Dạo gần đây cả Cố Văn Sanh và Lưu Triêu đều rất bận, ngày nào cũng đi sớm về trễ, chỉ có đến đêm khuya mới được kề cận với nhau, tâm tình đôi ba câu.
Đến khi Cố Văn Sanh thong thả rồi, thì Lưu Triêu trái lại càng lúc càng bận hơn.
Hôm nay Lưu Triêu lại về rất trễ, Cố Văn Sanh ngủ một mình không quen, nên Lưu Triêu vừa lên giường cậu đã tỉnh ngay rồi.
Đang lúc Cố Văn Sanh nửa tỉnh nửa mê kêu một tiếng “A Triêu”, Lưu Triêu trầm thấp đáp lại một tiếng, lần nữa thả nhẹ động tác, còn dỗ dành Cố Văn Sanh mau mau ngủ.
Sau khi Lưu Triêu nằm xuống, Cố Văn Sanh nhích người đến bên cạnh hắn dang tay ôm hắn.
Khi đã mơ mơ màng màng thì Cố Văn Sanh nghe thấy Lưu Triêu bảo ngày mai sẽ về sớm một chút để cả hai cùng ăn cơm tối.
Cố Văn Sanh sắp ngủ đến nơi rồi, Lưu Triêu lại lên tiếng nữa: “Có chờ anh không?”
Cố Văn Sanh mơ hồ có cảm giác hình như là mình đã gật đầu, nhưng thực ra thì cậu không hề nhúc nhích chút nào, mi mắt chỉ hơi giật giật rồi nhanh chóng khép lại, rơi vào mộng đẹp.
Lưu Triêu thấy Cố Văn Sanh đã buồn ngủ quá rồi, cũng không muốn làm phiền cậu nữa, hôn một cái lên mái tóc mềm mại của tiểu thiếu gia, cũng nhắm mắt lại đi ngủ luôn.
Hôm sau lúc Cố Văn Sanh thức dậy, Lưu Triêu đã ra khỏi nhà rồi.
Cố Văn Sanh ngồi trên giường cả buổi, nhiều lần hồi tưởng lại hôm qua Lưu Triêu đã nói gì với cậu, nhưng càng nghĩ càng không nhớ nổi.
Đến giữa trưa gặp Cố Nhượng trong căn tin công ty, Cố Văn Sanh mới nhớ ra được.
Cố Nhượng chạy đến tổng công ty là để trốn Lục Yến Thành, hai người lại vì chút chuyện vặt vãnh mà cãi nhau nữa.
Cố Nhượng cảm thấy lúc này y đang rất cần cậu em họ đáng yêu nhà mình an ủi động viên, nhưng tiếc là cậu em họ của ychỉ một lòng một dạ nghĩ đến Lưu Triêu, hoàn toàn không rảnh quan tâm y.
Cuối cùng là tối qua Lưu Triêu đã nói gì với cậu nhỉ?
Cố Nhượng ghé vào tai cậu líu ra líu ríu: “Lục đại cẩu còn kêu anh đêm nay ở nhà chờ ổng, đùa gì thế…”
Cố Văn Sanh không mấy mặn mòi: “Không phải là Lục khuyển sao?”
Cố Nhượng ngậm miệng, sau đó lại cười giả dối: “Em họ Văn Sanh yêu dấu, em thật sự có đang lắng nghe anh nói gì không?”
Cố Văn Sanh nhìn Cố Nhượng trước mặt đã không gò bó và khách sáo với mình nữa, cũng thẳng thừng theo: “À, nếu không thì anh lặp lại lần nữa…?”
“Anh nói Lục Yến Thành kêu anh tối nay ở…”
Cố Văn Sanh đột nhiên đứng lên, “Em nhớ ra rồi!”
Cố Nhượng ló đầu: “Nhớ ra cái gì?”
—— Lưu Triêu nói tối nay sẽ về nhà sớm.
#
Lúc Lưu Triêu về nhà thì đèn trong phòng khách đã tắt rồi, mới qua sáu giờ, Cố Văn Sanh không thể ngủ sớm vậy được.
Hắn không bật đèn, đổi dép lê xong thì đi vào phòng khách, phòng khách không có ai, khung cửa ngoài ban công đang chiếu cảnh đêm. Cửa phòng ngủ khép hờ, Lưu Triêu vừa mới bước vào cửa, người trong phòng đã chạy ra nhào vào lồng ngực của hắn.
