Triêu Tần Mộ Sở

Chương 36

Triều hội giải tán, lại đến ngự thư phòng.

Sở Du cách lấy cánh cửa đều có thể nghe thấy tiếng vang ầm ĩ hệt như cãi nhau giữa chợ bên trong, mặt mày nhíu chặt, thật muốn quay gót về nhà. Tất nhiên khả năng không lớn, theo tiếng đẩy cửa, tiếng la ó ầm ĩ bên trong cũng im bặt mà dừng.

Đám người đồng loạt nhìn ra trước, lúc này mặt trời mới lên không lâu, theo cánh cửa chiếu vào bên trong, Sở Du một thân công phục hoa văn khổng tước rực đỏ, trường đái thắt chặt lưng ong, thẳng lên là kim ngọc quan, mi mục nửa mờ nửa tỏ, kinh diễm mà vẫn ung dung.

“Thần, khấu kiến bệ hạ.” Sở Du cung cung kính kính quỳ xuống bái, quan bào tầng tầng xếp dưới thân, tựa như hoa mẫu đơn bừng nở.

Mấy vị đại thần vốn còn đang hăng say cãi lộn bỗng an tĩnh trở lại, khống chế không nổi bắt đầu tính toán xem trong tộc còn có tiểu bối nào dung mạo xuất chúng chưa gả đi hay không. Hộ bộ Thượng thư Sở Du tuổi trẻ tài cao, quyền cao chức trọng, rất được thánh sủng, tài sắc vẹn toàn, dù cho từng có một phần lịch sử kết hôn không được thành công cho lắm, thế nhưng vẫn là một viên ngọc chói lọi. Cứ nhìn đám ông mai bà mối chỉ chực phá cửa mà vào kia là đủ hiểu.

“Sở khanh, ngồi đi.” Vị ở chính đường rốt cục mở miệng.

Sở Du lúc này mới ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tự tiếu phi tiếu bên trên thượng yến.

Một năm trước, Sở Du ly hôn Tần Tranh, quay về Quốc Công Phủ, kế tục tước vị tổ tiên, con gái hắn cải họ quy tông. Lúc đó Sở Du bệnh tật trầm trọng, gần như hoàn toàn phụ thuộc vào dược liệu đến duy trì, cho nên mới đề thư bày tỏ nguyện vọng từ chức, dưỡng bệnh tại điền trang ngoại thành. Sau này, Thất hoàng tử Yến Đằng Thanh cử binh bức cung tạo phản, Sở Du dốc hết toàn bộ tư binh của Sở gia cùng huynh trưởng là Sở Mính nội ứng ngoại hợp, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc miễn cưỡng đánh gãy quỷ kế của Yến Đằng Thanh, chờ được đến lúc Thái tử hồi kinh.

Đêm hôm đó đại hỏa đốt đỏ rực bầu trời thượng kinh, thời khắc bình minh, vương triều cuối cùng cải thiên hoán nhật.

Trời đất phủ khăn tang, kế đó tân đế đăng cơ. Đêm hôm đăng cơ, đại huynh trưởng của Sở Du khoác hà bí* ngồi tại đại điện, một hơi nói rõ ý nguyện ly biệt. Việc ly hôn thế này, trước lạ sau quen, hắn tương đối có kinh nghiệm.

*Hà bí: là một dải khăn, dùng để choàng qua vai ra đến trước hai bên ngực. Thường dùng cho phụ nữ.

Vốn cho rằng, hắn từ đây về sau đoạn tuyệt quan lộ, bỗng đâu một đạo thánh chỉ đập xuống tay, Sở Du vốn muốn ở lại thôn trang an hưởng tuổi già liền bị điều đến Hộ bộ, nhậm chức Thượng thư.

Cách một ngày thấy thiên tử, thiên tử đã ngồi minh đường.

Cách thềm bạch ngọc trên cao, Sở Du cũng có thể nhìn thấy đằng sau mười hai tua trên quan miện* là ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Yến Thừa Khải.

*Mão miện của vua gồm có 12 tua, mỗi tua 12 viên ngọc.

Sở Du biết, Yến Thừa Khải tám phần là muốn để hắn đỡ đòn.

