Triền Miên Không Ngớt

Chương 47

Edit: kimio

Những ngày tiếp theo, Đồng Vũ Lăng lại bắt đầu tràn ngập khát khao cùng chờ đợi. Nàng vẫn là bị vắng vẻ như trước, nhưng nàng không hề tự thương tự cảm, nàng bắt đầu hiểu được làm sao để phân chia hết thời gian của một ngày. Nàng từng được mẹ dạy đan áo len, trong lúc này vừa tầm lại phát huy công dụng.

Bé yêu dự tính sinh ở đầu tháng 11, nàng liền thừa dịp mấy tháng này, bắt đầu làm các bộ trang phục cho bé yêu, có mũ, có bao tay, áo, quần, tất …, mỗi lần nhìn từng chiếc, từng chiếc quần áo nho nhỏ đang yêu, nàng liền cảm thấy vô hạn vui mừng cùng thỏa mãn.

Tất cả sợi len, nàng đều nhờ Đồng mẫu mua, bởi vì nàng chuyển vào Long gia, Đồng mẫu không tới thăm nàng nữa, nhưng mỗi đêm đều nói chuyện điện thoại. Vì vậy mỗi lần mua sợi len giúp nàng, đều là nhờ Miêu Dĩnh chuyển giao cho. Cho nên, nàng cũng làm tặng Miêu Dĩnh vài thứ.

Mặt khác, Đồng Vũ Lăng còn trộm thay người nào đó dệt áo đan len, thì phải là —— Long Triệt. Từ trong miệng Miêu Dĩnh biết được, một tháng nữa chính là sinh nhật của Long Triệt, vì thế nàng đan một chiếc áo len màu vàng nhạt kiểu dáng hưu nhàn, chuẩn bị đưa hắn làm quà sinh nhật.

Mỗi ngày như vậy trôi qua, rốt cuộc cũng đến ngày sinh nhật Long Triệt. Long gia cũng không mở tiệc chiêu đãi phô trương, chỉ là người một nhà vui vẻ quây quần quanh một bữa cơm phong phú.

Sau bữa tối, Đồng Vũ Lăng trở về phòng, bên người đã sớm đặt chiếc áo len nàng chuẩn bị, chờ đợi Long Triệt tiến vào. Nhưng nàng chờ trái chờ phải, ước chừng đợi hơn một giờ cũng không thấy bóng dáng hắn. Nguyên lai, nửa giờ trước Long Triệt đã đi ra ngoài.

Nhìn chiếc áo len xinh đẹp do chính mình đan, mỗi một kim, một đường đều ngưng tụ tình yêu của mình đối với hắn, trong lòng Đồng Vũ Lăng chua xót không nói nên lời. Nàng còn tưởng rằng, tối nay là sinh nhật của hắn, hắn sẽ ở nhà với nàng, lại không tưởng tượng được …

Dù cho hắn không nói rõ, nhưng nàng nhìn ra được, mỗi đêm hắn đi ra ngoài là bởi vì hắn không muốn đối mặt với nàng. Chẳng lẽ bản thân thật sự để cho hắn chán ghét như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì, khiến một người thay đổi nhanh như thế? Trước kia, hắn coi như đối với nàng không có tình yêu, nhưng lại nổi lên hứng thú với thân thể của nàng. Còn bây giờ thì sao? Hắn không cần phát tiết dục vọng sao?

Lại tiếp tục ngẩn người nửa giờ sau, Đồng Vũ Lăng thật cẩn thận đứng dậy, đem áo len cất lại vào trong tủ, trở lại trên giường, lăn qua lộn lại thật lâu, mới miễn cưỡng ngủ. Nhưng rất nhanh lại bị một trận tạp âm đánh thức, là Long Triệt, hắn đã trở lại! ! Hắn lại một lần uống rượu! !

Cơn buồn ngủ của Đồng Vũ Lăng biến mất, cõi lòng đầy phức tạp nhìn hắn nằm thẳng tắp trên giường, nhìn thấy thần sắc thống khổ trên mặt hắn, nàng cảm thấy đau lòng đến không thể chịu nổi. Nàng vươn tay, muốn vuốt vẻ khuôn mặt của hắn, lại bị cái tên phát ra từ trong mộng của hắn làm cho giật mình —— ngũ tạng tê liệt.

