Sở Duyệt cùng Mục Ôn Thừa ở lại tới tận năm mới, Mục lão gia tử thậm chí còn gọi họ đi về quê đón giao thừa cùng.
Quá dễ để nhận ra Mục lão gia tử thật sự yêu quý đứa cháu này, Mục Ôn Thừa vừa đến, ông liền lôi kéo cháu trai không ngừng kể chuyện nhà.
Sở Duyệt cũng bị hàng hàng lớp lớp thân thích từ quen biết tới không quen biết kéo đi nói chuyện, người ta hoặc chân tình hoặc giả ý quan tâm tới cuộc sống của cô những năm qua.
Duy chỉ có mỗi Mục Ôn Nhiên là lạc đàn, một người tự tại, nằm trên sô pha ngủ bù.
Mục Hiển vừa vào tới nhà thấy cảnh nhộn nhịp này, lò dò đến gần Mục Ôn Nhiên thì thầm: “Haiz, mẹ con về thật sao, chú còn tưởng là nói đùa cơ.”
Mục Ôn Nhiên mở mắt, thấy ông chú hai không chút đứng đắn của mình, “ừm” một tiếng.
“Em trai con cũng về rồi?”
“Vâng, đang ở trong nhà.”
“Thật sự định phục hôn à?”
“Không biết.”
Mục Hiển thở dài một tiếng, tâm hóng hớt mode on: “Ai chà, vậy con nghĩ sao?”
Mục Hiển vẫn như nhiều nhiều năm trước, tính cách không thay đổi, diện mạo chẳng hề khác, trong mắt lúc nào cũng như đang cười, gặp bất kể chuyện gì cũng đều trưng ra dáng vẻ cười hi hi ha ha, nhưng lại luôn âm thầm quan tâm đứa cháu này.
“Không nghĩ gì cả.” Quá khứ đã qua, dù bù đắp cũng chỉ có thể bù đắp cho tương lai, mà Mục Ôn Nhiên lại không mấy bận tâm tới tương lai, y chỉ coi trọng hiện tại, trước mắt là chuyện học hành của Lộ Già, nếu không coi chặt thì mấy hôm nữa nhóc kia sẽ phải thức thâu đêm để mà làm bù bài tập.
Mục Ôn Nhiên đứng dậy hỏi ngược lại Mục Hiển: “Vậy còn chú, chú tính bao giờ mới kết hôn?”
Mục Hiển á họng, mấy năm qua ông bị Mục lão gia tử giục lắm rồi, việc này cũng khó trách, ông đã nàng mươi tám mà mãi chưa chịu kết hôn, ông lắc đầu, cười: “Con lại còn chọc vào nỗi đau của ta.”
Mục Chương Thành là người tới muộn nhất, ông và Sở Duyệt liếc mắt nhìn nhau, tâm tình đều phức tạp.
Người thân hỗ trợ điều đình, khuyên cả hai ngồi xuống ăn cơm rồi nói chuyện thẳng thắn.
Đến giờ lão gia tử mới biết hai người này vẫn chưa gặp mặt, hết sức không vừa lòng, trách cứ Mục Chương Thành: “Con đừng có suốt ngày từ sáng đến tối chăm chăm vào cái công ty kia, chờ khi con già rồi công ty hay tiền bạc đều cho bọn nhỏ không phải sao? Đừng có chú tâm quá, để sau này tụi nhỏ còn có chỗ mà phát huy chứ.”
Mục Ôn Thừa mấp máy môi, lúng túng sờ mũi, Mục Ôn Nhiên lại chẳng làm ra động tác gì khác thường, gắp rau và cơm, không chút bị chung quanh quấy rầy.
Ăn một lát, Sở Duyệt cùng Mục Chương Thành đứng dậy sớm, nói là muốn ra bên ngoài đi dạo.
Chờ cho mọi người đều ăn cơm xong rời khỏi bàn, hai người họ đều chưa trở về, Mục Ôn Thừa nói muốn đi tìm, bị Mục Hiển cản lại.
“Ôn Nhiên, cháu đi đi.” Mục Hiển nháy mắt với Mục Ôn Nhiên, so với Mục Ôn Thừa, Mục Ôn Nhiên cần phải câu thông với cha mẹ nhiều hơn.