Quả nhiên từ đó về sau, khỏi phải quản cục diện sạp* lớn, sạp nhỏ, sạp mới gì đều không thể thiếu một phần của Sở Du. Sở Du cũng bất đắc dĩ, không có gì khác ngoài tận tâm lo lắng, cũng chẳng còn ý niệm gì khác trong đầu. Gia huấn hàng đầu của Sở gia là như thế, phàm là người Sở gia thì không được ở ẩn, quốc gia nguy nan, lấy mệnh chống, quốc gia thái bình, lấy thân đỡ. Huynh trưởng mang theo trưởng tử của hoàng đế ra ngoài, nếu như Sở gia không có người đứng vững chân trong triều, ai biết được vận mệnh tương lai sẽ thế nào?

*Sạp: sạp hàng, quầy hàng.

Cho nên ngày hôm nay Sở Du sớm đã không còn là tổng quản đầy khéo léo lấy tiền quyền đè chết người*, mà là một Hộ bộ Thượng thư, là cô thần*, trực thần* của Yến Thừa Khải.

*Lấy tiền quyền đè chết người: bản gốc là “trường tụ thiện vũ” (长袖善舞) = tay áo dài thì múa mới đẹp, ý là tiền bạc và sức mạnh sẽ giúp đỡ bạn trong mọi hoàn cảnh. Sorry, tôi tra Trung-Anh =)). Trung-Việt thì nó thành “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, cơ mà tôi thấy nó cứ sai sai thế nào í. (-Raph-)

*Cô thần: thần tử bị cô lập; trực thần: thần tử chính trực.

“Tạ bệ hạ.” Sở Du đáp lễ ngồi xuống, lúc này mới nhìn kỹ những người trong Ngự thư phòng, đến khi nhìn thấy Binh bộ Thị lang Hàn Thịnh, Công bộ Thượng thư Phó Tu, lại thêm Trịnh Các lão, Lưu Các lão, đáy lòng đã rõ ràng mấy phần.

Yến Thừa Khải gõ đầu ngón tay xuống bàn, đem một chồng tấu chương đẩy tới trước mặt Sở Du, nói: “Sở khanh nếu không ngại thì xem cái này trước đã.”

Sở Du gật đầu tiếp nhận, đại khái lật xem một lần, biểu tình trên mặt từ đầu tới cuối không chút thay đổi. Cuối cùng, mới nhẹ nhàng thở dài, trả lời: “Bệ hạ, thần đã xem hết.”

Yến Thừa Khải gật đầu, nói: “Chư khanh nghĩ như thế nào?”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, mấy vị đại nhân vốn đang yên lặng lại mở van thao thao bất tuyệt, lập tức bắt đầu trừng mắt thổi râu, tranh nhau bầy bán bi thảm của bản thân.

Nói ngắn gọn một câu, phía Bắc hạn hán – phía Nam úng lụt, phía Tây đào kênh – phía Đông chiến trận.

Cần tiền!

Tiền từ nơi nào ra? Đương nhiên là Hộ bộ, muốn Hộ bộ bỏ tiền, Hoàng đế không tiện mở miệng, đương nhiên phải từ miệng Sở Du mà ra rồi.

Chỉ nghe thấy nắp trà kêu keng một tiếng, không nhẹ không nặng vừa vặn cắt ngang tiếng tranh chấp của đám người, Yến Thừa Khải bên trong gấp gáp nhưng ngoài mặt vẫn ung dung ngồi xem Sở Du, nói: “Sở khanh nghĩ như thế nào?”

Đối với hành vi úp nồi lắc thế này Sở Du sớm tập mãi thành quen, ánh mắt đảo qua từng gương mặt đỏ tía tai của nhóm đại nhân Thượng thư, không nhanh không chậm nói: “Thiên tai hạn hán hại xã tắc khổ bách tính, thu dụng lưu dân, mở kho phát thóc, mở kho thóc chia lương thực, chi tiền cứu trợ thiên tai, vô cùng cấp bách.”

Các lão hai bên nghe vậy cũng yên lòng.

Sở Du lại nói: “Giặc Oa* liên tiếp xâm phạm biên cảnh nước ta, quấy nhiễu bách tính muôn dân, miệt thị uy phong nước ta, cho nên để đảm bảo yên ổn cho bách tính, quân lương phải phát.”

