1.Để đơn đặt hàng xuống, tôi bỗng muốn bật cười, chẳng thể tưởng tượng được bản thân mình cũng có lúc ngây thơ đến vậy, đi tin tưởng cái gì mà ‘Viên thuốc ma thuật’ có khả năng đảo ngược thời gian.
Chỉ mong đừng làm trò trước mặt Kha Lạc lần nữa là được.
Chẳng qua lần này tôi chuẩn bị rất cẩn thận, cũng đã điều tra qua cửa hàng ấy, nghe nói thuốc nơi đây thật sự sẽ có công hiệu thần kỳ, còn từng khiến người biến thành mèo, đối tượng chính là bạn của bạn của bạn của tôi… Tóm lại là phát sinh trong phạm vi thế giới chẳng lớn của chúng tôi. Có danh tiếng tốt như vậy, tôi quyết định mạo hiểm một lần, dùng nhiều tiền mua một viên thuốc nghe nói là báu vật của quán ‘Thuốc xuyên thời gian’, chỉ là nhìn giá thôi cũng làm tôi quáng mắt, nếu dùng không có kết quả, tôi nhất định phải đi đập nát cửa hiệu đó.
Giữa trưa dùng qua cơm dinh dưỡng Kha Lạc cố ý mang tới cho mình, ngay cả hứng thú ngủ trưa cũng chẳng có, chỉ ngóng trông viên thuốc nhỏ thần kỳ kia có thể mau tới. Gọi điện xác nhận mấy lần đến mức đối phương cũng mất kiên nhẫn, cam đoan lần nữa rằng buổi chiều trước khi hết giờ làm việc sẽ đưa tới.
Chẳng có tâm trí lo đến công việc, tôi chán đến chết đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh. Mấy ngày nữa chính là lễ tình nhân, những áp phích quảng cáo to nhỏ bao vây cả thành phố, dọc theo tòa nhà đối diện treo một tấm áp phích lớn, viết ‘Những kỷ niệm về mối tình đầu cả đời mãi khắc ghi.’
Mẹ nó, một chút sáng tạo cũng không có, mối tình đầu thì hay lắm sao?
Lại nói tiếp, tôi cũng xem như mối tình đầu của Lâm Cánh, mà cậu nhóc ấy cũng chẳng si tình gì với tôi, thật là cùng là người nhưng tôi so với cậu em trai ngốc nghếch của mình thật khác biệt mà.
Đang lúc bị những suy nghĩ miên man của bản thân làm cho có phần buồn bực, cô thứ ký gọi điện thoại đến cho tôi biết phải ký nhận hàng, thế là uể oại lập tức tan biến, cứ như được tiêm một mũi thuốc trợ tim.
Đúng vậy, tôi chính là muốn đi xuyên thời gian trở lại quá khứ, gặp Kha Lạc trước Thư Niệm!
Lén lút mở kiện hàng ra, phát hiện bên trong chỉ có bao đựng thuốc trông như thuốc cảm, giấy hướng dẫn sử dụng ghi rõ phải dùng vào đúng mười hai giờ khuya.
Giả thần giả quỷ.
Tôi lật bao thuốc tới lui suốt nửa ngày, có cảm giác bị lừa gạt, nắm nó trong tay hết nhìn lại nhìn, hết nghe lại nghe, cuối cùng vẫn quyết định muốn thử một lần.
Buổi chiều năm giờ, Kha Lạc đúng giờ đẩy cửa phòng làm việc của tôi ra, bước tới làm nũng: “Lee, hôm nay mệt chết được ~”
Tôi vuốt tóc cậu nhóc, “Tôi mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì?”
Kha Lạc cười, ngẩng đầu hôn môi tôi: “Ăn luôn anh được không?”
Tôi cũng chẳng cảm thấy việc ấy thú vị gì. Thấy tôi lầm bầm hai tiếng không thèm nể mặt, cậu mới đứng dậy nắm chặt tay tôi: “Vậy về nhà ăn đi, mấy ngày trước có mua rượu đỏ, đêm nay chúng ta uống hết.”
Sự hăng hái của Kha Lạc tựa hồ rất cao, vừa ra khỏi cửa cũng chẳng còn vẻ mệt nhọc, còn tôi bởi do có chuyện tốt sắp sửa đến nên cũng hồ hởi, hai người nói nói cười cười về nhà, như thường lệ tôi dọn chén bát, cậu nấu cơm.
Cơm chiều rất phong phú, rượu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh nhìn qua cũng rất mê người, chẳng biết nhóc con này học được lãng mạn khi nào, thế mà còn mở nhạc lên.
Cùng Kha Lạc ngồi đối mặt nhau, nhìn đôi mắt cậu mỉm cười, nhìn gương mặt tuổi trẻ cậu ngời sáng, tay áo xắn lên, cổ áo cũng mở rộng, nhìn qua có vẻ tùy tiện những vẫn rất anh tuấn.
Vẻ ngây ngốc này, vẻ dịu dàng này, gương mặt thâm tình này của cậu, chỉ cần liếc nhìn một lần thôi, tôi đã cảm thấy bản thân say mất.
