Dù có thế nào đi chăng nữa, hôm sau tôi vẫn cứ đi làm.
Làm quái gì có lý do nằm nhà, không đau ốm, không tai nạn, chỉ là thiếu ngủ một chút. Thế mà suốt đêm không ngủ chỉ cần hai ly café cỡ lớn cùng một viên thuốc là xong hết. Tôi lại có thể làm việc, lại kiếm tiền, quả là siêu quần.
Chỉ có vẻ mặt thì chưa biết làm cách nào mà xử lý. Quả là không còn giống lúc trẻ tuổi da mặt căng mịn nữa, dù có thức cũng ít dấu vết, nhưng tôi cũng quyết không để người khác vừa nhìn thấy lại nói mình khổ sở.
Chỉ là bị bạn giường phản bội, có đáng gì?
Kha Lạc đối với tôi chẳng qua cũng là bạn giường, tôi cũng chẳng hiểu bản thân vì cái gì mà thương chả tổn.
Nhìn coi mình bao nhiêu tuổi rồi, đã sớm miễn dịch với “mê luyến” ấy chứ.
Tôi cứ thế trải qua một ngày làm việc như thường, khoảng 12h tính nằm khoèo trên ghế salon đánh một giấc nhưng không hiểu sao mắt cứ mở trừng trừng.
Mùi ghế da bay đến mũi có chút ghê tởm, nhìn trần nhà, tôi nghiêng người rút điếu thuốc ra, sau gáy lại từng trận co rút đau đớn. Đây là tín hiệu kháng nghị việc dồn ép cơ thể mấy ngày qua đây.
Đến tối phải uống thuốc tôi mới ngủ nổi. Dạo này không có mua thuốc phòng sẵn, chẳng hiểu còn trong ngăn kéo viên nào không nữa?
Di động đột ngột vang lên, khiến điếu thuốc cầm lơi lỏng trên tay tôi suýt rớt xuống.
Đó là nhạc chuông cài đặt riêng cho số Kha Lạc gọi tới. Tôi cũng không hiểu lúc đó nhàm chán rỗi hơi thế nào mà lại đi làm thứ chuyện buồn nôn thế, muốn nổi da gà luôn.
Tôi nhìn nó kêu một hồi vẫn không bắt máy. Thế nhưng đến khi điện thoại tắt lại hoảng hồn, mất mát.
Chờ chuông ngưng, tôi cầm di động nhìn chăm chú vào màn hình. Mươi phút sau, có mail mới gửi đến.
“Thực xin lỗi.”
Kha Lạc vẫn muốn giải thích cùng tôi phải không? Nhưng ngoài vẻn vẹn 3 chữ đó, cậu cũng không nói thêmgì. Cả tối đó, lại cả sáng hôm sau, chỉ có 1 câu đó mà thôi.
Tôi ngồi xuống, dựa vào ghế salon, lựa lựa một hồi rồi nằm im hút thuốc.
Tôi không biết có nên trả lời hay không. Từ trước đến nay tôi là người rất rõ ràng, quyết đoán, hiện tại lại do dự, trù trừ.
Nếu tha thứ cho cậu, lại đến tìm cậu, tôi không phải quá rẻ rúng sao?
Nhưng hoàn toàn lơ đẹp thì lại hơi….
Có phải tôi để ý cậu quá rồi không?
Nếu coi đúng như bạn giường thì gặp chuyện này tốt nhất nên coi là việc nhỏ, cười khẩy, mắng vài câu, sau đó lại tiếp tục bò lên giường mà hưởng lạc, dù sao chúng tôi cũng thấy thân thể nhau thực hòa hợp.
Chỉ có những người thật sự thương tâm sẽ thấy cứ như có cái dằm gỗ cắm vào tim, nói sao cũng khó mà thoải mái.
Mà tôi nhất định không chịu thừa nhận. Tôi không có bi thương, chỉ là do đang căm tức thôi. Tôi cũng không hề cần Kha Lạc. Nhớ thương thằng nhóc con ngập lòng sao? Làm sao tôi động tâm cho được?