Trong phòng tối đen, Lưu Triêu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Cố Văn Sanh đang mặc một cái áo khoác rất rộng, kiểu dáng hơi quen mắt, nhưng nhất thời Lưu Triêu không nhớ ra là mình đã từng thấy ở đâu rồi.
Tay hắn đỡ bên eo Cố Văn Sanh, bàn tay lần một đường xuống dưới, lần đến cái đùi trơn nhẵn của Cố Văn Sanh, người trong lòng khẽ động.
Cố Văn Sanh chỉ mặc một cái áo khoác, sau lớp áo khoác là lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi, người dưới chỉ mặc một cái quần lót tam giác màu trắng tinh, tay cậu vừa nhấc lên, áo khoác rộng lớn cũng thuận theo nhấc lên, làm lộ gần hết mông.
Ánh mắt Lưu Triêu tối lại, tầm mắt dần dần quen với bóng tối, hắn đã nhận ra cái áo khoác rộng mà Cố Văn Sanh đang mặc rồi, là áo khoác của đồng phục hồi cấp ba của hai người.
“Ở đâu ra thế?” Lưu Triêu đưa tay nhẹ nhàng kéo dây kéo áo khoác.
Cố Văn Sanh trả lời: “Tìm anh họ mượn.”
Lưu Triêu không nói hai lời, kéo dây kéo xuống định lột áo khoác trên người cậu ra vứt qua một bên.
Cố Văn Sanh vội vã ngăn cản: “Là mới! Em nhân lúc năm học mới có học sinh đặt làm đồng phục riêng… nên em nhờ anh họ lén đặt dùm một bộ.”
Đó là chuyện của mấy ngày trước, Cố Văn Sanh vừa được rảnh, bàn tính trong lòng cậu chưa từng dừng bao giờ, cậu xúi Cố Nhượng đến trường cấp ba hồi xưa đặt mua bộ đồng phục —— Cố Nhượng cũng đi làm thật, mà còn đặt luôn hai bộ.
Một bộ còn lại thì Cố Nhượng nói là mang về cho Lục Yến Thành mặc, nhưng đáng tiếc là ngày hôm sau người gọi điện cho Cố Văn Sanh nói hủy hẹn ăn trưa là Lục Yến Thành.
Lúc đó Cố Văn Sanh còn tranh thủ đồng tình cho anh họ nhà mình một hồi.
Mà lúc này đây áo khoác đồng phục trên người Cố Văn Sanh đã bị mở ra, lồng ngực trắng nõn hiện ra ngay trước mắt Lưu Triêu, Lưu Triêu đưa tay vuốt ve, chạm lên xương sườn Cố Văn Sanh, từng cái từng cái…
Cố Văn Sanh kéo cà vạt của hắn ra, nắm cổ tay kéo hắn lên giường.
Tiểu thiếu gia nằm trên giường, áo khoác mở ra, hai điểm nho nhỏ tiếp xúc với không khí dần dần cứng lên, Lưu Triêu cúi người ngậm vào miệng day cắn chòng ghẹo.
Quần lót màu trắng tinh nhô lên một túp lều, Lưu Triêu để tay lên trên xoa nắn qua lại, Cố Văn Sanh uốn éo eo, muốn cởi hết quần áo trên người Lưu Triêu.
Khi Lưu Triêu đã cởi sạch sẽ rồi, nhưng áo khoác và quần lót thì vẫn còn nguyên trên người Cố Văn Sanh.
Tay áo khoác thật dài che kín hai cánh tay Cố Văn Sanh, Cố Văn Sanh kéo tay áo ôm cổ Lưu Triêu.
Trông cậu như một học sinh cấp ba mười bảy mười tám, ngây ngây ngô ngô, với cả… ánh mắt ranh mãnh.
Nghịch ngợm trong mắt Cố Văn Sanh quá rõ ràng, Lưu Triêu luồn tay vào trong quần lót cậu, khẽ xoa xoa bóp bóp tinh hoàn Cố Văn Sanh.
Cố Văn Sanh không nhịn được thở dốc, Lưu Triêu tăng nhanh tốc độ của động tác trên tay mình, ngắm nhìn tiểu thiếu gia đang thở gấp đầy ướt át bên dưới mình, khiến nơi đó của hắn cũng bắt đầu cứng đến phát đau.