*Giặc Oa: hay còn gọi là giặc lùn, là hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI.

Binh bộ Thượng thư ngừng lời, nhẹ nhàng thở ra.

Sở Du lại nói: “Khởi công xây dựng thuỷ lợi, lợi dân lợi quốc, việc này nên làm.”

Công bộ Thượng thư cũng yên lòng.

Tất cả mọi người nhận được câu trả lời thuyết phục vừa lòng, nhất thời không còn bầu không khí như ở ngoài chợ buôn.

Yến Thừa Khải nhẹ nhàng nhướn mi, mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng dẫu sao cũng là chuyện tốt, sắc mặt dần dần hòa hoãn, gõ ngón tay nói: “Nếu Sở khanh đã nói vậy, thế thì…”

“Bệ hạ, Hộ bộ không có tiền.” Sở Du lạnh nhạt xen vào một câu.







Trịnh Các lão móc móc lỗ tai, hoài nghi thính lực của mình xảy ra vấn đề. Mọi người đều mông mông lung lung nhìn Sở Du.

Sở Du rủ mắt, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hộ bộ, không có tiền.”

Từ xưa đến nay vị trí Hộ bộ Thượng thư đều không phải chỉ ngồi suông, suốt ngày bị người ta bám mông đòi tiền, hơi yếu thế một chút là các nơi tạo áp lực ngay, hận không thể ép khô mới thôi. Thiên tử há miệng đòi tiền, thời điểm Hộ bộ không bỏ ra nổi, có vị nào là không phải nghĩ trăm phương ngàn kế uyển chuyển đổi mười tám cái ngã rẽ chỉ để nói rằng quốc khố không đủ. Nhìn chung các đời Hộ bộ Thượng thư, chẳng ai không bị bắt buộc học một môn — khóc than. 

Bây giờ xem ra, môn học này Sở Thượng thư, tám phần là thất bại.

Có gan dám ở ngay trước mắt thiên tử, tung ra ba chữ không-có-tiền chỉ có vị trước mắt này, sắc mặt Yến Thừa Khải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sầm sì lại.

Sở Du thấy vị này sắp nổi giận tới nơi, mới mở miệng nói: “Trước đây tiên hoàng sửa hoàng lăng mua sắm từ đầu đến cuối, sau đó lại đến đại điển đăng cơ chờ sắc phong, năm ngoái lại vì nạn châu chấu mà cấp phát mấy lần, hiện tại lúc này các bộ đều phải cấp phát, dù là thời kì quốc khố tràn đầy, cũng không có cách nào vẹn toàn, huống hồ gì lúc này?”

Chỉ trong một khắc, ngự thư phòng lại lần nữa an tĩnh lại.

Sở Du rít ra ba chữ, không có tiền, có tiền cũng không thể lập tức đào ra nhiều như vậy. Các bộ không cam lòng bỏ qua, tranh cãi đến ầm ĩ, đều cảm thấy mình bên này cấp bách, chỉ mới một lát đã lại lâm vào hỗn loạn.

Sở Du hạ mắt, đầu ngón tay vuốt ve ống tay áo thêu hoa văn, nghe tai này lọt tai kia, cuối cùng đến tận lúc nước miếng các bộ bay loạn, mới u sầu nói: “Thần nghĩ, cứ tiếp tục tranh chấp thế này cũng không phải, chẳng bằng ngẫm lại nên xử lý thế nào thì hơn.”

Tình hình đích thực của Hộ bộ chính là đây, Sở Du lại không thể ngay tại chỗ sinh tiền, ầm ĩ xé trời đi nữa cũng chỉ có thể như vậy.

Yến Thừa Khải vẫn một mực không nói gì, bấy giờ mới chậm rãi mở miệng, nói: “Đầu tiên là phải cứu trợ thiên tai, các nơi mở kho phát thóc, thu nhận lưu dân bố thí cháo lương thực, nghiêm tra tham ô, nếu có người dám tham ô, lột da bó cỏ*. Mở nội khố của trẫm sung quân lương, trước bình giặc Oa, bảo vệ an ổn dân chúng Giang Chiết. Khởi công xây dựng thuỷ lợi chính là tế thủy trường lưu*, không nên bỏ mặc.”

