“Thì ra là thế, tỷ tỷ thật sự là tài mạo hơn người, chỉ là không muốn Tam vương gia coi trọng nên mới vậy, nhưng sao tỷ lại không muốn, hay là đã…có ý trung nhân? “
Liễu Ngâm Nguyệt lắc đầu.”Thế gian này tỷ luôn muốn tìm một nam tử chỉ thích một người, nhược thủy tam thiên chỉ nên chọn một*, điều duy nhất muốn là có một người bầu bạn. Vậy nữ tử chúng ta sao lại không thể? Từ xưa nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng tỷ lại không thể chấp nhận, thà hồng nhan cô độc đến già , cũng không muốn cùng chung một phu quân với người khác.”
(*nguyên văn là “nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu ẩm”: ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước, ý ở đây là chỉ có thể chọn một )
“Nếu tam hoàng tử Lí Văn Tĩnh kia đúng là “nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biếu ẩm” là một nam tử si tình, vậy tỷ tỷ có để ý đến hắn?”
Nghe xong thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra, Liễu Ngâm Nguyệt bật cười “Nếu Lí Văn tĩnh là người như vây, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây! Không phải mỗi ngày hắn đều cùng nữ tử ca hát vui đùa hay sao? Tỷ cam đoan với muội, cuộc thi văn yến này chấm dứt, chính là lúc hắn thú phi nạp thiếp. Theo tỷ đoán vị trí vương phi này không phải Khương Ngọc Dung thì là Dương Yến Yến, hai người này bất phân cao thấp mà! Đúng rồi, tỷ thấy muội cũng tám phần chạy không thoát..”
“Muội? Tuyệt đối không thể !” Tô thiến nhân quả quyết phủ định.
“Vì sao?”
“Bởi vì. . . . . .”
“Bởi vì tiểu thư nhà ta đã có ý trung nhân” Nha hoàn Xảo Nhân cười hì hì trả lời thay chủ tử .
“Xảo Nhân!” Tô Thiến Nhân kêu nhỏ, không cần nàng lắm miệng.
“Thật sao? Là ai vậy?” Liễu Ngâm Nguyệt trừng mắt, đôi ngươi đen láy mở thật to .
“Đừng nghe Xảo Nhân nói bừa!”
“Nô tỳ đâu có nói bừa! Tiểu thư cả ngày nhớ đến ý trung nhân, trà không nhớ cơm cũng không nghĩ, chỉ chờ mong một ngày ông trời có thể thành toàn tâm nguyện, gặp gỡ lại vị công tử kia!”
“Vậy sao! Mau nói ta nghe, là ai có phúc như vậy, có thể làm cho Thiến Nhân muội muội xinh đẹp uyển chuyển ngưỡng mộ?”
Xảo Nhân ra vẻ chần chờ nhìn chủ tử “Ta không dám nói, nói thêm nữa thì tiểu thư phạt mất.”
Liễu Ngâm Nguyệt nhìn Thiến Nhân, nắm tay nàng nói “Chúng ta vừa gặp đã thân thiết, tình như tỷ muội, hãy nói cho tỷ biết nam nhân may mắn kia là ai, không chừng tỷ có thể giúp được..”
“Cái này. . . . . .” Tô Thiến Nhân muốn nói lại thôi, hai gò má đỏ bừng, không biết phải nói làm sao.
Cuối cùng vẫn là Xảo Nhân nhịn không được, thay nàng nói “Tiểu thư còn không biết người kia tên gì, chỉ biết hắn họ Liễu , gần đây mới biết hắn chính là đệ đệ của Ngâm Nguyệt tiểu thư!”
“Là đệ đệ?”
“Đúng vậy!”
Thế là Xảo Nhân đem chuyện các nàng ngắm hoa trên phố, bị Đỗ Quan Bác làm khó dễ, may mắn gặp được Liễu công tử anh hùng cứu mỹ nhân nói ra. Cũng vì vậy, Tô Thiến Nhân vừa gặp đã yêu, nhặt được ngọc bội xem như bảo bối mà cất giữ, hy vọng có thể gặp lại.