Hóa ra một khi xúc cảm trỗi dậy, ngay cả mình cũng ngăn không được.
Bị cậu làm cho đầu óc mê mẩn đến choáng váng, tôi bất tri bất giác còn uống hơi nhiều, chỉ nhớ rõ cậu nhẹ ôm tôi đi tắm, rồi đưa tôi lên giường, sau đó đè lấy thôi mà phả hơi nóng vào cổ, vào tai. Tiểu sắc lang này, cả ngày chỉ biết thầm nghĩ đến loại sự tình ấy sao, tôi tất nhiên là tập hợp tất cả lý trí còn sót lại mà chống cự, ông đây còn phải dành sức xuyên thời gian chứ! Dây dưa một hồi thì cậu cũng buông tay, chẳng qua dường như vô cùng không cam tâm, ôm chặt tôi từ phía sau.
Những việc ấy đối với tôi mà nói tạm thời đều vô dụng, dưới chất gây tê của cồn, tôi nhanh chóng mơ hồ, nằm vài giấc mộng, và rồi đang ngủ say bỗng bừng tỉnh.
Sửng sốt trong chốc lát, tôi nhìn đồng hồ, mười hai giờ kém năm.
Thật sự là như có ông trời giúp đỡ!
Trong phòng im ắng, Kha Lạc đã ngủ say, một cánh tay còn khoác lên lưng tôi, tư thế rất ỷ lại.
Ngạo mạn chậm rãi xuống giường, lấy bao thuốc nhỏ từ túi ra, lại rót ly nước, bất chợt có chút do dự.
Kỳ thật tôi cũng chẳng cần làm việc ngốc nghếch này, có gặp Kha Lạc sớm hơn Thư Niệm hay không cũng chẳng quan trọng đến thế, hiện tại chúng tôi sống rất tốt, cậu cũng rất quan tâm đến tôi, những việc trước kia chậm rãi đều đã phai mờ.
Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Được càng nhiều thì càng muốn toàn bộ, lịch sử phía trước cũng muốn sửa lại.
Tôi nhìn bao thuốc kia.
Đồng hồ điện tử trên bàn nhẹ nhàng kêu ‘Tích’ một tiếng, đúng mười hai giờ. Chẳng kịp suy nghĩ, như phản xạ có điều kiện, thuốc trong tay đã bị nuốt vào bụng.
Trong nháy mắt có cảm giác như đã chết, trời đất đảo lộn.
2.Khi tỉnh lại, tôi cứ nghĩ mình phải nằm trên đất, thế mà chẳng ngờ vẫn đứng thẳng, người xung quanh đều mặc âu phục mang giày da, mỗi người đều cầm trong tay ly rượu, gặp mặt thì gật đầu chào nhau rồi trò chuyện, rất rõ ràng đây là buổi tiệc rượu của giới làm ăn.
Tựa như trở lại những ngày ở Los Angeles, những ngày của xã giao và giao tiếp thường xuyên, tôi có chút đau đầu.
Cúi đầu nhìn kỹ bản thân mình, cũng là một thân tây trang thẳng thóm, trong tay một ly rượu, tư thế hệt như khi cầm ly nước ban nãy, hoàn cảnh vô cùng phù hợp, chỉ là Kha Lạc, Kha Lạc của tôi ở nơi nào?
Tôi một bên vừa quan sát mọi người, một bên nhìn xung quanh tìm kiếm cậu, cả một khu vực rộng lớn thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.
Mẹ nó, đừng nói là lầm chứ!
Đang căm tức, bất chợt nghe thấy đám người một trận xôn xao xì xầm to nhỏ, tôi quay đầu nhìn, trong lòng run lên.
Hóa ra lúc này cậu còn trẻ đến thế, thậm chí dáng vẻ y như một đứa trẻ to lớn mà thôi, cậu còn ăn mặc khác người, quần jean có vết bẩn, đội mũ lưỡi trai, biểu tình lạnh lùng hờ hững, chẳng thèm để ý gì mà đi xuyên qua đám người.
Dõi theo cậu, bất giác tôi đau lòng.
Tôi chưa từng gặp qua hình tượng phản nghịch như thế của cậu, thoạt nhìn như một tiểu ác ma, nhưng sự lạnh lùng quá mức ấy cứ như lớp vỏ bảo vệ bản thân.
Tôi nghĩ đây là lúc cậu đã từng nhắc tới, khi cậu mới tới Kha gia.
Kha Lạc của tôi.
Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, đang cân nhắc phải dùng cách gì để chào hỏi cậu, chợt tôi thấy một gương mặt quen thuộc —— Thư Niệm!
Thư Niệm đứng rất gần chỗ Kha Lạc, và cũng đang dùng ánh mắt đánh giá Kha Lạc, hồi chuông trong lòng vang lên cảnh báo, tôi lập tức đi tới nhiệt tình nói: “Xin hỏi có phải ngài Thư của Tạ thị không?”
Thư Niệm giật mình, “Đúng vậy, xin hỏi ngài là?”
