Vốn lo lắng nếu hỏi chuyện đêm đó, sẽ làm tiểu thư thương tâm, nhưng Tiểu Nhân rất mau bị lòng hiếu kỳ hạ gục, vì vậy, nàng không nghĩ ngợi nhiều lớn mật mở miệng.
“Tiểu thư, người khi dễ ngài rốt cuộc là ai? Tuy rằng đã uống thuốc, sẽ không mang thai, nhưng là…không thể buông tha hắn! Người nọ rốt cục là bá tánh bình thường hay công tử nhà ai? Ngài nói ra, Tiểu Nhân mới có thể giúp ngài đi giáo huấn hắn..”
Liễu Ngâm Nguyệt nhẹ nhàng đem khăn nhúng nước ấm trùm lên người, cúi đầu trầm tư không nói gì.
“Tiểu thư!” Tiểu Nhân nhịn không được khẽ kêu nàng.
“Hắn không phải bá tánh bình thường, cũng phải công tử nhà giàu gì.”
Tiểu Nhân sửng sốt, thật cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ. . . . . . Là con cháu vương tôn? “
“Không chỉ vậy… còn là hoàng thân quốc thích!” Khẩu khí của nàng tràn ngập bất đắc dĩ.
“Hoàng thân quốc thích? Hắn, hắn rốt cuộc là. . . . . .”
“Chính là người cha mẹ muốn ta lấy – tam vương gia Lí Văn Tĩnh.”
Ba chữ “Lí Văn Tĩnh” làm cho Tiểu Nhân sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối không nói nên lời, một lúc mới khôi phục tinh thần.
Sau đó, Liễu Ngâm Nguyệt kể ngọn nguồn đầu đuôi ngày đó bị Đỗ Quan Bác đuổi tới Túy Hoa Lâu, còn bị lừa uống rượu có hạ xuân dược, rồi cùng Lí Văn Tĩnh trầm luân .
“Tam vương gia kia có biết thân phận thật của tiểu thư?”
“Chỉ sợ đến bây giờ hắn còn nghĩ ta là danh kỹ Túy Hoa Lâu- Hương Hương cô nương.”
“Vậy thì nguy quá! Lỡ lúc tiểu thư tiến cung bị hắn nhận ra, hậu quả thật không thể tưởng tưởng được!”
“Đây chính là điều khiến ta hao tâm tổn trí.”
Liễu Ngâm Nguyệt đứng lên, Tiểu Nhân chạy nhanh qua phủ thêm khăn ấm cho nàng.
Bỗng nhiên, Tiểu Nhân vốn đang trầm tư liền nói “Vậy thì ngài làm rõ thân phận với tam vương gia, bắt hắn chịu trách nhiệm. Sau đó, tiểu thư sẽ được làm vương phi, mà lão gia cùng phu nhân cũng rất vui vẻ, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?”
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong thiếu chút nữa tức chết, nàng trợn mắt không hài lòng hỏi Tiểu Nhân “Lúc nói ngươi ngốc, ngươi lại thông minh; lúc nói ngươi thông minh, ngươi lại ngốc nghếch ! Đường đường là Tam vương gia thân phận tôn quý, sao lại chịu lấy một nữ tử tùy tiện dâng trinh tiết? Huống chi ngày hôm đó ta giả làm kỷ nữ, đường đường là thiên kim Lễ Bộ thượng thư đại nhân lại không tuân thủ nữ tắc, còn vào thanh lâu, có ai tin tưởng ta là một nữ tử đứng đắn? Việc này truyền ra ngoài chỉ làm nhục nhã tiếng tăm của Liễu gia, khiến mặt mũi cha mẹ không biết để đâu, đến lúc đó ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, biết không? “
Tiểu Nhân vội vàng thú tội “Tiểu thư đừng nóng, Tiểu Nhân biết sai rồi!”
“Nên thông minh một chút, đừng quên đến lúc đó ngươi cũng vào cung với ta, trong cung phồn văn tấn lễ còn cao hơn núi *, con người cũng phức tạp vô cùng, không thể thoải mái như ở nhà, lỡ có sai lầm, không những giáng tội cả hai chúng ta, mà còn liên lụy đến gia tộc .”
( * ý nói nhiều quy tắc, nghi lễ )
“Tiểu Nhân sẽ ghi nhớ trong lòng, tiểu thư yên tâm đi.”
