Mồ hôi làm mờ mắt, Sở Du lần thứ ba cứng rắn nôn sạch sẽ thang dược được chuyển tới, cổ họng chỉ cảm thấy tanh chát, hắn ho sặc sụa, mấy giọt nước đỏ tươi lấm tấm bắn lên trên gối. Ngự y bên kia thì tay chân lạnh buốt, nếu Sở Du thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ ngay cả chính lão cũng bị hành cho thừa sống thiếu chết.
Sở Du tựa như đã hạ quyết tâm thà rằng hủy mình, cũng sẽ không chịu chết chẳng rõ nguyên cớ trên tay kẻ khác, thuốc cứ rót vào lập tức bị ói sạch, thậm chí còn không cho bất luận kẻ nào đụng tới bụng mình, đôi chân thon dài khép lại, nghiêng người cuộn tròn thành một cục, tiếng nghẹn ngào thống khổ càng ngày càng trở nên kìm nén mà bất lực, làn mi dài nhăn lại giữa đệm chăn, màn lụa đỏ quấn trên cổ tay tái nhợt đến giật mình.
Tần Tranh liên tục lau mồ hôi trên mặt Sở Du, dùng thanh âm khàn khàn cầu xin: “Thanh Từ ngươi hận ta cũng được ghét ta cũng được, nhưng vạn lần không thể giận dỗi như vậy, suy nghĩ cho đứa nhỏ một chút… Thanh Từ, cứ coi như ta van cầu ngươi, ngươi nghe lời ngự y được không? Thanh Từ…”
Mái tóc ướt nhẹp tựa như tấm mạng nhện mềm mượt, quấn chặt khắp người Sở Du, áo trong đơn bạc bị lăn lộn đến lỏng lẻo không thôi, ống tay áo trượt xuống khuỷu, chỉ có mái tóc dài che lấp thân thể, tóc xanh vương trên cổ, len vào giữa răng môi, tiếng thở của Sở Du trằn trọc tựa như một ống bễ đổ nát, mỗi một lần dùng sức là một lần thiêu sạch ánh lửa, rơi xuống nửa tầng tro bụi. Lớp mồ hôi khiến cho mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, Sở Du đè lên chóp bụng, bực bội khụ khụ ho mấy tiếng, không còn hơi sức để nói.
Đứa nhỏ trong bụng tựa như một mầm cây mới mọc, thân thể nhỏ bé yếu ớt đẩy ra lớp đá cứng rắn, kéo căng xương cốt cản đường, phá tan huyết nhục giao thoa, gắng gượng thoát ra khỏi bào thai ràng buộc, chui vào trong dũng đạo nhỏ hẹp, cố gắng quẫy đạp lần cuối.
Sở Du cũng vô lực khép lại hai chân, máu cùng nước ối không ngừng tuôn ra, theo một trận co thắt kịch liệt, hắn mạnh mẽ nâng thân trên, sống lưng gầy gò kéo lên một độ cong đẹp đẽ. Máu tuôn ra càng ngày càng nghiêm trọng, đỉnh đầu nho nhỏ của thai nhi lộ ra, một túm tóc máu mềm mại ướt sũng đỉnh ra thành cái bọc nhỏ.
“Ách ân…” Sở Du kêu lên đau đớn, một tiếng còn chưa kịp thốt ra, liền ngất đi.
“Thanh Từ!” Đáy lòng Tần Tranh tựa như một cây cung suýt nữa thì bị kéo đứt, hai tay run run ôm lấy Sở Du, sợ hắn vừa nhắm mắt lại, thì sẽ chẳng bao giờ còn tỉnh lại nữa.
