Triêu Tần Mộ Sở

Chương 50

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Xe ngựa gỗ Hương, mui trắng mành mềm, bốn con ngựa trắng song hành, vô cùng bắt mắt.

Kinh đô có núi Ngọc Hoài, trên núi có thư viện Vân Mặc, nơi đó là chỗ học hành của dòng họ Sở. Tĩnh Quốc công thuộc chi họ thanh liêm nhất của Sở gia, ngoài ra Sở gia còn có mấy mươi dòng chính dòng thứ khác, hương khói cũng hưng thịnh.

Chân Nhi trước năm bảy tuổi, trong nhà có một vị giáo thụtây tịch* lo việc học, đến năm tròn bảy tuổi, Sở Du cân nhắc cho thôi, đưa cô bé đến Sở gia nhập học. Có thể nói là dòng tộc có truyền thống học hành nhiều đời, học viện gia tộc sở hữu vốn học thức uyên thâm, cho dù hắn hay là huynh trưởng cũng đều nhờ gia tộc dạy dỗ mà thành, ngay cả con cháu hoàng thất cũng từng vắt óc muốn được đến Sở gia bồi dưỡng.

*giáo thụ: viên chức trông coi việc giáo dục tại một phủ trong thời phong kiến.

*tây tịch: chỗ ngồi về phía Tây, tức chỗ ngồi của người khác, đối diện với người chủ nhà.

Theo quy tắc không thể phá vỡ, tộc học chỉ nhận con cháu Sở gia. Cũng từng có hoàng thất đem con cháu sang cho làm con thừa tự Sở gia để xin được học tập trong học viện của dòng họ Sở, như vậy có thể thấy địa vị của học viện Sở gia thế nào.

Sở Du quá cưng chiều Chân Nhi, một ngày không thấy giống như bị mất hồn, quả thực không chịu nổi việc đem con gái ném thẳng vào học viện mà không hỏi không màng. Vì thế, Chân Nhi trở thành học sinh ngoại trú duy nhất trong học xá. Bạch mã lộc cộc mỗi ngày kéo xe hương* tinh xảo xinh đẹp đi đi lại lại giữa học viện và Quốc công phủ, tự nhiên đã trở thành một cảnh tượng nơi đây.

*Xe hương: xe được làm bằng gỗ thơm, ở đây phiếm chỉ xe hoặc kiệu trang hoàng hoa mĩ.

Trong buồng xe.

Đại nha hoàn Bích Ngọc đang sắp xếp lại hòm sách cho tiểu thư, thu gọn từng tờ bài tập của môn học hôm nay, không dám để xuất hiện một nếp gấp nào. Dẫu sao những bản viết tay này, Nhị gia cũng muốn thu giữ lại toàn bộ.

Nhiều năm qua, sách vở, thư thảo, bản viết tay của Chân Nhi từ thuở nhỏ đều được Sở Du cất giữ từng tờ một, tự tay xếp thành sách. Thượng kinh đều biết tài danh cô con gái này của Sở gia, tuổi còn nhỏ nhưng đã thanh tú phi phàm.

Chân Nhi đang cầm một miếng bánh xốp hạnh đào đưa vào miệng, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, cô bé không kiềm được mà ngã nhào về phía trước, cả miếng bánh ngọt cũng nhét vào trong miệng, bị nghẹn ho khan mấy tiếng.

“Tiểu thư cẩn thận một chút.” Bích Ngọc vội vàng rót ly trà đưa tới, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng Chân Nhi, giúp cô bé dễ thở hơn.

Chân Nhi xua tay một cái, nuốt bánh ngọt, nghe thấy bên ngoài dường như có động tĩnh, tò mò đẩy cửa sổ, ló cái đầu nhỏ ra ngoài.

Trước xe có một con ngựa, trên ngựa có một người.

Con ngựa kia không giống ngựa quý con cháu quý tộc nuôi ở thượng kinh, không có đai ngọc tua rua làm lót yên, không có da mềm viền vàng làm dây cương, không có chuông bạc chuỗi ngọc buộc đầu, cũng không có một chút cao quý kiêu xa.

