Tri Bỉ

Chương 20


Kể từ ngày hôm ấy, Lộ Già càng dính Mục Ôn Nhiên hơn, hoàn toàn coi y là một ‘bản thân’ khác, vô cùng tín nhiệm, chuyện gì cũng phải báo cáo y mới chịu được.
Ngày cuối của kì nghỉ hè, Lộ Già tới Mục gia làm bù bài tập, vừa ra đến cửa lại bị Bạch Dịch nói thành kẻ phản bội.
Lộ Già làm bài tập mãi đến tận hai giờ khuya, đề lớn nhất cuối phần luyện đề chưa hề đụng đến, nằm úp xuống bàn nghĩ ngợi về đề bài, nghĩ đi nghĩ lại ngủ mất lúc nào không biết, đến khi tỉnh lại, thấy mình đã nằm trên giường, bên ngoài trời tờ mờ sáng.
Bảo mẫu không tới làm, Mục Ôn Nhiên đang đứng trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Lộ Già dụi mắt mở sách ôn luyện ra, muốn nhìn lại không dám nhìn, cuối cùng ti hí mắt lén lút nhìn, thấy phần đề kia đã làm xong mới thở phào một hơi, gọi với xuống lầu một: “Cảm ơn ốc đồng tiên sinh!”
Mục Ôn Nhiên: “Không khách khí.

Anh làm qua rồi, về nhà nhớ làm lại một lần.”
Lộ Già giả vờ không nghe thấy.
Mục Ôn Nhiên trực tiếp lên lầu tóm người: “Nghe rõ chưa?”
Lộ Già điên cuồng gật đầu.
Không chỉ không lớn lên, ngược lại càng ngày càng ấu trĩ.
Khai giảng qua một tháng, Lộ Già bị giáo viên chủ nhiệm thu điện thoại di động, cậu không thể làm gì khác, đành mượn di động của Bạch Dịch, gọi cho Mục Ôn Nhiên.
Lúc cầm điện thoại trong người, hai người nhiều lắm tuần gọi đôi cuộc điện thoại, đến khi bị thu rồi, Lộ Già rảnh rỗi đến phát chán, cứ muốn tìm Mục Ôn Nhiên nói chuyện.
Phùng Vũ Sầm đưa ra lời đánh giá về hiện tượng này như sau: Tớ với bạn trai còn chẳng dính nhau đến mức này, Bạch Dịch ở bên, hừ lạnh một tiếng làm nền.
Trời đông giá rét sắp tới, mẹ Bạch nảy ra ý nghĩ mua cho hai thằng nhóc một cặp áo lót màu hồng nhạt.


Bạch Dịch liếc thấy, liền quẳng vào đáy tủ, Lộ Già thì chẳng có yêu cầu gì về cách ăn mặc, đưa gì cậu dùng nấy.
Vì vậy một hôm nào đó trên sân bóng rổ, xuất hiện một cậu thiếu niên mặc áo lót hồng phấn, ném bóng.

Lúc nghỉ ngơi, cậu ngồi trên lan can uống nước, thấy nhiều người cứ liếc mình, cậu liền kéo áo lên che nửa khuôn mặt, một lát sau lại vội vã chạy đến chỗ để quần áo, lấy áo khoác mặc vào.
Các cô gái dồn dập than thở đáng tiếc, diện mạo của Lộ Già thiên về tinh xảo, lông mi thật dài đôi mắt rất to, nhìn rất trẻ con, thiếu niên môi hồng răng trắng, mặc chiếc áo hồng nhạt nhìn càng đáng yêu hơn, tính cách cũng tốt nữa, bóng ném không vào rổ chỉ cúi đầu thở dài, nhưng chẳng mấy chốc lại phấn chấn trở lại, sinh động chạy trên sân.
Rất nhiều nữ sinh bởi vì nhìn cậu, nên mới cố ý tới sân bóng.
Lộ Già không hề mẫn cảm với phương diện này, so với bản thân, cậu càng thích hóng hớt chuyện của người khác hơn, cho nên thấy nhiều người nhìn mình như vậy, nam có nữ có, cậu tưởng mình ăn mặc kì quái lắm: “Nhìn anh kì quái lắm sao?”
Bạch Dịch: “Rất gay.”
Lộ Già dỗi Bạch Dịch một hồi.
Tháng mười một hạ một trận tuyết lớn, liên tục mấy ngày liền khí trời ẩm ướt vô cùng, quần áo giặt không khô kịp, Lộ Già lần thứ hai mặc vào chiếc áo lót hồng, đem mình che kín mít, đi tìm Mục Ôn Nhiên.
Không có di động thật bất tiện, hiện tại cậu đã hình thành thói quen cứ không giải được là lại tìm Mục Ôn Nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới tra đáp án trên mạng, đương nhiên chủ yếu cậu vẫn muốn đi tìm Mục Ôn Nhiên chơi.
Đang đứng chờ xe, Lộ Già chạm mặt người quen cũ đã lâu không gặp – Phương Nhận, đưa tay chọt chọt áo bông của anh, lên tiếng chào hỏi.
Lộ Già đeo khẩu trang, mũ đội đầu, bịt tai kín mít, Phương Nhận nhìn vài giây mới hỏi: “… Lộ Già?”
Lộ Già kéo khẩu trang xuống: “Là em.”
Phương Nhận chợt muốn bật cười: “Em sợ lạnh đến thế cơ à.”
Lộ Già giơ tay ok đáp lại.
“Đi đâu đó?”