“Trước đây chúng ta đã từng hợp tác với nhau, đã quên rồi sao?” Tôi vừa bày ra bộ dáng hai người quen biết đã lâu, vừa dẫn Thư Niệm ra xa, dù sao thì gặp gỡ làm quen mọi người là chuyện tôi lành nghề nhất, một Thư Niệm nho nhỏ tất nhiên chẳng khó dễ gì được tôi.
Bên này đưa Thư Niệm như lọt vào trong sương mù, bởi do chẳng thể nhớ được tôi là ai mà vẻ mặt em trai tôi đỏ bừng, bên kia còn phải lúc nào cũng chú ý động thái của Kha Lạc, tôi xoay người, để Thư Niệm đưa lưng về phía Kha Lạc, hoàn toàn ngăn lại cơ hội hai người họ gặp mặt nhau.
Đang lúc thấp thỏm chẳng yên tán dóc cùng Thư Niệm, một giọng nói bất chợt đâm vào tai: “Không ai dạy dỗ nên mới trở thành chẳng gia giáo như thế.”
Kha Lạc đang cúi đầu ăn món gì đó, nghe thấy thì chẳng nhúc nhích, thậm chí không cả ngẩng đầu, chỉ là nuốt mạnh đồ ăn xuống, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tôi bỗng cảm thấy ngọn lửa bắt đầu hừng hực cháy trong lòng mình, cháy đến mức cả người dường như bùng nổ.
Dám vũ nhục người yêu của tôi như thế, thằng khốn này là kẻ đầu tiên!
Vẻ mặt ai cũng thờ ơ, mang theo cả nét trào phúng chẳng hề che dấu, Kha Lạc bên kia thì giống như vô vị cầm chai rượu lên bắt đầu nốc, tôi cũng không thèm nhìn nữa, bỏ lại Thư Niệm ở đó mà đi tới trước, nắm lấy cả vạt tên mới nói câu khi nãy.
Đó là một gã thấp bé, thấy vẻ hung thần ác sát của tôi thì sợ tới mức mắt kính trượt xuống hơn nửa khuôn mặt.
Mẹ nó, hiện tại không có can đảm thì vừa rồi bày đặt lớn tiếng làm gì.
Tôi kéo hắn ta đến bên cạnh Kha Lạc, vặn tay hắn đến kêu răng rắc: “Giải thích với cậy ấy đi!”
Bộ dạng hắn như sắp khóc, chắc do cảm thấy gặp phải kẻ bệnh thần kinh, thế nên liều mạng kêu bảo vệ cầu cứu. Tôi càng nóng hơn, tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn, vẫn lôi xềnh xệch hắn đến trước mặt Kha Lạc,: “Giải thích lời vừa mới nói đi!”
Tiệc rượu mới vừa hãy còn ồn ào náo động không thôi, bởi việc làm chính nghĩa bỗng bùng nổ của tôi mà trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả đều thất thần nhìn tôi, cứ như tôi là một người hùng hoặc giả là một tên ngu ngốc.
Kha Lạc ngơ ngác nhìn tôi, mắt mở rất lớn, cũng ngây ngẩn cả người. Giằng co một hồi, đang muốn động thủ lần nữa thì tôi lại cảm thấy mình bị giữ chặt, nhất thời đau đến nhe răng, ngừng động đậy.
Dù sao hiện tại tôi cũng trẻ ra vài tuổi, vậy nên khôi phục được vài phần sức lực, lại đang nổi nóng vì tình yêu, thế nên vài gã bảo vệ trong lúc nhất thời cũng chẳng làm gì được tôi, thế là thành một đám hỗn chiến.
“Buông anh ấy ra, đây là bạn tôi.” Ngay lúc thể lực tôi sắp không thể chống đỡ nổi, chỉ thiếu chút nữa là bị ném ra khỏi đại sảnh, rốt cuộc tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
Đột nhiên cảm động đến mức mắt nóng lên, tôi hôm nay thật đúng là đa cảm mà.
Bị ném xuống đất, âu phục cũng bị kéo tới nhăn nhúm, thảm hại vô cùng, Kha Lạc ngồi xuống đè vai tôi, dừng một lát, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Hửm?” Tôi phủi quần áo, tiêu sái đứng lên, “Tôi làm sao có chuyện gì được, cậu không thấy tôi đánh bọn chúng tan tác đó sao?”
“Ừ.” Kha Lạc cười, lộ ra gương mặt trẻ con, cười tươi lên sao mà đẹp quá, “Cám ơn anh.”
3.Giúp tôi đi ra khỏi đại sảnh của tiệc rượu, rồi hai người sóng vai đứng trước bồn phun nước nơi vườn hoa, tôi vốc nước rửa mặt, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, Kha Lạc trong dáng vẻ thiếu niên cúi đầu dùng chân chà chà mặt đất, trầm mặc một hồi, thấp giọng mở miệng: “Những người đó, kỳ thật tôi đã sớm không cần.”
Tôi ngẩn người, vậy mà lập tức không biết nên an ủi cậu thế nào, đành vỗ vai cậu, chân thành nói: “Đừng bận tâm về họ, về sau mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn!”
“Tôi biết.” Kha Lạc cười, vươn tay về phía tôi: “Tôi là Kha Lạc, hôm nay cám ơn anh.”