Chỉ là tôi tham luyến cái cơ thể đó, ngoài ra, không có gì thêm nữa.
Tiếp vài ngày sau Kha Lạc đều gọi điện, nhưng tôi cũng quyết tâm vài ngày đóng HAMLET, bi thương gào rống “Nghe hay không nghe, đó là vấn đề!”.
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
Không thấy tôi ho he gì, Kha Lạc đột nhiên không có tin tức. Hôm nào tôi cũng nhìn chằm chằm cái điện thoại, một tin nhắn cũng không còn, cảm giác hư không trong tôi ngày càng mạnh mẽ.
Tôi vừa ngồi hút thuốc, vừa chửi trong lòng. Con mẹ nó, ông đây đếch cần. Tuổi ông cũng phải bằng tuổi ba nó, so đo với nhóc con làm quái gì.
Lúc tôi bằng tuổi cậu, cũng cậy mình trai tráng, làm việc không nghĩ tới hậu quả, cực ngu xuẩn. Suy bụng ta ra bụng người, hận thù với Kha Lạc cũng đã giảm đi không ít.
Tôi hẳn là tức giận một chút, nhưng vẫn quyết định đi tìm cậu, dạy cho cậu một bài học. Dù sao quan hệ của cả hai cũng chỉ là để tiêu khiển, không nên vì thế mà khó lên giường.
Quyết ý, tôi liền ăn mặc tiêu sái lỗi lạc, thể hiện đẳng cấp LEE đại gia đi tới chỗ cậu.
Nhà trọ của Kha Lạc mới chỉ hai tuần nay không qua mà giờ đứng đây tôi lại có điểm hoảng sợ, không hiểu sao lại khẩn trương đến thế. Tôi ho khan hai tiếng thanh thanh cổ họng, vuốt lại tóc, chỉnh tư thế bấm chuông.
Thế nhưng bấm hoài mà cửa không mở, người trong nhà dường như rất thờ ơ.
Đang nghĩ đông nghĩ tây tôi chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân.
Quay đầu lại hóa ra là một người phụ nữ da trắng mập mạp, đang lấy chìa khóa từ túi ra, nhìn tuôi cười cười ý chào hỏi.
Cô ta là chủ nhà trọ này, ở ngay phòng đối diện, tôi có gặp qua vài lần, đôi khi còn tốt bụng mang bánh trái tự làm cho Kha Lạc.
“Cho hỏi, cậu nhóc ở phòng này đâu ạ? Có phải ra ngoài rồi không?”
Cô tựa hồ kinh ngạc hỏi lại: “JACK trả phòng rồi, anh không biết sao?”
Tôi nhắm mắt lại, có phần mờ mịt, im lặng một chút mới hỏi: “Chị có biết cậu ấy đi đâu không?”
“Cậu ấy là sinh viên trao đổi, đáng lẽ ra thuê đến cuối kỳ này nhưng hình như đã ngừng Chương trình học nên về nước luôn rồi.”
“A….” Tôi khẽ nói, lại muốn hỏi thêm vài câu nhưng nghĩ muốn hỏi gì cũng không ra “Cảm ơn chị.”
Tôi cào cào tóc, đi xuống gác, ngồi vào xe, nổ máy rồi rút liền ra hai điếu thuốc.
Chuyện lớn như vậy nhóc con kia cũng không nói với tôi một tiếng, chỉ gửi MAIL thông báo cũng không hề có.
Tôi nghĩ hẳn cậu cảm thấy cũng không quan trọng, chỉ là bạn kiểu ấy ấy nên hẳn những chuyện khác đâu có phải cái tôi nên xem vào.
Cũng được, vậy thì chuyện sẽ đơn giản.
Tôi cắn chặt đầu lọc, cẩn thận lái xe. Buổi tối gió thổi mạnh, lửa từ đầu thuốc lá dường như bị tạt hết. Một thân ngồi trong xe thể thao mui trần như tôi đây, nửa điểm tiêu sái cũng không còn, ngược lại ngơ ngơ như thằng đầu đất.