Mục Ôn Thừa lập tức hiểu ý, dừng lại.
Buổi tối gió lạnh thấu xương, bốn phía không ngừng vang lên tiếng pháo, vẫn có xe taxi chạy trên đường, đối lập hẳn với sự náo nhiệt của ngày tết.
Mục Ôn Nhiên thấy Sở Duyệt ở một đình viện nhỏ cách nhà không xa, nàngngồi trong đình lạnh lẽo, thấy Mục Ôn Nhiên tới, vội vàng lau đi nước mắt, gượng cười: “Ôn Nhiên à, sao con lại tới đây?”
“Tới tìm mẹ.” Mục Ôn Nhiên nhìn quanh một vòng, không thấy Mục Chương Thành đâu, “Ông ấy đâu rồi?”
Sở Duyệt né tránh: “nàng con có việc, đi trước rồi.”
Mục Ôn Nhiên không hỏi thêm gì nữa: “Ở đây lạnh, về nhà trước đi.”
Sở Duyệt nói: “Hôm nay mẹ nghe người ta kể thật nhiều chuyện về con lúc nhỏ…”
Mục Ôn Nhiên cảm thấy họ hàng đâu có để ý mình lắm đâu: “Đừng tin, tám phần mười là bịa.”
Sợ Duyệt lau mặt, trầm mặc vài giây mới nói: “Trong lòng con vẫn còn trách mẹ sao?”
Mục Ôn Nhiên nhìn sang phía mẹ mình: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Sở Duyệt cười khổ: “Mẹ suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn không dám hỏi, hôm nay mẹ với cha con có nói chuyện với nhau…”
Mục Ôn Nhiên đáp: “Đã không còn nữa.”
Trước đây có lẽ có trách cứ, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
Sở Duyể gật đầu, định mỉm cười mà nước mắt cứ tuôn rơi, trong thoáng chốc nàngnhìn già đi rất nhiều, so với lúc trước càng giống một người mẹ có con lớn hơn.
Sở Duyệt cùng Mục Chương Thành không có tình cảm làm tiền đề, kết hôn với nhau bởi vì môn đăng hộ đối, người nhà ai nấy đều đồng ý.
Đến cả việc có con, cũng bởi vì Mục lão gia tử muốn ôm cháu nội, mới có hai đứa bé sinh đôi này.
Một lần duy nhất nàng đưa ra quyết định của bản thân, chính là vì li hôn Mục Chương Thành, dẫn theo con trai út đi xa xứ.
Cũng từng nghĩ tới đứa lớn phải lưu lại Mục gia, mỗi khi trời tối bốn bề yên tĩnh nàng đều khóc, khóc không thành tiếng, nghĩ tới con trai ở quê nhà, trái tim như bị kim đâm.
Thế nhưng so với con trai, nàng càng yêu tự do hơn, nhưng lại trong cái sự to ấy lựa chọn vây nhốt bản thân.
Nàng là một người mẹ thất bại.
Thậm chí ngày nàng ra đi, nàng còn nói với Mục Ôn Nhiên rằng: “Đừng trách mẹ, mẹ không còn cách nào khác cả, mẹ không có năng lực mang cả hai con đi…”
Tất cả chỉ là bao biện.
Ở trong cái nhà này, nào có ai không thống khổ.
Người có thể rời đi, dựa vào đâu mà khẩn cầu được tha thứ, khiến kẻ bị lưu lại gánh chịu ‘không còn cách nào’ của người khác.
Sở Duyệt biết tới những năm tháng đằng đẵng thiếu vắng nàng hiện tại chẳng thể nào lấp đầy, chỉ có thể trầm mặc.
Trên đường trở về, Sở Duyệt cố gắng hết sức dùng những câu từ thoải mái nhất để nói: “Mấy ngày nữa Ôn Thừa đi học, chúng ta cần phải trở về rồi.”
“Ừm.”
“Con…” Sở Duyệt dừng lại, chờ khi Mục Ôn Nhiên quay đầu nhìn, nàng liền nói, “Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Mục Ôn Nhiên về đến nhà, Mục Chương Thành ngồi trong phòng khách, thấy y trở lại liền đứng lên, đứng một hồi lâu, lại chỉ nói: “Ngày mai ta có việc không ở nhà, con tự mình chuẩn bị đồ ăn đi.”