“Cậu đã cám ơn tôi rồi.” Tôi cũng cười, nắm lấy bàn tay có vài vết chai, “Tôi là Lee.”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt đen trong vắt sáng lên như một chấm nhỏ bị bỏ lại dưới nhân gian, đôi mắt lộ ra vẻ hồn nhiên và cảm kích, “Tôi chưa từng nghĩ sẽ có người bênh vực mình.”
Tôi kinh ngạc, vào thời khắc này, Kha Lạc nhìn tôi như vậy tưởng như chẳng khác nào trong giấc mộng, khiến tôi rất muốn cất kỹ khoảnh khắc quý giá ấy.
Vậy mà tới thời điểm mấu chốt, tôi ngược lại chẳng thể nói gì, chỉ có thể thân thiết vỗ vai cậu.
“Để tôi đưa anh về nhà.” Đứng trong chốc lát, Kha Lạc lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nói với tôi, “Tay anh tạm thời không lái xe thì tốt hơn.”
Tôi cúi đầu nhìn tay phải mình, lúc đánh nhau vừa nãy có trầy chút da, hơi sưng đỏ, cũng may không có trở ngại gì. Bên đại sảnh lúc này cũng truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, hẳn là đã tàn tiệc, tôi sợ cậu sẽ gặp Thư Niệm, vội vàng gật đầu.
Hai người lên xe, nhanh chóng đi xa khỏi nơi ồn ào náo động. Dáng vẻ Kha Lạc lái xe dáng nghiêm túc mà cẩn thận, vừa thấy thì biết là người mới học qua, tôi nhịn không được cười nói: “Anh bạn nhỏ, cậu hiện tại có bằng lái không?”
Cậu đỏ mặt, chẳng dám nhìn tôi, thanh âm nho nhỏ: “Vẫn chưa…” rồi lập tức bổ sung: “Nhưng tôi lái tốt lắm, cũng đã từng đua xe.”
Tôi nhìn vào gương mặt trông nghiêng tuổi trẻ năm nào, trong lòng chẳng kiềm được mà mềm xuống, dặn dò cậu như một người cha hiền: “Cũng phải cẩn thận, dù là đua xe đi nữa.”
“Vâng.” Cậu ngoan ngoãn, dáng vẻ lúc này so với khi ở tiệc rượu cứ như hai người khác nhau, “Tôi sẽ cẩn thận, tôi cũng sắp mười tám tuổi, sắp trưởng thành rồi.”
“Tôi không coi cậu là con nít.” Giọng điệu tôi chân thành, bắt gặp ở kính Kha Lạc đang cười. Hôm nay cậu cười nhiều quá, nhìn thấy mà lòng tôi càng mềm hơn.
Lời tôi nói là sự thật, tôi không coi cậu như con trai hay những thế hệ sau mình, tuy xuyên thời gian thế nào thì khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi vẫn chênh lệch mười tám tuổi, nhưng tôi cũng chưa đến mức chẳng biết xấu hổ mà cho mình và cậu là người cùng một thế hệ.
Trầm mặc một hồi, chỉ nghe mỗi tiếng xe chạy, lúc tôi còn đang nghĩ ngợi phải nói gì với cậu, Kha Lạc bỗng nhiên mở miệng, “Tôi lớn lên trong cô nhi viện.”
“A?” Nhất thời tôi có chút giật mình, không nghĩ đến việc cậu sẽ nói về việc này, ngây người một chút, lập tức lại lạc quan cười nói: “Có sao đâu nào, tôi cũng không cha không mẹ, từ nhỏ chỉ có một người, người nhà hay gì đó cũng chẳng phải là nhu yếu phẩm, đôi lúc không có lại càng tự tại hơn.”
“Vậy sao?” Cậu ngạc nhiên liếc nhìn tôi, “Anh cũng là cô nhi?”
Tôi gật đầu. Kỳ thật tôi ghét nhất là đề cập đến đoạn chuyện cũ kia, tôi không cần dựa vào những thứ ấy để đổi lấy sự thương hại của người khác. Nhưng tối nay tôi lại cảm thấy, trước mặt Kha Lạc, nói một câu tựa hồ cũng không có gì.
“Ba tôi chết sớm, mẹ bỏ tôi đi, chỉ còn một cậu em trai, hiện tại, à ừm… vẫn chưa tìm được.”
Kha Lạc mím môi, khe khẽ thở dài, đột nhiên cầm tay tôi.
Trong lòng tôi nhảy dựng, không phải chứ, thằng nhóc này nhanh như thế đã đi vào việc chính rồi sao, tôi còn tưởng trước đây cậu thật sự ngây thơ mà!
Nhưng trên thực tế, Kha Lạc chẳng làm gì tiếp theo, vẫn nghiêm túc lái xe như cũ, tựa như hành động vừa rồi chỉ là an ủi bình thường mà thôi.
Tôi thở phào một cái, trong lòng lại có phần mất mát.