“Sau đó tiểu thư còn nhiều lần đến nơi hai người gặp nhau, hy vọng có thể gặp lại ý trung nhân, nhưng mà cũng không có gặp, làm cho tiểu thư khổ sở muốn chết. Có lẽ là ông trời biết được nguyện vọng của tiểu thư nhà ta, cuối cùng cho biết lang quân như ý ở phương nào.”
“Ngươi đừng nhiều chuyện.” Tô Thiến Nhân bác bỏ, quá thẹn thùng không biết phải làm sao.
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong á khẩu không nói được gì, tâm tình nhất thời phập phồng, suy nghĩ hỗn loạn, nhìn bộ dáng thẹn thùng vui vẻ của Tô Thiến Nhân mà đoán được sự tình nghiêm trọng thế nào.
Tiểu Nhân ở một bên nghe xong cũng choáng váng, hết nhìn Thiến Nhân tiểu thư lại nhìn chủ tử nhà mình, không khỏi thở dài. Không ngờ tiểu thư cải nam trang cũng đào hoa như vậy, thật là chuyện lạ nha!
“Ngâm nguyệt tỷ tỷ. . . . . . Tỷ làm sao vậy?” Phát hiện biểu tình của Liễu Ngâm Nguyệt khác thường, Thiến Nhân cẩn thận hỏi.
“Tỷ? Không có gì!” Nàng cười cứng ngắc, cố gắng che dấu sự mất tự nhiên của mình.
Tô Thiên Nhân lập tức cảm nhân được sự tình có chút không đúng.
“Tỷ tỷ có phải là không thích?”
“Không, làm sao lại như vậy!” Nàng phủ định, càng làm cho Tô Thiến Nhân thêm phần khả nghi.
“Thiến Nhân đối với lệnh đệ. . . . . . chỉ là cảm kích. Tỷ tỷ không nên hiểu lầm.”
“Muội muội hiểu lầm rồi, cô gái hiền thục ôn lương như muội, đệ đệ được ngươi để ý, chính là hắn có phước ba đời, chỉ là. . . .”
“Chẳng lẽ. . . . . . Hắn đã có hôn ước, hay đã có vợ ?”
“Cũng không phải”
“Như vậy. . . . . . hắn đã có ý trung nhân?”
“Cũng không phải.”
Tô Thiến Nhân nhẹ nhàng thở phào. Nếu đối phương chưa lập gia đình, cũng không có hôn ước, sao lại phải lo lắng? Nàng tươi cười như lúc đầu, hỏi “Có gì khó nói, xin tỷ tỷ nói thẳng.”
Chuyện này nàng sao có thể nói? Chẳng lẽ nói ý trung nhân mà Thiến Nhân ngày nhớ đêm mong chính là nàng? Thật không nói nên lời mà, lời nói này đối với nữ tử si tình thật rất tàn nhẫn.
Đột nhiên nghĩ ra một kế, Liễu Ngâm Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, sửa lời “Không dám dối Thiên Nhân muội muội, kỳ thật nam tử ngày ấy cứu hai người không phải gia đệ. “
“Không phải đệ đệ của Ngâm Nguyệt tỷ tỷ?”
“Kỳ thật là là bạn bè của gia đệ, có chuyện đi vào Lạc Dương nên mới ở trong nhà .”
“Vậy ngọc bội kia. . . . . .”
“Có lẽ là gia đệ cho hắn mượn. mà ngày ấy hắn vội vàng đi nên mới không cẩn thận đánh rơi, để muội nhặt được.”
“Vậy….Vị công tử kia tên gọi là gì? Nhà ở phương nào? “
“Hắn nha. . . . . . Hắn họ Lâm, ta nhớ rất kỹ.”
“Họ Lâm. . . . . .” Tô Thiến Nhân vui vẻ lập lại mấy lần.
“Nhưng mà thật không trùng hợp, nghe đệ đệ nói hắn đã quay về quê.”
Tô Thiến Nhân nghe đến đó, không khỏi tràn đầy thất vọng, Liễu Ngâm Nguyệt lại nói “Bất quá , đợi xuất cung, tỷ sẽ dẫn muội đi gặp gia đệ, để muội có thể hỏi thăm, lúc đó sẽ rõ ràng hơn!”
