Triêu Tần Mộ Sở

Chương 40

Gió thổi cát vàng bay mờ mịt, thổi bay cả góc áo các tướng sĩ thủ thành. Ngẩng đầu nhìn lá cờ bị gió thổi tung bay, cát vàng phía xa mờ mịt không nhìn rõ.

Vĩnh An năm thứ ba, trong lòng ai nấy đều phủ một tầng bụi nặng nề.

Tây Bắc những năm gần đây chưa lúc nào yên ổn, Lương Châu liên tục tiếp đón các tiểu quốc, từng cò cựa qua lại nhiều năm, đến tận mấy năm gần đây quân Nhung Lô** mới dấy binh từng chút thôn tính mấy nước nhỏ xung quanh, xưng bá một phương. Nước láng giềng nhỏ bé bên cạnh đã không còn thỏa mãn được dã tâm của quân Nhung Lô, chúng đành nhòm ngó sang Trung Nguyên đất rộng người đông, mảnh đất trù phú này chính là một miếng thịt béo bở mê người, khiến dã tâm Nhung Lô không thôi ngứa ngáy.

*Nhung Lô (戎卢): là khu vực Cổ Tây Vực, ngày nay thuộc địa phận Tân Cương, khu tự trị Duy Ngô Nhĩ.

Tân Cương có nghĩa là “biên cương mới”, được đặt từ thời nhà Thanh. Đây cũng là nơi nổi tiếng với những vụ bạo lực sắc tộc đổ máu.

Thời gian Nhung Lô sụp đổ không rõ, chỉ biết rằng sau này Nhung Lô bị Vu Điền thôn tính. Vu Điền, bộ tộc lai giữa Tây Tạng và Ấn, cũng là một nước Cổ Tây Vực. (Nguồn: tổng hợp từ Baike và Wiki)

Chính trị thay đổi từng ngày, tân đế đăng cơ, thế cục trong triều biến ảo khôn lường, không rảnh để ý biên cương, khiến cho Nhung Lô nổi lên tâm tư.

Hai năm này, quân Nhung Lô ban đầu chỉ là quấy nhiễu biên giới vài lần, gần đây mới phát binh lộng hành ngang ngược.

Lương Châu nhiều lần chiến bại, sĩ khí suy giảm.

Mùa thu năm nay, Nhung Lô cử đại quân khiêu chiến, tiến quân hung hãn, vài chục dặm ngoài thành Lương Châu, mấy thành nhỏ bị triệt hạ. Định An tướng quân cực kì giận giữ, không chịu nổi đám quân Nhung Lô quấy rầy, lúc này liền dẫn đại quân ra tiền tuyến, quyết tâm đem đám quân Nhung Lô về chầu ông bà.

Ngày đại quân xuất chinh, Tần Tranh gặp Chu Thiên Hộ, nguyện ý làm lính tiền tuyến.

Chu Thiên Hộ không đồng ý, Tần Tranh là hạt giống tốt, chỉ tiếc xuất thân có vấn đề, lưu phạm đã định chỉ có thể làm một quân tốt nhỏ nhoi, cho dù sự cố gắng của Tần Tranh hắn đều nhìn thấy, không nên chỉ như vậy….

Thật đáng tiếc, Chu Thiên Hộ thầm nghĩ, nếu như cứ thế mà chết trận, thực sự là lãng phí. Nếu muốn đầu cơ kiếm lợi, vạn nhất sau này có cơ hội tốt, nói không chừng cũng có thể xoay mình.

Sau khi suy nghĩ kĩ, Chu Thiên Hộ vẫn không đồng ý để Tần Tranh đi theo.



Đã nhiều ngày thời tiết âm u, mãi tới chạng vạng cuối cùng cũng thấy trời mưa to gió lớn tựa như sắp mưa.

Giá phơi thuốc bị gió thổi bay, phần phật cả một góc trời. Đan Ngu tức giận đến dậm chân, luống cuống tay chân thu gọn vào gầu xúc, trong nháy mắt đã lại bị thổi bay.

