Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 97

Tống Nhiễm đứng bên cửa sổ cả buổi trời, Lục Mộ Trầm lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi điện cho cô.

Tống Nhiễm cầm di động trong tay, điện thoại reo lên một tiếng, lập tức được nhận chưa kịp nói chuyện giọng nói của Lục Mộ Trầm truyền đến, nghiêm túc nói: “Vào trong phòng đi, cẩn thận lạnh.”

Tống Nhiễm nghe thấy lời này, trong lòng bỗng nhiên  ấm áp, khóe miệng cong lên, nói: “Anh ở dưới mới lạnh đó, đi lên đây trước đi.”

Hai phút sau, Lục Mộ Trầm đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa.

Tống Nhiễm mới vừa đánh răng xong, lập tức chạy tới cho mở cửa cho anh.

Cửa vừa mở ra, Tống Nhiễm theo bản năng đi tới kéo tay Lục Mộ Trầm lạnh thấu xương.

Giữa mày Tống Nhiễm nhăn lại đau lòng không chịu được, vội vàng kéo anh đi vào trong phòng: “Anh ngốc à? Trời lạnh như vậy đứng ở bên ngoài.” Lại hỏi: “Tới bao lâu rồi?”

“Được một lát rồi.” Lục Mộ Trầm nói.

“Vậy tại sao anh lại không gọi điện thoại cho em?” Tống Nhiễm đau lòng mà giúp Lục Mộ Trầm xoa xoa tay, nói: “Bên này không máy sưởi, anh đợi một lát sấy khô.”

Phương nam không giống phương bắc tập trung cung cấp độ ấm trong nhà Lục Mộ Trầm có hệ thống sưởi ấm dưới sàn, Tống Nhiễm thuê phòng bên này không có, nhưng phòng tân hôn cũng tính cho ba một cái.

Tống Nhiễm lôi kéo Lục Mộ Trầm đến trước sô pha ngồi xổm trên mặt đất, giúp anh mở bếp điện ra.

Sau đó lôi kéo tay anh đưa tới bên cạnh bếp điện.

Bếp lò mở tối đa, chung quanh rất nhanh đã có khí nóng.

Tống Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất, một bên giúp Lục Mộ Trầm xoa xoa tay, một bên hỏi anh: “Có đỡ hơn chút nào không? Còn lạnh nữa không? Anh cũng thật là, nếu sợ đánh thức em cũng nên ở trong xe chờ đi chứ, ở bên ngoài lạnh như vậy, làm em đau lòng muốn chết.”

Cô nói còn lấy tay Lục Mộ Trầm dán lên trên má cô: “Như vậy có đỡ hơn không?” Lại nói: “Anh chờ chút em đi lấy cho anh miếng dán ấm Bảo Bảo.”

Nói xong, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, chuẩn bị về phòng lấy cho Lục Mộ Trầm túi chườm nóng.

Nhưng mà, còn chưa kịp cất bước cổ tay đã bị giữ chặt.

Tống Nhiễm sửng sốt, không đợi cô phản ứng, giây tiếp theo cả người đã té vào lòng ngực Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm ôm chặt cô, cúi đầu hôn xuống.

Tống Nhiễm theo bản năng mà mở to hai mắt, trố mắt vài giây sau đó rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, đôi tay nâng lên ôm lấy eo Lục Mộ Trầm.

Hai người không một tiếng động mà hôn môi, thật lâu sau Lục Mộ Trầm mới hơi buông môi Tống Nhiễm ra, nhưng môi lại không hoàn toàn rời đi mà nhẹ nhàng dán sát, giọng nói rất thấp: “Nhiễm Nhiễm.”

“Ừ, làm sao vậy?” Tống Nhiễm nhẹ giọng trả lời anh.

Lục Mộ Trầm ở trên môi cô nhẹ nhàng hôn một cái nói: “Anh yêu em”

Tống Nhiễm hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười, đôi tay ôm cô Lục Mộ Trầm, mi mắt cong cong nhìn anh nhẹ giọng nói: “Em cũng yêu anh.”