Ngự y giả ứa ra tầng tầng mồ hôi lạnh, lặng lẽ phủ lên phần bụng đã rõ rệt dấu hiệu muốn sinh, đã đến lúc này lão cũng rõ ràng, chỉ cần thoáng động chút tay chân, mặc cho ông trời chăm sóc đến thế nào, cũng tránh không khỏi kết cục một thi hai mệnh. Có điều nằm ở trên giường không phải người bình thường, đây chính là con trai của Tĩnh Quốc Công gia, bào đệ của Thái tử phi, trọng thần của triều đình, thân tín của bệ hạ…
Thu người tài, mua nhân mạng, những loại chuyện như thế này trong những nhà danh gia vọng tộc thật sự quá phổ biến, trên tay những người này có ai là không nhuốm máu mấy nhân mạng. Ngự y giả trong lòng có chút phức tạp, nhìn Sở Du đang hấp hối, không khỏi cảm khái. Những người này, bên ngoài có vẻ vang hơn nữa thì sao cơ chứ? Quyền thế ngập trời, mỹ mạo khuynh thành, còn chẳng phải cũng chết trên chiếc giường loang lổ đầy máu này đó sao.
Ngân châm dài đâm vào làn da mỏng manh dưới bụng dưới, thai nhi bị đau, đương nhiên không chịu tiếp tục di chuyển xuống dưới, chỉ một lòng muốn tránh ở trong chiếc bụng mềm mại của cha, bản năng tìm kiếm che chở.
Sở Du bị đau tỉnh, đầu ngón tay xoắn chặt lấy đệm giường dưới thân, vốn khí huyết thiếu hụt lại bị đủ kiểu tra tấn, rên rỉ đứt quãng không thành tiếng, tóc máu dần dần nhìn không thấy, co thắt liên tục không chút ngơi nghỉ, dưới thân đau đến mức khiến người ta hận không thể chết. Ước chừng nhịn ba hơi, Sở Du cuối cùng sụp đổ, như điên đưa tay đặt trên bụng, điên cuồng mà gào thét thành tiếng, khổ sở khó mà nói hết.
Lúc này nô bộc trong phòng cực kì hỗn loạn, chậu bạc rơi xuống đất, máu loãng giội xuống ướt đẫm thảm gấm thêu mẫu đơn hoa, tú đôn trạm trổ gỗ hoàng hoa lê bị đá đổ, rèm đỏ rách nửa bị giẫm đạp dưới chân người.
Đột nhiên, một tiếng kêu to chấn trụ cả phòng hỗn loạn, Tần Tranh lấy một đôi mắt hằn tia máu rút kiếm ra khỏi vỏ.
Những kẻ tâm địa có quỷ đều giật mình cả kinh.
“Bản hầu cần Thanh Từ còn sống.” Tần Tranh toàn thân phát run, tay cầm kiếm lại không hề run rẩy, yết hầu khàn khàn tựa như không cách nào chịu đựng sức nặng của một câu nói, có điều mỗi một chữ nặn ra từ kẽ răng lại mang theo mấy phần tàn bạo, mũi kiếm điểm mặt từng người: “Nếu như hắn chết, hôm nay kẻ nào cũng đừng mong bước ra khỏi cửa Hầu phủ.”
Ngân châm giấu dưới ống tay áo bất giác run lên, ngự y giả kín đáo lau mồ hôi, trong nháy mắt liền do dự, lặng lẽ thu lại ngân châm. Dù nhiều tiền bạc hơn nữa, cũng chẳng quan trọng bằng mạng sống, lão chỉ muốn hốt bạc ngoài thân, thế nhưng Trấn Bắc Hầu là muốn mạng người.
Sở Du hai mắt hơi mở, con ngươi có chút tán loạn, lộ ra ánh mắt có chút tối tăm mờ mịt, tựa như tất thảy ánh sáng đều chiếu không đến đáy mắt. Một đôi tay gầy gò nắm lại, ngẫu nhiên mới lộ ra chút xíu run rẩy, hắn đã đau đớn đến bất lực, đôi môi khô nứt tái nhợt khẽ nhếch, không lộ ra chút tức giận nào. Dưới bụng nhô lên một gò nho nhỏ, lộ ra vẻ tội nghiệp.
Thuốc thang không đáng tiền thay nhau rót vào miệng Sở Du, thừa dịp hắn không có khí lực phản kháng, gắng gượng đổ vào một lượt. Sắc trời dần tối, tra tấn dài đằng đẵng cách giải thoát biết mấy xa vời…
Sắc trời âm u, ánh hoàng hôn bị gió trời thổi tắt.
