Biên tập:
NeyMột ngày nọ, Khâu Nhất Tâm đọc được “di thư”[0] ông Lỗ Tấn viết, cảm xúc dâng trào, muốn rủ Triệu Long cùng bắt chước.
Di thư của Khâu Nhất Tâm:Triệu Long anh không được xé di thư của em.Sau khi em chết, tài sản đồ đạc đáng tiền sẽ hiến cho cô nhi viện, nhận được giấy chứng nhận thì đốt cho em. Nếu là cúp, dù vàng, bạc hay thủy tinh thì đều bán, coi là tài sản đồ đạc, cũng quyên tặng nốt, nếu là đồng hoặc thiếc thì đưa đi nấu chảy. Sách để hết cho Kim Tiên Nhi chọn trước, còn quyển nào cậu ấy không cần thì quyên góp cho thư viện thành phố.Mọi thứ trên di hài của em hiến tặng được thì hiến tặng, hiến cho người cần nó, dù sao em giữ cũng chẳng để làm gì.Không hiến tặng được thì hỏa táng, rải xuống sông cho cá ăn, hoặc là dùng làm phân bón hoa cũng được, nghe bảo rất nhiều dinh dưỡng. Nếu được thì đưa em đi một vòng thế giới, đến mỗi nơi rải một chút thì tốt quá. Nhưng trước đó phải nắm rõ xem có ô nhiễm môi trường hay không, đừng có phá hoại quy tắc của thắng cảnh. Nếu mà không được nữa, thì quẳng vào thùng rác cũng được, tuyệt đối đừng cho em vào mấy khu như nghĩa trang, em không thích nơi nhiều người chật chội như vậy.Đừng nên làm lễ truy điệu, không có gì hay ho để truy điệu hết. Người đáng truy điệu thì ở trong sách sử cả rồi. Với em cũng biết “người chết là hết”, cũng chẳng có mấy ai thật lòng tưởng nhớ cả, phần lớn đều chỉ mượn cơ hội móc nối quan hệ, hoặc thậm chí cả tác dụng móc nối quan hệ cũng không có thì họ sẽ càng chê em gây thêm phiền phức, chê em chết rồi hãy còn để người khác phải khinh. Lại càng không được nhận tiền phúng điếu, em ngứa mắt cái thói đám cưới đám tang đầy mùi tiền lâu nay rồi. Nhất định phải tặng em, thì hãy tặng một bông hoa tươi (không phải là giỏ hoa và vòng hoa, xấu dã man).Triệu Long anh không được xé di thư của em. Em biết anh đang mắng em, mắng gì tự động phản lại anh hết.Trong bất kỳ tình huống nào cũng không được mở nhạc đám cho em, hãy mở cho em bản nhạc dương cầm lãng mạn hoặc là nhạc vĩ cầm cũng được.Ngày lễ ngày tết thì đừng vái em, vái một cái lại cầu, quá vụ lợi, em chẳng muốn để ý đến mấy người đâu. Nếu nhất định phải cúng lễ, thì đừng là trái cây, em không thích ăn trái cây, cho em kem và sữa chua.Nhờ ngài Kim và ngài Hách Đạt thay tôi trông nom Triệu công tử nhiều chút. Theo tính cách của Triệu công tử, chỉ sợ anh ấy khó mà có bạn, phải cô độc suốt quãng đời còn lại, lại còn không có tiền tiết kiệm, tôi sợ anh ấy già rồi sẽ khổ.Triệu Long anh tiêu tiền phải biết tiết kiệm chút, thời buổi thì loạn lạc.Cảm nghĩ sau khi đọc:
Triệu công tử: Cút! Mẹ sư em, phiền phức kinh lên được, chỉ em lắm sẹo, em mà chết là ông ném quách xuống dòng Hoàng Phổ! Cút!
Kim Tiên Nhi: Tôi chịu không quản được Triệu công tử
Hách Đạt: Quá khó, anh Khâu ạ, thật đấy, quá khó, anh đừng nên làm khó tôi hic…
Di thư của Triệu Long:Để Khâu Nhất Tâm thủ tiết vì tôi cả đời đi! Em ấy muốn chết giữa chừng cũng phải cứu lại cho tôi, không thủ tiết được đến tám mươi tuổi thì cấm không cho em ấy chết!Tất cả tiền của tôi cũng cho Khâu Nhất Tâm tất!Phiền phức quá, mẹ, viết cái chó gì mà viết, lười viết, những thứ khác Khâu Nhất Tâm cứ xem mà làm!Cảm nghĩ sau khi đọc:
Khâu Nhất Tâm: Anh vẫn còn tiền à?
Triệu công tử: Mẹ nó, chỉ biết chăm chăm vào tiền của ông, ông biết ngay là ông phát là em sẽ ôm tiền của ông bỏ chạy với tay họ Kim mà! Cứ mơ hão đi! Cứ chờ xem ông có chết hay không! Ông có chết cũng phải kéo tay đó chết cùng!
Kim Tiên Nhi: Ha ha
[0] Chính xác là tùy bút “Chết” của Lỗ Tẫn, viết trong giai đoạn ông bệnh nặng trước lúc ra đi. Tác phẩm này được coi là “di thư” của Lỗ Tấn, biểu đạt cái nhìn thanh thản nhưng sâu sắc của ông về cái chết. Nhấn link tìm hiểu nếu muốn nhá.