“Carmen, chúng ta là môn đăng hộ đối nhất, tương xứng nhất, chỉ có em mới đáng giá với tình yêu của anh, anh chỉ yêu em … ”

Carmen! Hẳn là chỉ Gia Văn đi! Nghe hắn ngay cả nằm mơ cũng nhớ đến Trình Gia Văn, Đồng Vũ Lăng giống như đang ở trong ngày đông giá rét bị người rót vào đầu một chậu nước, từ đầu đến chân, từng trận khí lạnh đâm vào da thịt của nàng, xâm nhập cốt tủy của nàng, khiến cho nàng cả người phát run, đau muốn chết.

Nàng máy móc xuống giường, cầm lấy giấy bút, rưng rưng viết xuống mấy hàng chữ, sau đó đi ra cửa phòng, đi đến phòng bé cưng ở cách vách.

Bởi vậy nàng cũng không có nghe đến, lời nói lúc sau của Long Triệt: “Đồng Vũ Lăng, cô là đồ đần độn, vì cái gì mà cô luôn đần như vậy, còn có, đừng có mãi quấn quít lấy tôi, đừng có mãi xuất hiện trước mặt tôi! Ai nói tôi thích cô! Không, tôi một chút cũng không thương cô, tôi mới không phải thích cô … uống rượu, uống rượu sẽ quên hết mọi thứ, uống rượu liền không bao giờ … đi nhớ tới cái đồ ngu ngốc kia …”

Đêm qua đi, bình minh ló rạng. Long Triệt bởi vì vấn đề sinh lý mà dần dần tỉnh lại, say rượu khiến cho hắn đau đầu cực kì, cơ hồ mắt thấy đom đóm. Vừa đúng lúc này, người hầu bưng một chén canh giải rượu tiến vào, hầu hạ hắn uống xong mới rời đi.

Từ theo dược tính phát ra, Long Triệt dần bớt đau đầu hơn, theo bản năng hắn nhìn sang bên cạnh người, bất ngờ là không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Nữ nhân này, bình thường luôn ngủ thẳng một mạch thật muộn mới rời giường, hôm nay sao sớm như vậy đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

Trong lòng mang nghi hoặc, Long Triệt đứng dậy xuống giường, thấy trên tủ đầu giường có tờ giấy: Triệt, vì để cho bé cưng sớm một chút thích ứng phòng ngủ của con, từ hôm nay trở đi tôi sẽ ngủ ở phòng của bé. Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, sau này anh nhớ đắp kín chăn, còn có … đừng có uống nhiều rượu như vậy —— Vũ Lăng lưu!

Mày kiếm không tự giác nhăn lại, Long Triệt cầm lấy tờ giấy, bước nhanh đi ra phòng ngủ, rất nhanh đi vào phòng bé cưng ở bên cạnh. Nhìn thấy trên giường lớn màu lam phấn, quả nhiên nàng đang nằm ở đó! Nhưng là, nàng ngủ tựa hồ không phải thực an ổn, dung nhan tái nhợt mơ hồ lưu lại một chút nước mắt.

“Thật sự là quỷ thích khóc nhè!” Long Triệt nói nhỏ một câu, tiếp tục nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, mới lặng yên rời đi phòng bé con …

Từ sau khi Đồng Vũ Lăng chuyển qua phòng bé cưng ngủ qua đêm, quả nhiên buổi tối Long Triệt không hề đi ra ngoài, khôi phục lại thói quen tốt đúng giờ trên giường, đúng giờ rời giường.

Điều này càng làm cho Đồng Vũ Lăng khẳng định suy đoán trong lòng mình, hắn quả nhiên không muốn đối mặt với nàng, hơn nữa chán ghét nàng! Bởi vậy, Đồng Vũ Lăng lại bắt đầu rơi vào những ngày tháng ảm đạm như trong địa ngục, không thấy ánh sáng mặt trời.

Quan hệ vi diệu độc đáo cùng tiểu Hạo tử, Đồng Vũ Lăng vẫn như cũ phi thường quý trọng cùng bảo trì, nhưng cho tới bây giờ nàng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Nàng cảm thấy ở trước mặt Long Triệt đã đủ thấp kém rồi, không cần phải khiến cho thêm một người nam nhân nữa biết mình hèn mọn, đặc biệt là Tiểu Hạo tử!