Cảnh đêm ở LA quả thật rất đẹp, thế nhưng lại chẳng thú vị gì. Tôi nghĩ mãi cũng chả có chỗ nào để đi, lái vài vòng, sau đó chạy thẳng tới “quán ăn đêm”.
Trong quán đang rất náo nhiệt, trên sân khấu đang là màn GO GO BOY SHOW, không khí chỉ hận không cháy lên đùng đùng, tiếng thét chói tai cơ hồ muốn thổi tung mái nhà. Có người quen chạy tới đón tôi, mời tôi uống, lại ghé sát tai mà gào lên hôm nay ở đây “hàng” rất ngon, bỏ qua thì phí lắm.
Tôi cười cười ngồi vào chỗ, ngẩng đầu nhìn mấy thiếu niên tóc vàng đẹp trai đang vặn vẹo uốn éo, dùng ánh mắt dụ hoặc mà nhìn đám người phía dưới. Tôi rút ra một ít tiền, nhìn đáp lại, rất khiêu khích.
Kha Lạc có làn da gần như trong suốt, mắt đen, tóc đen, cười rộ lên sẽ khiến khóe miệng hơi cong cong. Lúc hôn môi cậu sẽ rất chuyên chú, nhiệt tình. Thế nhưng lại có tính làm nũng, cơ mà không hiểu nổi sao lại có thể lạnh lùng dứt áo ra đi, ngay cả nói HẸN GẶP LẠI với tôi cũng không có.
Tôi vươn tay, đỡ lấy trán mình, giờ đang có điểm nóng lên.
Số di động của Kha Lạc đã xóa đi, mà có để lại cũng không thể gọi.
Quãng thời gian ngọt ngào đến không tưởng kia đã chấm dứt, một chút dấu vết cũng không có. Chỉ là lúc đó mắt nhắm lại mà mơ màng, giờ mở mắt ra đã là chuyện rất đỗi xa xôi. Tôi rất nhanh quên, thế nên lòng cũng sẽ không lưu luyến gì.
Kha Lạc đi được mấy tháng, may mắn của tôi xuống thấp đến cực điểm.
Tình trường ê chề không tính, đến cả việc đánh bạc cũng thua đau. Tôi tới Florida chơi vài ván, mỗi lần đều nhanh chóng thua sạch, chưa thắng lấy một lần. Ăn hàng triệu cũng tuyệt đối không mơ nhưng đến đánh PACHINKO ăn mấy xu leng keng cũng không nổi.
Nhưng tôi cũng chả tiếc, tiền thôi mà, vật ngoài thân, nó đến nó sẽ đi.
Chơi được vài ngày, người ngợm có cái gì đáng giá đều nằm lại hết, thua đến độ thanh bạch như sắp đầu thai. Lừng lừng lẫy lẫy quay lại LA, tính sẽ chấn chỉnh tinh thần quay lại làm việc, nào ngờ vận khí đen tối nhất đang đứng sẵn chờ tôi.
Vào lúc mấu chốt nhất thì tên chính khách tôi o bế hết mình cư nhiên rơi đài, còn vô số tin tức bị lộ ra.
Bao tâm sức đổ ra đã thành mây khói, lúc này tôi mới ý thức được, hóa ra bản thân chỉ là một tên luật sư nho nhỏ, hơn nữa lại thuộc hàng binh tôm tướng tép. Mà con tôm là tôi đây phải phối hợp diễn cho tốt, trở thành bia đỡ đạn, đây là cái mà người ta gọi là “ra cũng ra trước, chết cũng chết trước.”
Bị thua trận này tôi đã tuyệt vọng đến độ dậy không dậy nổi. Đêm đến tôi cũng không cần ngủ bởi một lẽ đơn giản: có muốn ngủ cũng ngủ không nổi.
Tôi xưa nay đối thủ không ít, kẻ thù lại càng nhiều. Bây giờ dùng câu: ”Chó rơi xuống nước, bạn bè cút sạch” để miêu tả tình thế này tuyệt đối không có sai.