Có điều con ngựa này, cường tráng lại uy vũ, lông đen ánh tím, đây mới thực sự là chiến mã đẫm máu sa trường, trời sanh khác hẳn giống ngựa để cho người ta tựa lan can ngọc ngắm nhìn ở thượng kinh. Người ngồi trên ngựa, tay trái cuốn dây cương, tay phải cầm một chiếc hộp. Cẩm y tiễn tụ*, eo thắt đai lưng, bên ngoài khoác áo lông màu đen vân chìm. Mái tóc dài thẳng rũ ngang hông, lộ ra một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Chiếc cằm cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng, hai mắt như chứa cả bầu trời, hàng mi cong cất gió giữ mây, thần thái rạng rỡ ẩn giấu khí chất thanh tú.

*tiễn tụ: tay áo nhọn (hình giống như mũi tên).

“Cha lớn…” Chân Nhi ngẩn người, buột miệng thốt lên, chợt ngừng giọng.

Tần Tranh giục ngựa về phía trước, đến ngoài cửa sổ, nhẹ giọng gọi: “Chân Nhi.”

Chân Nhi vốn tưởng rằng lần trước gặp nhau đã cay nghiệt tới cực điểm, cha lớn tất nhiên sẽ không muốn gặp nàng nữa, nhưng hôm nay một cuộc đối mặt bất ngờ, lại khiến người ta luống cuống. Cô bé rũ mắt, gắt gao cắn môi dưới, hồi lâu mới nói: “Tần Hầu gia.”

Nụ cười trên mặt Tần Tranh hơi cứng lại, thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Thân thể của cha con đã khá hơn chút nào chưa?”

Chân Nhi nghe vậy, bỗng dưng cả người run lên, kinh ngạc ngẩng đầu. Nhắc tới cha, trái tim tựa như tìm được lối về, không còn hoảng loạn sợ sệt như khi nãy nữa. Phải, nàng còn có cha, nàng không thể…

“Phiền Hầu gia lo lắng, cha ta đã tốt hơn một chút rồi.” Chân Nhi trong lòng khó chịu, không nhịn được nói: “Tốt hay không tốt cũng có gì khác biệt đâu, năm nào cha cũng như vậy, thuốc thang làm bạn, có lẽ cũng không để trong lòng lắm.”

Nụ cười trên mặt Tần Tranh hoàn toàn nhạt đi, con ngươi thần sắc ảm đạm, thấp giọng nói: “Chân Nhi, ta mắc nợ cha con quá nhiều.”

Chân Nhi nghiêng đầu cười một tiếng, lắc đầu nói: “Hầu gia nghĩ nhiều rồi, ta với cha đều tốt, không để ý những chuyện khác.”

Tần Tranh nhìn Chân Nhi trước mắt, tiểu nha đầu đã từng gọi cha lớn trong lúc ốm đau, vùi ở trong lòng y dùng thanh âm mềm mại đọc Thiên Tự Văn* nay đã không còn… Mà là một Chân Nhi thông minh nhạy cảm, xinh đẹp nhã nhặn của hôm nay.

“Cha con dạy dỗ con rất tốt.” Tần Tranh tỉ mỉ nhìn tiểu cô nương trước mặt, ghi nhớ lại từng chút dáng vẻ của cô bé vào trong lòng: “Có con ở bên cạnh hắn, ta cũng yên lòng…”

Nụ cười nhạt trên mặt Chân Nhi cũng không giữ được nữa, cố nén lại thanh âm run rẩy, nói: “Chuyện này tất nhiên không cần phải nói.”

Tần Tranh nhịn xuống cay đắng trong lòng, miễn cưỡng cong môi cười một tiếng, ôn nhu nói: “Từ trước đến giờ cha con thương yêu con nhất, chắc hẳn chưa từng thiếu hụt cái gì. Mấy năm nay cha lớn ở biên cương, nơi đó khổ hàn không có thứ gì tốt. Mỗi năm sinh nhật con, cha lớn đều tự tay làm vài món đồ nhỏ cho con, tạm xem như là mong nhớ. Hôm nay trở về, bèn đem những món đồ nhỏ này tặng cả cho con, con giữ lấy tùy ý ngắm nghía cũng được.” Vừa nói, vừa mở chiếc hộp nhỏ cầm trong tay đưa tới.

Bên trong đặt một đống tượng gỗ nhỏ, có chú thỏ linh hoạt đáng yêu, có búp bê dáng vẻ ngây ngô, có chiếc vòng xinh đẹp tinh xảo, tất cả đều là khắc gỗ, hình dáng xinh xắn, hoa văn tinh tế, đủ để thấy vô cùng dụng tâm.