“Họ xem tôi như con chó, hận sao tôi không sớm chết đi, nhưng càng như vậy tôi phải càng sống tốt.” Cậu chăm chú nhìn phía trước, thần thái và giọng điệu chẳng hề sợ hãi, nhưng cố tình đè thấp nỗi hận nhè nhẹ run lên trong giọng.
Cơn tức vướng nơi cổ họng, tôi chẳng rõ là do phẫn nộ hay đau lòng, chỉ tiếp tục miễn cưỡng cười vui: “Nghĩ như vậy rất đúng, về sau còn ai dám nói gì nữa, tôi giúp cậu đánh rụng răng kẻ đó.”
Cậu cũng cười theo, “Lee, anh đúng là chẳng giống người thường.”
Không giống người thường, ha ha, tôi vui mừng, không ngờ lại tiến triển thuận lợi như vậy, quả thực là mã đáo thành công, cứ theo đà này, sắp tới cả đời Kha Lạc sẽ chỉ si tình với mỗi mình tôi, tôi phất tay với cảnh đẹp trước mắt không xa.
Nhưng đang vui sướng lại nghe cậu hỏi: “Anh nghỉ ở đâu?”
“A…” Tôi ngồi thẳng lên, mặt lộ vẻ khó xử, “Tôi mới từ Los Angeles tới đây, vẫn chưa thuê nhà trọ, hành lý gì đó đã đánh mất ở sân bay.”
Kha Lạc trợn to mắt, nhìn tôi kinh ngạc không thôi, tôi mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, thản nhiên trưng ra vẻ mặt uể oải lại xúi quẩy, quả nhiên một lát sau liền nghe thấy cậu bất đắc dĩ cười nói: “Sao anh lại không cẩn thận đến thế, vậy nếu không chê anh đến nhà tôi ở nhé?”
“Việc này có được không?” Tôi đè vui sướng trong lòng xuống.
Cậu mỉm cười, “Không có gì, cũng tiện, dù sao tôi chỉ sống một mình.” Dừng một chút, rồi lại ảm đạm: “Chỉ là có lẽ sẽ có chút phiền phức.”
“Hửm?” Phiền toái gì chứ, tôi chẳng sợ.
“Người của Kha gia sẽ gây phiền phức cho anh.” Cậu nhìn mắt tôi, có phần oán hận, “Chỉ cần có người đến gần tôi, họ sẽ khiến những người đó gặp phiền phức. Những người bạn trước đây đều bị dọa như thế mà chạy mất.”
“Vậy à.” Tôi sờ trán, chép miệng, do dự mà trầm tư, khóe mắt trộm thoáng nhìn Kha Lạc một bên lộ ra biểu tình mất mát, cuối cùng mới tủm tỉm nói: “Cậu thấy tôi là người sợ bị huy hiếp sao? Muốn cũng là tôi tìm bọn họ gây phiền mới phải.”
Kha Lạc nhìn tôi một hồi, rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ tươi cười.
4.Phòng cậu không nhỏ, bố cục và bài trí đều rất tốt, bóng rổ và bao tay bóng chày quăng nơi này cũng khiến tôi nhớ tới nhà trọ ở Los Angeles của cậu, nhất thời cảm thấy có phần quen thuộc.
Nhưng sắc điệu và không khí trong phòng có phần hiu quạnh, khắp nơi lộ ra vẻ cô đơn lạnh lẽo, nhóc con còn chưa đến mười tám tuổi, chẳng những không có người nhà chăm sóc mà ngay cả bạn bè cạnh bên cũng bị người của Kha gia khiến cho xa lánh, xem ra cậu đã từng sống chẳng dễ dàng gì.
Tôi đứng ngay giữa phòng khách, nhìn ly mì ăn liền trên chiếc bàn trước mặt mới ăn được một nửa, cảm giác nghẹn lại trong ngực càng nhiều.
“Lee.” Trong tay Kha Lạc đang cầm một bộ áo ngủ đi tới, trên mặt còn mang theo chút thẹn thùng dường như xin lỗi, “Đêm nay anh mặc đỡ đồ của tôi đi, thật ngại là đồ cũ, ngày mai tôi mua đồ mới cho anh.”
Tôi ngắm nhìn bộ áo ngủ với những vì sao nhỏ trên ấy, nghĩ tới bộ quần áo này đã từng được mặc trên người Kha Lạc lúc còn trẻ, nghĩ tới cơ thể niên thiếu của cậu, đó là vùng bí mật mà tôi chưa từng được chạm vào… thế là trong lòng nóng lên.
Lúc tắm, nghĩ đến đêm nay phải ngủ một mình trên chiếc giường lạnh như băng, tôi có phần uể oải. Tôi đã quen với cảm giác Kha Lạc ngủ cạnh mình, chẳng biết tối nay liệu có khi nào mất ngủ hay không.
Chờ khi tôi mặc áo ngủ đi ra, Kha Lạc bưng tới hai chén cháo nóng hầm hập, vừa khoanh chân ngồi xuống, vừa chú tâm đến tôi nói: “Tới ăn chút gì đi, những loại tiệc rượu như thế ăn không đủ no.”
Xem ra cậu hoàn toàn chẳng coi tôi như người ngoài, tuy chỉ mới là ngày đầu gặp gỡ, thế mà dường như quen biết đã lâu.