Biết những lúc thế này thường sẽ họa vô đơn chí, rất cần cái loại “than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”. Tuy tôi khó lòng làm ra cái loại chuyện vẫy đuôi nhờ cậy không có tiền đồ này nọ nhưng đã đến bước đường cùng, vẫn là phải nhờ người quen giúp đỡ, còn cần cái con mẹ gì tôn nghiêm nữa.
Không biết có phải ông trời không nỡ tuyệt đường của tôi hay không mà sau mấy ngày liên tiếp chịu dày vò cuối cùng tôi nhận được một cú điện thoại cứu mạng. Vừa nghe đến thanh âm từ đầu dây bên kia, tôi cảm kích đến độ muốn khóc thét.
“Lục Phong?” Đây chính là sắp chết đuối mà vớ được cây cọc to đùng.
Người bên kia cười cười: “Nghe đồn cậu có chuyện không hay.”
Tôi cũng hùa theo cười ha ha. Tuy đã khổ đến khó có thể khổ hơn, nhưng đây cũng không phải người chuyên đi làm từ thiện, anh ta là thương nhân cơ mà.
“Có gì tôi giúp cậu được không? Mà vừa hay tôi đang muốn dùng người có thể tin cậy được, muốn về đây không?”
Trước khi tới LA lập nghiệp, tôi vẫn là trợ thủ của Lục Phong, cơ hồ nhìn sự nghiệp của anh ta mà giống y như thân tôm nhìn thấy cá voi.
Sau đó, một thân một mình tôi bôn ba nơi đất khách, làm nên từ hai bàn tay trắng, tự nhiên quan hệ đôi bên có phần phai nhạt.
Hiện giờ lại được rủ rê quay về, có chút hương vị hoài niệm những ngày đầu.
Bao năm cố gắng giờ thành bọt nước. Thế nhưng đối mặt với chuyện thế này có phần lạnh nhạt. Nhưng hiện tại chính ở đây tôi cũng không xong, có ai đưa cho tôi một nơi trú ăn, để tôi run rẩy mà nấp vào, cũng không tồi chút nào.
Hai bàn tay trắng quay lại Thiên Tân, cũng tốt hơn là sống những ngày ngao ngán ở LA.
“Cảm ơn anh.”
Đêm đó tôi bắt tay thu dọn hành lý. Kỳ thật đồ tôi muốn mang theo cũng không nhiều. Tôi là kẻ chiến bại, cũng không phải đi du lịch, chơi bời, mang những thứ quan trọng hơn là được.
Lôi ngăn kéo ra, trong đó là một đống hình Kha Lạc chụp. Khi đó chúng tôi đều trắng trợn mà nằm trên giường, vừa mới làm tình xong, đang hôn hít này nọ thì nhóc con kia đòi chụp ảnh. Tôi ngăn không được bèn phối hợp mà chụp.
Trong ảnh, Kha Lạc cười đến sáng lạn, bên cạnh là một lão già tóc tai tán loạn, vẻ mặt cứng ngắc, muốn nhìn vào máy ảnh nhưng lại không dám nhìn, ngốc ơi là ngốc.
Chả hiểu thế nào mà tôi đứng xem đến ngẩn người, chân run lên mới tỉnh ngộ. Tôi cười xuỳ một tiếng, đem cái loại ảnh ọt vớ vẩn này quăng qua đống đồ không mang theo, nghĩ ngợi thế nào lại cầm lại, nhét vào va li.
Quên đi, so đo làm gì, dù sao cũng đã là quá khứ, mấy cái ảnh giữ lại kỉ niệm thôi, lâu lâu mang ra xem, đỡ bị quên mặt.
*****************
Về đến Trung Quốc, Lục Phong đã cử người ra đón tôi, hết sức khách khí. Tôi được thu xếp rất tử tế, nghỉ ngơi vài ngày, còn anh ta thì bận cứ như quỷ nhập vậy. Qua mấy hôm, tôi mới được sắp xếp gặp mặt tại công ty.