Noãn các Tây Uyển.
Áo choàng lông thỏ của Chân Nhi bị gió thổi tung lên, nàng ngửa đầu, đôi mắt khóc đỏ, nàng cắn môi dưới, mang theo âm điệu nghiêm nghị nhưng vô cùng non nớt: “Tránh ra, ta muốn đi tìm cha!”
Gia đinh vừa cao vừa khỏe đứng chặn ở cửa, cúi đầu nói: “Cô nương hay là trở về nghỉ ngơi đi, nhị gia bên kia tỏ ý rằng hiện tại ai cũng không thể ra ngoài.”
Sắc mặt Bích Ngọc có chút trắng bệch, cúi đầu nắm chặt áo choàng trên người Chân Nhi, ôm nàng trong ngực, nhỏ giọng nói: “Cô nương, trước hết cứ trở về cùng ta đã.” Nàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết suốt một ngày Tây Uyển đều có người vây quanh. Người trong viện trước đó bị đủ loại lý do điều ra ngoài, lúc này hiện tại tìm không được mấy người có thể sử dụng. Nhất định là đã xảy ra chuyện, Bích Ngọc nghĩ nhị gia đang có mang, thần sắc càng thêm ngưng trọng, cảm thấy rất bất an.
Chân Nhi từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nhu thuận, thế nhưng hôm nay lại rất cố chấp muốn đi tìm cha. Bích Ngọc thương nàng đứng ngoài lâu, lại không rõ trước mắt là cục diện gì, đành phải trước tiên dỗ nàng trở về, nhỏ giọng trấn an: “Cô nương chớ sợ, có lẽ nhị gia lúc này có việc gì ngăn trở, không chừng một lúc nữa liền đích thân tới đây thăm cô nương.”
Chân Nhi kinh ngạc nhìn chén trà trong tay, hai mắt chua chua, nước mắt thuận theo khuôn mặt nhỏ nhắn trượt xuống, tí tách rơi vào trong chén trà, văng lên mấy bọt nước.
Bích Ngọc vội vàng dùng khăn tay lau nước mắt cho Chân Nhi, đau lòng nói: “Cô nương đừng khóc, nhị gia không có việc gì.”
Chân Nhi nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Bích Ngọc tỷ tỷ, cha lớn có phải không muốn Chân Nhi nữa phải không? Cha lớn thích ca ca dịu dàng kia rồi, không muốn Chân Nhi và cha nữa… Chân Nhi chỉ là một nha đầu, bà nội và cô cô đều không thích Chân Nhi. Hôm nay cha lại cãi nhau với cha lớn, có phải là vì Chân Nhi không?”
Bích Ngọc khẽ nhíu mi, nghiêm nghị nói: “Cô nương nghe ai nói huyên thuyên thế, nói nhăng nói cuội mấy chuyện không đâu?”
Chân Nhi lắc đầu, nàng không phải nghe người ta nói, những điều này nàng đều thấy trong mắt.
Ánh mắt Bích Ngọc lộ ra mấy phần buồn bã khó tả, ôm nàng vào lòng vỗ nhẹ: “Cô nương là con gái ruột của nhị gia, là thiên kim Tĩnh Quốc công phủ, là cháu gái ruột của Thái từ phi đương triều, thân phận như vậy không thể để người ta hồ ngôn loạn ngữ, bọn họ không có tư cách này. Ngay cả… Lão phu nhân, cũng không được.”
Lời nói như vậy là đi quá giới hạn, tâm tư Bích Ngọc từ trước tới nay vốn tinh tế lanh lợi, tất nhiên sẽ không nói những lời này trước mặt chủ tử. Thế nhưng hôm nay, trong lòng Bích Ngọc đè xuống một luồng khí nóng, quả thực đốt đến nôn nao, không thể nào cam lòng.