*Lột da bó cỏ: là một hình thức tra tấn ở triều Minh. Người thụ hình bị lột da, tấm da này sau đó sẽ được nhét đầy cỏ rồi đem tới nơi công cộng cho mọi người nhìn. Nguồn: link

*Tế thủy trường lưu: từ này tôi học được từ truyện “Tế thủy trường lưu” cô Gió Mát viết nè. Tức là “nước chảy nhỏ thì dài”. Trong hoàn cảnh này, ý là việc nhỏ nhưng kiên trì làm lâu dài thì sẽ đạt được kết quả to lớn. (-Raph-)

Mấy vị các lão Thượng thư nhao nhao đứng dậy, lễ bái nói: “Bệ hạ thánh minh.”

Yến Thừa Khải khoát tay, mặt lộ mấy phần mệt mỏi: “Chư khanh lui xuống trước đi.”

Các vị Thượng thư đạt được đáp án hài lòng, không dám nhảy nhót trước mặt Yến Thừa Khải nữa, liền nói ngay: “Chúng thần cáo lui.”

“Sở khanh ở lại.” Yến Thừa Khải mở miệng nói.

Sở Du: …

Lư hương tráng men trong ngự thư phòng bốc lên một làn khói xanh lượn lờ, Yến Thừa Khải nhắm mắt khẽ thở dài, đưa tay day day trán, hồi lâu mới mở miệng nói: “Ngay trước mặt nhiều triều thần như vậy, Sở khanh tốt xấu gì cũng để cho trẫm chút thể diện chứ.”

Sở Du thoáng nhướng mày: “Bệ hạ nói quá lời, thần không dám.”

“Trẫm biết ngươi cố ý khiến trẫm ngột ngạt, ngươi…” Yến Thừa Khải dừng một chút, nuốt trở về lời nói nhắc tới Sở Mính, cảm thấy chua xót khó tả.

Người trước mặt dẫu sao vẫn là quân, dù cho có khúc mắc thì cũng nên có thái độ thích hợp, Sở Du liền uyển chuyển nói: “Bệ hạ, nội khố sung công không phải kế lâu dài, nội khố và quốc khố vốn nên rõ ràng, mở ra một tiền lệ, chỉ sợ tâm lý của triều thần sẽ ỉ lại.”

Ví dụ như về sau sẽ thường xuyên bức Hoàng đế xuất tiền túi, không móc chính là không quan tâm giang sơn xã tắc cùng lê dân bách tính, cho dù tiền riêng của hoàng đế có nhiều thế nào cũng ngăn không được vận mệnh lê lết ngoài đường xin cơm.

Yến Thừa Khải đương nhiên hiểu rõ tai hại trong đó, chỉ là giải pháp khẩn cấp, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.

“Sở khanh có thể có biện pháp không?”

Sở Du hơi suy nghĩ một lát, nói: “Từ xưa đến nay muốn làm đầy quốc khố không ra ngoài bốn chữ, tăng thu giảm chi. Vừa rồi đã mở ra một tiền lệ, lúc này cần phải trên làm dưới nghe theo.”

Hàm ý chính là, về sau bệ hạ nên ăn ít một chút, uống ít một chút thì càng đỡ tốn, không có việc gì thì đừng tuyển phi, đừng xây nhà, đừng du viên*, ngồi không trong phòng đọc sách mới là tốt nhất.

*Du viên: dạo chơi công viên. Thuần Việt nghe hơi kì cục. (-Raph-)

Yến Thừa Khải: “…”

Sở Du lại nói: “Đã có bệ hạ làm gương, quần thần cũng nên giương cao biển hiệu tránh xa hoa lãng phí.”

Đầu tiên là phải hủy đi cái động tiêu tiền phố hoa hẻm liễu kia, nhìn trướng mắt đã lâu.

Yến Thừa Khải im lặng, biểu thị đồng ý.

“Đây là giảm chi, nhưng nếu muốn quốc khố tràn đầy xét đến cùng vẫn là ở khai nguyên*…”

Raph: Sorry, tôi cũng không hiểu lắm đoạn đó…

Trong ngự thư phòng, quân thần bình tâm tĩnh khí thảo luận qua lại về khai nguyên, An Doanh Viễn yên lặng rót một chén trà nhỏ đưa tới, lui qua một bên. Nhìn hai vị này hỗ trợ lẫn nhau.