Cửa hàng rào bị đẩy ra, Tần Tranh nhìn thấy tiểu quân y đi vòng vòng quanh sân gấp gáp đến sắp khóc.

“Ca.” Đan Ngu kêu một tiếng, tay cũng không dám nghỉ.

Tần Tranh cúi người dọn dẹp thảo dược, xoay người đẩy Đan Ngu vào trong nhà: “Đi vào, gió lớn.”

Đan Ngu thở hổn hển mấy hơi, túm lấy mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, một lần nữa búi lại.

Tần Tranh dọn dẹp xong ngoài sân, rồi mới bước vào cửa. Đan Ngu rót chén trà đưa y, thuận tay xắn ống tay áo y lên: “Ca, ngươi không sao chứ?”

Tần Tranh mặc hắn làm, xua tay nói: “Có thể có chuyện gì.”

Đan Ngu đánh giá một lượt, thấy Tần Tranh không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Trước kia chỉ cần Tần Tranh trở về, trên người luôn mang theo thương tích. Nửa năm nay, vết thương ít dần, hiện giờ mang cánh tay lành lặn ra ngoài, bước chân lành lặn mà trở về.

Tần Tranh gõ đầu Đan Ngu: “Yên tâm đi, hiện tại trong quân không còn ai có thể đánh thắng được ca.”

Muốn không bị người ta làm nhục, chỉ có thể mạnh mẽ, cường đại hơn nữa.

Đan Ngu ra sức gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một tia sét đùng đùng nổ ngoài cửa, theo sau đó là cơn mưa to tầm tã.

Tần Tranh đứng lên nhìn sắc trời bên ngoài, không khỏi nhăn mày, trong lòng dâng lên vài phần lo lắng….

Trận mưa liên miên ba ngày không dừng, giống như muốn bao phủ cả trời đất.

Ngày thứ ba, tiền tuyến gửi về tin chiến thắng, đại thắng lần này, quân của người Nhung bị đánh cho tơi bời, tháo chạy khắp nơi.

Quân đội nước Yến thừa thắng xông lên, chuẩn bị hung hăng xả giận, khiến cho quân đội Nhung Lô không dám mang binh đến quấy rầy nữa….

Cả Lương thành ai nấy đều vỗ tay, ngay cả thời tiết không tốt cũng không hề ảnh hưởng đến niềm vui của mọi người.

Hiện nay trấn thủ trong thành là Trịnh Bách Hộ, hắn hạ lệnh cho tướng sĩ trong thành ăn mừng ba ngày, ngoài mặt là muốn ăn mừng tin chiến thắng ngoài tiền tuyến, kì thật là muốn nhân cơ hội vơ vét tài sản của các môn hộ giàu có trong thành. Lòng tham của Trịnh Bách Hộ xưa nay không có đáy, thuộc hạ bên dưới đều ngang ngược như Triệu Hổ, trước kia lúc không có Đại tướng quân ở đó, còn không dám càn rỡ quá mức, bây giờ hầu tử xưng vương, bắt nạt dân chúng trong thành dâng lễ vật là chuyện thường tình.

Nghĩ sắp vơ vét được một phen, trong lòng Trịnh Bách Hộ lại càng sung sướng, ngày ngày mang theo đám tướng sĩ ít ỏi hoan ca.

Sắc trời âm u, mưa to không ngớt.

Tần Tranh nhìn trên thành trống vắng, đáy lòng càng cảm thấy bất an….

Mưa to đến ngày thứ bảy, cuối cùng xảy ra chuyện.

Sáng sớm hôm nay, đến lượt Tần Tranh thủ thành, sắc trời tối đen không chút ánh sáng.

Lão binh thủ thành đưa cho Tần Tranh một chén trà nóng: “Làm ấm cơ thể.”

Tần Tranh nhận lấy, hai tay lạnh băng nắm chặt, thấp giọng nói: “Thúc, sao hôm nay ít người vậy?”