Nàng đi ra từ phủ Tĩnh Quốc công, là nha hoàn được tuyển chọn theo cùng của hồi môn năm đó của Sở Du, về sau Chân Nhi sinh thì nàng phụ trách chăm sóc. Chân Nhi là tâm can của nhị gia, cũng là hòn ngọc quý trên tay Tĩnh Quốc Công phủ nhà bọn họ, cửa Trấn Bắc Hầu thì tính cái gì, dám đối xử như thế với cốt nhục của nhị gia.
Màu trời bên ngoài càng âm trầm, từ đáy lòng Bích Ngọc âm thầm cầu nguyện, chỉ nguyện nhị gia có thể bình an vô sự.
…
Sáp nến từng tầng lại từng tầng chảy xuống, trùm lên giá cắm nến mỏng manh tầng tầng kim hoa.
Gấm lụa bị cắn trong miệng đã ướt đẫm, cả người Sở Du tựa như vừa mới vớt ra từ trong nước, hai con mắt vô lực của hắn nửa khép nửa mở, từng hơi thở yếu ớt, hồi lâu sau khó khăn lắm mới có thể nặng ra mấy tiếng rên rỉ, bờ ngực gầy còm thở phập phồng trở nên nhỏ yếu nhìn không thấy. Vạt áo bị vén lên, bụng vốn tròn trịa trở thành một hình dạng kì quái, bụng dưới tràn đầy dấu vết xanh tím.
Đã một ngày một đêm, co thắt càng ngày càng chậm chạp bất lực, ngự y giả không có cách nào, chỉ có thể ép lên bụng Sở Du, cưỡng ép đẩy thai nhi đi vào sản đạo, thế nhưng đứa bé kia tựa như đã bị hù dọa, không chịu ngoan ngoãn phối hợp, quẫy đạp đủ kiểu. Ngự y không có cách nào, đành hạ thủ dẫn đường cho thai nhi, dày vò một phen gần như muốn lấy mạng Sở Du.
Đám người bị dọa đến phát run, sợ Sở Du xảy ra chuyện gì, vị tổ tông bên cạnh gấp đến đỏ mắt liền giận dữ đồ sát toàn bộ Hầu phủ.
Một ngày một đêm qua đi, Tần Tranh rốt cục cảm nhận được bất lực tuyệt vọng, mỗi một âm thanh rên rỉ của Sở Du đều như đâm vào tâm y, một đao lại một đao lăng trì. Y nhớ tới năm đó lúc Chân Nhi sắp ra đời, Sở Du đi tìm y. Y rõ ràng nhìn thấy trong mắt Sở Du có mấy phần yếu ớt, thế nhưng lại xem như không biết.
Cùng ngày Sở Du đi, liền động thai khí, qua ba ngày trời mới sinh hạ Chân Nhi.
Vào ngày đầy tháng Chân Nhi, Tần Tranh lúc đó đang ngả nghiêng trên tháp thượng trong Túy Hương Lầu nghe hát. Hoa khôi chỗ đó đích thị là một nữ nhân đoan thục, nếu luận về mỹ mạo thì không so nổi một hai phần của Sở Du, thế nhưng Tần Tranh thích bộ dáng thanh thanh đạm đạm của nàng, không giống như người khác trong phố hoa lúc nào cũng ưỡn ẹo dính lấy nam tử.
Chỉ là, một khúc tỳ bà này đánh quá mức hững hờ, cuối cùng dứt khoát đè dây cung dừng đàn.
“Nghe nói bây giờ Trấn Bắc phủ đang mở tiệc đầy tháng, Hầu gia không quay về nhìn xem sao?” Hoa khôi nương tử buông đàn tỳ bà trong ngực nhàn nhạt hỏi.
Chén rượu trong tay Tần Tranh lật một cái, úp ngược lên bàn dài, không nói gì.
Hoa khôi nương tử từ một bên lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương đẩy tới trước mặt Tần Tranh, nói: “Là một vị thiên kim đi, nếu như có mấy phần giống như Sở nhị gia, tương lai tất nhiên là một mỹ nhân.”