“Tìm Mục Ôn Nhiên.”
Phương Nhận “ồ—” một tiếng, cùng Lộ Già lên một chiếc xe.
Ngồi trong xe, Lộ Già thấy nóng, cởi mũ bỏ chụp tai cùng khẩu trang ra.
Lâu lắm rồi Phương Nhận chưa nhìn thấy Lộ Già, lần trước gặp nhau trên xe bus, Lộ Già vẫn còn ngây ngô trẻ con, thực ra giờ cậu không hề chín chắn hơn, chỉ là quả thật khác lắm, càng khiến người khác phải chú ý, càng khiến người ta lưu tâm cùng động lòng.
Trong đầu Phương Nhận chợt loé lên khuôn mặt Mục Ôn Nhiên, ánh mắt không có nhiệt độ cùng biểu cảm hờ hững, khoé miệng giật giật, cứ như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ.
Anh biết Mục Ôn Nhiên có một loại dục vọng chiếm hữu kì lạ đối với Lộ Già, lên lớp 12 càng cảm thấy rõ hơn, mỗi lần anh đưa đồ ăn vặt cho Lộ Già, Mục Ôn Nhiên đều sẽ nhìn qua, mặc dù chỉ là liếc vội một cái thôi, nhưng cũng đủ khiến chuông cảnh báo trong lòng Phương Nhận vang lên.
Chuyện này thực sự quá kỳ quái.
Nhưng Lộ Già quả thật… Phương Nhận nghiêng đầu nhìn sang, mái tóc đen tuyền, vành tai mượt mà, hàng mi dài che ra một cái bóng, có thể nghĩ tới khi cậu ngước mắt lên, ánh mắt đó trong suốt sáng ngời đến chừng nào.
Lộ Già quả thật có đầy đủ sức hấp dẫn.
Phương Nhận không phải không nam sinh không thể, anh là song, chỉ yêu đương với nữ, đối với nam sinh phần lớn là thưởng thức, thấy cậu chàng nào ngon zai sẽ liếc nhiều hơn— cái phần ‘ngon zai’ này không bao gồm Mục Ôn Nhiên, quá to cao, không trêu chọc nổi, hơn nữa tính cách lại cực vặn vẹo, Phương Nhận chỉ sợ chứ không thích nổi.
Còn Lộ Già thì ngược lại, từ hồi đầu Phương Nhận đã cảm thấy cậu ưa nhìn, nhưng khi đó anh chỉ coi cậu như cậu em trai, không có ý nghĩ khác.

Nhưng mà theo thời gian, càng ngày anh càng nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh trên người cậu, khi Lộ Già cười rạng rỡ, đặc biệt khiến trái tim rung động.
Phương Nhận đã từng hoài nghi phải chăng Mục Ôn Nhiên yêu Lộ Già, nhưng hai người ở chung tuy thân mật lại chẳng ám muội, ít nhất cho đến khi bọn họ tốt nghiệp, Lộ Già và Mục Ôn Nhiên vẫn duy trì trạng thái đó.

Chuyện đến nước này, Phương Nhận cảm thấy mối quan hệ của họ đại khái cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lộ Già đến điểm cần xuống, Phương Nhận nói giống như lần gặp trước: “Rảnh rỗi sẽ tìm em chơi.”

Lộ Già lễ phép gật đầu, xuống xe.
Lần trước Phương Nhận nói vậy chỉ là lời khách sáo, nhưng lần này là thật lòng nghĩ thế.

