Trì Ái

Chương 12

Ngay trong đêm đó, tôi bắt chuyến bay cuối cùng trở lại Thiên Tân, gà gật ngủ. Trời vừa tảng sáng, tôi liền tới dựng Trình Diệc Thần dậy.

Người đứng sau cửa còn đang ngáp ngủ, quần áo xộc xệch nói cho tôi biết vì Thư Niệm trở bệnh nên sáng sớm Kha Lạc đã bay đến Thượng Hải rồi.

Tôi cứng họng cười khổ không thôi nhưng đó không phải là chuyện tôi nên sớm nghĩ đến sao? Tôi đuổi theo cậu , còn cậu thì lại cứ xoay quanh Thư Niệm.

Có đôi khi tôi ngẫm thấy nói không chừng tôi thua chính là thua ở điểm bản thân quá mạnh mẽ!

Tôi da mặt dày, trời đánh thánh đâm chết không nổi, nếu có bị thương nặng thì chỉ cần nằm im, trước sau gì cũng ngóc đầu dậy.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy đàn ông có bản tính kiên trì cùng cường đại có gì xấu, vậy nên mới lấy Lục Phong làm chuẩn mực .Nhưng giờ đã sáng mắt ra, đàn ông cũng có thể vi nhược thắng cường* lắm chứ!

Thư Niệm vừa ngã bệnh, Kha Lạc trước tiên liền đến bên nó, chuyện gì cũng không màng. Nếu lúc nào đó tôi bệnh sắp chết, phải chăng cậu sẽ rủ bỏ mọi hiềm khích mà quay lại nhìn tôi một lần nữa?

Nhưng mà tôi chăm lo bản thân tốt cực, luôn khỏe mạnh cường tráng (0_0..có “cường tráng” thật hả chú?), trừ bỏ ngẫu nhiên cảm mạo ho khan, đến răng tôi còn chưa sâu cái nào.

Đến nước này rồi mà tôi vẫn còn lưu luyến Kha Lạc không chịu buông tay, khó trách người ta cười cho.

Nhưng một khi tâm tình si mê ai đó, cả đời khó gặp, dễ dàng buông tay lắm sao?

Tôi lại lớn tuổi rồi, có muốn giãy cũng giãy không ra.

Mà tình cảm này đặt trong tay Kha Lạc cũng tốt! Tôi yêu Kha Lạc cũng như Kha Lạc yêu Thư Niệm, rõ ràng hiểu là vô vọng cũng không thể quay đầu lại.

Kết quả tôi “cầu được ước thấy” luôn. Đại khái ăn qua loa cơm tối xong, bụng tôi đau quằn quại, phải làm bạn với cái bồn cầu mà không thể “tự thoát đi ” được, lại còn thành một bộ dạng “thượng thổ hạ tả”, đi đến cơ hồ tưởng mình bị trĩ luôn.

Đến nửa đêm, vật vờ ra vào mãi tôi cũng kiệt sức mà lên giường nặng nề thiếp đi.

Kết quả là dù mệt, cơn đau vẫn phũ phàng lôi tôi dậy khỏi giấc ngủ vốn chẳng ngon lành gì.Bụng ngày càng đau dữ dội, trong lòng tôi kêu to “Không ổn”,cứ theo đà này có khi tôi lại ngàn thu yên nghỉ một mình lắm!

Đau đến độ đứng cũng không thẳng, tôi lần mò cầm lấy điện thoại, không hề do dự mà bấm số Kha Lạc.

May sao cậu bắt máy, nghe được tôi hổn hển nói loạn hình như cậu cũng hiểu tôi có chút kì quái, mới hỏi “Chú Lee! sao vậy?”

Tôi có chút bi tráng giãy dụa nói “Tôi không khỏe lắm, cậu qua coi thế nào.”

Kha Lạc ngừng một chút, thoáng vẻ do dự :“Ngại quá! cháu đang ở Thượng Hải, Thư Niệm ngã bệnh, cháu ở đây chăm anh ấy.”