Ngồi cùng một chỗ trên sàn nhà ăn cháo nóng thực là một việc thoải mái. Tôi bất chấp hình tượng, húp sột soạt, nghe tiếng Kha Lạc cạnh bên cười phá lên, lấy khăn tay cho tôi lau miệng, “Người lớn như vậy rồi mà còn giống con nít.”
Lời ấy sau này khi lớn cậu cũng thường nói với tôi, tôi cầm chén nhìn cậu, trong lúc nhất thời có cảm giác chưa từng xuyên thời gian, có ảo giác như thể hai chúng tôi đang ăn khuya ở nhà.
Thấy tôi nhìn, cậu chớp đôi mắt đen láy, “Phòng khách dọn xong rồi, buổi tối ngủ cùng nhau anh không ngại chứ.”
Tôi đương nhiên không ngại, quả thực cầu còn không được mà! Chờ đến lúc cậu cũng rửa mặt xong, hai người nằm trong chăn, tắt đèn, vừa chuẩn bị ngủ thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gió rất lớn.
“Nguy rồi.” Kha Lạc ngồi bật dậy, “Dự báo thời tiết nói đêm nay có bão.”
Nhìn cậu xuống giường, tôi cũng không có ý định hỗ trợ, ban ngày đánh người, cơ thể hiện tại mới bắt đầu đau nhức, nằm trên giường nhìn cậu vội vàng đóng cửa sổ trong ngoài, rồi kéo những tấm màn rất dày.
Trong phòng lập tức tối hẳn đi, có loại cảm giác an toàn dày đặc, ẩn đâu đó nghe tiếng mưa gió mãnh liệt bên ngoài, có cả tiếng cành cây rơi rụng, tiếng còi ô tô vang lên cảnh báo. Ngoài cửa sổ càng là mưa gió bất chợt, trong phòng lại càng ấm áp im lặng hơn, tôi nghe thấy tiếng Kha Lạc khe khẽ thở dài, thì thào nói: “Thật tốt quá, vẫn là lần đầu tiên có người ở cạnh bên tôi vào thời tiết này.”
“Cậu không sợ tôi là đầu trộm đuôi cướp sao?” Tôi mở miệng phá hủy cảnh tượng, thật sự là chẳng thể tin nổi rằng mình đang lấy thân phận một người lạ ngủ trên giường cậu.
“Không sợ.” Kha Lạc cười, “Cướp không vào được tiệc rượu của Kha gia.”
“Chỉ bởi vậy thôi?” Việc gì cũng có ngoại lệ chứ.
“Hơn nữa,” cậu xoay người đưa mặt về phía tôi, “chẳng hiểu vì sao, tôi cảm thấy anh không giống những người khác, mà… quen thuộc lắm.”
Tôi cười, quay đầu nhìn cậu, con tim hốt hoảng đập, chờ mong câu tiếp theo.
“Chưa từng có người nào ra tay vì tôi, chưa từng có người nào cùng tôi lớn tiếng húp cháp, chưa từng ai quan tâm khi tôi lái xe phải cẩn thận.” Cậu vùi mặt vào chăn, nhắm mắt lại, dáng vẻ thoạt nhìn có phần yếu ớt.
Thật ra Kha Lạc chính là cậu nhóc rất cần tình yêu.
Tôi duỗi tay xoa tóc cậu, trong lòng tan ra đến mức gần như chẳng thể mở miệng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Nhóc con, qua vài năm nữa mọi chuyện sẽ tốt lên.”
Qua vài năm nữa cậu sẽ gặp tôi, tôi sẽ yêu cậu, yêu đến xoay trời chuyển đất, yêu đến ngay cả bệnh tim cũng phát tới hai lần.
“Ừ.” Cậu mở mắt ra, “Hiện tại cũng tốt lắm, trước đây sét đánh cảm thấy sợ hãi, tôi vẫn cầu nguyện có người ngủ cùng mình, hiện giờ đã có rồi.”
Tôi cười, vò tóc cậu, cũng xoay người đưa mắt về phía Kha Lạc. Hai người nhích lại gần cùng một chỗ, nghe tiếng mưa gió ngày càng to ngoài cửa sổ, quấn mình trong chăn ấm, dần thiếp ngủ đi.
5.Hết thảy thoạt nhìn đều thuận lợi như vậy, tôi đắm chìm trong đắc ý của chiến thắng giòn giã, ngay cả mơ cũng vô cùng phấn khích.
Buổi sáng tỉnh lại, Kha Lạc nấu hai ly mì ăn liền làm bữa sáng, tài nấu ăn của cậu lúc này có vẻ như rất không tốt, hoặc là nói căn bản chẳng biết nấu nướng gì, chỉ biết làm vài món linh tinh như cháo và trứng chiên để đầy bụng. Bất chợt tôi nhớ ra chuyện làm bếp là do Thư Niệm dạy cậu, như thế có nghĩa là từ nay về sau toàn bộ những món ăn đầy hương sắc cậu đều không thể làm, thậm chí có khi tôi còn phải nấu cơm cho cậu ăn… Nghĩ vậy thì có phần buồn bực.