Anh vò đầu, chuẩn bị xuống trạm kế tiếp, dù sao vốn anh đâu có định đi tuyến xe này, chỉ vì muốn đi cùng Lộ Già mới lên theo.
Lộ Gia quen cửa quen nẻo bò lên lầu ba kí túc xá, trong phòng chỉ có mỗi mình Mục Ôn Nhiên, Lộ Già ngồi lên giường: “Anh có quần áo không?”
Mục Ôn Nhiên quay đầu nhìn Lộ Già, Lộ Già vẫn còn mặc nguyên áo khoác, giống như trái cầu tròn vo ngồi trên giường: “Có.”
“Cho em mượn.”
Mục Ôn Nhiên ngồi trước bàn học, tay chống đầu: “Em không mặc quần áo trong sao?”
Lộ Già vội ngẩng lên đáp: “Làm sao có khả năng, đương nhiên có mặc.”
Mục Ôn Nhiên không hỏi thêm nữa, đứng dậy tới tủ đồ tìm quần áo, lấy một chiếc áo lông màu xám, trùm lên đầu Lộ Già.

Bấy giờ Lộ Già mới chậm rì rì cởi áo khoác, vừa cởi vừa nói: “Em mặc chiếc này bọn họ cứ cười em.”
Mục Ôn Nhiên nhìn thấy chiếc áo lót Lộ Già đang mặc, khoé miệng khẽ cong lên: “Như thỏ con.”
“Thỏ mới không có lông màu hồng đâu.” Lộ Già phản bác, sau đó cúi đầu, “Hừ sao anh cũng cười, chừa cho em chút mặt mũi đi mà.” Nói xong, liền cởi chiếc áo lót nhung.
Vóc người Lộ Già cân đối, không gầy không béo, lại có chút chút cơ bụng thấp thoáng, đường nét cân xứng.

Mặc quần áo xong, Lộ Già lặng lẽ xắn tay áo lên một đoạn, hiển nhiên thể trạng cậu với Mục Ôn Nhiên không tương đồng, mặc vào hơi rộng, mà như thế cũng tốt, khiến người mặc trông càng nhỏ nhắn.
Vai cậu không rộng lớn như Mục Ôn Nhiên, cổ áo trễ xuống, lộ ra cả mảng quai xanh, cúi xuống một chút thôi là thấy trọn vẹn lồng ngực.
Mục Ôn Nhiên đi tới trước mặt Lộ Già, kéo cổ áo cậu lên, vòng ra phía sau Lộ Già, kéo xuống nữa.
Hoàn toàn là mối quan hệ chăm sóc cùng bị chăm sóc.
Lộ Già chợt nảy ra ý muốn sờ tóc Mục Ôn Nhiên, Mục Ôn Nhiên cúi đầu nhìn cậu, hai người cách nhau rất nhau, không ai cảm thấy không đúng, Lộ Già sờ sờ: “Cảm ơn ngài nha.”

Mục Ôn Nhiên vỗ lên trán cậu, Lộ Già ngã xuống giường, nửa bên vai lộ ra, Mục Ôn Nhiên liền kéo cổ áo lại giùm cậu.
Một lát sau, Lộ Già mới nhớ tới một chuyện: “Em gặp bạn học cấp ba của anh.”
“Ai?”
“Phương Nhận.”
Mục Ôn Nhiên im lặng một lát, mới nói: “Không nhớ rõ.”
Lộ Già: “… Bạn cùng phòng của anh.”
Mục Ôn Nhiên: “Quên rồi.”
Lộ Già: “Có thể bóc phốt anh không?”
Mục Ôn Nhiên: “Không có gì hay mà phốt cả, không nhớ thôi mà.”
Lộ Già phát hiện có đôi khi Mục Ôn Nhiên thật sự vừa tuỳ hứng vừa ấu trĩ.
Thấy Lộ Già không nói gì, chỉ nhìn mình cười, Mục Ôn Nhiên xụ mặt, cuối cùng vẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”
“A?”
“Gặp rồi, sau làm sao nữa?”
“Trò chuyện vài câu em liền xuống xe.” Lộ Già lăn lăn vài vòng trên giường, không gian có hạn, cậu chỉ có thể lăn qua rồi lăn lại, nói xong còn không quên trêu chọc Mục Ôn Nhiên: “Không phải anh nói không nhớ rõ à?”
Quả thật là không nhớ tới.
Mục Ôn Nhiên chỉ hơi hơi lưu ý chuyện người kia gặp được Lộ Già, trọng điểm là Lộ Già, chứ không phải người nọ.
Chuông di động đột nhiên vang lên, Lộ Già quay người, cầm lấy điện thoại của Mục Ôn Nhiên lên xem, thấy tên người gọi thì sửng sốt, trong nháy mắt ngoan hẳn, đưa điện thoại cho Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên thấy tên người gọi cũng im lặng một chút, thấy Lộ Già cẩn thận từng li từng tí đánh giá mình, khá là bất đắc dĩ, y xoa xoa đầu cậu ý bảo cậu an tân, sau đó mới nghe điện thoại.
“Alo? Mẹ.”.

Bình Luận (0)
Comment