Cho đến tận buổi chiều, tiếng ho của Sở Du cắt ngang cuộc nói chuyện, tới lúc nhìn lại thì môi đã trắng bệch.

Yến Thừa Khải khẽ cau mày nói: “Dược liệu trân quý nhất của Thái y viện đều đã chuyển tới cho ngươi rồi, làm sao thân thể vẫn không có gì khởi sắc thế?”

Sở Du che miệng giảm bớt tiếng ho, đứt quãng nói: “Sống chết có số, đều là không cưỡng cầu được.”

“Sở khanh tuổi còn trẻ, sao phải nói mấy lời ủ rũ này.” Yến Thừa Khải nhận thấy không có người ngoài liền dứt khoát ngả nghiêng trên giường, một tay đỡ trán, không hề che dấu mệt mỏi, câu được câu không nói: “Không có việc gì thì cho người mang Chân Nhi tới chỗ Thái hậu chơi nhiều chút, dưới gối trẫm không con, trong lòng Thái hậu mong mỏi. Chân Nhi nhu thuận hiểu chuyện, rất hợp mắt hợp lòng lão nhân gia.”

Ý tại ngôn ngoại, ca ca ngươi ôm cháu cả con Thái tử đi mất, ngươi liền đem nha đầu nhà ngươi tới chỗ Thái hậu dỗ dành vậy, đỡ uổng phí công trẫm phong nàng làm Hương quân*.

*Hương quân: Về thân phận, hương quân thường dành cho con gái đích xuất của Quốc công, con gái thứ xuất của Bối lặc. Đích xuất: là con do chính thất sinh, thứ xuất là do thiếp thất sinh nhé. (-Raph-) Tìm hiểu thêm.

Sở Du: …

Yến Thừa Khải hơi chần chờ một lát, ấp úng nói: “Gần đây trong nhà vẫn ổn chứ?”

Lông mi Sở Du khẽ run, không hề ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một vẻ tựa tiếu phi tiếu: “Phiền bệ hạ nhớ thương, hết thảy đều mạnh khỏe.”

“Ta nói là… Cái kia… Người trong nhà đều khỏe cả chứ?” Giọng Yến Thừa Khải phát ra càng lúc càng bé.

Sở Du dù trong lòng dậy sóng mà mặt vẫn ung dung nhìn Yến Thừa Khải, nói: “Trong nhà thần chỉ có thần và Chân Nhi, đều khỏe cả.”

Yến Thừa Khải há miệng thở dốc, cắn răng nói: “Gần đây phía nam mới tiến cống Quân Sơn Ngân Châm*, Sở khanh mang về một ít.”

*Quân Sơn Ngân Châm: trà Ngân Châm (kim bạc) trồng ở đảo Quân Sơn, là một trong những loại trà quý nhất dùng để dâng vua. Tìm hiểu thêm.

Sở Du cười nói: “Tạ bệ hạ hậu ái.

Yến Thừa Khải thấy Sở Du không dư thừa lấy một lời, quyết định chắc chắn liền nói tiếp: “Còn một cây san hô đỏ, không có công dụng gì lớn nhưng bày biện thì rất đẹp mắt, chờ lát nữa sai người để Sở Du chuyển về Quốc Công Phủ đi.”

“Thần, sợ hãi.” Sở Du đáy mắt không hề có nửa phần sợ hãi.

Yến Thừa Khải sót ruột không thôi, nhưng vẫn nói: “Còn có một bàn tính làm bằng noãn ngọc Lam Điền*, cực kì tinh xảo, cũng đưa luôn cho Sở khanh đó.”

*Ngọc Lam Điền: Tương truyền núi Lam Điền ở huyện Lam Điền tỉnh Thiểm Tây là nơi có nhiều ngọc đẹp, thường gọi là ngọc Lam. Ngọc Lam Điền từng xuất hiện trong nhiều bài thơ của các tác giả Trung Quốc nổi tiếng như thơ Lý Thương Ẩn (Cầm Sắt), Đỗ Phủ (Khứ Hĩ Hành), Bạch Cư Dị (Thanh Thạch), thậm chí trong cả thơ Nguyễn Du.:v

“Trong sao châu rỏ duềnh quyên. Ấm sao hạt ngọc Lam điền mới đông” (Đoạn trường tân thanh). Tìm hiểu thêm.