Lục Mộ Trầm cong môi cười, lại cúi đầu ở môi cô hôn một cái.

Hai người ôm hôn triền miên một lát, Tống Nhiễm từ trên người Lục Mộ Trầm bước xuống, hỏi anh: “Anh còn chưa ăn sáng? Ngày hôm qua em có gói chút hoành thánh, lát nữa em làm bữa sáng cho ba, nhân tiện hai chúng ta cũng ra ngoài ăn đi.”

Lục Mộ Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng: “Anh đi nấu cho.”

Nói rồi chuẩn bị đứng lên.

Tống Nhiễm đè bả vai anh lại: “Anh ngồi nghỉ ngơi một lát đi, ba muốn ăn đồ chính tay em làm, anh muốn làm hả chờ về nhà rồi mỗi ngày đều làm cho em ăn nha.”

Lục Mộ Trầm cười cười, ừ một tiếng.

Tống Nhiễm còn chưa rửa mặt, tiến vào phòng bếp, đun hai chén nước lên.

Tiếp theo lại từ trong ngăn tủ cầm ra ba cái chén không, nhanh chóng nêm nếm gia vị, sau đó từ phòng bếp đi ra chạy tới phòng tắm rửa mặt.

Chờ nàng rửa mặt xong ra tới thời điểm, liền nghe thấy phòng bếp có nói chuyện thanh âm.

Vừa đi ra cô đã thấy Lục Mộ Trầm đang đứng kế nồi hoành thánh đang cùng ba nói chuyện phiếm.

“Ba, ba dậy từ lúc nào thế? Rửa mặt chưa?”

“Đã xong xuôi rồi.” Ba Tống nói.

“Con đẩy ba đến phòng khách sưởi ấm nha nơi này lạnh lắm.” Khi đang nói chuyện đã đẩy ba đến trước sô pha phòng khách: “Ba ngồi một lát nha, một lát nữa sẽ có cơm ngay.”

“Được, con đi giúp tiểu Lục đi.”

“Dạ con đi ngay.”

Tống Nhiễm trở lại phòng bếp, dựa vào bên cạnh người Lục Mộ Trầm, một tay ôm eo anh một tay sờ tay anh. Mới vừa sờ đến, khuôn mặt nhỏ lập tức nhíu lại: “Tại sao lại còn lạnh như vậy?”

Cô vừa nói xong, quay đầu đã chạy ra bên ngoài, trở về phòng lấy túi chườm nóng ra.

Chạy về phòng bếp, đuổi Lục Mộ Trầm từ phòng bếp đi ra, lại đưa túi chườm vào trong tay anh: “Cầm”

Chiếc túi hình dạng rất đáng yêu là hello kitty, người đàn ông to lớn như Lục Mộ Trầm ôm trong tay thật sự có chút buồn cười, theo bản năng muốn trả lại cho Tống Nhiễm, nói: “Anh không lạnh.”

Tống Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái, bộ dạng như muốn nói ‘ anh dám đưa cho em thử xem ’, nhấp môi nói: “Chừng nào tay anh ấm thì hãy đụng vào em.”

Lục Mộ Trầm: “……”

Trong phòng bếp, Tống Nhiễm đang múc hoành thánh vào chén, Lục Mộ Trầm đứng bên cạnh ôm cái túi chườm nóng.

Hình ảnh có chút buồn cười, nhưng lại có một sự ấm áp không nói nên lời.

Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm cầm cái giá múc canh, nhịn không được ở bên cạnh nhắc nhở: “Em cẩn thận một chút, coi chừng bỏng…… Haizz, vẫn nên để anh làm đi.”

Nói rồi chuẩn bị đi lên lại bị Tống Nhiễm đánh một cái ghét bỏ nói: “Anh được rồi nha, lải nhải giống như ông cụ già, lúc em nấu cơm anh còn chẳng phân được đường với muối có gì khác nhau.”