Lời nói của Liễu Ngâm Nguyệt làm cho Tô Thiến Nhân dấy lên hy vọng, tuy rằng tạm thời không gặp được lang quân như ý, nhưng cũng có thể có tin tức, tự nhiên cũng không khổ sở .
“Tất cả mọi việc, chỉ có thể xin tỷ tỷ giúp đỡ.” Nàng cúi đầu che dấu sự ngượng ngùng, thẹn thùng cúi người .
Liễu Ngâm Nguyệt vội nâng nàng dậy, trong lòng thầm suy nghĩ kế hoạch. Kiếp này nàng thật không có phúc tiếp nhận tình cảm của Thiến Nhân, cũng chỉ có thể giao cho đệ đệ Liễu Hiền Lễ.
Người ta nói phù thủy bất lưu ngoại nhân điền* một cô nương tốt như vậy, đương nhiên sẽ được hưởng phúc! Bây giờ nói tới, có thể thấy Thiến Nhân cùng đệ đệ là trời sinh một cặp, chẳng những trai tài gái sắc mà còn môn đăng hộ đối, là một hôn sự tuyệt hảo. Nghĩ đến đó, Liễu Ngâm Nguyệt không khỏi cao hứng cười đến quên cả trời đất làm Thiến Nhân cũng bật cười theo.
(* có nghĩ là : phù sa không chảy vào ruộng kẻ khác : ý ở đây là dù thiến nhân thích ai thì cũng là liễu gia cả ^^ )
Tụ yến ở Dịch Đình Cung diễn ra liên tục, tất cả các thiên kim đều thi triển tất cả tài nghệ lẫn thủ đoạn, chỉ mong có được trái tim của Tam vương gia và vị trí vương phi, sự cạnh tranh của Khương Ngọc Dung cùng Dương Yến Yến theo đó cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong yến thi văn, các thiên kim đều tranh nhau vị trí gần Tam vương gia nhất, chỉ có Liễu Ngâm Nguyệt là lười biếng tranh giành, cùng Tô Thiến Nhân chọn vị trí xa nhất.
Bữa tiệc hôm nay, trừ bỏ Tam vương gia, ngay cả Đại vương gia cùng Nhị vương gia cũng không mời mà đến. Hiếm khi có dịp các khuê tú danh môn quần tụ một chỗ, bọn họ sao có thể không đến?
Con ngươi lợi hai của Nhị vương gia Lí Văn Hú quét qua đám mỹ nữ, vô cùng hâm mộ nói “Tam đệ, phụ hoàng phái ngươi phụ trách chiêu đãi nhiều tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, đệ đúng là hưởng phúc khiến người hâm mộ nha!!”
Lí Văn Tĩnh khoa trương thở dài, biểu hiện thái độ không cho là đúng.
“Tam đệ vì sao lại thở dài?”
“Nhị ca quên rồi sao? Những nữ tử này đều là con gái đại thần, là những tiểu thư khuê các xuất thân danh môn thế gia, chỉ nhìn không được đụng vào, sao có thể nói là hưởng phúc khiến người hâm mộ? “
Đại vương gia Lí Văn Lộc tiếp : “Tam đệ cứ đem các nàng toàn bộ cưới về phủ thì được rồi!”
“Đại ca nói rất đơn giản , cưới về toàn bộ, bảo ta hưởng thụ sao hết nha!”
Lí Văn Hú cười mỉa: “Đệ khiêm nhường quá, ai chẳng biết trong kinh thành, tam đệ phong lưu phóng khoáng. Lần này, phụ hoàng vì hôn sự của đệ, liền tổ chức cuộc thi văn yến để cho đệ tuyển phi! Đệ đừng làm phụ hoàng thất vọng chứ..”
Lí Văn Tĩnh cảm nhận được gíọng điệu Nhị hoàng huynh mang đầy ý thử, còn ánh mắt của hắn cũng tràn đầy hoài nghi. Xem ra Khang Trọng Lân nói đúng, Nhị hoành huynh đối với hắn vẫn có cảnh giác; Bản thân làm bộ phong lưu, lại vẫn chưa lập thê nạp thiếp, dĩ nhiên khiến Nhị hoàng huynh nghi ngờ rồi.