Chân Nhi chậm rãi đưa tay ra, ngón tay tựa như hành trắng* đang run rẩy, đuôi mắt không nhịn được ửng đỏ. Cương quyết hồi lâu, nàng gắng sức nhắm mắt, nén xuống nóng ran trong mắt, bàn tay nhỏ bé dùng sức nhấc lên, mang cả hộp lật đổ.

*葱白/ thông bạch: hành trắng (ví với ngón tay nõn nà của người con gái).

Chỉ nghe ào một tiếng, chiếc hộp nhỏ đầy tượng gỗ rơi đầy đất, Tần Tranh sửng sốt.

Chân Nhi rầm một tiếng khép lại cửa sổ, thanh âm từ trong xe vang ra: “Cha ta tặng ta đầy vàng bạc ngọc quý ngắm còn chưa hết, cần gì mấy thứ lặt vặt này. Hầu gia trở về đi, sau này chớ có cản xe của Chân Nhi nữa.”

Tần Tranh chậm rãi xoay người xuống ngựa, ngồi xuống, từng chút một nhặt tượng gỗ dưới đất, chú thỏ đáng thương bị rơi mất một cái lỗ tai, cả người dính bùn thảm thương. Y nhặt lên nửa tai bên kia, cẩn thận đặt vào trong hộp, nhẹ nhàng khép lại nắp hộp.

“Chân Nhi lớn lên, chiếu cố cha con thật tốt.” Tần Tranh nhẹ giọng nói, đáy lòng đau đến tê dại.

… …

Trong buồng xe.

Chân Nhi ra sức che miệng lại, cả người run rẩy. Nước mắt tựa như hạt châu đứt dây rơi lả tả, ướt đẫm vạt áo, nghe bên ngoài tiếng vó ngựa xa dần, mới chậm rãi khom người cúi đầu khóc ra thành tiếng.

“Tiểu thư…” Bích Ngọc đau lòng đỏ cả hốc mắt, cầm khăn liên tục lau nước mắt cho cô bé.

Bỗng nhiên Chân Nhi đẩy Bích Ngọc ra, bổ nhào mấy bước tới trước cửa xe, ra sức mở, dưới chân mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống xe.

Cũng may xe ngựa vẫn chưa chạy, nhưng như thế cũng dọa người đánh xe phải giật mình.

“Tiểu thư!” Bích Ngọc kêu lên một tiếng, vội vàng xuống xe theo.

Chân Nhi ngã đến đầu gối đau rát, vẫn ngoan cố bò dậy, cứ như thế lục lọi tìm kiếm trên đất. Bùn đất sình lầy vấy bẩn lên áo quần hoa lệ, màu cỏ dính đầy giày gấm thêu màu phấn trắng, nhưng nàng chẳng màng tới lễ nghi nhà quý nữ, quên hết toàn bộ tư thái khuê tú, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.

Trên mặt đất trống không.

Bích Ngọc đã theo xuống xe, nửa quỳ bên cạnh Chân Nhi, đỡ cô bé đứng dậy.

Lúc Chân Nhi được kéo đứng dậy, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, vội vàng hất Bích Ngọc ra, nhoài người lên trên đất cúi thấp đầu, với tay xuống càng xe nhặt lên một vật.

“Tiểu thư đây là…” Bích Ngọc chợt dừng lại.

Trong tay Chân Nhi là một cây trâm, trâm gỗ. Gỗ màu trắng sữa, một đầu mài tròn nhẵn, đầu kia khắc hình một chú hồ ly nhỏ, đuôi to bồng bềnh quấn lấy thân trâm, đôi tai nhỏ nhòn nhọn, dáng vẻ hoạt bát xinh xắn.

Chân Nhi cẩn thận dùng tay áo lau đi bụi đất dính trên trâm gỗ, sít sao nắm chặt vào lòng bàn tay, đặt lên trên ngực.

Bích Ngọc nhìn thấy mà lòng chua xót, đưa tay đỡ Chân Nhi dậy, nói: “Tiểu thư tội gì phải như vậy, nếu thích thì khi nãy nên giữ lại mới phải, Nhị gia cũng sẽ không trách tiểu thư.”

Chân Nhi lắc đầu một cái, giọng còn mang mấy phần nghẹn ngào nói: “Ta không muốn cha thấy khó chịu trong lòng… Trước đây tuổi còn nhỏ chưa hiểu nỗi khổ của cha, mấy năm nay nhìn thấy được tất cả. Tuy cha không nói nửa câu, nhưng ta không phải là không biết…”

Bích Ngọc không nói thêm gì nữa, nội tâm tiểu thư thuần khiết, khuyên nửa câu cũng không được, nhưng nhìn trong mắt lại thật sự khiến người ta đau lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi hồi phủ, Bích Ngọc vẫn nói chuyện này lại cho Nhị gia.