Trên tường thành có vài người đứng thưa thớt, bởi vì mưa to mà khoác ao tơi rất dày, nhìn từ xa trông ngư một đống cỏ khô.

Lão binh thở dài, nói:”Trước đó lúc thắng trận, tình huống trong thành mấy ngày nay ngươi không phải không thấy.”

“Đánh thắng nên cao hứng, sao thúc lại thở dài?” Tần Tranh nuốt một chén trà nóng, cảm thấy cả người ấm áp lên rất nhiều.

Ngườ lính già nhận lấy cái chén không, lắc đầu nói: “Tâm lý thôi, là không nỡ…”

Nhìn bóng dáng lão binh, Tần Tranh im lặng.

Trời hôm may mưa to bất thường, đến trưa sắc trời vẫn cứ đen kịt một mảnh, Tần Tranh lôi bình trà trong ngực ra tu mấy hớp.

Uống vào hai ngụm, móc ra một quả ớt đỏ rực. Đang chuẩn bị cắn một miếng, bỗng nhiên nhìn thấy phía xa có ảnh lửa chớp động. Hắn tưởng mưa bão, lại nhìn kĩ, giơ tay dụi mắt, suýt nữa đem cả quả ớt dụi vào trong mắt.

Sau một phút sửng sốt, càng thấy ánh lửa kia trở nên rõ ràng, ban đầu chỉ lác đác hai ba đốm, ngay sau đó ngày càng nhiều hơn….

Chỉ qua chốc lát đã có thể đúng là một con hỏa long đang diễu võ dương oai giữa màn mưa!

Trong lòng Tần Tranh hốt hoảng, nhíu mi đứng dậy, xoay người đi ra phía ngoài, đứng trên tường thành, ánh lửa càng rõ ràng hơn, hỏa long kia giống như đang chạy, càng ngày càng gần.

Chẳng lẽ là đại quân đã quay về?

Mới ba ngày trước nhận được chiến báo ngoài tiền tuyến, đại quân không phải dang thừa thắng xông lên truy đuổi bại quân Nhung Lô sao? Cho dù là rút quân trở về, cũng không nhanh đến vậy!

Bất an nảy nở trong lòng, tim Tần Tranh đập như sấm, trời mưa phủ cả trời đất chỉ còn sót lại trước mặt một hàng lửa dài đang kéo tới. Thở dốc ba lần, hắn xoay người tìm thượng tướng trong thành.

Chuyện này quá mức kì lạ!

Trịnh Bách Hộ đêm qua quá chén, vẫn đang ngủ say, lúc Tần Tranh đi tới bị Triệu Hổ ngăn ở ngoài.

“Ta còn tưởng ai, hóa ra là Tần đại công tử, ngọn gió nào thổi ngài tới đây?” Triệu Hổ mỉa mai, tràn đầy đùa cợt.

Tần Tranh lau đi nước mưa trên mặt, nhíu mi nói: “Triệu thập trưởng, Trịnh Bách Hộ có bên trong không, ta có quân tình cần bẩm báo.”

“Ai dô, thủ thành này còn có quân tình cơ à? Đi theo Chu tướng quân liền ghê gớm như vậy.” Triệu Hổ cười nhạo một tiếng, đem cửa đóng thật chặt.

Tần Tranh nhíu chặt lông mày: “Quân tình khẩn cấp, tránh ra.”

Triệu Hổ biến sắc: “Cái đồ tạp chủng nhà ngươi thật sự nghĩ đi theo Chu tướng quân liền gà chó thăng thiên? Lão tử là thập trưởng, ngươi chỉ là một lưu phạm có tư cách gì cắt ngang lão tử!”

Mắt Tần Tranh sẫm lại, cũng không nói nữa, chân dài quét qua đẩy ngã Triệu hổ đang lải nhải.

Triệu Hổ kêu một tiếng, bất ngờ bị quét ngã, xoay người muốn đứng lên đánh trả, thế nhưng trên lưng bị tần Tranh chế trụ, cánh tay bị ấn ra đằng sau, chỉ nghe tiếng xương cốt răng rắc một tiếng, khiến cho Triệu Hổ đau đến muốn rớt nước mắt.