Đau đến tốn hơi thừa lời, tôi còn không quên cò kè mặc cả, “Không phải có Tạ Viêm ở đó rồi sao?”

“….” Tôi ngượng đến không còn mặt mũi,cũng hiểu là mình bắt chước vớ vẩn, học đòi Thư Niệm mang việc “ngã bệnh” làm lợi thế. “Được,vậy cứ thế nhé!”

“Xin lỗi chú.”

Cúp điện thoại, cơn đau âm ỉ làm tôi nói chẳng nên lời, trán trát đầy mồ hôi lạnh. Rồi cũng như những người bệnh đơn độc không biết trông cậy vào ai, run rẩy gọi cấp cứu.

Đau bụng đã gọi cứu thương, cho dù mọi người có trách cứ tôi cũng chẳng còn cánh nào khác.Tôi sống đơn thân, vạn nhất mà toi, thi thể bốc mùi chắc gì đã có người biết, đành phải phá lệ yêu mạng sống này thôi.

Nằm trên xe cứu thương, để bác sĩ khám qua mới hay tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa lại bị ngộ độc thức ăn, không nhanh mà cắt cái đoạn ruột chết tiệt kia đi chỉ sợ ban đêm nằm ở nhà thăng thiên lúc nào không biết.

Tôi đây nửa đời oanh oanh liệt liệt mà phải chết vì viêm ruột thừa chả phải rất hoang đường sao?

Phẫu thuật xong, tôi nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê đến ngây ngốc. Qua giai đoạn LC** chỉ muốn ho khan một chút mà vết mổ đã ẩn ẩn đau.

Nhìn ánh hoàng hôn tràn qua cửa sổ, tôi thề ai mà đứng từ cửa trông vào không khác gì cảnh lão già cô độc ở tuổi xế chiều, thật là ai ai thán khí.

Có đôi khi tôi cũng mong mình là người dị tính.Đến tuổi này rồi hẳn sẽ như người ta vợ con đề huề.Không lấy vợ đàng hoàng, thì con ngoài giá thú cũng một, hai đứa, không đến nỗi cô tịch nhường này!

Tôi không ăn không uống, cơ hồ chán chả buồn ăn. Đợi đến khi bụng réo ùng ục mới miễn cưỡng húp vài thìa cháo loãng, rồi nằm xuống chờ giấc ngủ đến.

Nếu tôi mà là Thư Niệm hẳn Kha Lạc đã ngày đêm túc trực, dịu dàng hỏi han, dịu dàng tươi cười. Tôi làm thế nào cũng ngủ không được, thử tưởng tượng mình là Thư Niệm, ảo tưởng cảm nhận tình cảm của Kha Lạc nhưng thế quái nào cũng nghĩ không ra.

Ngay cả “dâm ý” cũng thất bại, đành đần độn mà đi ngủ vậy!

Lơ mơ tỉnh dậy, tôi đã thấy khuôn mặt đang say sưa ngủ của Lâm Cánh.

Cư nhiên sẽ có người đến thăm tôi sao? Bất ngờ quá , tôi ngây người một lúc, cảm xúc có chút lộn tùng phèo. “A!”

Lâm Cánh hoảng sợ, mở choàng mắt. “Làm em sợ muốn chết. Anh là xác ướp sống lại đấy à?”

“Giỏ hoa quả cũng mua cơ đấy.”

“Được ăn là may rồi, anh còn muốn gì?”

Tôi tức giận. “Anh vừa cắt ruột thừa.Sao mà ăn đào được?”

“ Được rồi, có canh bổ dưỡng chú Thần nấu, chắc anh dùng được.Uống đi”

Tay nghề của Trình Diệc Thần cũng không tệ, tôi nâng bát lên từ từ uống. “Sao em biết anh nằm viện?”

“Kha Lạc bảo”.

“A” thiếu chút nữa thì tôi dội bát canh lên mặt. “Cậu ấy đến à?”