Lục Mộ Trầm: “………………”

Ba chén hoành thánh, sau đó Tống Nhiễm làm rất tốt, Lục Mộ Trầm giúp đỡ mang sang kia.

Ba, con gái cùng con rể, ba người vây quanh ở trước bàn tròn nhỏ cùng ăn bữa sáng.

Sáng sớm vào mùa đông ăn chén hoành thánh, uống chén nước canh suông, cả người đều thấy ấm áp.

Thời điểm đang ăn cơm, ba Tống nhịn không được lại dặn dò: “Hai người các con ở bên ngoài ngàn vạn lần phải tự chăm sóc cho chính mình, có rảnh thì nhớ gọi điện thoại về nhà báo bình an, tiểu Lục con cũng vậy biết không?”

“Ba yên tâm, con sẽ.”

Ba Tống gật gật đầu, lại nói: “Thật ra là con ta rất yên tâm, nhưng đứa nhỏ Nhiễm Nhiễm này ngày thường con hãy quan tâm chăm sóc nó nhiều một chút.”

“Ba yên tâm đi, con khẳng định sẽ quan tâm chăm sóc Nhiễm Nhiễm.”

Ba Tống luyến tiếc con gái nhưng cũng biết rõ con cũng đã trưởng thành, không có khả năng cả đời sẽ ở mãi bên ông.

Thời điểm con gái xách theo đồ vật chuẩn bị rời đi, ông cố nén nước mắt, vẻ mặt tươi cười mà đưa cô ra tới cửa.

Lục Mộ Trầm xách theo hành lý đi phía trước, Tống Nhiễm quay đầu lại, ngồi xổm người xuống mà ôm lấy ba, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ba, con rảnh sẽ trở về thăm ba.”

Ba Tống vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Lấy chuyện học tập và công việc của con làm trọng trước đi, chuyện trong nhà com cũng đừng nhọc lòng.”

“Dạ, con biết rồi.” Tống Nhiễm hít sâu, nuốt nước mắt đang nghẹn trở về, khi ngẩng đầu lên trên mặt đã mang vẻ mặt tươi cười mà vỗ bả vai ba nói: “Ba, chờ lần sau lúc con trở về tranh thủ cùng con uống ly rượu mừng nha.”

Ba Tống biết cô đang ám chỉ điều gì trừng mắt liếc cô một cái: “Con đứa nhỏ này ——”

Câu nói kế tiếp lại không nói nữa.

Tống Nhiễm cùng ba tạm biệt nhau quay đầu lại đi về phía thang máy.

Đi được vài bước, khi quay đầu lại ba vẫn còn đứng ở cửa.

Cô vội phất tay: “Ba về trước đi.”

“Được ba nhìn con vào thang máy sẽ trở về.”

Giọng nói của ba truyền đến, đôi mắt của Tống Nhiễm ê ẩm, thế nhưng không dám nhìn lại lần nữa.

Cô đã trưởng thành, phải dũng cảm trải qua và đối mặt với việc chia xa.

Lục Mộ Trầm đứng ở cửa thang máy chờ cô.

Tống Nhiễm đi qua, ấn nút đi xuống.

Nhấp môi, không nói một lời.

Lục Mộ Trầm nghiêng đầu qua lập tức thấy được vành mắt đỏ hồng của Tống Nhiễm. 

Anh duỗi tay nắm chặt bàn tay của Tống Nhiễm.

Cách đó không xa, truyền đến tiếng đóng cửa

Rốt cuộc Tống Nhiễm cũng quay đầu lại, cửa đã đóng.

Tống Nhiễm nghĩ ánh mắt của ba vừa mới ngồi ở cửa, đôi mắt đau xót, nước mắt vẫn không khống chế được liền rơi xuống.

Lục Mộ Trầm nắm tay cô vào thang máy, ôm chặt cô vào lòng ôn nhu an ủi: “Chờ có thời gian, anh sẽ cùng em về thăm ba.”
Bình Luận (0)
Comment