Tần Tranh ném Triệu Hổ cho hai đứa cấp dưới, trực tiếp đạp cửa mà vào, trầm giọng nói: “Thuộc hạ lỗ mãng, Trịnh Bách Hộ có ở trong không?”

Trịnh Bách Hộ bị tiếng động bên ngoài ầm ỹ mà tỉnh, tức giận mà rời giường, không thèm nhìn mà chộp lấy một thứ đồ sứ ném ra ngoài.

Tần Tranh né một bên, tiếp tục nói: “Bách Hộ, ngoài thành có đại quân.”

“Cút, cút con mẹ mày đại quân, có quan trọng bằng giấc ngủ của bản tướng quân không?” Trịnh Bách Hộ nghiến răng nghiến lợi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tiểu binh mặc áo tơi thế nhưng lại chạy tới trước mặt.

“Ngươi!” Trịnh Bách Hộ vừa định phát hỏa, bỗng nhiên nhớ tới lời người trước mặt mới nói, không khỏi ngẩn ra: “Cái gì? Đại quân trở lại?”

Tần Tranh chạy tới trước mặt Trịnh Bách Hô, hơi cúi người.

Trịnh Bách Hộ sửng sốt, người trước mặt mang theo một ít mùi đất, mái tóc dài dính mưa ướt đẫm, sợi tóc dài trên trán dính sát vào hai bên gò má, khuôn mặt trẻ tuổi khiến người ta chói mắt, một đôi mắt sâu như đáy hồ mang theo kiên định, khiến kẻ khác rùng mình.

“Không phải quân ta.” Đôi môi trắng bệch của Tần Tranh khẽ mấp máy, âm thanh lạnh lùng.

Đầu Trịnh Bách Hộ ong ong, trong lòng có gì đó rơi xuống.

Có chuyện rồi!



Ngay đêm đó, đại quân Nhung Lô vây khốn bốn mặt.

Một nước cờ khiến mọi người trở tay không kịp, đầu tiên là xuất binh dụ quân đội nước Yến dốc toàn bộ lực lượng, lại giả vờ làm bại binh thành binh mã du kích, dẫn đại quân xâm nhập vào bụng kẻ địch, liên tục khiêu chiến. Mà đại quân Nhung Lô đích thực lại đi đường vòng tấn công lương thành binh lực yếu kém, một ngụm chiếm đóng sào huyệt Yến quân.

Bây giờ trong thành Lương Châu chỉ còn sót lại chút ít binh sĩ già yếu, làm sao chống được đại quân Nhung Lô, trong lúc nhất thời trong thành ai nấy đều lo sợ.

Chính ngọ hôm sau, mưa to chưa hết, quân Nhung Lô bắt đầu công thành, lần đầu giáp mặt, thủ thành của quân đội nước Yến chết thảm trọng, may mắn Lương thành dễ thủ khó công, mới có thể chống đỡ.

Quân Nhung Lô hung hãn dũng mãnh, tướng sĩ trong thành không đến ngàn người, qua ba ngày thương vong một nửa.

Mưa to sắp tan, khói thuốc súng tràn ngập, thi cốt lẫn với bùn đất, phía trước xương trắng thê thảm, kền kền lượn vòng quanh bầu trời, phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe, che phủ phân nửa bầu trời tối tăm.

Tần Tranh liếm khóe môi khô khốc, một cỗ tanh nồng tan trong miệng, y vung đao chặt đứt ba mũi tên, cánh tay căng cứng bị người giữ chặt. Y quay đầu nhìn, nhận ra là lão binh thủ thành, liền mặc lão kéo mình vào trong phong hỏa đài*.

*Phong hỏa đài: là cái bốt đồn để đốt, nhằm ra hiệu cho quân mình nếu nhìn thấy giặc đến gần. Thời phong kiến, hễ thấy giặc đến thì đốt lửa làm hiệu gọi là “phong” (烽).