“Ờ. Hoa kia nó mua kìa! So với giỏ hoa quả của em thì tao nhã quá hở? Nhưng anh cứ ngủ mãi, nó đợi không được đành gọi em tới thay.”

Như sấm dội giữa trời quang, tôi vội vàng hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”

“Lại đi Thượng Hải rồi!” Lâm Cánh thoải mái xỉa cho tôi một miếng táo, thở dài “Bay cứ như chim ấy. Bất quá anh yên tâm, em sẽ chăm sóc anh. Kha Lạc đã cho em 2 tập game rồi. Đúng như nó ủy thác, em sẽ nhờ chú Thần chăm anh mập ú luôn..”

“Này mặt anh thế là sao chứ?” Lâm Cánh trừng tôi: “Đang cười đấy à? Lúc mổ ruột thừa ông bác sĩ quá tay cắt nhầm cái dây thần kinh nào của anh sao?”

Nhất thời một cảm giác không rõ tên chậm rãi thấm vào tim tôi. Rõ ràng là tuyệt vọng rồi, thế nào mà trong bóng tối mịt mùng, đột nhiên lóe lên một chút ánh sáng mong manh.

“ Nhóc chết tiệt. Chăm anh mà phải chờ người ta hối lộ mới nhận lời à? Lương tâm của em bị chó gặm rồi chắc?”

“Hử? Cái đó em chờ lâu rồi” Lâm Cánh cười hì hì: “Nó đưa chẳng lẽ em không nhận. Anh không nên như thế đâu Lee! Tức giận là miệng vết thương nó ngoác ra á.”

Chung qui là tôi nuốt không trôi nữa, rút máy gọi Kha Lạc.

“Alô.Chú Lee à?” Lời nói của cậu không còn lạnh lùng nữa. Nghe cậu nói, thắt lưng tôi tê dại, “Chú đỡ chưa?”

“Không sao rồi. Cảm ơn hoa của cậu.”

“Vâng” Âm thanh ồn ào bên kia đã ngừng, hẳn là cậu đã đi tới nơi yên ắng hơn. “Chú phải chú ý nghỉ ngơi,hơn nữa đừng có ăn uống lung tung.”

“Kha Lạc..”

Tôi còn phân vân chưa biết nói gì, cậu đã đáp “Chú Lee, giờ cháu có chút chuyện, cháu gọi lại cho chú sau nha.”

Chỉ vì câu nói ấy suốt mấy ngày sau, vô luận là có điện thoại là tôi cuống lên, luôn dự cảm “lần này chắc chắn là Kha Lạc”. Kết quả người gọi không là Lâm Cánh cũng là mấy thằng bạn nhậu, còn lại là quảng cáo tự động.

Mãi vẫn thế, tôi tự nhủ mình đừng mong đợi nữa.

Lúc Kha Lạc mang hoa đến, lại nói này nói kia các kiểu. Tuy có chút khách khí nhưng cũng thật chu toàn; nhưng giờ thì tôi hiểu cậu, bởi chính tôi trước đó đối với “người quen” cũng chuyên môn “làm cho có lệ” như thế này rồi.

Thư Niệm cũng hoàn toàn không có tin tức.

Đương nhiên tôi cũng chả chờ mong tin tức gì của nó. Ấn tượng gì đâu?

Chỉ là, người thân cuối cùng trên thế giới này của tôi hoàn toàn chẳng nhớ ra tôi.

Tôi quay lại công ty làm việc.

Hiện tại Kha Lạc đang mất hồn mất vía, Lục Phong thì việc nhà quấn thân, thật sự cần người .Mặc kệ chuyện tôi làm nội gián, nếu Lục Phong không truy cứu thì tôi vẫn cứ làm, da mặt không đủ độ mỏng mà, Lee thiếu gia thật sự rất thức thời.

Lao vào làm việc kiếm tiền lương sống qua ngày, tôi cũng hiểu nhuệ khí của mình ngày càng suy yếu, trước mắt kiếm đủ để dưỡng lão, ăn không ngồi rồi thì núi vàng cũng lở.

