Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 1 - Hệ Thống Siêu Cấp Triệu Hoán Tổ Sư

Đêm khuya, không gian một mảnh đen kịt vắng lặng.

Thế nhưng bên trong quần thể các dãy núi nằm chi chít san sát nhau kia lại không được yên bình như thế, trái lại còn chứa đựng tràn đầy các mối nguy hiểm bất ngờ khó mà có thể lường trước được.

Dưới sự che chở của bóng đêm u tĩnh, từng con hung thú lặng lẽ đi lại săn mồi trong bóng tối, thi thoảng lại có tiếng gầm gừ khiến cho cả vùng núi rừng này rung động, cây rừng run rẩy, lá cây rì rào rơi xuống.

“Uồm…uồm…!”.

Lại là một tiếng thú hống vang lên, khiến cho Nguyễn Thế Luân giật mình rụt cả cổ lại.

Cơn kinh hãi qua đi, Nguyễn Thế Luân bực mình nhìn đám lá cây xung quanh rơi xuống nằm trên người của mình, tiếp theo đôi mắt hắn mông lung cố gắng nhìn ngắm hình dạng các dãy núi đứng sừng sững trước mặt ở trong bóng tối, trong lòng hắn không khỏi thầm than vãn, nơi này cùng với thế giới Trái Đất thật sự đúng là khác nhau hoàn toàn.

“Phịch!”

Nguyễn Thế Luân nặng nề đặt mông ngồi xuống ở dưới một gốc cây cổ thụ, lưng thoáng thả lỏng ngả về sau dựa vào thân cây, đôi mắt hắn bỗng đờ ra, không có tiêu cự nhìn lên bầu trời đêm.

Đối diện với gốc cây cổ thụ mà Nguyễn Thế Luân đang ngồi, có một đám chừng vài tên thiếu niên tinh nghịch hoạt bát tuổi chừng mười bốn, mười lăm đang cười nói vui vẻ cùng nhau. Trong lúc đùa giỡn, cả đám thiếu niên không hẹn mà đều dùng ánh mắt coi thường nhìn về phía Nguyễn Thế Luân.

Một tên thiếu niên có thân hình mũm mĩm nhất trong đám thiếu niên kia, biệt danh gọi là Mập Mạp, trần trụi dùng ánh mắt trêu tức, ngữ khí kiêu ngạo hướng về phía Nguyễn Thế Luân hô to:

- Chúng ta lưu lại một tên người ngoài thôn như ngươi ở trong thôn không phải là để ngươi ngồi mát ăn bát vàng đâu! Mau mau đứng dậy đi làm việc đi! Nhanh!

Nghe thấy tên thiếu niên Mập Mạp kiêu ngạo ra lệnh cho mình, Nguyễn Thế Luân từ trong trạng thái vô thức tức thì giật mình phục hồi tinh thần trở lại. Hắn vẫn im lặng không nói gì, phủi mông một cái, chậm rãi đứng đậy bước đi nơi khác.

Nhìn theo bóng lưng Nguyễn Thế Luân từ phía sau, tên thiếu niên Mập Mạp hừ một tiếng, càu nhàu:

- Đồ phế vật vô dụng, lực lượng sức mạnh cơ thể so với một đứa nhỏ trong thôn cũng không bằng, người như ngươi tốt nhất nên đem ném vào bên trong ngọn núi để hung thú ăn thịt cho rồi, nuôi chỉ tốn cơm mà thôi!

Dù đã đi được một đoạn nhưng Nguyễn Thế Luân vẫn nghe thấy nội dung câu nói của tên Mập Mạp kia, hắn âm thầm bĩu môi xem thường, nội tâm thầm nghĩ:

“Dù sao đi nữa ta cũng là người từ Trái Đất văn minh xuyên không đến nơi này, làm sao có thể đi so kè về lực lượng sức mạnh của cơ thể cùng với đám người vai u thịt bắp chẳng khác gì mấy con dã thú giống như tụi bây được chứ?”.

Thế giới này có tên gọi Thánh Nguyên Đại thế giới, đây là một thế giới mà người tu chân chính là chúa tể thống trị tất cả mọi thứ.

Phương pháp tu luyện thịnh hành nhất ở thế giới này đó chính là dựa vào pháp lực để tu luyện bản thân.

Người tu chân là nhóm người có thân phận được hoan nghênh, tôn sùng nhất ở thế giới này, đồng thời bọn họ cũng là giai cấp có nhân số ít nhất, bởi vì để hội tụ đủ điều kiện để bước vào thế giới tu chân rất khó khăn, bên cạnh sự chuyên cần còn phải có thiên phú cùng ngộ tính cực cao nữa mới có thể có cơ hội được lựa chọn.

Đẳng cấp của người tu chân cũng được chia ra làm nhiều cảnh giới, bao gồm: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phản Hư, Đại Thành, Hợp Đạo.