Nhưng chẳng sao cả, giờ phút này, cậu mười bảy tuổi ngồi trước mặt tôi, đôi mắt đen như mực mang theo vẻ xin lỗi nhìn tôi, nhìn cậu chứ không phải nhìn thứ mình đang nuốt vào bụng, tôi ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, cậu chuẩn bị sách vở đến trường, trước khi đi thì quan tâm dặn dò tôi: “Đợi lát đi xuống tôi tìm nơi làm chìa khóa nơi này cho anh, hôm nay tan học sớm, nhưng cũng phải sau ba giờ mới có thể về.”
Tôi gật đầu, cậu nhìn tôi một hồi, còn nói: “Anh không ra ngoài sao?”
“A?”
“Không ra ngoài làm việc sao?” Cậu có phần hoài nghi.
“Ừm.” Tôi vội vàng cười, “Tất nhiên phải đi, còn rất nhiều việc chưa làm xong mà.”
“Ừm.” Kha Lạc gật đầu, nhìn áo ngủ trên người tôi, “Anh mau chuẩn bị đi, tôi đưa anh đi, lúc này không dễ gọi xe.”
Sợ cậu đi học muộn, tôi thay đồ với vận tốc ánh sáng, tóc cũng chẳng thèm chải đã theo Kha Lạc ra ngoài, đứng trong thang máy nhìn bóng dáng mơ hồ nơi cửa thang máy mà lấy tay vuốt tóc. Cậu đứng một bên nhìn tôi đầy hứng thứ, cười nói: “Anh đã rất tuấn tú rồi.”
“Ha, vậy sao?” Tôi nhíu mày, khiêm tốn nói: “Đúng không, kỳ thật nếu so với Tom Cruise thì tôi vẫn kém một chút.”
Nhóc con cười trộm sau tôi, sau đó đột nhiên vươn tay, giúp tôi bẻ cổ áo sơmi xuống, nói: “Như vậy đẹp trai hơn Tom Cruise nữa.”
Tôi quay đầu nhìn cậu, không khỏi cảm thấy Kha Lạc thật sự vô cùng đáng yêu, dáng vẻ hiện tại của cậu càng tuổi trẻ và gọn gàng hơn so với sau khi lớn, đối với tôi, một người khách bất chợt xuất hiện ngoài ý muốn, chẳng những hoàn toàn không bố trí phòng vệ, ngược lại càng hồn nhiên ỷ lại và lấy lòng, tựa hồ rất muốn quý trọng, rất muốn giữ chặt lấy sự quan tâm dịu dàng này.
Nhưng tôi bỗng nhiên sinh ra chút áy náy cùng khổ sở, cảm thấy bản thân như đang lừa cậu, đang xâm phạm và tùy tiện sửa chữa cuộc đời cậu vốn hẳn nên có.
Thang máy đinh một tiếng tới tầng chót, ngồi trên xe Kha Lạc, tôi không khỏi đau đầu tự hỏi rốt cuộc phải đi đâu đến ba giờ chiều.
Chạy tới chạy lui trong chốc lát, đối với cái cớ ‘Không quen thuộc đường’ của tôi nên xe chẳng thể dừng, Kha Lạc cũng có chút sốt ruột, chắc hẳn sắp bị muộn rồi.
“Dừng ở đây được rồi, tôi nhớ ra có một người bạn làm ở đây, vừa đúng lúc đi tới thăm hỏi cũng được.” Tôi tùy tiện tìm một tòa nhà công sở ven đường, chỉ huy cậu ngừng xe, vốn muốn đến công ty của Tạ Viêm đi dạo, dù sao nơi đó tôi cũng quen thuộc, nhưng vì tránh cho cậu gặp Thư Niệm, tôi đành từ bỏ.
Ngồi ở quán cà phê ven đường buồn chán, cũng chẳng uống được cà phê ngon, tôi nhàm chán đến mức gần như ngủ mất. Vùng này tựa hồ là nơi ít người tụ tập, tới lui ngoài cửa sổ đều là những phụ nữ lớn tuổi xách giỏ thức ăn, chẳng có đến một cậu chàng đẹp trai đi qua để tôi phấn chấn tinh thần.
Nhưng ngồi thời gian lâu như vậy thì phát hiện việc ngoài ý muốn, người đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm đứng nơi cột đèn đã cầm tờ báo đọc cả buổi sáng, trừ việc thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ liếc tôi một cái, thì ngay cả tư thế cũng chưa hề đổi.
Tôi vuốt cằm, nheo mắt đánh giá gã. Làm luật sư nhiều năm như vậy, không có khả năng ngay cả chút mẫn cảm tôi cũng không có, người này rõ ràng là theo dõi tôi, hơn nữa kỹ thuật khá vụng về.
Kha Lạc đã nói với tôi, một khi ở cùng chỗ với cậu, người của Kha gia sẽ tìm tôi gây phiền phức, xem ra hiệu suất làm việc của gia tộc này thật cao.
