mấy ngày đã quên mất chuyện của em."

Lục Mộ Trầm vừa nghe, nghĩ thầm: Xong đời.

Anh vội ném khăn lông xuống đất, lập tức đi đến bên người Tống Nhiễm, nhồi xổm xuống, nhìn cô, nắm tay cô, vẻ mặt chân thành mà xin lỗi, "Nhiễm Nhiễm, anh thật sự không cố ý, địa chỉ của suối nước nóng Tây Sơn anh đã tra xong rồi, cách nơi này có chút xa, sáng mai chúng ta gọi xe đi."

Tống Nhiễm hừ hừ, "Không cần giải thích, giải thích cũng vô dụng."

"Nhiễm Nhiễm….."

"Không nghe không nghe! Đừng nói chuyện với em, em tức giận!" Tống Nhiễm xoay người, một bộ dạng "Em không vui, em không nghe".
Bình Luận (0)
Comment