Trước mắt thôn làng mà Nguyễn Thế Luân đang tạm thời cư ngụ có tên gọi là Lang thôn, bất quá đây chỉ là một cái thôn nhỏ nằm tại bên trong các dãy núi heo hút này mà thôi, lẽ dĩ nhiên thôn làng này không có được bất kỳ người tu chân nào cư ngụ ở đây.

Thế nhưng, do hoàn cảnh sinh sống ác liệt, mỗi một người thôn dân Lang thôn đều ra sức khổ luyện võ kỹ, rèn luyện khí lực ngay từ thưở nhỏ, ngay cả phụ nữ và nhi đồng cũng không ngoại lệ.

Chỉ có như vậy, mới có thể thành công sống sót và tồn tại ở nơi rừng núi đầy rẫy hung thú hoành hành này, thậm chí tại một số thời điểm hy hữu, ở nơi đây thỉnh thoảng còn có hậu duệ của mãnh thú Thái cổ xuất hiện.

Chẳng hạn như ngay ngày hôm nay, mặc dù đêm đã về khuya, thế nhưng đám thanh niên trai tráng trong thôn cũng vẫn phải căng mình đi vào núi để săn bắn hung thú.

Lý do bởi vì rất nhiều hung thú là vật săn của Lang thôn đều chỉ quen thuộc khi thời gian chuyển thành ban đêm mới đi ra khỏi hang ổ để hoạt động và kiếm mồi.

Buổi tối vào núi tuy rằng độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều, nhưng đồng thời khả năng thu hoạch thành quả đạt được cũng có thể sẽ trở nên càng to lớn hơn.

Người trong Lang thôn cứ tuân thủ theo thời gian biểu hành động này hết ngày này qua tháng nọ, nên lâu ngày đối với kiểu sinh hoạt này đều đã thành thói quen.

Những thôn dân Lang thôn còn ở lại trong thôn, không chỉ có người lớn, mà cả bọn con nít cũng không thèm ngủ, bọn chúng cùng nhau tụ tập lại một chỗ so tài chơi đùa, xem như trò tiêu khiển giết thời gian để chờ đợi người thân của nhà mình đi săn bắn trở về.

Đứng ở nơi xa, chính mắt Nguyễn Thế Luân trông thấy một đứa con nít chỉ ước chừng mới năm tuổi, nước mũi còn chảy lòng thòng như cọng bánh canh, thế mà có thể vô tư dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy món đồ chơi hình dạng như cái khóa nặng đến mấy chục cân đùa giỡn.

Nhìn sang hướng khác, Nguyễn Thế Luân lại thấy một đám thiếu niên trạc mười mấy tuổi thi nhau hò hét so tài tỷ thí, xem ai có thể giơ lên mấy cái cự đỉnh nặng đến nghìn cân đặt ở trước cửa thôn.

Ánh mắt Nguyễn Thế Luân chăm chú nhìn đám con nít choai choai này thi triển sức mạnh, nội tâm hắn lại không thể không đắng chát chấp nhận sự thật tàn khốc và âm thầm thở dài chán nản, đó chính là đem bản thân hắn so về khí lực cùng với bọn trẻ con và thiếu niên này, hắn quả thật có vẻ rất vô dụng.

Nhưng những cảm xúc tiêu cực này nói đúng ra cũng không thể làm cho nội tâm Nguyễn Thế Luân cảm thấy ủ rũ buồn rầu quá lâu.

Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn bị thôn dân Lang thôn nói này nói nọ sau lưng mình, nhưng Nguyễn Thế Luân vẫn có thể dựa vào bản lĩnh mồm mép của bản thân để có thể tạm cư ở cái sơn thôn nhỏ này.

Việc chân chính để nội tâm Nguyễn Thế Luân cảm thấy tức giận cùng phiền muộn, nguyên nhân đó chính là trong đầu của hắn có thêm một thứ: “Hệ thống Siêu cấp Triệu hoán tổ sư”.

Vừa mới bắt đầu phát hiện mình có hệ thống phụ trợ, tâm lý Nguyễn Thế Luân còn cực kỳ vui vẻ, thầm nghĩ mình xuyên không qua thế giới này dĩ nhiên cũng có phúc lợi kèm theo.

Thế nhưng khi hệ thống ban hành nhiệm vụ thứ nhất để Nguyễn Thế Luân hoàn thành, ngay lập tức liền để tâm tình hưng phấn của hắn giảm bớt hơn phân nửa.

"Hệ thống nhiệm vụ chính tuyến: Kí chủ khai sơn lập phái, thành lập ở thế giới này đệ nhất Triệu hoán Đại tông môn, trở thành đệ nhất Triệu hoán tổ sư."

"Nhiệm vụ chính tuyến chia thành nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn cần ở trong thời gian hạn định hoàn thành, quá hạn chưa hoàn thành, trực tiếp xoá bỏ kí chủ!”