Làm chuyện xấu mà được tha thì tôi cũng tử tế lắm, hết lòng vì cha con họ vậy.

Tôi gặp lại Kha Lạc, cũng là vì có nhiều giấy tờ cần cậu kí.

Chuyện cậu yêu đương ai tôi không xen vào nữa, nhưng quan hệ của cả hai thì sống chết vẫn phải duy trì.Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn công ty đóng cửa. Bằng không tìm ai đòi tiền lương, lấy gì sống?

Nhìn bộ dạng của cậu tôi thật sự hoảng sợ. Cũng chỉ mới mười ngày thôi, người cậu đã gầy xọp đi, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi, làn da không còn sáng bóng nữa.

Tôi vuốt cằm suy nghĩ, lần đầu tiên gặp mặt mà thấy cậu thế này chưa chắc tôi đã mê luyến gì hết.

‘’Sao vậy?” Cầm lòng không được, tôi vẫn lắm mồm hỏi một câu .

Kha Lạc vẫn cúi đầu hí hoáy kí lên đống giấy tờ. “Thư Niệm bệnh.”

Vừa mở miệng, ngay cả giọng nói cũng nghe khàn khàn , không còn tuyệt vời như xưa nữa. Tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn. Mỹ thiếu niên vì tâm tình lo lắng mà già nua, không còn đẹp trai sáng láng nữa, có phải tôi sẽ sớm được giải thoát hay không?

“Tôi biết cậu ấy không khỏe, bất quá cậu đừng quan tâm đến độ này, không bệnh nào mà trị không hết cả.”

Kha Lạc nhanh chóng lật một trang nữa. Tôi nhìn sững cậu, tóc có vẻ hơi dài quá, quầng thâm đầy dưới hai mắt, bất chợt tôi có ý muốn đưa tay gạt tóc sang một bên dùm cậu.

“ Đương nhiên bây giờ vẫn chưa sao , cũng không phải bệnh nan y, chỉ là bệnh bạch cầu thôi.”

Cậu nói rất nhanh, tôi thiếu điều nghe không rõ.

Đến khi hiểu được ý cậu, bên tai tôi liền “oanh” một tiếng, đầu óc đều trống rỗng, sự kinh ngạc cùng sợ hãi không biết từ nơi nào ào ạt kéo đến.

Tôi cũng không nói được gì, cứ như vậy mấy mươi giây đồng hồ chỉ nghe tiếng ngòi bút Kha Lạc lia trên giấy.

“ Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm?” tôi chợt thấy miệng khô lưỡi khô.

“ Sao lại phải nói? Cháu nói ra chú sẽ quan tâm đến anh ấy à? Cho dù để cả thế giới này biết liệu có ích lợi gì? Cháu không cần người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ấy, không cần thấy anh ấy nghĩ mãi chuyện này. Úp úp mở mở nói cho anh ấy biết chỉ còn sống được bao lâu, khi nào thì chết, chết thế nào…”

Ngòi bút vì di mạnh mà làm giấy rách một đường dài, Kha L.ạc dường như đã bị chạm đến giới hạn: “Anh ấy chống đỡ đã đủ vất vả rồi, cháu không muốn người khác nhìn anh ấy như nhìn một bệnh nhân sắp chết…”

“ Kha Lạc…”

“Ngày mai mọi người sẽ chuyển anh ấy đến Thiên Tân. Nếu vẫn không được, sẽ liên lạc với các chuyên gia nước ngoài.” Cậu vội vã nói nốt, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

“ Kha Lạc, cậu đừng rối, bệnh này nhiều người đã khỏi hẳn rồi mà.”

“Ừm” cậu trầm thấp trả lời, tay vẫn không ngừng viết. “ Đã tìm được người có tủy phù hợp rồi.”

“Vậy không phải là đã tốt rồi sao.”