Tần Tranh duỗi đầu ngón tay mở hộp gỗ, vải nhung dệt kim làm tấm lót, phía trên bày biện một chiếc khóa trường mệnh khảm ngọc.
“Một cô nương thì nên được cưng chiều như vàng như ngọc mới phải.”
Về sau, chiếc trường mệnh khóa nho nhỏ treo trên cổ Chân Nhi, lại thành món quà duy nhất mà Tần Tranh tặng cho nữ nhi suốt bao năm trời.
…
“A ách…” Đầu ngón tay tái xanh bỗng nắm lấy một góc gối, Sở Du kêu đau một tiếng ngắn ngủi, đau đớn bên dưới lại cao thêm một mức, khiến cho thân thể đã chết lặng run rẩy từng hồi.
Dòng suy nghĩ của Tần Tranh bị kéo trở về, y có chút thoát lực tựa lên đầu giường, kéo tay Sở Du đặt trong lòng bàn tay mình cầm thật chặt, thấp giọng nói: “Thanh Từ… Chân Nhi còn đang chờ ngươi…”
Sở Du nâng thân thể, dùng sức nhắm mắt lại, một tiếng vang trầm nặng thoát ra từ phần môi cắn chặt gấm lụa, hai chữ Chân Nhi rơi vào tai hắn, đổi về một chút thần trí.
“Ngô ách……” Sở Du bỗng nhiên kéo căng thân, xương cốt dưới thân hợp mở đến cực hạn, cái đầu nhỏ ướt nhẹp của thai nhi rốt cục lộ ra.
Ngự y trong lòng cả kinh, sợ Sở Du vừa rặn ra một lượt liền hết hơi, vội vươn tay giữ lấy đầu đứa nhỏ, tay kia hung hăng đặt dưới đáy bụng hắn. Cũng may đứa nhỏ gầy cực kỳ, cùng với cuồn cuộn máu chảy liền co ro thân thể tuột ra, đáng thương không thôi.
Sáp nến* chảy tận, đầy giường máu vương.
(Raph: “chúc lệ tích tẫn, mãn án hồng ngân”. Từ “chúc lệ” – 烛泪, là sáp nến, phần chảy xuống thành giọt khi đốt nến. Chỗ ẩn dụ chắc mọi người cũng hiểu.)Trong phòng lặng im như tờ…
Tã lót nho nhỏ thêu cá chép vờn nước bao lấy một thân hình lạnh lẽo, mặc dù chỉ ở trong bụng Sở Du đợi bảy tháng, thế nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn ra mấy phần thanh tú xinh đẹp, nếu tương lai có thể trưởng thành, thì sẽ khả ái ngọc điêu tuyết trác đến nhường nào, có điều hết thảy đều là mộng tưởng mà thôi, tính mạng của nó cuối cùng dừng lại ở thời khắc rời đi cơ thể cha, không có cách nào tỉnh lại nữa.
Nỗi đau cắt da cắt thịt tựa như khắc vào trong xương, tất cả khổ sở phải cam chịu trước đây đều thành không ốm mà rên, cho đến giờ phút này Tần Tranh mới hiểu được cái gì là thống khổ đích thực. Nó đến vô thanh vô tức, lại khiến cho tim người ta như bị đao cắt, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được…
Sở Du vốn đã kiệt lực lại giống như đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt mở to, giọng khàn khàn nói: “Hài tử đâu…”
Nô bộc trong phòng quỳ đầy đất, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Hầu gia.
Đôi môi không chút huyết sắc của Tần Tranh run rẩy hai lần, dùng sức lắc đầu, ôm chặt đứa nhỏ trong ngực.
“Đứa nhỏ… Cho ta…” Sở Du nằm ở trên giường, tóc dài tán loạn, nửa người dính máu, đã là hít vào thì ít thở ra thì nhiều, đầu ngón tay xanh xao khẽ nâng, làm ra động tác đòi hỏi.
Tần Tranh cắn răng lui về sau một bước, nếu như lúc này đưa hài tử đã đoạn khí cho Sở Du, không còn nghi ngờ chính là đưa tới một nhát dao đòi mệnh.