“Được phụ hoàng ưu ái, vì đệ mà tổ chức thi văn yến, tụ tập nữ tử một nơi, xem ra nếu không chọn một phi tử thật đẹp, thì phụ lòng ý tốt của phụ hoàng rồi?” Lí Văn Tĩnh khẽ xoa cằm, bày ra ánh mắt như kẻ trộm nhìn lướt qua, dáng vẻ giống như trầm mê nữ sắc
Lí Văn Hú trầm ngâm trong chốc lát, sau đó cầm ly rượu lên uống cạn . Chẳng lẽ hắn đa nghi, tam đệ thật sự không có dã tâm đối với ngôi vị thái tử?
Ngôi vị thái tử này bắt buộc phải thuộc về hắn, hiện giờ vất vả diệt trừ thái tử; mà cá tính đại ca yếu đuối không có năng lực, không thể cạnh tranh với hắn; ngược lại tam đệ, từ nhỏ đã được phụ hoàng sủng ái. Tự nhiên năm kia thái tử mất, tam đệ đột nhiên trở thành một tên chỉ biết tìm hoan mua vui, không màng chính sự, nếu thực sự như thế thì tốt rồi, chỉ sợ nếu lỡ không phải…Lí Văn Tĩnh sẽ trở thành kẻ địch đáng sợ nhất của hắn!
Còn Lí Văn Lộc, lại hoàn toàn không đem Lí Văn Tĩnh để ở trong mắt, hắn chỉ đơn thuần nghĩ tam đệ phong lưu trăng gió, cả ngày chỉ thích tìm hoan mua vui, ham mê sắc đẹp, mà tam đệ mê luyến nữ nhân như vậy, thật rất có lợi cho hắn, sau này chỉ cần một mình đối phó nhị đệ.
Lí Văn Lộc cười nói với Lí Văn Tĩnh :” Tam đệ, giữa một rừng thiên kim, ngươi thích ai nhất?”
“Cái này. . . . . . Thật sự rất khó lựa chọn.”
“Nếu khó có thể lựa chọn, liền tuyển hết đi, bất quá….chừa cho ta một ít.”
Lí Văn Hú cười mỉa tiếp lời.”Vậy hoàng huynh có cảm tình với mấy vị khuê tú nhà ai?
“Đâu có, đâu có, chỉ có vị nữ tử yểu điệu ngồi ở cuối cùng kia thôi, rất vừa mắt bổn vương.”
Lí Văn Tĩnh liền nhìn theo, người hoàng huynh chỉ đúng là Tô Thiến Nhân, làm hắn không khỏi nhướng mày, cố ý khoa trương lắc đầu “Hoàng huynh, loại nữ tử ẻo lả thế có gì tốt? Huynh nhìn nàng gầy trơ xương, lại không được phong tình, loại nữ tử này chán lắm, để đệ giúp huynh tìm một nữ tử đẫy đà tươi đẹp, hàng đêm xuân sắc, không muốn rời giường.”
“Hoàng đệ, ngươi nghĩ sai rồi, huynh không phải chỉ nữ tử gầy trơ xương kia, mà là nữ tử diễm lệ bên cạnh nàng, đệ nhìn kỹ đi!”
Lí Văn Tĩnh nhìn lại, bên cạnh Tố Thiến Nhân là vị nữ tử tươi đẹp kia, hình như giao tình rất tốt, nhìn hai người cười nói vui vẻ là biết. Mà nữ tử đó hình như tên là…Liễu Nguyệt Ngâm gì đó, nàng ăn mặt lòe loẹt, son phấn dày cộm, nhưng dáng người đúng là rất tốt, đúng kiểu hoàng huynh thích.