“ Nhưng mà người ta lại đổi ý.”

Tôi không nói gì nữa, bản thân có thể tưởng tượng ra nỗi thất vọng ấy, thậm chí là tuyệt vọng. Gặp phải chuyện này, nói dại ra người bệnh mà biết còn chết nhanh hơn.

“ Khốn nạn…” Cậu nghiến răng, ánh mắt vì căm tức và thiếu ngủ mà vằn đỏ, giống như con thú nhỏ bị thương.

Tôi biết cậu không phải đang mắng mình. Thậm chí cậu không hiểu phải mắng ai mới đúng, cho nên vô cùng khổ sở.

Tôi chỉ có thể an ủi “Cũng không phải không có cách, chuyện thế này…”

…Người ta đổi ý cũng dễ hiểu.

***************

Cho dù là với bạn bè, số người hết lòng đâu phải nhiều. Đừng nói đến chuyện cho tủy gì đó, một chút lợi ích bị xung đột thôi cũng trở mặt thành thù, huống chi là người xa lạ.

Bao giờ cậu bằng tuổi tôi sẽ hiểu cả thôi, nhờ cậy người ta bố thí sẽ cỡ nào vô vọng, cỡ nào tổn thương.

“ Không thể thế được. Cháu sẽ tìm ra người kia bằng được.”

Tôi thấy cậu có loại biểu tình như muốn khóc, nhìn vô cùng trẻ con, ánh mắt này về phần nào đó so với Lục Phong lại tốt đẹp hơn nhiều.

Cho dù tư liệu về người hiến tặng là tuyệt mật, nhưng loại chuyện phải đào ba thước đất để lôi người ta lên không phải là chuyện Lục gia không làm nổi.

“Cậu đừng có làm bậy. Nếu được Thư Niệm cũng không nhận đâu. Tìm biện pháp khác đi.”

Kha Lạc suy nghĩ đến đỏ cả hai hốc mắt “Chuyện không liên quan đến chú, đương nhiên chú nói như vậy được”

Tôi im lặng, sau đó mỉm cười.

Kha Lạc khó có thể tin, khàn giọng hỏi tôi: “Chú cười cái gì?”

Tôi đương nhiên thoải mái! Kẻ địch lớn nhất đời tôi, chưa biết nên làm gì để chiến thắng, rốt cục không cần phải động tay vẫn có thể chờ nó biến mất rồi!

.

Tôi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.

May mắn tôi rất khỏe. Thật tốt quá!

Tôi sẽ không vì Thư Niệm mà làm gì hết. Tôi chán ghét nó, ghen với nó, ước gì nó chết sớm một chút.

Cho dù nó là em trai thì sao, nó đã sớm quên tôi rồi.

Quan hệ ngắn ngủi thời thơ ấu hoàn toàn không so được với nhân sinh dằng dặc. Nó với tôi mà nói, chẳng là cái gì, tôi với nó cũng chẳng là cái gì.

.

Tìm kiếm người tình nguyện hiến tặng mới tựa hồ rất khó. Mấy bữa sau thấy Kha Lạc ở công ty thực sự bơ phờ, ánh mắt phù thũng không còn đẹp đẽ gì hết, hình như đã khóc rồi.

Tôi cũng biết, nếu tôi quay về nhận thân nhân chắc cậu sẽ nhìn tôi với con mắt khác, nhưng tôi là một thằng tham sống sợ chết, yêu tiền khinh nghĩa, hình tượng xây dựng bao năm khó lòng phá bỏ.

Tôi sẽ không chỉ vì làm cậu vui vẻ mà làm chuyện điên rồ đến vậy.

Để kha Lạc biết có lẽ tủy tôi thích hợp chả khác gì cậu coi tôi là cái túi máu với cả tủy di động. Thế nên tôi tự nhiên im thin thít.

Mấy người tình nguyện nghĩa khí hừng hực còn chùn bước nữa mà. Huống chi tiêu chuẩn đạo đức của tôi so với người thường còn kém vài bậc.