Liễu Ngâm Nguyệt ngồi trở lại ghế tròn, để nha hoàn tiếp tục chải đầu cho nàng .
“Tiểu thư có tính toán gì không?”
“Ta còn chưa nghĩ ra, đành phải vào cung tùy cơ ứng biến. Bất quá yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không để Lí Văn Tĩnh nhận ra .”
Trong lòng nàng quyết định, cho dù thế nào cũng không để Lí Văn Tĩnh nhìn thấy nàng, nếu bất đắc dĩ chạm mặt, nàng cũng tuyệt đối không tiết lộ thân phận.
******
Trong Vương phủ, Lí Văn Tĩnh ngồi trầm tư ở thư phòng, tuy chè hạt sen ướp lạnh hạ nhân đã mang tới hơn một canh giờ, hắn vẫn chưa đụng đến.
Hắn ra lệnh cho mọi người, không có sự cho phép của hắn, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện vào thư phòng; đây chính là nơi hắn một mình trầm tư, cũng là nơi hắn có thể bỏ xuống lớp mặt nạ phong lưu hào hoa, khôi phục lại bộ mặt thực của mình.
Mỗi khi ở một mình, hắn không thể ngăn được mình nhớ tới nữ tử xa lạ ở Túy Hoa Lâu kia, vốn tưởng rằng nàng là danh kỹ nổi tiếng nhất thành Lạc Dương Hương Hương cô nương. Nhưng ngày hôm sau nhìn thấy Hương Hương, hắn mới biết hôm đó mình đã nhận lầm người.
Chỉ tiếc nàng sớm rời khỏi phòng, hắn tìm khắp Túy Hoa Lâu, thậm chí mỗi một kỹ viện trong thành đều tìm, nhưng cũng không thấy bóng dáng của nàng. Điều duy nhất có thể xác định chính là, nữ tử cùng hắn một đêm xuân này, chắc chắn không phải kỹ nữ thanh lâu, thậm chí vẫn là một khuê nữ chưa lấy chồng, điểm ấy có thể nhìn lạc hồng* trên khăn trải giường bằng tơ lụa cũng biết.
(* ý chỉ máu )
Nàng rất đẹp, so với danh kỹ Hương Hương cô nương còn đẹp hơn, chính là, một nữ tử như vậy sao lại xuất hiện ở Túy Hoa Lâu, ngày hôm sau lại bí ẩn mất tích? Ngay cả người canh giữ ngoài cửa, thủ hạ võ công cao cường của hắn cũng không biết nàng biến mất lúc nào, thật làm người ta không thể tưởng tượng được.
Lúc này, một giọng nói ngoài cửa vang lên ngắt dòng suy nghĩ của hắn.
“Bẩm báo Vương gia, hai vị Tiêu tướng quân cùng công tử Khang Trọng Lân đang chờ ở đại sảnh muốn cầu kiến.”
“Mời bọn họ đến Nghị Sự Các, ta sẽ đến sau.”
“Tuân mệnh!” Hạ nhân theo lời rời đi.
Buông quyển sách trong tay, Lí Văn Tỉnh đi về phía Nghị Sự Các để gặp hai người bằng hữu thân thiết.
“Tiêu tướng quân, Khang công tử, ta đợi nhị vị đến thăm đã lâu ngày rồi.”
Tiêu Khang hai người chắp tay thở dài, Tiêu Cân Tiểu Ly nói: “Để cho Vương gia đợi lâu đến tận đây, thật sự ngại quá.”
Ba người này xưng huynh gọi đệ là bằng hữu tốt với nhau, trong hoàn cảnh không có người ngoài, liền miễn hết lễ nghi cung đình, đây là sự thống nhất của họ, cũng không muốn để cho người ngoài biết.
Khang Trọng Lân nói: “Hôm nay ta tới đây là có chuyện quan trọng thông báo.”
“Về hai hoàng huynh của ta sao?”
“Đoán không sai, theo sự điều tra của chúng ta, Nhị Vương gia đang lung lạc một trong những sủng phi của Hoàng Thượng – Kỷ Thục phi, muốn lợi dụng nàng nói đỡ dùm hắn trước mặt Hoàng Thượng, lập hắn làm thái tử.”
“Bắt đầu hành động , phải không?” Lí Văn Tĩnh nở nụ cười nhưng không có ý cười.