Tôi vẫn ung dung nhàn nhã, tiếp tục thưởng thức ly cà phê khó uống kia, trong lòng lặp đi lặp lại tính toán. Nơi này là nơi công cộng, gã ta hẳn sẽ không dám trực tiếp xông tới làm gì tôi, nhưng lát nữa nếu tôi ra ngoài thì sao, đặc biệt ở những hẻm nhỏ nổi danh nơi thành phố Thượng Hải này, lúc không có ai thì quả thực đó là chỗ giết người phóng hỏa tốt nhất.
Tuy hôm qua mới thổi phồng với Kha Lạc rằng chỉ có tôi tìm người khác gây phiền phức, chứ chẳng có chuyện kẻ khác tìm tôi gây chuyện, nhưng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ đối phương, tôi quyết định vẫn lấy an toàn làm hàng đầu.
Đó cũng không phải là yếu đuối hay khiếp đảm, đó chỉ là trưởng thành và bình tĩnh mà thôi.
Nhìn đồng hồ, ước chừng mười hai giờ, người nơi ngã tư đường bắt đầu nhiều lên, tôi gọi điện thoại kêu taxi, đứng bên cửa sổ chờ xe dừng lại rồi mới bước nhanh khỏi cửa trực tiếp lên xe.
Người kia có lẽ không kịp phản ứng, sửng sốt một lát mới vội vội vàng vàng theo sát tôi, tôi cũng chẳng sốt ruột, không kêu tài xế lái nhanh cắt đuôi gã. Nơi thành phố này mà đua xe được thì đúng là huyền thoại, huống chi tôi cũng không muốn tạo ra bầu không khí khủng bố bị xã hội đen đuổi giết, để tránh cho anh chàng tài xế nhã nhặn trắng nõn tôi coi trọng kia sợ hãi.
Giữa dòng xe cộ chậm rãi, chiếc xe đi đến trước cửa khu bách hóa nào nhiệt nhất, tôi xuống xe đi lẩn vào đám người, kẻ kia hoang mang rối loạn nhanh bước theo. Nhìn dáng vẻ cục mịch cao lớn của gã, có lẽ bình thường chắc cũng ít khi đi vào những cửa hàng lớn và cửa hàng dịch vụ với mật độ người nhiều thế này, vậy là rất nhanh đã bị đám người huyên náo khiến cho có chút sứt đầu mẻ trán.
Thời gian của tôi thật sự rất nhiều, tự nhiên dạo chơi, đi đến trước khu hàng áo ngủ ở nhà nhìn hồi lâu, lục một hồi thì chọn được một bộ màu đen sọc ca rô trắng, trả tiền gói lại rồi, suy nghĩ một lúc thì quay lại mua thêm một bộ hoàn toàn giống thế.
Bộ áo ngủ tối qua Kha Lạc cho tôi mặc đã rất cũ, nhưng bộ của cậu có vẻ cũng chẳng khá hơn, cũng đã bạc màu, sờn vải. Cậu chỉ là đứa trẻ sống một mình, phải vội vàng đi học, rồi thì tự lo cái ăn, cái mặc, lo chỗ ở, lo việc đi lại, còn phải đối phó với cả bầy sói hung ác của Kha gia, thời gian tất nhiên không đủ dùng, có rất nhiều chỗ dù có nghĩ tới nhưng chẳng cách nào lo xuể.
Cầm quần áo, trong lòng tôi lại dâng lên thứ cảm xúc nóng hổi, mềm mại kia. Hết thảy của cậu đều khiến tôi rất muốn thương yêu vô vàn.
Hao hết sức lực xuyên thời gian lại đây, tôi vốn là muốn để Kha Lạc khăng khăng một mực yêu tôi, nhưng hiện tại dường như so với trước kia tôi càng khăng khăng một mực thích cậu…
Chẳng qua, cần gì phải so đo chứ, chỉ cần chúng tôi cùng một chỗ thì dù chuyện gì, tôi cũng có thể làm vì cậu.
Đang thả bộ đi dạo, di động im lặng một ngày nơi túi rốt cuộc vang lên.
Là Kha Lạc gọi tới, “Lee, tan học rồi, muốn tôi đi đón anh không?”
Tôi lắng nghe giọng cậu, cảm thấy được đây quả thực là sự ngọt ngào quá đỗi, nghĩ một lúc thì chẳng kiềm lòng được nói địa chỉ cho cậu.
Cậu tới rất nhanh, cứ như trường học rất gần nơi này, thấy túi to trên tay tôi thì có chút kinh ngạc: “Không phải anh đi bàn chuyện làm ăn à, sao lại rảnh rỗi mua đồ?”
Tôi mệt đến mức tựa vào ghế dựa từ từ nhắm hai mắt, lười biếng bịa chuyện: “Bàn chuyện xong sớm, nghĩ rằng về nhà cũng vào không được nên thuận đường vào dạo chơi.”
Cậu ngẩn người, nhất thời không nói lời nào, rồi lập tức an tĩnh lại. Thế là tôi mở mắt, đang lo lắng có phải nói sai chỗ nào khiến cậu nhìn ra sơ hở hay không, cậu đã vừa cúi đầu vừa khởi động xe, nhẹ giọng nói: “Ừ, về nhà.”