Vẻ đẹp của Kha Lạc ngày càng bay biến, chỉ còn một bộ hồn phách phiêu lãng.

Lúc này nếu tôi có gian lận thêm gì đó, hẳn cậu cũng không phát hiện ra đâu.

Nhớ lại vẻ thong dong trấn định, mẫn tuệ sâu sắc, thấu triết hàng ngày của cậu, tôi thật sự cảm nhận được sự mong manh giữa sống và chết cùng sức ảnh hưởng kinh hoàng của nó.

Tôi không nhịn được mà nghĩ dại, cũng không tin cậu không nhớ đến mình.

Đương nhiên, tôi không làm chuyện ngớ ngẩn thế. Tôi có phải là đàn bà con gái đâu?

Chính là chỉ thắc mắc, đổi lại người gặp chuyện là tôi, không biết được mấy người thương tâm khổ sở.

Bên người chẳng có ai.

Người nhà?…Vợ?

Tôi càng nghĩ càng tịch mịch, trằn trọc không ngủ được, nửa đêm gọi điện cho Lâm Cánh. “Anh mà chết, em có nhớ anh không?”

Tốt xấu gì thì cũng ra vẻ người thân mà an ủi tôi đi mà.

Kết quả Lâm Cánh chỉ cười lạnh “Anh?’”

“….”

“Muốn tìm người uống rượu em qua liền. Ít nói cái gì chết với cả sống đi, không tiền đồ.”

“…”

Tuy rằng một chút thương tâm cũng không có, nhưng cậu chính là vậy.

Thở ngắn than dài không phải là tác phong của chúng tôi. Dù rất yếu đuối, vẫn già mồm cãi láo nhưng nam tử hán đại trượng phu, có chuyên gì mà uống xuống hai ly rượu lại không giải quyết được?

Tôi thích Lâm Cánh. Cậu rất tỉnh táo, giống tôi vậy.

Bất quá đáng giận chính là, gọi cậu đến vốn là để uống rượu cho quên hết sự đời, kết quả lê la đến quán thứ hai, Lâm Cánh lại quay về chủ đề cái thằng nhóc âm hồn bất tán kia.

“Thư Niệm thật đáng thương! Tìm được người có tủy tương xứng như vậy đâu có dễ. Chả hiểu thế chó nào mà người tình nguyện lại đổi ý? Mẹ nó. Vậy là hại chết con người ta rồi.”

“Đổi ý thì đổi ý, cũng không thể nói người ta sai được. Thọc cái xi lanh to đùng mà hút tủy, em không sợ chắc?” Tôi hù cậu.

“Cái *** ấy. Thế thì sao? Anh tưởng em giống anh chắc?” Lâm Cánh quả không phải là dạng mười lần bỏ đi. “Nói thật nếu là em, em nhất định sẽ làm. Tuy em sợ đau nhưng tốt xấu gì cũng là người quen. Cho dù em không chịu, Kha Lạc chắc cũng tóm cổ ép em đi.”

Câu cuối mới là thật lòng đi.

“ Vậy sao em không tới đi?”

“Cái loại trùng hợp này so với tỉ lệ phần trăm bị sét đánh không sai biệt lắm. Đem một người không phù hợp mà ghép thì có lợi ích gì? Nghe đã biết lãng phí thời gian lại thêm phiền.”

Rượu thịt đang ngon lành cũng thành vô vị, không khí cũng khó tránh khỏi trở nên nặng nề.

“Bọn Kha Lạc cũng đang cố gắng can thiệp chuyện người tình nguyện mà.”

Tôi tiện miệng hỏi: “Rồi sao?”

“Thì họ đổi điện thoại. Có tới xin xỏ ỉ ôi cũng chỉ bị mắng là quấy rầy thôi.”