Sở Du trở về từ Hộ bộ có chút mệt mỏi, tùy tiện dùng ít cơm rồi cho người lui xuống, muốn nghỉ ngơi. Nói thế nhưng hoàn toàn không có buồn ngủ. Ngồi im một hồi lâu, mới nói: “Chân Nhi thật sự nói như thế?”

Bích Ngọc khom người nói: “Dạ, Nhị gia. Tiểu thư từ nhỏ đều do nô tì chăm sóc, tuy là chủ tớ, nhưng nói một câu vượt quá bổn phận, nô tì thật sự đau lòng cho tiểu thư. Tiểu thư tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại là một người có chủ ý, trừ Nhị gia, lời của người ngoài chẳng chịu nghe, nên nay nô tì mới tới tìm Nhị gia. Nhị gia nếu rảnh rỗi, cũng nên khuyên tiểu thư chớ đau lòng quá.”

Sở Du vuốt cằm nói: “Tấm lòng của ngươi đối với tiểu thư ta đã thấy, chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, ngươi về trước đi.”

Bích Ngọc thi lễ lại lần nữa, lúc này mới lui ra.

Sắc trời sẩm tối, sáp nến từng giọt rơi xuống, đọng thành một vũng.

Tiếng Sở Du thở dài vang vọng trong phòng…

  ※

Thanh Tước Hiên.

Cửa theo tiếng mở ra, Chân Nhi ngồi trước hiên cửa sổ bỗng phục hồi tinh thần lại, đến khi xoay lại liền phát hiện có người tới, trong lòng hơi giật mình một chút, vẻ mặt hốt hoảng giấu món đồ trong lòng bàn tay vào tay áo.

“Chân Nhi.” Sở Du chậm rãi đi tới, không cài phát quan, mái tóc rũ dài sau lưng, chỉ có đai trắng rộng chừng một đốt tay thắt ở đuôi tóc, trên người không mặc quan phục, chỉ choàng một áo khoác dài màu tím nhạt, viền hoa văn xanh nhạt cùng ống tay áo, dưới ánh nến lại mềm mại cuốn lấy người.

“Sao cha còn chưa nghỉ ngơi?” Chân Nhi trong lòng khẩn trương, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Sở Du đi đến bên cạnh Chân Nhi, khom người ngồi xổm xuống, mở ra lòng bàn tay của nàng.

Trong lòng Chân Nhi căng thẳng, theo bản năng che lại ống tay áo, nhẹ lui hai bước.

Sở Du không nói gì, chỉ mở lòng bàn tay, dịu dàng cong cong khóe môi hướng về Chân Nhi. Lòng bàn tay trắng muốt, đường vân nhàn nhạt, ngón tay gầy gò nhưng thẳng tắp như trúc.

Mắt Chân Nhi chợt đỏ, nàng cúi đầu xuống, mím chặt môi không để cho mình khóc ra thành tiếng, hồi lâu mới chậm rãi đưa tay ra, run rẩy đặt cây trâm gỗ nắm chặt vào tay Sở Du.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thốt ra, Sở Du kéo Chân Nhi trong lòng ôm chặt lấy, trầm giọng nói: “Con gái ngốc của ta.”

Chân Nhi nức nở nói: “Cha, Chân Nhi sai rồi.”

Sở Du buông hai tay, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ như hai hạt đào, hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Con không nên… Không nên nhận đồ của cha lớn… Con…”

“Suỵt.” Sở Du điểm điểm vào mi tâm Chân Nhi, khiến cô bé im lặng. Hắn kéo Chân Nhi, để cho cô bé ngồi xoay lưng lại trước mặt mình, nhấc tay tháo chiếc trâm ngọc trên đầu Chân Nhi, mái tóc dài mềm mại rũ xuống bàn tay.

Chiếc lược hoa đào bằng gỗ đàn hương nhẹ nhàng chải trên tóc Chân Nhi, Sở Du vừa chải vừa nói: “Cây trâm gỗ này khắc thật tinh xảo, ở thượng kinh e là không mua được.”

Chân Nhi nhìn nét mặt cha mình ánh trong gương đồng, bình tĩnh lại ôn nhu.