Sở Du nửa điên nửa si nhìn chằm chằm Tần Tranh trong chốc lát, lại chống đỡ nửa người đứng lên, rung động không thành tiếng nói: “Tần Tranh, đem đứa nhỏ cho ta…”
“Thanh Từ…” Tần Tranh nghẹn ngào nói không được, không mặt mũi nào dừng lại trước Sở Du dù chỉ một khắc.
Sở Du nghe không thấy tiếng khóc đứa nhỏ, làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thê lương nói: “Đem đứa nhỏ cho ta, để ta ôm nó một cái…”
Trái tim trống rỗng của Tần Tranh tựa như bị người nào siết lấy thật chặt, đau đớn khó nhịn, cuối cùng y hạ quyết tâm quay người gấp gáp rời đi.
“Tần Tranh!!” Sở Du như điên lảo đảo từ trên giường lăn xuống, vươn tay níu ống tay áo Tần Tranh, nói năng lộn xộn: “Không ôm … Ta không ôm … Tần Tranh ta nhìn một chút thôi… Ngươi để cho ta nhìn một chút… Van ngươi…”
Đây là đứa nhỏ hắn vất vả dựng dục bảy tháng, là cốt nhục của hắn, là ký thác của hắn, là mệnh của hắn.
Nước mắt phủ đầy mặt, Sở Du nắm chắc ống tay áo Tần Tranh, nằm ở bên chân y, bày ra thái độ khiêm nhường đời này chưa từng thể hiện. Kiêu căng cũng tốt, cao ngạo cũng được, tấm lưng chưa từng biết khúm núm, hôm nay quay đầu nhìn lại, hết thảy cũng nhẹ tựa hư vô.
Chỉ là Tần Tranh không cho phép chút tưởng niệm nho nhỏ này của hắn, e sợ dù chỉ một chút chấp niệm lúc này sẽ trở thành cơn ác mộng không bao giờ hết của hắn trong tương lai.
Sở Du sụp đổ ngã xuống đất, liều mạng lết đầu gối hai bước, bi thương nói: “Tần Tranh ca ca! Ta sai rồi… Ta sai rồi…”
Là hắn sai, sai ở chỗ tuổi nhỏ không nên vọng động sơ tâm, sai ở chỗ sau đó không nên cuồng vọng tự phụ, sai ở chỗ cho rằng chân tâm có thể đổi về chân tâm.
Tần Tranh phất tay áo, lang tâm như thiết*.
(Lang tâm như thiết: từ “lang” trong từ “lang quân”. Câu này có thể dịch thành “Lòng chàng như thiết”. Nhưng vì đây là nam nam, để là “chàng” thì cũng hơi kì ha? -Raph-)“Tần Tranh ca ca!” Sở Du kêu lên xé lòng lần nữa, nằm rạp trên mặt đất, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt mắt cá chân Tần Tranh: “Ta đố kị ta bất hiếu ta không con… Là ta phạm đủ thất xuất… Ta nguyện ly hôn, không lại ngăn trở nhân duyên của ngươi cùng Mạnh Hàn Y nữa… Ngươi trả đứa nhỏ cho ta, ta cái gì cũng không cần …”
Từng câu từng chữ như đao, Tần Tranh suýt nữa đứng không vững, đây là Sở nhị gia một đời không ai bì nổi của y.
Từng ngón tay tái nhợt dần bị gỡ ra, Sở Du trơ mắt nhìn Tần Tranh đi không ngoảnh đầu, máu dưới thân thể kéo thành một đường dài loang lổ quanh co.
Khoảnh khắc vừa bước ra ngoài, Tần Tranh liền nghe thấy sau lưng một tiếng thét thê lương buồn bã.
Mãi đến nhiều năm về sau, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, mồ hôi ướt đẫm gối, Tần Tranh vẫn nhớ kỹ cái ngày không trăng không sao đen kịt này cùng tiếng khóc than thống thiết ai oán kia.
…
Hoàn chương 28