Mục Ôn Nhiên nhàn nhạt đáp một tiếng.
Sở Duyệt mai sẽ tới, Mục Chương Thành làm vậy là đang trốn nàng.
Hai người họ quả thật không phù hợp, khi không gặp nhau còn có thể vọng tưởng xa vời cả nhà sum họp gì đó, thế nhưng khi chạm mặt, lại bị hiện thực đánh tan.
Mùng một đầu năm, Mục Ôn Thừa bước vào Mục gia liền nói: “Nghe nói trước kia anh từng đẩy thằng nhóc nhà họ Trần ngã cầu thang? Trâu thặc đấy.” Sở Duyệt đứng sau, đẩy hắn một cái.
Mục Ôn Nhiên tỉnh bơ hỏi lại: “Ai?”
“Trần Nhất á, hôm qua cũng tới, cái tên lưng hơi còng ấy.”
“Chuyện khi nào?”
“Em nào có biết.” Mục Ôn Thừa sờ sờ cổ, “Nói là hôm anh tổ chức sinh nhật, mấy năm trước ấy? Khoảng mười hai mười nàng thì phải?”
Mục Ôn Nhiên nghĩ một hồi, có chút ấn tượng, tiệc sinh nhật năm mười hai tuổi, quả thật có tên nhóc ngã xuống ngay trước mặt y, y đích xác cũng vì thế mà xin lỗi.
Nhưng thật ra tên kia không phải do y đẩy, là do tên ngu si kia nói xấu y bị y bắt gặp, sợ quá mới hụt chân mà ngã.
Lúc đó sở dĩ không giải thích là vì biết Mục Chương Thành sẽ không thèm nghe.
“Không đẩy.” Đây là lần đầu tiên Mục Ôn Nhiên nói thật về chuyện này.
Mục Ôn Thừa quay lại, cố ý nói to: “Anh ấy nói anh ấy không đẩy.”
Sở Duyệt giật mình, cúi đầu trốn vào trong bếp, nói muốn luộc sủi cảo cho bọn họ.
Mục Ôn Thừa quay lại cười, nhún vai nói: “Mẹ bắt em hỏi.”
Đại khái tối qua đám họ hàng kia có nói gì đó với Sở Duyệt, nàng suy nghĩ lung tung, cảm thấy chuyện này có phần trách nhiệm ở mình, là do nàng rời đi khiến Mục Ôn Nhiên trở thành người như vậy.
Việc đã đến nước này cần gì phải hỏi lại.
Nàng để Mục Ôn Thừa hỏi, chứng tỏ nàng tin lời họ hàng, cho rằng y đã đẩy người.
Trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, Mục Ôn Thừa ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa, tầm mắt không rời khỏi TV: “Tối qua mẹ với nàng cãi vã, hình như bởi vì chuyện vừa nãy em hỏi.”
“Anh đẩy người xuống lầu?” Tội này Mục Ôn Nhiên chịu oan nhiều năm, cũng không bận tâm lắm, thản nhiên tiếp lời.
“Ừ, cụ thể ra sao thì em không rõ lắm, nhưng mà cũng không khó đoán, hai người họ chắc sẽ chỉ trích nhau.” Mục Ôn Thừa nhe răng, dường như có chút hả hê, “Mẹ nói giờ anh còn ít nói hơn trước, sợ tính cách khuyết thiếu, em nói mẹ chớ lo, vì dù sao anh cũng là thế thật.”
Mục Ôn Nhiên liếc hắn một cái.
“Hai người họ phục hôn xem như ngâm giấm rồi.” Mục Ôn Thừa dựa vào sô pha, chậm rãi quay người, “xem ra có một số việc vẫn cần phải nói thẳng mới được.”
“Em sao?” Mục Ôn Nhiên hỏi, “Em không dự định nói gì với ông ấy sao?”
‘Ông ấy’ này, dĩ nhiên là chỉ Mục Chương Thành, tối qua Mục Chương Thành nhìn thấy con út, chỉ nói nàng từ: Đã lớn rồi.