Sở Du chớp chớp mắt, có chút cảm thấy hứng thú, lúc này mới đứng dậy tạ lễ: “Đa tạ bệ hạ, mọi người trong nhà thần đều mạnh khỏe, dù là ở thượng kinh, hay là ở… bên ngoài.”

Yến Thừa Khải tĩnh tọa thật lâu, chỉ cảm thấy nhiều ngoạn ý hiếm có khó tìm đổi về một câu nói như vậy của Sở Du, thật sự đáng giá. Một câu mạnh khỏe, lại khiến cho chóp mũi y cay cay, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.

“Mạnh khỏe… Mạnh khỏe là được…” Yến Thừa Khải tự lẩm bẩm, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Sắp tới cuối thu đông chí rồi, vài ngày trước mới có áo lông chồn, Sở khanh đều cầm hết đi. Nếu… nếu như trong nhà có người thân sợ lạnh, vậy liền gửi đi một hai kiện. Nếu như không đủ, nơi này của trẫm vẫn còn nữa.”

Ý cười nơi khóe môi Sở Du dần giảm đi, hồi lâu mới chậm rãi cúi người thi lễ, nói khẽ: “Tạ bệ hạ.”

Tiếng cám ơn này, lại là thật tâm thật ý.

Lúc trước không phải không hận người trước mắt phụ một tấm chân tình của huynh trưởng, một năm qua tuy là quân thần cùng hướng về một nơi, thế nhưng đáy lòng vẫn còn gai cuốn chưa tháo gỡ. Chỉ là thời gian lâu dần, không khỏi từ từ hiểu rõ, tâm ý đến hơi chậm một chút, cũng vẫn là một tấm lòng hết sức chân thành.

Chỉ là Sở Du không hiểu, vì sao người trên thế gian cứ luôn luôn sau khi mất đi rồi mới biết hối tiếc.

Ra khỏi ngự thư phòng, cung điện cao vời vợi đập trước mắt, tựa như Tầng ba mươi ba Ly Hận Thiên*, vạt áo cung nhân bay bay trong gió.

*”Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là trời Ly Hận. Bốn trăm lẻ bốn bệnh lạ, khó chữa nhất là bệnh tương tư.” Đây là câu trích dẫn khá phổ biến trong một truyện ngôn tình kể về mối tình giữa một đại sư và một thiếu nữ, tên là “Thí chủ, mau tỉnh lại.” Tuy nhiên, tôi có tìm hiểu lại kĩ hơn theo lý thuyết của Phật giáo.

Thứ nhất, “thiên” ở đây mang nghĩa đen là “cung điện”, “tòa bảo tháp” ý, mặc dù có thể hiểu nôm na là “tầng trời”.

Thứ hai, không có tầng Ly Hận nào hết. Tầng ba mươi ba (Tam thập tam thiên) là Đạo Lợi Thiên. 

Ba mươi ba tầng trời là nơi trú ngụ của chúng sinh trong các cõi: Vô Sắc giới, Sắc giới, Dục giới, Địa ngục.

Gió nổi lên rồi.

Mi tâm Sở Du cau lại, đầu gối ẩn ẩn truyền đến cơn đau.

An Doanh Viễn từ xa nhìn thấy, không khỏi nói: “Sở đại nhân, có cần sai người mang liễn* đến không?”

*Liễn: xe dành cho vua ngồi do người kéo.

Sở Du khoát tay áo: “Đa tạ An công công có lòng tốt, thực sự không được đâu.” Trước mặt Yến Thừa Khải có thể tùy ý tung hoành, thế nhưng có một số quy củ là tuyệt đối không thể đụng vào.

An Doanh Viễn không khỏi thở dài, không nói thêm nữa, chỉ thấy Sở Du đi lại tập tễnh, bước thấp bước cao đi xuống bậc thang.

Kể từ năm ấy sau khi đứng quỳ, Sở Du liền hạ xuống bệnh căn, mỗi khi tới tháng mưa dầm, đi lại sẽ không được tốt.

Hoàn chương 36
Bình Luận (0)
Comment