Nguyễn Thế Luân nhìn nội dung nhiệm vụ chính tuyến cùng yêu cầu và hình thức trừng phạt của hệ thống, đặc biệt là câu cuối cùng "Trực tiếp xoá bỏ kí chủ", làm hắn chỉ có thể lặng im mà không nói được gì, cuối cùng từ trong hàm răng mới rít ra được vài chữ:

- Bà thần thánh vật cái hệ thống này! Đúng là muốn chơi ta mà!

Phẫn nộ nhanh chóng qua đi, Nguyễn Thế Luân biết bây giờ có tức giận cũng vô ích, bất đắc dĩ đành chấp nhận số phận, bình tĩnh xem kỹ nội dung nhiệm vụ, hắn cũng không chuẩn bị mạo hiểm khiêu chiến lại hệ thống, thử xem đối phương cuối cùng có thể xoá bỏ hắn hay không.

Chỉ có đồ ngu não tàn mới làm việc đó, Nguyễn Thế Luân vừa mới xuyên không tới thế giới này, cái mông ngồi còn chưa nóng, hắn cũng không muốn bỗng nhiên lại được chết thêm một lần nữa.

“Nhiệm vụ chính tuyến 1.0: Thu nhận bốn người đệ tử thân truyền.

Nội dung nhiệm vụ:

Dù cho chỉ là một tu sĩ tự do còn gọi là tán tu không môn không phái, muốn truyền thừa thành tựu của chính mình, đều phải tiến hành chiêu thu đồ đệ.

Tài nguyên quan trọng nhất đối với một môn phái, vĩnh viễn chính là nhân tài, là đệ tử cùng truyền nhân có thiên phú xuất chúng.

Danh sư xuất cao đồ, danh sư khó cầu, cao đồ càng khó cầu hơn.

Thời hạn nhiệm vụ: Một năm, quá hạn chưa hoàn thành, trực tiếp xoá bỏ kí chủ”.

- Mình đúng là số con rệp mà! Chưa chi đã chịu cực rồi, không biết sau này còn có phải chịu khổ không nữa! Trời đất ơi à!

Đọc hết toàn bộ nội dung của nhiệm vụ chính tuyến do hệ thống ban hành, Nguyễn Thế Luân cũng chỉ đành thở dài than thở, thầm nghĩ:

“Một newbie như mình vừa mới xuyên không đến nơi này, thân thể yếu ớt non nớt như một gốc cây cải thìa mới nhú so ra còn không bằng một đứa nhỏ, theo kịch bản thì đáng ra mình nên nhanh nhanh tìm một vị Đại nhân vật thân thế lừng lẫy, một thân võ công cao cường để bái làm sư phụ, sau đó cố gắng ôm gốc cây cổ thụ này, an an ổn ổn làm đại gia sống qua ngày mới đúng, đằng này lại bảo mình đi kiếm đệ tử để dạy bảo. Thế này là làm sao vậy trời?”.

Bất chợt, Nguyễn Thế Luân sực nhớ đến, theo như tìm hiểu của hắn thì Thánh Nguyên Đại thế giới này dường như không có chức nghiệp Triệu hoán sư, nếu vậy trong tương lai hắn muốn tu luyện cùng chiêu thu đồ đệ thì phải làm sao bây giờ đây.

Vội vàng đi vào hệ thống để tìm hiểu, Nguyễn Thế Luân mới vỡ lẽ, hóa ra chức nghiệp Triệu hoán sư chưa từng tồn tại trên thế giới này, chính vì sự xuất hiện của hắn cùng hệ thống nên đã khiến cho quy tắc thế giới này thay đổi, kết quả là ngẫu nhiên lại khai sáng một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới.

Tìm hiểu kỹ càng hơn, Nguyễn Thế Luân phát hiện sự phân chia đẳng cấp Triệu hoán sư cũng tương tự như người tu chân bao gồm Triệu hoán học đồ, Triệu hoán sư, Đại triệu hoán sư, Triệu hoán đạo sĩ, Triệu hoán đạo sư, Đại triệu hoán đạo sư, Triệu hoán thần sư.

Tiếp tục tìm kiếm về công pháp tu luyện, Nguyễn Thế Luân lại nghẹn ngào phát hiện ra rằng nội dung này thế mà hoàn toàn trống không.

Hóa ra phương pháp tu luyện Triệu hoán sư vẫn chưa được xây dựng, những nội dung này còn cần chính bản thân hắn từ từ sáng tạo mới có thể từng bước trở thành một chức nghiệp hoàn chỉnh.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thế Luân vội vàng liên hệ với hệ thống:

- Hệ thống đại ca, ngươi tốt xấu cũng phải cho ta bản bí tịch, mới có thể đi chiêu mộ đồ đệ chứ! Có thực mới vực được đạo! Ngươi nhìn ta nè, nghèo rớt mùng tơi, trên không dưới trống, ngươi để ta dạy người ta cái gì? Hít thở hay nói khoác đây chứ?

Cầu được ước thấy, ngay khi Nguyễn Thế Luân vừa nói xong, hệ thống lập tức thông báo cho hắn biết có gói quà người mới đã được chuẩn bị cho hắn đây rồi.

Bình Luận (0)
Comment