Lục Phong là một người đàn ông cao lớn, đã hơn 40 tuổi. Về thanh thế, thành công cũng đã bằng những doanh nhân hơn 50. Đáng lẽ ra, nhìn anh ta phải giống họ, nên có một ít mỡ bụng, vì áp lực công việc cũng nên hói, cũng nên có ánh mắt gian tà, ham mê mới phải.
Thế nhưng khi gặp lại, vóc người anh ta vẫn rất hoàn hảo. Dường như mười mấy năm trước vậy, anh tuấn lạnh lung, bất động thanh sắc, mặt mày ẩn ẩn kiêu ngạo, một ly cũng không thay đổi.
Tôi nghĩ có lẽ do anh ta “lạnh” quá, thân hình không khác chi cái tủ lạnh nên vô luận cái gì của anh ta cũng giữ được lâu hơn người thường.
“Tôi mệt mỏi quá.”
Vừa thấy mặt, anh ta đã buông ngay vào mặt tôi một câu khiến tôi sợ đến mức thắt lưng run rẩy. Nghe câu này mà tôi tưởng giống như anh ta định nói “Tôi mệt mỏi quá. Mấy người theo tôi chôn chung một chỗ luôn đi.”, thế mới đúng phong cách của Lục Phong.
“Việc này tôi phải để người khác xử lý” Anh ta ngồi xuống, uống một ngụm trà, như suy nghĩ điều gì “Chọn người là có thôi, là con trai một người bạn tôi, nó rất có năng lực, nhưng lại còn nhỏ quá, cần người đi theo giúp một tay.”
Tôi “À” một tiếng, con một người bạn cái quái gì, quỷ mới tin, hơn phân nửa là con anh ta chứ con ai, còn về phần làm sao mà sinh ra nó thì chịu.
“Thế, anh nghĩ để tôi theo nó thì tốt hơn anh sao?”
Anh ta buông chén xuống, cười cười : ‘Đời nào! Nhưng mà tôi không rảnh.”
Tôi lập tức im ngay. Người làm cho Lục Phong không có thời gian rảnh, ứng phó không nổi trên đời này chỉ có một, là một người anh ta đã điên cuồng theo đuổi mấy chục năm nay.
Người kia tôi cũng đã gặp qua. Là mổ người đàn ông thư sinh, cao cao, gầy gầy mà nhã nhặn, luôn cười cười. Lục Phong chỉ cần đưa tay bạt một phát anh ta hẳn chết chắc, thế nhưng chính anh ta lại khiến Lục Phong bất lực.
Người đó hẳn không phải dạng thích giận dỗi, chắc Lục Phong lại gây ra chuyện ác độc gì khiến anh ta nóng máu, biến thành không thể vãn hồi.
Cả hai đều im lặng, hai người đàn ông mặt đối mặt, trong lòng tràn đầy tâm sự.
“Tôi thật sự đã sai rồi.”
Nghe anh ta nói, tôi thầm thở dài, giương mắt lên nhìn.
Kỳ thật lúc chúng tôi không bàn chuyện làm ăn cũng được coi là bạn bè đi. Tôi hiểu anh ta, nên lúc rảnh rỗi vẫn nghe anh ta nói những lời tâm sự rất hàm súc. Cho dù anh ta là người rất kiêu ngạo, nhưng vẫn cần có người lắng nghe chứ.
“Không thể bù đắp sao?”
Anh ta lắc đầu “Cậu thấy cái gì cũng có thể bù đắp được hay sao? Làm đã làm rồi, chết cũng chết rồi, bù đắp cái chó gì? Chỉ là tôi đang chờ đợi Tiểu Thần không còn trách tôi nữa.”
Anh ta lại cười cười, “Quên đi, tôi biết đó giờ cậu ấy luôn giận tôi mà. LEE, bây giờ thì tôi tin rồi, đời này có báo ứng.”
Lời anh ta nói thật đau khổ, thế nhưng trên mặt một mạt biểu tình cũng không có. Thật sự là phải bội phục cái công lực duy trì vẻ mặt của anh ta rồi.
