Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Mưa thu qua là gió lạnh ùa về.
Giọt mưa tí tách rơi dọc mái hiên, gõ lên mái ngói phủ rêu xanh trước nhà, cây quế trong sân qua một đêm rơi đầy những chùm hoa, trải ra trên mặt đất một lớp vàng li ti, mùi hương trộn lẫn trong bùn đất làm say đắm lòng người.
Lúc Sở Du tỉnh lại đã là chập tối ngày hôm sau, mưa rơi cả ngày, khiến người ta không rõ giờ giấc. Hắn nhấp nhấp đôi môi khô khốc, còn lưu lại mùi thuốc đắng chát, ngoại trừ đầu óc còn hơi mơ màng, cả người vô lực, trái lại tinh thần khá tốt. Cổ họng dạ dày không có cảm giác đau rát, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Hắn hơi dùng chút lực tay, muốn ngồi dậy, nhưng hữu tâm vô lực, ngược lại chỉ đổi về từng trận hoa mắt. Vừa lúc này, một cánh tay mạnh mẽ từ đầu vai vòng qua sống lưng, ôm lấy hắn, cẩn thận đỡ dậy.
Sở Du ngẩn ra, Thu Nguyệt chưa từng có sức lực như vậy, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Tranh.
Áo khoác trên người Tần Tranh cởi ra, bên trong chỉ đơn giản một chiếc trường bào màu đen, ống tay thêu chìm họa tiết cây kim ngân, là sự vững vàng vô cùng khiêm tốn. Dưới đôi mi rũ xuống có một lớp xanh nhạt, gạt bớt đi nét sắc bén, thêm chút vẻ tiều tụy.
“Khụ… khụ…” Phế tạng Sở Du đau âm ỷ, che miệng đứt quãng khẽ ho khan.
Chỉ trong thời gian một cái cúi đầu, trà ấm đã đưa đến bên miệng, Tần Tranh vững vàng ôm Sở Du trong lòng, ôn nhu dụ dỗ: “Đừng vội, làm trơn cổ họng trước đã, cả một ngày ngươi đã không ăn uống gì rồi, cẩn thận kẻo lát nữa dạ dày khó chịu.”
Sở Du khép mắt ổn định lại cảm xúc, lúc mở mắt ra đã là một bầu không khí yên ắng tĩnh lặng, mấy phen giơ tay lên, cuối cùng hắn mới đủ sức đẩy chung trà ra.
Tần Tranh không dám cưỡng ép hắn, thuận theo đặt chung xuống, có chút luống cuống mà vân vê đầu vạt áo, hỏi nhỏ: “Nếu không thì ta kêu Thu Nguyệt tới, ngươi khó chịu chỗ nào cứ nói với nàng.”
Sở Du miễn cưỡng nén lại cơn ho, khò khè mấy tiếng, giơ tay lên đỡ trán.
Tần Tranh thấy hắn không đáp, bèn đứng dậy muốn đi gọi Thu Nguyệt, vừa xoay người đi vài bước, liền nghe thấy thanh âm Sở Du yếu ớt vang lên.
“Tần Tranh, ta không còn nhớ thương gì ngươi nữa.”
… …
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cứ khiến đất trời tĩnh lặng, từng chữ cứ thế rơi vào tai rõ ràng.
Bóng lưng Tần Tranh phút chốc cứng ngắc, chậm rãi xoay người lại, trong mắt hằn lên tia máu, có ánh nước lượn quanh hốc mắt, càng nhuộm rõ hơn màu đỏ ngầu nơi cuối mắt. Y cúi đầu cười một tiếng như tự giễu: “Ta biết.”