“Chân Nhi lớn rồi, biết thương cha rồi, điều này cha rất vui mừng.” Sở Du giương giương khóe môi nói: “Nhưng mà Chân Nhi không hiểu, nếu con không vui, làm sao trong lòng cha dễ chịu được.”

“Con không có…” Chân Nhi vội vàng giải bày, lại bị Sở Du cắt đứt.

“Cha biết.” Sở Du giơ tay lên xoa đầu Chân Nhi: “Có điều người đó là cha lớn của con, cha lớn cùng cha mặc dù đã ly hôn, nhưng người kia vẫn là cha lớn của con.”

Chân Nhi nghe vậy, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Sở Du kiên nhẫn đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Chân Nhi, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Năm đó, lúc cha bằng con thì đã gặp cha lớn của con. Nếu không có y, sẽ không có cha hôm nay, tất nhiên cũng sẽ không có Chân Nhi.”

Chân Nhi nhẹ nhàng ngẩng mặt: “Tại sao?”

Trước giờ Sở Du vẫn chôn chuyện cũ sâu tận đáy lòng, chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, cầm cuốc đất, tự đào lại từng chút một, đưa đến trước mặt con gái. Trên mặt hắn vẫn luôn mang nụ cười yếu ớt, đáy mắt phản chiếu ánh nến lung linh như lay động, tường tận kể lại chuyện cũ nói cho con gái nghe.

Chân Nhi quên đi buồn bã, mở to hai mắt, chăm chú lắng nghe.

“Con xem, cha lớn của con từ nhỏ đã là một anh hùng.” Tay Sở Du không nhanh không chậm vấn mái tóc dài của con gái thành búi mặt trăng nửa bên, trâm gỗ nho nhỏ cài vào tóc, hoạt bát đáng yêu. Hắn nhẹ giọng nói: “Bây giờ cũng vậy.”

Chân Nhi đưa tay sờ trâm gỗ trên đầu mình, xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn cha.

Sở Du khẽ đặt tay lên đỉnh đầu Chân Nhi: “Cha có thể cho Chân Nhi ăn ngon mặc đẹp, nhưng người có thể cho Chân Nhi một đời bình an thật sự chính là cha lớn của con. Nếu quốc gia không an yên, nào có bách tính an lạc. Là y đã dùng tính mạng cùng lòng trung thành để gìn giữ non sông, mới được trời yên biển lặng như hôm nay, đổi lại cho chúng ta năm tháng bình an.”

Đôi mắt Chân Nhi ẩn giấu ánh sao, giống như bỗng nhiên được thắp sáng, rực rỡ động lòng người.

Sở Du nhéo nhẹ chóp mũi con gái, cưng chiều nói: “Chân Nhi có một người cha lớn tốt như vậy, có gì mà không vui?”

Chân Nhi rũ mắt lí nhí: “Nhưng cha…”

Sở Du khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện của cha lớn và cha, không liên quan đến Chân Nhi, đó không phải là lỗi của Chân Nhi.”

“Cha.” Chân Nhi nhào vào lòng Sở Du, duỗi cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy hắn.

Sở Du ôm lại con gái, cằm nhẹ đặt trên đỉnh đầu nàng, nói: “Sau này đừng giống như hôm nay, nếu lại khóc thành hạt đào nhỏ nữa, cha sẽ không nhịn được đi tìm cha lớn của con mà ủ rũ đấy.”

Chân Nhi phụt cười, chốt lát lại có chút băn khoăn nói: “Nhưng mà… Chân Nhi cư xử quá đáng với cha lớn như vậy, cha lớn sẽ không giận chứ?”

Sở Du nhướn mi, hừ nhẹ nói: “Y dám.” Dứt lời lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, nói: “Được rồi, chuyện này giao cho cha là được, mau đi rửa mặt rồi ngủ thôi, nếu không e là ngày mai mắt sẽ sưng hơn.”

Chân Nhi dụi dụi mắt, nghe lời gật đầu một cái.

Sở Du ra khỏi Thanh Tước Hiên, nụ cười trên mặt toàn bộ biến mất, trở lại phòng mình, ngồi yên trước ngọn đèn cả đêm không ngủ. Đến khi trời gần sáng, mới cầm bút viết một phong thư ngắn đưa cho thuộc hạ, sai hắn đưa đến Trấn Bắc Hầu phủ.

Vừa qua giờ Thìn liền nghe người báo lại, Trấn Bắc Hầu ở ngoài cửa cầu kiến.