“A Tần!” Lão binh thở dốc, quơ quơ đầu vai Tần Tranh.

Bên tai Tần Tranh ù ù một lúc lâu, tầm mắt mới rõ hơn một chút: “A thúc, ngươi kéo ra về làm gì, bên ngoài đại quân công thành, ta phải nhanh chóng trở về.”

Lão binh kịch liệt ho khan mấy tiếng, túm ta Tần Tranh, gian nan nói: “Ngươi đã ba ngày không xuống dưới thành, Trịnh Bách Hộ thấy đánh không lại, muốn bỏ thành.”

Ba ngày nay, Tần Tranh tận mắt nhìn mọi người, nhìn thấy binh sĩ liều chết hộ thành, hoặc rơi khỏi tường thành biến thành thịt nát, liệu mạng như vậy không phải là vì bảo vệ thành, chờ đại quân lúc trước nhanh chóng trở về sao.

Bỏ thành? Trịnh Bách Hộ sao dám như vậy!

Đồng tử Tần Tranh co rút lại, bất ngờ đứng dậy: Lương thành là quan ải, nếu thành phá thì tỉnh Hà Tây phía sau ắt sẽ nguy hiểm! Nếu bỏ thành, khác nào bỏ lại mười chín thành phía Tây Bắc? Sao hắn dám!”

Dứt lời, Tần Tranh xoay người xuống thành lâu. Bất kể thế nào, y cũng phải ngăn Trịnh Bách Hộ bỏ thành.

Trịnh Bách hộ ở trong trướng bước đi thong thả, khuôn mặt u ám. Chiến tranh mấy ngày không dừng, thư cầu viện gửi đi giống như đá chìm đáy biển, ai biết có phải là bị Nhung Lô quân cướp đi hay không, binh mã trong thành còn không quá mấy trăm, thủ thành quả thật là nói chuyện trên trời.

Quân Nhung Lô trước giờ hung tàn, ai biết sau khi phá thành có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành hay không? Lúc này không bỏ thành mà chạy chẳng lẽ ở lại chờ chết?

Trịnh Bách Hộ lòng vừa quyết, vừa muốn ra ngoài xem binh mã chuẩn bị thế nào, chưa kịp ra ngoài đã thấy một người tiến vào trong trướng, hắn cho là thân binh của mình, lúc này mới cả giận nói: “Thu thập xong chưa?

Tần Tranh mới đi xuống thành lâu, trên người mang theo huyết khí, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ba ngày chưa ngủ đỏ quạch, tơ máu giăng kín, mang theo lệ khí. Nghe Trịnh Bách Hộ nói, trong lòng biết thúc thúc không lừa hắn, Trịnh Bách Hộ quả thật muốn bỏ thành.

“Ngươi là..” Trịnh Bách Hộ thấy người tới không phải thân binh, hoảng sợ, lại biết được người trước mặt là ai: “Thân là binh sĩ không đi thủ thành, tới đây làm gì?”

Giọng nói Tần Tranh khàn khàn, chậm rãi nắm chặt đao trong tay: “Thân là Bách Hộ triều đình gia phong, không đi giữ hành, ngược lại có ý bỏ thành, là định làm gì?”

*Bách Hộ: “bách” là “trăm”, “hộ” là “họ”, “gia đình”.

Trịnh Bách Hộ giận dữ: “Lưu phạm nho nhỏ mà dám phạm thượng, người tới!”

Lông mi Tần Tranh hơi nhíu, cả thân mình hạ thấp, quỳ xuống: “Trịnh Bách Hộ, nếu ngươi đi rồi, dân chúng lương thành phải làm thế nào, mười tám tòa thành trì phía sau Lương Châu làm thế nào? Tướng sĩ chém giết nơi tiền tuyến làm thế nào! Lương thành trăm triệu không thể bỏ.”