Lí Văn Lộc phát hiện Lí Văn Tĩnh chuyên chú nhìn nàng , liền hỏi “Tam đệ, đệ sẽ không coi trọng nàng chứ? “
Lí Văn Tĩnh lấy lại tinh thần, bật cười phủ nhận : “Đại hoàng huynh biết tính của đệ mà, chỉ cần là nữ nhân, đệ đều phải liếc mắt một cái, bất qua nếu hoàng huynh thích, tam đệ xin nhường.”
“Ha ha ha! Tam đệ thật sự là người sảng khoái, đại ca cảm ơn đệ trước.”
Ba người cùng nâng chén, Lí Văn Tĩnh nhẹ nhàng thở phào. May mắn là hoàng huynh không coi trọng nghĩa muội Tô Thiến Nhân, nếu không hắn chắc chắn sẽ phải hỗ trợ nàng, bởi vì nếu hai người dây dưa, không phải sẽ làm nàng cả đời chịu khổ sao? Chỉ cần không phải Thiến Nhân, hoàng huynh để ý ai hắn đều có thể tặng.
Vì giúp vui, Khương Ngọc Dung tự nguyên đàn một bản, làm cho quan văn trong triều ai nấy trầm trồ khen ngợi. Mà Dương Yến Yến cũng không cam lòng yếu thế, liền sử dụng kỹ thuật múa mê người một bài , thu hút sự chú ý của mọi người.
Bữa tiệc vẫn kéo dài đến tối, người múa người ca rất náo nhiệt, nhưng Liễu Ngâm Nguyệt một chút cũng không thấy vui. Không phải là thi văn yến sao? Giống như họ đang tranh thủ tình cảm của hoàng thượng thì đúng hơn.
Thừa dịp huyên náo hỗn loạn, nàng lặng lẽ đi ra hoa viên hít thở, Tô Thiến Nhân cũng đi theo.
“Tỷ tỷ không thích náo nhiệt chung vui với mọi người sao?”
“Mùi rượu nồng quá, làm tỷ muốn say luôn, nên tỷ định ra ngoài hít thở một chút.”
Nhẹ phẩy quạt lụa. Liễu Ngâm Nguyệt dựa vào lan can nhìn lên trời, con ngươi như có sương mù bao phủ lâm vào trầm tư, khí chất thanh lịch cao quý, tựa như tiên tử hạ phàm, tỏa ra một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu, làm Tô Thiến Nhân không khỏi ngây ngốc.
Đây mới là Liễu Ngâm Nguyệt thật sự! Đẹp tuyệt giữa cõi trần, rung động lòng người, cùng phong cách thô tục chướng mắt lúc nãy so sánh, giống như là hai người khác nhau.
“Ngâm Nguyệt tỷ tỷ.”
“Hở?”
“Tỷ từng có ý trung nhân chưa?”
Liễu Ngâm Nguyệt suy tư, nói nhỏ “Trong mộng từng có.”
“Cái gì? Vậy người đó như thế nào?”
“Người đó. . . . . . Tài hoa dào dạt, biết suy nghĩ, hơn nữa phải uy nghiêm bức người và quyết đoán. Nhưng đối với thê tử thì ôn nhu hữu tình. “
Tô Thiến Nhân không khỏi gật đầu đồng ý, mà điểm này, nghĩa huynh Lí Văn Tĩnh của nàng rất phù hợp nha.
“Nhưng mà ——” Liễu Ngâm Nguyệt sửa lại giọng điệu, nghiêm chỉnh thanh minh “Hắn phải một lòng một dạ với thê tử, chết cũng không đổi, tuyệt đối không được háo sắc, cả ngày trầm mê nữ sắc.”
Ai cha! Vậy thì nguy rồi? Vai diễn trước mắt của nghĩa huynh là như vậy mà, xem ra muốn kết hợp bọn họ, phải tốn nhiều tâm tư nha!
Chợt nghe tiếng bước chân, hai người liền nhìn lại, là đại vương gia Lí Văn Lộc, làm hai người không khỏi mình sửng sốt .
“Khấu kiến Vương gia.” Hai người cúi người hành lễ.
“Mau đứng dậy.” Lí Văn Lộc thân mật đỡ Liễu Ngâm Nguyệt dậy.