Trong lòng có rất nhiều khổ, rất nhiều đau, không biết nói cùng ai. Nàng có nghĩ qua tìm người thiện lương không màng danh lợi là Dung Diễm Hồng, nhưng bởi vì Dung Diễm Hồng trời sinh thích yên tĩnh, vả lại ở trong thân phận bị Khâu Tuyết Liên coi là đối địch, khiến cho Vũ Lăng không dám tiếp xúc nói chuyện nhiều hơn. Cứ việc Khâu Tuyết Liên đối với nàng thật không tốt, Vũ Lăng vẫn là coi trọng cùng tôn trọng bà, chỉ vì đó là mẹ của Long Triệt.

Cho nên, không biết từ lúc nào bắt đầu, Đồng Vũ Lăng có thói quen viết blog. Blog có cài đặt mật mã đăng nhập và mật mã viếng thăm, những thứ bên trong chỉ có chính nàng mới có thể thấy, ở trong này, nàng có thể không có chỗ nào băn khoăn, đem những suy nghĩ của mình đều ghi chép lại.

Quay lại đọc những dòng mình đã từng viết, nàng mới phát hiện, tình yêu của mình đối với Long Triệt, là vô tư như vậy, không thể tự kiềm chế như vậy, ngu si như vậy.

Blog của nàng tên là “Thiêu thân lao đầu vào lửa —— yêu hắn, chính mình trở nên cực kì thấp hèn.”

Tình yêu của nàng với Long Triệt, giống như tác giả nổi tiếng Trương Ái Linh từng nói: Nhìn thấy hắn, nàng trở nên cực kì thấp hèn, thấp đến mức chui vào bụi rậm, nhưng trong lòng nàng là vui vẻ, từ trong bụi rậm nở hoa.

Bởi vì gặp Long Triệt, bởi vì yêu Long Triệt, chính mình trở nên thực hèn mọn, trở nên không có tư tưởng, có thể nói không hề tôn nghiêm, không hề là chính mình. Biết rõ yêu hắn là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng nàng chính là nhịn không được lao vào, chỉ vì trong nội tâm nàng vẫn còn hy vọng có một may mắn: nói không chừng trên đời này không phải toàn bộ thiêu thân lao đầu vào lửa đều sẽ chết, nói không chừng, mình chính là con thiêu thân may mắn thoát khỏi kia!

Nhưng mà, may mắn thủy chung là may mắn, nàng – con “Thiêu thân” cuồng dại này, cuối cùng có hay không tuân theo quy luật, bị “đốt” đến thương tích đầy mình? Hay là sẽ tránh được một kiếp? Không ai biết, không người nào biết được? Không người nào có thể đoán được, kể cả chính nàng!

Thu đi đông đến, cuối cùng Đồng Vũ Lăng cũng trải qua 10 tháng buồn chán. Trải qua hơn hai mươi giờ đau đớn, nàng rốt cục bình an sinh hạ một tiểu tử béo 7 cân 3(chắc theo cân của việt mình là 3,2kg ý nhỉ). Ở trong bệnh viện một tuần lễ, nàng lại bị đón trở về Long gia, đương nhiên là cùng với bé cưng ở cùng nhau tại phòng cho bé.

Long Khiếu Thiên lần đầu ôm cháu, dị thường cao hứng cùng vui sướng, đối với đứa cháu nhỏ đáng yêu tuấn tú tìm mọi cách cưng chiều, vừa ra đời đã đưa cho hắn 200 vạn là quà gặp mặt.

Mặc dù Khâu Tuyết Liên không thích Đồng Vũ Lăng, nhưng bé con thủy chung là cốt nhục của Long Triệt, đặc biệt thấy bé con cực kì giống Long Triệt lúc nhỏ, bà càng là đối với bé con yêu thích không buông tay.

Dung Diễm Hồng tự đáy lòng cũng thay mọi người cảm thấy cao hứng, tự đáy lòng chúc phúc Đồng Vũ Lăng, còn cổ vũ nàng tiếp tục kiên trì tới cùng.

Vui vẻ nhất, hưng phấn nhất chính là bà ngoại Long Triệt – Miêu Dĩnh. Đứa chắt nhỏ này, là bà ngày chờ, đêm đợi cuối cùng chờ đến tiểu bảo bối, bà lại chuyển vào ở Long gia, hơn mười ngày mới bỏ được trở về.