Trịnh Bách Hộ trước nay nhát gan ích kỉ, kế tục được quân hàm tổ tiên để lại, thấy Tần Tranh quỳ xuống cầu hắn, hoàn toàn bất động, nói: “Ngươi chỉ là một lưu phạm làm sao có tư cách cầu ta! Cút ngay!”

Năm ngón tay Tần Tranh đột nhiên siết chặt, cổ tay nổi gân xanh, đầu càng cúi thấp: “Nghĩ tới bách tính!”

Trịnh Bách Hộ gận dữ, giơ chân đá văng Tần Tranh: “Cút! Nếu muốn chết thì cứ lên thành lâu, đừng lôi kéo bản quan!”

Làm quan bất nhân, làm tướng bất trung.

Người như vậy......

Đáy mắt Tần Tranh lộ rõ sát ý, Lương thành không thể bị bỏ lại.

Trịnh Bách Hộ chợt thấy lưng run lên, theo bản năng muốn ra ngoài, mới đi được hai bước, bỗng nhiên ngực chợt lạnh đi, hắn cúi đầu… liền thấy nửa thanh kiếm nhuốm máu xuyên qua ngực.

Yết hầu Trịnh Bách Hộ phát ra mấy tiếng khục khục, một câu cũng chưa kịp nói, cứ thế quy thiên.

Tần Tranh chậm rãi rút dao, máu văng ra đầy đất. Y lấy binh phù bên hông Trịnh Bách Hộ, nắm trong lòng bàn tay….

Thành trì rối loạn, nhà dân đóng chặt, thi thể cũng như thương binh từ trên thành lâu được bê xuống không ngừng.

Tần Tranh khoác một thân tanh mùi máu, lấy binh phù triệu tập số binh sĩ sót lại không nhiều lắm, nói: “Nhung Lô công thành, Trịnh Bách Hộ ôm bệnh hôn mê, giao lại binh phù cho ta. Từ ngày hôm nay, người còn lại xếp thành tiểu đội, thay phiên thủ thành. Người nào lâm trận bỏ chạy, chém, nói lời thối nát, chém. Làm phiền bách gia chữa bệnh, chém. Năm ngày sau, đại quân chắc chắn trở về kịp, lúc đó nguy nan Lương thành có thể giải.”

Vừa dứt lời, có người tỏ ý nghi ngờ, không tin Trịnh Bách Hộ ốm bệnh, vài người tranh cãi muốn đi vào trong trướng gặp Trịnh Bách Hộ.

Sắc mặt Tần Tranh lạnh lùng, lưỡi đao trong tay so với động tác của bọn họ còn nhanh hơn, lập tức chém chết hai người.

Máu vương trên lưỡi đao, hé ra khuôn mặt Tần Tranh tựa như Tu La.

“Ngang nhiên cãi quân lệnh, treo đầu ngoài thành răn đe.” Vũ khí trên người Tần Tranh nhiễm máu, tóc đen rối loạn, lúc nói lời này, khóe môi y mang một độ cong khó hiểu, lạnh lẽo tới dọa người.

Có người chống lại đương nhiên cũng có người ủng hộ, có không ít quân sĩ sống ở Lương châu hơn mười năm, thà rằng chết trận cũng không nguyện chắp tay dâng lên thành trì. Trịnh Bách Hộ sống hay chết bọn họ không quan tâm, chỉ cần Tần Tranh có bản lĩnh đoàn kết quân tâm, bọn họ bằng lòng nhận cái binh phù này.

Có người ủng hộ, Tần Tranh bước đi cũng không quá khó khăn, gần như chém hết đám thân binh của Trịnh Bách Hộ do Triệu Hổ cầm đầu, sau lại chém mấy binh sĩ lâm trận bỏ chạy, một loạt đầu treo ngoài thành lâu, đung đưa theo gió.

Sự tàn nhẫn của Tần Tranh khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía, không chỉ thủ đoạn tàn nhẫn, y còn bịa đặt một cái phong thư chiến báo, bắt chước chữ viết đại quân sắp về, lệnh bọn họ kiên trì mấy ngày.

