Triền Miên Không Ngớt

Chương 4

Văn phòng lớn bên ngoài đã khiến Đồng Vũ Lăng đại thán xa hoa, không ngờ văn phòng làm việc của Long Triệt bên trong mới chân chính là khí phái huy hoàng. Toàn bộ cảnh trí cùng đồ dùng quả thật đẹp, trông như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao. Quả thật khiến nàng phải chú ý mà nhìn một chút.

Phòng làm việc chia làm ba khu vực: khu vực tiếp khách, khu vực làm việc, khu vực nghỉ ngơi!

Khu vực tiếp khách cùng với khu vực làm việc cũng không tách ra mà thông với nhau. Ở giữa phòng tiếp khách là một bộ sô pha thật lớn cùng với một bàn trà thủy tinh tươi mát.Ngoài ra còn có hai cây trúc tươi tốt tượng trưng cho vinh hoa phú quý.

Trung tâm khu làm việc là một bàn làm việc vô cùng hoa mỹ. Bởi được tạo hình thuyền buồm bằng gỗ lim mới mẻ đọc đáo và chiếc ghế bành to sụ nên trông có nét hoài cổ mà độc. Thân thể cao to của Long Triệt ngồi trên chiếc ghế bành.Phía sau là cả một "công trình" cảnh sắc nổi lên : bên trái là một chú chim ưng to lớn đang giương cánh được chạm khắc bằng gỗ, bên phải là một bồn cây cảnh xanh mát, ở giữa là 3 tấm kính trong suốt mở ra một đường chân trời vô tận. Còn khu nghỉ ngơi, bị chặn bởi một cánh cửa gỗ lim tinh xảo, vô cùng thần bí, nhìn không ra bên trong bố trí như thế nào.

“Xem xong chưa? Chẳng lẽ cô là tới để xem cách trang hoàng bố trí phòng làm việc của tôi?” -Câu hỏi hàm xúc ý tứ mười phần trêu tức khiến Đồng Vũ Lăng hoàn hồn.

Thần sắc hiện lên một tia xấu hổ, Đồng Vũ Lăng lúc này mới bắt đầu lo lắng nghĩ thầm:

" Hắn có thể hay không tiếp theo lấy sự kiện lúc sáng ra để gây khó dễ mình."

May thay, ông trời thật có mắt nhìn. Long Triệt bỏ qua chuyện đó không hề truy cứu mà lại nói sang chuyện khác!

“ Biết ngày hôm nay là ngày gì không?”- Tiếng nói trầm thấp lộ ra chút cô đơn.

Long Triệt cầm khung ảnh trên bàn, nhìn người trong ảnh, thấp giọng nói:

“Ngày hôm nay là ngày kỉ niệm 6 năm tôi cùng cô ấy yêu nhau. Đáng lẽ ra hôm nay cô ấy phải trở thành vị hôn thê của tôi. Thế nhưng, cô ấy lại ra đi không từ giã. Cô ấy nói rằng cô ấy đi để thực hiện lý tưởng của bản thân.”

Đồng Vũ Lăng nghe, nhìn, khiếp sợ tới cực độ, hắn … vì sao hắn lại nói những thứ này?!!!

“Vốn là tôi có khả năng chặn cô ấy lại. Nhưng giữa đường lại có chuyện ngoài ý muốn. Khi tôi hỏa tốc chạy tới sân bay thì chuyến bay đã cất cánh. Thực ra, trước khi lên máy bay, cô ấy có gọi điện cho tôi nhưng điện thoại tôi lại hết pin. Tại thời khắc then chốt, điện thoại của tôi hết pin!” -Long Triệt nắm chặt khung ảnh, trên tay gân xanh nổi lên rõ ràng.

Đồng Vũ Lăng căn bản không hiểu hắn nói cái gì, nhưng để khiến cho hắn thoái mái, tăng thêm khả năng cầu tình, cô cất lời an ủi:

“Long tiên sinh cùng với nữ bằng hữu yêu nhau nhiều năm như vậy, tình cảm nhất định rất tốt. Đợi khi cô ấy thực hiện được lý tưởng sẽ lập tức trở về tìm ngài! Ngài không cần thương tâm khổ sở …”

“Ai nói tôi thương tâm? Ai nói tôi khổ sở!”- Long Triệt gào lên một tiếng. Sau đó, hắn tiếp tục trầm tư nhìn chằm chằm người trong ảnh.

Đồng Vũ Lăng trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn rốt cuộc muốn làm sao! người như hắn mà cũng bị nữ nhân vứt bỏ sao?! Còn có, làm cái gì bây giờ?! Lẽ nào cứ như vậy cùng hắn nói chuyện! Nghe hắn thổ lộ ?! Suy nghĩ một lúc, Đồng Vũ Lăng ngẩng đầu, bất an bày ra khuôn mặt tươi cười:

“Long tiên sinh, không bằng … trước tiên chúng ta nói về chuyện ba tôi tham ô công khoản được không?”

“Nói cho tôi biết, đối với phụ nữ các cô, thực hiện lý tưởng và làm vợ, cái nào trọng yếu hơn?” -Long Triệt tựa hồ không nghe thấy lời của nàng, vẫn đang mắc rối tại vấn đề của mình. Bất quá,tiếng nói không còn băng lãnh như vừa rồi.