Sở Du ngồi trên giường, mền gấm đắp ngang hông, mồ hôi còn đọng lại sau khi đã hạ sốt, mái tóc dài còn hơi thấm ướt, quấn quanh giữa vai và cổ. Hắn chỉ nhìn Tần Tranh một cái rồi không ngẩng đầu lên nữa. Lòng bàn tay mở ra là một màu trắng bệch thiếu sức sống, hắn tỉ mỉ vuốt ve đường chỉ tay tựa như đang rảnh rỗi, hồi lâu mới khẽ giọng nói: “
Mười lăm nuôi chí học tập, hai mươi làm quan, ba mươi biết tự lập, bốn mươi hiểu rõ sự đời, năm mươi hiểu được mệnh trời, sáu mươi dễ thuận tai, bảy mươi có thể làm theo mong muốn mà vẫn hợp đạo lí*, đời người là như thế…”
Nơi cổ họng Tần Tranh như nghẹn ngàn cân, y đi tới trước mặt Sở Du, cúi đầu đã nhìn thấy những đường chỉ tay dưới đầu ngón tay nhợt nhạt.
Sở Du đột nhiên ngước mắt, cong môi khẽ cười, quả thật là vô cùng tao nhã. Không phải kiêu căng của thời niên thiếu, không phải nét ngạo mạn cao sang quyền quý của sau này, cũng không phải là vẻ đẹp sắc sảo bức người. Mà là gió lùa qua khe núi, mưa trút xuống mái hiên, là sự bình thản khi đã trải qua nửa đời người.
“Tần Tranh, ta không đi xa được như vậy.” Sở Du chậm rãi thu lại lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Người thân đều đã có chỗ dựa vào, qua đời thì có nơi an nghỉ, cũng không có gì vướng bận quá mức.”
“Thanh Từ…” Tần Tranh thấp giọng cắt ngang Sở Du, y đứng không vững chậm rãi cúi người xuống, đuôi mắt đỏ thẫm hơn, ngữ khí tràn đầy khẩn cầu.
Tầm mắt Sở Du chưa hề dừng lại trên người Tần Tranh, mờ mịt không biết đang đặt xuống nơi nào, hắn tiếp tục nói: “Chỉ có Chân Nhi… Chỉ có Chân Nhi…”
“Đừng nói nữa…” Tần Tranh đưa tay bắt lấy đầu vai Sở Du, bóng nước đảo quanh đã lâu trong đôi mắt kia rốt cuộc vẫn vô tình rơi vào lòng bàn tay ai đó.
Tiếng thở dài nhỏ vụn lại mỏng manh, Sở Du lạnh nhạt gạt tay Tần Tranh, nói: “Nó có một nửa cốt nhục của ngươi, nếu như có ngày đó, vô luận ngươi thế nào, chỉ cần thay ta che chở cho nó bình an là được.”
Sở Du cười khổ: “Ta cũng không biết vì sao lại dạy tính cách nó thành ra như thế… Giống ta, không tốt…”
Tần Tranh gắt gao siết chặt tay, lòng bàn tay ẩn đau, nhưng vẫn không bằng từng câu từng chữ khiến người ta lòng đau như thắt lại của Sở Du rơi vào trong lòng.
“Nếu năm nào đó nó cũng đi đường vòng như ta, nhất định phải ngăn nó lại… Dù là dùng chút tính khí dọa nó một chút cũng không sao, nếu nó không nghe… thỉnh cầu gia pháp cũng được… Vẫn tốt hơn kết cục như ta bây giờ…”
Tần Tranh quay mặt qua chỗ khác, cắn răng nói: “Những điều ngươi nói, ta đều đáp ứng.”
Sở Du thấy y trả lời dứt khoát, trong lòng cũng buông xuống một phần tâm sự, sắc mặt nguôi giận.
“Năm xưa lắm chuyện hồ đồ, dẫu gì cũng phải sống minh bạch một lần, chỉ có một lời, ngươi nghe thôi cũng được.” Tần Tranh nhìn vào mắt Sở Du, chỉ tay vào ngực, gằn từng chữ: “Trừ Sở Thanh Từ, đời này không còn ai khác.”
Sở Du liếc nhìn ngoài cửa sổ, cách một mành che nhìn không rõ màn mưa. Tuy lòng lạnh như mưa, nhưng chẳng còn rung động.
Hoàn chương 52