Dưới sự trợ giúp của Miêu Dĩnh, Đồng mẫu có đến thăm Vũ Lăng vài lần, mỗi lần chứng kiến con gái bị vắng vẻ, tiều tụy, bà đau lòng không thôi, may mắn được đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy khiến bi thương trong lòng bà được giảm bớt không ít.

Long Triệt đâu? Thân là cha của bé cưng, hắn không ngờ lại là người bình tĩnh nhất trong phòng! Sắc mặt hắn luôn thâm trầm, một bộ dáng đầy bụng suy nghĩ, nhưng cụ thể trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ sợ chỉ có chính hắn mới biết.

Một tháng qua rất nhanh đi, bởi vì Long Triệt chưa kết hôn, nên lễ đầy thàng của bé cưng không có mở tiệc rượu lớn, Long Khiếu Thiên chỉ mời một đám nhân sĩ nghiệp giới có quan hệ phi thường thân thiết, hơn nữa vì dẫn dắt lực chú ý của mọi người dời đi, hắn đem lễ đầy tháng của bé con cùng tiệc mừng Long Hạo trở về làm cùng một ngày để chúc mừng!

Hôm nay, là ngày con trai thứ hai của Long Khiếu Thiên – Long Hạo chính thức học thành trở về; cũng là ngày mà đứa cháu thứ nhất của Long gia —— Long Kỳ Lân đầy tháng, có thể nói là ngày vui của Long gia.

Xế chiều hôm đó, Đồng Vũ Lăng nghe Khâu Tuyết Liên phân phó, ở hoa viên hái hoa. Nàng bận bịu quá, chợt thấy sau lưng có một tầm mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, vì thế quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi nhã nhặn tuấn tú, giống như ánh mặt trời sáng lạn dịu dàng đứng dưới gốc cây hòe, ánh mắt nóng bỏng vừa rồi là đến từ hắn.

Nhìn qua khí chất và phục sức, nhất định không phải phú thì cũng là quý, Đồng Vũ Lăng nghĩ thầm hẳn là khách quý Long gia mời đến. Không muốn rước lấy chế giễu hoặc cười nhạo không cần thiết, Vũ Lăng liền không nhìn thêm nhiều, lực chú ý trở lại biển hoa trước mắt.

“Xin chào!” Nam tử đã lại gần trước.

“Xin … xin chào!” Đồng Vũ Lăng ngạc nhiên, căn cứ vào lễ phép đáp lại một câu.

“Xin hỏi cô là ai?” Thanh âm của nam tử thật ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt bất kỳ câu hỏi nào của hắn.

Nhưng, Đồng Vũ Lăng vẫn là lựa chọn trầm mặc, bởi vì nàng thật sự không biết giới thiệu chính mình như thế nào. Chẳng lẽ nói cho hắn biết, mình là mẹ của một tiểu chủ nhân khác của yến tiệc hôm nay —— Long Kỳ Lân? Hay hoặc là nói, mình là người đàn bà của Long Triệt?

“Tôi gọi là Long Hạo. Còn cô thì sao?” Nam tử tiếp tục nói.

Long Hạo? Hắn chính là Long Hạo? Con trai của Dung Diễm Hồng, em trai cùng cha khác mẹ của Long Triệt? Hắn đã về đến nhà rồi?

“Vũ Lăng tiểu thư, cô như thế nào còn ở nơi này, bà cả giống như phát cáu, nói lâu như vậy còn không có cắm xong hoa, khách nhân không sai biệt lắm chuẩn bị tới rồi đây!” Vừa đúng lúc này, người hầu A Thúy vội vàng đi tới, còn cung kính chào Long Hạo một tiếng: “Nhị thiếu gia!”

Đồng Vũ Lăng tháo xuống mấy bó hoa cuối cùng, nối gót chân Tiểu Thúy rời đi, thời điểm đi qua bên người Long Hạo, nàng không tự chủ được ngừng lại, hướng hắn gật gật đầu.

Long Hạo nhìn không dời mắt bóng hình xinh đẹp đang đi xa dần, sóng lòng phập phồng. Vũ Lăng tiểu thư! Nguyên lai nàng chính là Đồng Vũ Lăng – người mà mẹ đã từng đề cập qua trong điện thoại, là người phụ nữ vì tiền mà tiếp cận anh trai. Bất quá, nhìn trái nhìn phải, hắn cũng không cách nào đem nàng cùng với tham mộ hư vinh liên hệ cùng một chỗ!
Bình Luận (0)
Comment