Đồng Vũ Lăng cẩn thận mười phần, không dám đơn giản đáp lại.

“Này, Tôi hỏi sao cô không nói!”- Long Triệt lộ ra một tia không nhịn được.

“Ách, lý tưởng sao … không, hẳn là ái tình … lý tưởng …”

Đồng Vũ Lăng lắp bắp, không biết nói thế nào cho phải. Người chưa bao giờ nói đến luyến ái như cô, tự nhiên không thể biết được tầm quan trọng của vợ. Nhưng cô lại lo lắng nói thật sẽ kích thích nam nhân trước mắt này.

Xuất kỳ bất ý, Long Triệt bỗng nhiên chuyển đề tài:

“Cô là bạn của Long Hạo? Cô và nó quen nhau từ bao giờ vậy?”

“Rất … Từ rất lâu rồi, đại khái khoảng hơn mười năm trước!”

Đồng Vũ Lăng biết rõ bản thân nói dối. Bởi vậy, chỉ dám nói là 10 năm trước để cho việc này càng mơ hồ càng có lợi cho nàng:

“Có thể hắn không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ kỹ hắn. Có một lần tại công viên chơi, hắn bị mấy tiểu hài tử vây công, là tôi … Tôi giúp hắn giải vây.”

“Cô giúp hắn?”

Long Triệt khinh miệt nhìn ngắm thân hình mảnh mai tinh tế của cô. Tóc dài nhu thuận, da thịt trắng nõn hơi chút đỏ ửng, mắt to trong sáng, lông mày lá liễu, hàng lông mi dài hơi rung động, chiếc mũi khéo léo, đôi môi như cánh hoa hồng mềm mại ướt át … Lớn lên cũng khá xinh đẹp!

Khi Long Triệt quan sát Đồng Vũ Lăng, nàng cũng không tự chủ được nhìn kỹ hắn. Tóc ngắn đen rậm rạp, mày kiếm anh tuấn ở phía trên một đôi mắt hoa đào mị hoặc nhân tâm, tràn ngập đa tình cũng mê hoặc. Tựa hồ có thể làm cho ai nhìn vào cũng sẽ bị mê luyến. Chiếc mũi cao thẳng, bạc thần khêu gợi khẽ mân. Toàn bộ ngũ quan khiến người sửng sốt, tuấn mỹ tuyệt luân, đẹp như điêu khắc. Bề ngoài thoạt nhìn có điểm phóng đãng không kiềm chế được, nhưng tròng mắt lơ đãng phát ra tinh quang khiến cho người khác không dám nhìn vào.

“Cô có thể đi!”- Long Triệt không hề báo động trước, âm tình bất định, làm cho người khác bất ngờ.

Đồng Vũ Lăng đầy mặt ngạc nhiên:

“Vậy … Vậy chuyện của ba tôi …”

“Cô nghĩ làm như thế nào thì làm như vậy, tôi sẽ bảo trợ lý Cao sắp xếp.” -Ánh mắt nhìn nàng đột nhiên triển lộ một chút sục sôi cùng hân hoan, Long Triệt rất nhanh liền khống chế nói:

“Nhớ kỹ, cô nợ tôi một cái nhân tình!”

“Nợ anh một cái nhân tình? ?”

“Hai cái đổi lấy phụ thân cô thoát khỏi bị ngục tù, cô không phải nên vui vẻ sao?”- Long Triệt hừ lạnh.

Hai cái? Hắn vừa không phải nói một cái sao? Thế nào đột nhiên sau một lúc lại biến thành hai cái?

Tựa hồ cảm thấy được nghi hoặc của nàng, Long Triệt ngoại lệ giải thích nói:

“Một cái là hoàn lại giúp Long Hạo khi còn bé nợ cô, một cái là cô hiện tại nợ tôi!”

Đồng Vũ Lăng bừng tỉnh đại ngộ, không tự chủ được nói:

“Kỳ thực Long tiên sinh là người có uy vọng như thế, cái gì cũng có, căn bản sẽ không có việc cầu người. Tôi nợ nhân tình của anh nhất định không trả được, không bằng … ”

Từ xưa đến nay, chuyện tối bất hạnh chính là nợ kẻ có tiền nhân tình. Đặc biệt là loại có quyền thế cổ quái quỷ dị. Căn bản khiến cho người khác nhìn không ra như Long Triệt!

“Không muốn sao? Vậy thì cho qua!”- Long Triệt mày kiếm túc khởi.

“Không, không … Tôi nợ, tôi nợ!” -Đồng Vũ Lăng vội vã đồng ý.

Long Triệt lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, cầm lấy điện thoại gọi cho Cao Chí Kiệt:

“Cao trợ lý, tiến đến tiễn khách!”

Không được mười giây đồng hồ, bóng dáng cao to của Cao Chí Kiệt đã tiến đến.

“Chuyện phụ thân của cô ta, tùy theo yêu cầu của cô ta mà xử lý đi.” -Long Triệt nói xong, lập tức cúi đầu, lực chú ý lần thứ hai trở lại ảnh chụp trước mắt.

Cao Chí Kiệt mở to mắt kinh ngạc, sửng sốt mất một lúc mới dẫn Đồng Vũ Lăng theo hắn đi ra.
Bình Luận (0)
Comment