Áp suất trong phòng thấp đến ong đầu. Tôi đưa tay mở hộp thuốc, rút ra một điếu,“Anh hút không?”
Lục Phong lại hớp một ngụm trà. “Tôi bỏ rồi, nếu cậu muốn hút, thì ra ngoài đi.”
“Bỏ?” Tôi run run hít khí, mẹ nó, thật giống như thấy sư tử quay sang nghiện củ cải mà.
“Tôi không muốn Tiểu Thần hít khói thuốc, mà chính tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa” biểu tình ôn nhu đột nhiên hiện ra khiến khuôn mặt anh ta dịu đi, giật cả mình “Tôi muốn ở bên Tiểu Thần lâu hơn một chút.”
Tôi rất muốn ra vẻ vô tư cười nhạo anh ta một hồi, nhưng lời nói đến bên miệng tôi rồi lại nhũn như con chi chi : ”Anh ta quan trọng với anh quá nhỉ.”
Lục Phong thế nhưng lại chê cười tôi: “Oẹ, buồn nôn quá.”
“Gì?” Tôi bị nói ngược, cơ hồ muốn nhảy lên “Anh chạy đi mà soi gương, mới biết được cái gì là buồn nôn ấy.”
Giễu cợt nhau một trận, đến khi an tĩnh lại, Lục Phong nghĩ gì đó, lại dường như mỉm cười, áp tay vào ngực, thấp giọng nói “Cậu ấy là trái tim của tôi.”
Tôi biết anh ta chỉ thì thào thôi, cũng không phải là nói cho tôi nghe, thế nhưng nhìn vào ánh mắt đó, vẫn không thể không mềm lòng xuống một chút.
Tôi không nghĩ đến chuyện khích lệ anh ta. Đôi mắt anh ta đang tuyệt vọng, chỉ có người tên Trình Diệc Thần kia có thể thay đổi, vô luận là bất cứ ai khác cũng vô dụng.
Bất quá, trong tôi lại nảy sinh tâm lý hâm mộ. Có thể hết lòng vì nhau như thế, trong cõi nhân sinh này hỏi có mấy ai.
Có người, chỉ một người, mới có thể cùng bạn diễn trọn vở kịch cuộc đời hạnh phúc.
Lại im lặng một lát mà thưởng trà, đột nhiên tôi nghe được tiếng gõ cửa rất nhỏ. Hội nghị thường kỳ họp chiều nay sắp bắt đầu rồi, cũng đã đến lúc tôi nhìn qua người tôi phải làm “bảo mẫu” chứ nhỉ.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, vài người tiến vào, đều cẩn thẩn cúi đầu chào, “Lục tiên sinh”.
Chỉ có một giọng nói không giống những người kia: “Chú Lục.”
Người vừa nói vẫn còn trẻ, hơn nữa còn đẹp trai, giữa một đám lố nhố vẫn sáng lạn vẻ đẹp tươi trẻ.
Tôi mới chỉ thấy cậu mặc áo khoác thể thao, vậy mà không biết đến khi mặc vét cậu lại anh tuấn đến vậy.
Tôi vốn đang lo trí nhớ mình không tốt lắm, sẽ nhanh chóng quên đi cậu nhìn như thế nào, giờ mới phát hiện mình vẫn nhớ rõ lắm.
“Ngồi xuống cả đi.” Lục Phong gật gật đầu, một khi anh ta ngồi thẳng lên, cái loại sức mạnh uy hiếp sẽ toả ra rất mãnh liệt, tất cả mọi người đều im im, nửa điểm cử động cũng không có, nơm nớp lo sợ.
Thế mà cậu nhóc kia tựa hồ không cảm nhận được áp lực, vẻ mặt tự nhiên tĩnh toạ. Quả thật con nhà tông không giống lông tất sẽ giống cánh.
“LEE, để tôi giới thiệu với cậu.”
Tôi cầm chén trà, hớp thêm một ngụm, nuốt xuống, rồi mới từ sau lưng Lục Phong ló ra.