Động tác thân mật ngoài ý muốn này làm Liễu Ngâm Nguyệt có chút áp lực, nàng lui về sau mấy bước, cúi đầu tạ ơn “Cảm tạ vương gia.”
Lí Văn Lộc cẩn thận đánh giá dung mạo của nàng, nhưng giai nhân lại thủy chung cúi đầu, khó mà xem xét.
“Ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.
Liễu Ngâm Nguyệt theo lệnh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tràn ngập hứng thú của Lí Văn Lộc, nhất thời thất lo lắng, không phải Lí Văn Lộc coi trọng nàng chứ?
“Ngươi tên là gì?”
“Ta. . . . . . Liễu ngâm nguyệt.”
“Liễu Ngâm Nguyệt? Tên rất hay, người còn đẹp hơn, bổn vương rất thích.”
Đối với lời nói tràn đầy ám chỉ của Đại vương gia, Liễu Ngâm Nguyệt lâm vào kinh hãi, hơn nữa hắn đã có sáu phần say, nàng thật lo hắn sẽ không để ý quy củ.
Tô Thiến Nhân cũng thấy không ổn, muốn giải vây dùm Liễu Ngâm Nguyệt, tiến đến che trước mặt nàng .
“Vương gia thứ lỗi, bọn ta không nên tự tiện rời khỏi, chúng tôi lập tức về phòng.”
Đại vương gia đưa tay ngăn cản đường đi của hai người, cười nói “Mỹ nhân vô tội, bổn vương sẽ không trách, ngươi có thể đi, còn ngươi—“ Hắn chỉ Liễu Ngâm Nguyệt “Phải hầu hạ bổn vương gia.” Nói rồi hắn lại gần nàng .
“Vương gia nói đùa, ta tới để thi văn yến….xin vương gia tự trọng.”
Lí Văn Lộc càng nhìn càng thích nàng. Không ngờ nữ tử xinh đẹp cũng có tính cách như vậy, hắn thích!
“Nếu ngươi theo bổn vương gia, cả nhà ngươi sẽ tràn đầy kim ngân châu báu, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết.”
“Tạ ơn Vương gia nâng đỡ, Vương phủ đều là nữ tử khuynh thành, ta tư sắc bình thường, thật không dám nhận ý tốt của vương gia.”
“Ta chính là thích tính cách và dáng người của ngươi, đừng từ chối nữa, tiểu mỹ nhân, đi theo bổn vương!”
Lí Văn Lộc đưa tay muốn ôm nàng, ai ngờ Liễu Ngâm Nguyệt lại né tránh làm cho hắn quơ vào khoảng không. Trong vương phủ hắn luôn cùng thê thiếp chơi trò đuổi bắt này, mà hắn còn ngà ngà men say, đối với sự lẩn trốn của Liễu Ngâm Nguyệt lại càng hứng thú, nhất định phải ôm được mỹ nhân.
Nhìn thấy đại vương gia mất khống chế, Tô Thiến Nhân như bị kiến bò, gấp gáp khuyên nhủ : “Vương gia đừng như vậy!”
“Cút ngay, không phải chuyện của ngươi!”
Lí Văn Lộc đẩy Tô Thiến Nhân ra, đuổi theo Liễu Ngâm Nguyệt. Còn nàng lúc này đang cố gắng chạy vào trong phòng, để tránh đại sắc lang này mới được!
Trong lúc kích động, nàng vô ý đụng vào một bờ ngực cứng rắn, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tuấn dật cao ngất gần sát mình, làm cho tim của Liễu Ngâm Nguyệt đập thình thịch, nhất thời ngây ngốc.
“Có chuyện gì vậy?” Lí Văn Tĩnh hỏi mọi người .
Tô Thiến Nhân thấy hắn như gặp được cứu tinh, vội vàng hành lễ.
“Bái kiến ba Vương gia!”
Liễu Ngâm Nguyệt ngây ngốc lấy lại tinh thần, lập tức rời khỏi ngực hắn, nhanh chóng cúi đầu hành lễ .
“Tam đệ, ta đang cùng tiểu mỹ nhân chơi đùa, ngươi cũng đến vô giúp vui?” Lí Văn Lộc say khướt quở trách.