Cố Văn Sanh bắn ra trong tay Lưu Triêu, khoái cảm tràn đến khiến đầu óc cậu thoáng trở nên mơ màng, tay từ trên cổ Lưu Triêu trượt xuống, Lưu Triêu đỡ người cậu dậy, kéo áo khoác trên người cậu ra.
Bây giờ trên người Cố Văn Sanh chỉ còn sót lại duy nhất cái quần lót trắng tinh đã bị chất dịch thấm ướt.
Lưu Triêu đỡ dương v*t đã cương cứng của mình cọ cọ lên quần lót cậu, không biết là vô tình hay cố ý, mà hai lần, lần nào hắn cũng chỉa vào tinh hoàn của Cố Văn Sanh.
Cố Văn Sanh nhẹ nhàng rên rỉ thành tiếng, đưa tay muốn lột cái quần lót làm mình không thoải mái đó xuống, lại bị Lưu Triêu ngăn lại.
“Mặc làm.” Lưu Triêu nói xong thì đưa ngón tay đã dính gel bôi trơn lần vào trong quần lót, tìm thấy miệng huyệt mềm mại một cách chuẩn xác.
Cố Văn Sanh khẽ nghiến răng, tay nhấc lên khẽ khoác hờ lên bả vai của Lưu Triêu.
Ngón tay của Lưu Triêu bắt đầu di động trong cơ thể cậu, quần lót làm ảnh hưởng đến độ sâu khi hắn đâm vào rút ra, khiến Cố Văn Sanh thấy hơi không vui, rướn người xuống giật giật hai cánh mông.
Lưu Triêu giương mắt nhìn Cố Văn Sanh, trở bàn tay đang rảnh rỗi đặt lên mông Cố Văn Sanh bóp nắn.
Lưu Triêu rút ngón tay mình ra, lật người Cố Văn Sah nằm sấp quỳ trên giường, quần lót bị kéo đến giữa bắp chân, dương v*t của Lưu Triêu xen vào bên trong hậu huyệt ướt át mềm mại.
Nơi đó của Cố Văn Sanh lần nữa run rẩy cứng lên, Lưu Triêu vừa thúc vào vừa dùng ngón tay miêu tả hình dáng dương v*t đang cương của cậu.
“Sờ em đi…” Cuối cùng Cố Văn Sanh cũng không chịu nổi nữa, mở miệng yêu cầu hắn.
Lưu Triêu dùng sức đâm vào thật sâu, “Lại cứng nữa rồi?”
Đã biết rõ rồi còn hỏi. Cố Văn Sanh không biết làm sao, nên đành phải thành thật trả lời hắn: “Dạ.”
“Dâm hay không dâm?” Lưu Triêu thổi vào bên tai cậu.
Cố Văn Sanh nhạy cảm co rút hậu huyệt lại, “A… không, sâu quá…”
Lưu Triêu tăng nhanh tốc độ, hương vị dâm mỹ trong không khí càng lúc càng nặng hơn, hắn bắn vào trong cơ thể Cố Văn Sanh, sau khi rút dương v*t còn cà cà lên người Cố Văn Sanh. Sau đó Lưu Triêu xuống giường lấy cái áo khoác bị quăng qua một bên đang nằm cô đơn trên đất, mặc vào cho Cố Văn Sanh.
“Thêm một lần nữa.” Hắn nhẹ nhàng day cắn vành tai Cố Văn Sanh.
Ánh đèn ngoài cửa chợt sáng chợt tắt. Vẫn chưa đến giờ ngủ, buổi đêm thật sự còn rất dài.
— END —
Thủ Phát Long Mã /CP @Thị Tửu Cật Trà / Gì cũng không biết, chỉ biết thích anh.
__
Tải bộ này từ hồi tháng 4 mà bận chuyện thi cử với mấy bộ khác nữa nên để mãi đến gần hết tháng 7 mới bắt đầu edit. Trong lúc edit đã trải qua rất nhiều chuyện, từ lúc đi thi đến lúc biết điểm, rồi cả khi biết kết quả chính thức, vui có buồn có, nên lúc gõ những chữ cuối cùng mà thấy dạt dào cảm xúc =))))
Xin chính thức tạm biệt Triêu Triêu, Văn Văn, anh họ và Lục khuyển nha.