“Đây là Kha Lạc.”
Tôi nhìn cậu nhóc đang trừng trừng nhìn tôi, mỉm cười. Tuy đã là hai người xa lạ, nhưng đã lâu không nhìn thấy cậu, giờ tự nhiên gặp lại, tim tôi có phần nhảy loạn lên một hồi.
“Tiểu Lạc không quá thông minh, nhưng lại rất hiểu chuyện. LEE, cậu nhớ kèm cặp tốt nhé.” Làm bố, vô luận có tàn bạo đến thế nào, nói đến đứa con, thanh âm cũng cư nhiên nhu hoà đi một chút: “Tiểu Lạc, lại đây. Đây là đàn em dưới khoá của chú, cũng là trưởng bối của cháu, gọi chú LEE đi.”
Tôi lại cười cười, mà nhóc con kia vẫn cứ trừng mắt nhìn tôi. Loại biểu tình này giống y hệt bố cậu khi còn trẻ. Thế mà trước đây sao tôi không để ý nhỉ?
Kha Lạc chưa từng hỏi tôi bao nhiêu tuổi, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ để cậu nhìn thấy hộ chiếu hay chứng minh của mình, điêu toa mà nói mình chưa tới 30 (chết đây =))), thế mà cậu vẫn tin, không chút nghi ngờ.
Bị vạch trần cái bí mật đen tối này ra, nếu định lực tôi không tốt, hẳn sẽ mặt đỏ tưng bừng.
Mấy đoạn nói chuyện dài dòng đã xong, Kha Lạc ngồi ngay đối diện tôi, tôi không nhìn cậu nhưng lại lo lo không hiểu cậu có nhìn mình không. Không dám nhìn, lại sợ chẳng may nhìn thấy, tôi đành đơ đơ ngồi im, khiến xương sống, thắt lưng cùng khớp cổ đau rần.
May mắn mấy nhân viên của Lục Phong cũng không phải dạng bô lô ba la, mỗi người nói vừa đủ, hội nghị thường kỳ cũng nhanh chóng kết thúc. Lục Phong phất tay: “Tới đây được rồi, tiểu Lạc, cháu với chú LEE đi đi, đưa chú ấy về nhé.”
Cuối cùng tôi đã có thể quang minh chính đại mà nhìn Kha Lạc. Cậu đang hết sức chuyên chú nhìn tập tài liệu trước mặt, nghe thấy thế mới ngẩng lên “Dạ” một tiếng.
Ha, cậu ta có nhìn ngó gì tôi đâu, thật nực cười.
Tôi thu xếp đồ của mình, nện bước thư thái cùng cậu đi ra ngoài. Xe của tôi hai ngày nữa mới đến, bất quá nếu Lục Phong nhờ Kha Lạc đưa đi đón về cái thân tôi thì tôi thà mong cái xe đó nó đừng bao giờ đến.
Ngồi vào xe, Kha Lạc vẫn im lặng, chốc lát sau mới quay đầu sang nhìn tôi: “Tôi không thể tưởng tượng được anh chính là bạn chú Lục.”
Tôi vuốt vuốt cánh tay, tiêu sái rút thuốc ra: “Chuyện tôi bao nhiêu tuổi chỉ nói đùa với cậu thế thôi. Không phải cậu cũng tin chứ?”
“Cũng không sao. Tôi cũng có chuyện lừa dối anh mà.”
Tôi rút điếu thuốc ra cái rẹt, nâng mắt nhìn cậu.
“Ở LOS ANGELES tôi không nên đối xử với anh như vậy. Thật ra tôi đã thích người khác rồi.”
Tôi “À” một tiếng, cười cười, không nói gì.
“Nhưng anh ấy đã có vợ rồi, tôi suốt ngày quấn quýt bên anh ấy khiến mọi chuyện phức tạp. Anh ấy mới khuyên tôi nên đi tìm người yêu của riêng mình. Tôi không muốn làm anh ấy bận tâm, nên nghe lời làm thử.”