“Không có gì để nói.” Mục Ôn Thừa phì cười, “Ông ấy vẫn luôn như vậy sao?” Nói xong, hắn liền chuyển sắc mặt, lái sang chuyện khác, “Mà chú hai ấy, sao vẫn còn độc thân thế? Em cứ nghĩ chú ấy sớm kết hôn rồi cơ, thế mà bộ dáng vẫn như xưa, doạ em hết hồn.”
“Chắc không tìm được người thích hợp.” Mục Ôn Nhiên thuận miệng đáp, “Em nói nhiều quá, có thể dừng một lát không?”
“A?” Mục Ôn Thừa chỉ chỉ mình, uốn lưỡi mấy lần, mới nói: “… anh lớn chừng này thì chắc ăn không ít roi nhỉ?”
Ăn sủi cảo xong, Mục Ôn Nhiên vốn định về phòng luôn, lại bị Sở Duyệt kéo lại: “Mẹ sắp phải đi rồi, không thể cùng mẹ trò chuyện nhiều một chút sao?”
Mục Ôn Nhiên dửng dưng hỏi: “Nói gì?”
Sở Duyệt ngây ra, nụ cười cứng ngắc.
Mục Ôn Thừa còn đang ăn sủi cảo, vừa ăn vừa cười.
Hắn nhìn ra rồi, Mục Ôn Nhiên nghẹn người hoàn toàn do vô ý, là một câu hỏi chân thành, khiến người ta không có cách nào trả lời.
Cuối cùng Mục Ôn Nhiên vẫn ngồi lại phòng khách.
Nói chuyện không bao lâu, chuông cửa vang lên, Mục Ôn Thừa ngửa đầu nhìn ra huyền quan: “Đến chúc tết nhỉ?”
Mục Ôn Nhiên lắc đầu: “Bình thường sẽ về quê chúc.”
Y ra mở cửa, liền thấy Lộ Già mặc áo bông trắng quàng khăn đen: “Em là bánh trôi à?”
“Cái gì cơ?” Lộ Già giấu nửa khuôn mặt trong lớp khăn quàng, hôm nay thật sự rất lạnh, rõ ràng đã qua mùa xuân rồi, sao mà trời còn lạnh thế cơ chứ!
“Bánh nhân hạt vừng?”
“Không biết.” Lộ Già đẩy Mục Ôn Nhiên một cái, “Lạnh quá, van cầu anh để em vào nhà trước đã.”
Lộ Già vừa vào cửa liền thấy Sở Duyệt với Mục Ôn Thừa, lập tức nhanh nhảu chào: “Chúc dì ăn tết vui vẻ, chúc ca ca…” mũ bị kéo, Lộ Già quay đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi mà nhìn Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên: “Không cần chào nó.”
Mục Ôn Thừa trợn mắt, có ý gì đây, sao lại phân biệt đối xử thế?
Mục Ôn Nhiên vỗ vỗ đầu Lộ Già: “Tuỳ tiện tìm chỗ ngồi đi.”
“Không không, em tới chúc tết, xong liền đi.”
“Thật không?”
Hả? Không phải sao? Lộ Già nghi hoặc nhìn y.
“Thế nhưng em chưa nói với anh ‘Ăn tết vui vẻ’.”
“….”
Mục Ôn Nhiên: “Đùa em thôi, ngồi đi.”
Không, em cảm thấy anh đang rất nghiêm túc.
Lộ Già thấp thỏm ngồi xuống, hoàn toàn quên mất mình chỉ đi chúc tết mà thôi, còn phải về nữa.
Thừa dịp Sở Duyệt đi lấy đĩa trái cây, Mục Ôn Thừa lại chăm chú xem tivi, cậu lén lút chọt Mục Ôn Nhiên: “Nè, phản ứng phản ứng đi mà.” Cậu rút từng bao từng bao hồng hồng trong túi ra, “Cho anh nè.”
“Cái gì?”
“Tiền lì xì.”
Lúc này tới lượt Mục Ôn Nhiên không biết nói gì.
Lộ Già ghé vào tai Mục Ôn Nhiên, thầm thì: “Không cần chúc tết nha? Cái này không ai có cả, em chỉ cho mỗi anh.”.