Lâm Cánh làm một hơi cạn cực cốc bia: “Em ghét người như thế! Nếu không dám quyên tặng tủy, vì sao từ đầu còn vờ vịt có lòng nhân ái? Đưa cho người ta một chút hy vọng, khiến người ta chờ lâu như vậy, lại một cước giẫm nát tất cả, loại cảm giác này quả thực rất khốn nạn , còn không bằng thờ ơ mặc kệ luôn.”

“…”

“ Này, anh nhìn ngốc ngốc cái gì vậy? Anh hiểu chưa hả ?”

Tôi thờ ơ cười. Chuyện thế này sao tôi không rõ chứ?

Tôi chính là hiểu được cái tâm lí đếch muốn làm người lương thiện.

Nhân sinh mỗi người điều có khuyết. Tôi đây ốc còn không mang nỗi mình ốc, can cớ gì còn đóng cọc cho rêu?

Sự thật chứng minh rồi, ai ai chả không viên mãn giống tôi vậy.

.

.

.

Hôm qua ở công ty tôi lại chạm mặt Kha Lạc. Tôi phát hiện cậu lại đẹp trai ngời ngời, mặt cậu cứ như được thổi sinh khí, linh động như tiên sống, đẹp không sao tả xiết!

Tôi nhìn đến độ si ngốc, cơ hồ phải nhỏ dãi, khó khăn lắm mới thu hồi vẻ mặt mê dzaj lại được.

“Này.” Tôi mặt dày mày dạn hỏi. “Có chuyện gì tốt hả?”

Kha Lạc nở nụ cười, cái biểu tình nháy mắt kia quả thật rất mê người, nỗi niềm vui sướng tràn ngập mắt cậu, lan sang cả thân thể. Ngay cả tôi đứng cạnh cậu như thế này hình như cũng lây một ít.”

“Tìm được người tình nguyện mới rồi.”

“A?”

“ Tất cả các chỉ tiêu đều phù hợp.” Kha Lạc mỉm cười, nhìn ra cậu có vẻ mặt sung sướng của người vừa bước về từ cửa tử. “Lần này thuận lợi lắm, đối phương rất hợp tác, bác sĩ đã định ngày giờ phẫu thuật rồi. Nếu thành công, Tiểu Niệm sẽ khỏi hẳn.”

“ A..” tôi có chút không hứng thú, còn cậu cứ thao thao bất tuyệt. Nếu không vì bảo vệ hình tượng bản thân, tôi còn muốn lấy tay ngoáy mũi để bày tỏ thái độ kia.

“ Cháu cũng không nghĩ tới là may mắn như thế! Cứ tưởng là đã phải buông tay cơ. Chú cũng biết đấy, tìm người phù hợp đã khó thế nào, lại phải thấp thỏm sợ họ đổi ý, đợi chờ thật sự gian nan, nếu không tìm ra…cháu chẳng biết phải làm như thế nào…!”

“ Đúng nha ” Tôi uống một ngụm trà, đang muốn châm thuốc, nghĩ thế nào lại dí tắt.

“ Cháu rất muốn gặp mặt cảm tạ người ta. Đáng tiếc tư liệu của người tình nguyện đều là tuyệt mật.”

Trên mặt người thanh niên hiện lên một vẻ tiếc nuối chân thành.

Tôi không chút để ý, đưa tay lật giở đống giấy tờ, lại tiện thể ngáp một cái rõ to.

“ Lần này Thư Niệm có thể hoàn toàn khỏe mạnh…”

Tôi rõ ràng với nó không hề hứng thú, nói làm gì nữa?

Kha Lạc đại khái cũng thấy tâm trí tôi đã chu du những đâu rồi. “Chú chắc chưa thấy đâu, chính bản thân mình lúc cần, mới hiểu được người tình nguyện vĩ đại đến nhường nào!”

“Đây không gọi là vĩ đại mà là ngu xuẩn!” Tôi nghe nhiều tới phiền, cao giọng châm chích.

Kha Lạc liếc tôi một cái, khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, rốt cục lại ngậm miệng.

HẾT Chương 12.
Bình Luận (0)
Comment