Có liều an thần này, tướng sĩ giữ thành cũng có hy vọng. Cho dù như thế, vẫn là không đủ… Thương vong ngày càng nhiều, mỗi ngày Đan Ngu đều không có thời gian để chợp mắt, cả người gầy đi vài vòng.

Về sau, Tần Tranh đành kích động dân chúng đi giữ thành, Lương thành đối với bọn họ, không chỉ là một nơi quân sự trọng yếu, là nhà bọn họ, là cội nguồn của bọn họ.

Thậm chí đến ngày thứ năm, tất cả nam nữ giả trẻ, toàn dân đều là binh sĩ….

Máu nhiễm đỏ bầu trời Lương thành.

Không thấy ánh sáng.

Chạng vạng ngày thứ năm, lúc Tần Tranh mở mắt thấy Đan Ngu hai mắt hồng hồng như con thỏ, đang chăm chú nhìn y.

“Ca, ngươi tỉnh!” Đan Ngu nhanh chóng rót một chén nước, cẩn thận đút cho Tần Tranh.

Cả người Tần Tranh trên dưới, không có chỗ nào là không có vết thương, đầu óc ong ong không ngừng: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

Đan Ngu dùng ống tay áo đầy bụi ra sức lau mặt, giống như con mèo con nức nở nói: “Một canh giờ.”

Tần Tranh ho nhẹ hai tiếng, máu chảy ra từ khóe môi, y đưa tay đè ngực, không biết vết thương có tới lục phủ ngũ tạng hay không.

“Ca…” Giọng nói Đan Ngu khẽ run rẩy: “Đại quân thật sự sẽ tới sao?”

Tần Tranh vùng vẫy đứng lên, y nói dối cùng lắm là đến hôm nay, hy vọng của mọi người tới hôm nay sẽ bị nghiền nát vụn. Chỉ là…

Y không thể ngã xuống, y không thể nào ngã xuống.

Đầu ngón tay dính máu móc ra một sợi dây đỏ, là Ngọc Quan Âm thương xót chúng sinh.

Tần Tranh đưa nó chạm lên môi, thành kính hôn một cái, sau đó đặt tại trái tim, y nheo đôi mắt, thanh âm nhỏ mà kiên định: “Rồi sẽ tới.”

….

Vừa sáng tinh mơ, Tần Tranh kéo cung, cung kéo căng ra như trăng rằm.

Ánh mắt mọi người gần như tập trung trên người y, binh sĩ chỉ còn hơi tàn, a thúc què chân, quân sĩ tay đã đứt lìa, hai người con chết trận, người mẹ già dứt khoát leo lên tường thành liều mạng cùng quân địch, đôi vợ chồng già bán hoành thánh vỉa hè, lão gia tử bán điểm tâm, người mổ heo phía bắc thành, người thiếu niên ở nam thành…

Bọn họ chưa ai từng sờ vào trường đao, lại dám vung cổ tay không lưu loát, vì Lương thành mà ra trận. Ánh mắt những người này giống như một tòa núi lớn, đè trên vai Tần Tranh.

Tần Tranh kiên định như núi, y cố gắng thẳng lưng, thả cung, xuyên qua bầu trời mây đen, mang theo đường xong tuyệt hảo cùng sức lực lớn lao xuyên qua đầu vai tướng lãnh Nhung Lô.

Tướng lĩnh kia sơ xuất bị thương, cao giọng chửi một câu, nhịn đau vung tay, xu thế công thành càng hung hãn.

Mưa tạnh, chân trời xuất hiện một vệt sáng bạc.

Tiếng vó ngựa chấn động bên tai, ngày thứ sáu, đại quân trở về!

Một tia sáng ban mai xuyên thấu tầng mây….

“Trời đã sáng rồi sao?”

Cách tấm song cửa, Sở Du nâng tay che mắt, nhẹ giọng nói.

Hoàn chương 40
Bình Luận (0)
Comment