Sở Du đang cùng Chân Nhi dùng điểm tâm, nghe vậy, hắn mặc kệ vui mừng trong mắt con gái, lạnh lùng nói: “Để y chờ.”

Chân Nhi nhanh chóng ăn sạch thức ăn trước mặt, sau đó tha thiết nhìn cha.

Sở Du dùng thìa nhỏ múc cháo, thong thả đưa vào trong miệng, ưu nhã vô cùng, Chân Nhi sốt ruột đến suýt nữa giậm chân. Kỳ kèo một hồi, hắn mới chậm rãi đứng dậy, kéo tay Chân Nhi, nói: “Đi thôi.”

Trước cửa, Tần Tranh chốc lại nhìn vào bên trong, quanh quẩn đi tới đi lui.

Đến khi nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ, con ngươi sáng lên, bước lên mấy bước.

Hôm nay Chân Nhi mặc một chiếc váy nghê thường màu hồng cánh sen, bên ngoài thắt áo choàng trắng muốt thêu hồ điệp, trên đầu cài nghiêng trâm gỗ hình tiểu hồ ly, lần đầu tiên mới thấy thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.

Sở Du dắt tay con gái, đi tới trước mặt Tần Tranh, nói: “Du chỉ có một cô con gái, mong Hầu gia hết lòng.”

Hắn đem thứ duy nhất của mình, gửi gắm vào tay Tần Tranh.

Tần Tranh cầm tay Chân Nhi, đầu ngón tay chạm đến mu bàn tay Sở Du, một mảnh lạnh như băng, “Thanh Từ, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố Chân Nhi thật tốt. Đến tối sẽ đưa con bé trở lại.”

Chân Nhi cảm nhận được tay cha lớn hoàn toàn khác với cha mình, lòng bàn tay ấm áp cùng đầu ngón tay hơi sần sùi, khiến người ta an tâm. Nàng ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát khuôn mặt tuấn mỹ của cha lớn.

Tần Tranh vừa cúi đầu, đối diện với ánh mắt vừa tò mò vừa vui mừng của con gái, y nhịn không được cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng bế Chân Nhi lên, đặt trên lưng ngựa. Chiến mã vô cùng cao to, Chân Nhi hoảng sợ mà “a” một tiếng, Tần Tranh nhanh nhẹn phóng người lên ngựa, ôm Chân Nhi trong lòng, kéo áo khoác ngoài một cái, che lại dáng người cường tráng rắn chắc.

“Cha lớn…” Chân Nhi ngượng ngùng kêu nhẹ một tiếng.

Trong lòng Tần Tranh mềm nhũn, lần đầu tiên cảm thấy lòng tràn đầy mững rỡ, nói: “Chân Nhi, cha lớn đưa con ra ngoài chơi, chiến mã này gọi là Táp Lộ Tử*, lao như tên rời cung, con có sợ hay không?”

*Táp lộ tử: là tên một con chiến mã có công cùng đại tướng quân Khâu Hành Cung cứu nguy cho Đường Thái Tông Lý Thế Dân trong chiến loạn. Con chiến mã này được Đường Thái Tông khen tặng là “Tử yến siêu dược, cốt đằng thần tuấn, khí triệp tam xuyên, uy lăng bát trận.” (Bay cao như tử yến, nhảy cao như ngựa thần, khí thế áp đảo Tam Xuyên (nay là Lạc Dương), uy phong áp đảo bát trận (trận pháp của người xưa).

Chân Nhi cong cong đôi mắt, thẳng thắn nói: “Không sợ.”

Tần Tranh sang sảng cười một tiếng: “Nha đầu ngoan, ngồi chắc nhé.”

Táp Lộ Tử cất vó hí một tiếng, nhanh chóng vút đi.

Sở Du nhìn hai cha con rời đi, theo bản năng bước về phía trước mấy bước, lại khó khăn dừng chân. Có lẽ là sặc phải gió lạnh ngày thu, không nhịn được mà ho khan, phế tạng lạnh đến đau buốt, hắn có chút đứng không vững, cúi người, thấp giọng khó chịu ho khan.

“Nhị gia!” Người gác cửa vội vàng đến đỡ.

Sở Du chậm chạp một hồi mới dừng lại tiếng ho khan, thất thần nhìn theo hướng Chân Nhi theo Tần Tranh vừa đi.

Cứ đứng ở đó, thẳng đến lúc mặt trời lặn trăng treo cao.

Hoàn chương 50
Bình Luận (0)
Comment