“Ờ.” Tôi xoay xoay điếu thuốc, đặt lên môi, châm lửa.
Mẹ nó, có những người thành thật quá lại hoá ra ghê tởm hơn cả những thằng lừa đảo.
“Nhưng tôi phát hiện ra mình làm không được, tôi chỉ có thể thích một người là anh ấy thôi.”
Tôi cắn chặt điều thuốc, cười nhìn cậu. Giờ phút này quả thật tôi rất muốn gào thét mắng cậu một trận, rút dao cho cậu một nhát, hay tát cậu hai cái, hoặc đấm hoặc đá đều được cả.
Nhưng cái vẻ chân thật trên mặt cậu làm người ta xuống tay không có được. Bản thân tôi cũng không hề muốn mình hỗn loạn thở dốc này nọ.
Dù sao cũng đã chia tay, tôi cần quái gì phải tàn phá thêm cái khuôn mặt già nua này, cũng không cần tự tay đập vỡ bát cơm Lục Phong vừa đưa cho.
“Nói vậy sớm quá, cậu còn trẻ mà.” Tôi nhanh chóng đem điếu thuốc rít một hơi còn phân nửa, dùng lời cha chú mà nói, “Đường đời còn dài, nói không chừng một lúc nào đó cậu sẽ gặp người phù hợp.”
Cậu lập tức lắc đầu không chút do dự, “Tôi không thể quên anh ấy được, cả đời này chỉ yêu anh ấy thôi.”
Tôi cười, dí tắt điếu thuốc, nhịn không được mà đưa tay sờ gáy, nơi đó mạch máu đang giật thình thịch, giật đến độ đầu tôi phát đau.
“Chuyện với anh, tôi thành thật xin lỗi” Cậu nhướng mắt “Nếu anh không muốn gặp lại tôi, tôi cũng hiểu được, tôi sẽ giải thích rõ rành với chú Lục.”
Tôi nuốt nước bọt “Không cần. Việc này coi như xong, chú LEE của cậu không có dễ giận vậy đâu, dù sao ai cũng chơi đùa cả, có thật lòng gì mà phải thế.”
Mẹ nó, để Lục Phong biết tôi đem con trai anh ta đùa bỡn trên giường, tôi tốt nhất đi kiếm sợi dây thừng tốt tốt một chút mà tự treo mình lên, tôi còn chưa muốn chết à. Hơn nữa, gặp lại cậu thế này tôi cũng vui mà.
Tôi thoáng quay đầu lại nhìn cậu, chắc cậu đang nghĩ đến cái người mà cậu yêu tên Thư Niệm kia, nên đang cau cau mày, môi bĩu bĩu. Vẻ mặt trẻ con này, trước kia tôi rất thích.
Nhưng hiện tại nhìn vào lại thấy rất mệt mỏi.
*********
Một khi đã dàn xếp xong xuôi, tôi liền tính toán xem đi tìm đối tượng vui vẻ thế nào.
Có gì kì quái đâu, nếu cả nhu cầu kia tôi cũng mất nốt thì khác chó gì lão già bất lực.
Độc thân cũng có cái hay của độc thân, gặp được người vừa mắt thì có thể ôm ấp lửa nóng một đêm rồi. Không cần lo trước lo sau, lo tìm hiểu xuất thân, sở thích, tính nết, làm cho tôi cương là đủ.
Tôi lại tính toán quay lại cuộc sống tuỳ tâm sở dục trước kia.
Kha Lạc và tôi bất đồng quan điểm. Cậu ta chỉ chăm chăm nhìn cái thằng Thư Niệm, không bíêt đến bao nhiêu hoa thơm bướm lượn ngoài kia. Ngày nào cũng gọi điện, rảnh rang một cái là nhắn tin, nhận được REPLY thì cứ như bắt được vàng.
Tôi chỉ yên lặng một bên mà nhìn, thấy cậu bị kìm hãm trong vòng vây “TÌNH YÊU” mà không khỏi cảm thấy nhàm chán.
*****************
Hết Chương 4