Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 33

Với võ công của Đa Chỉ Đầu Đà, đương nhiên không sợ Chu Tiểu Yêu.

Nhưng như đã nói trước, điểm lợi hại nhất của Đa Chỉ Đầu Đà không phải là võ công, mà là mưu trí của hắn.

Có điều sở dĩ Đa Chỉ Đầu Đà đánh đâu cũng thắng, không phải vì mưu trí của hắn, mà là hắn khiến cho người ta tin tưởng, khiến người ta coi trọng, vì vậy mỗi lần hắn ra tay đều có thể thành công.

Nhưng lần này hắn đối phó với Chu Tiểu Yêu, nhất thời thất sách, liên tục bị thất bại.

Đến khi hắn muốn dốc sức chiến đấu vãn hồi cục diện, lại bị Đường Bảo Ngưu từ sau lưng ôm chặt lấy. Cái ôm này khiến cho hắn đánh rớt cả tiêu.

Lúc này, cục diện của hắn đã nguy ngập, thậm chí có thể nói là hắn đã gặp nguy hiểm.

Đường Bảo Ngưu ôm lấy Đa Chỉ Đầu Đà, chợt quay đầu lại, trợn đôi mắt to như chuông đồng, thổi tung chòm râu lòa xòa, mở chiếc miệng lớn như chậu máu, hét lên với Long Bát:

- Thả… hắn… ra!

Hắn?

“Hắn” dĩ nhiên là Phương Hận Thiếu.

Cục diện nhanh chóng biến đổi.

Đa Chỉ Đầu Đà chẳng những không khống chế được Đường Bảo Ngưu dưới kiếm, ngược lại còn bị hắn ôm chặt. Long Bát vốn đã kinh hãi, Đường Bảo Ngưu lại hét lên một tiếng với hắn, càng khiến hắn mất hồn mất vía, hồn bay phách lạc.

Long Bát trong lòng hoảng hốt, tay cũng rối loạn. Hắn vốn đứng gần Đa Chỉ Đầu Đà, trong tình thế này, hắn là người duy nhất có thể kịp thời giải nguy cho Đa Chỉ, giúp một tay thay đổi cục diện, nhưng hiện giờ hắn đã sợ hãi, gan đã sinh khiếp. Lúc này lại có hai người lao tới, một cây gậy đuôi rồng đầu hổ, một cây Ngũ Quỷ Âm Phong trảo đã đánh tới trước mặt hắn.

Long Bát tuy là võ tướng, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thật sự mang binh đánh giặc, hoàn toàn dựa vào xu nịnh Vương Phủ, Đồng Quán để được đề bạt lên, hiện nay lại được Thái Kinh khen ngợi, trở thành người phát ngôn của tướng gia tại kinh sư và võ lâm. Lúc này cục diện đột nhiên thay đổi, hắn lại thiếu đi sự nhanh trí và can đảm để ứng phó.

Phản ứng đầu tiên của hắn là bảo toàn tính mạng.

Kẻ địch đang xông đến như dời non lấp biển, hơn nữa thế công còn dồn dập.

Hắn biết những người này không phải tới vì hắn, mà là vì muốn cứu tù phạm trên tay hắn.

Hắn thậm chí hiểu được, đám người hung hãn này cũng không phải chỉ vì Phương Hận Thiếu, mà là muốn “bày tỏ thái độ”, ủng hộ hai tên tử tù không biết trời cao đất rộng dám đánh thiên tử và tể tướng.

Long Bát là người thông minh.

Một người có thể làm tâm phúc dưới trướng Thái Kinh xảo trá tham lam, chuyên quyền thâm độc, hơn nữa còn làm lâu như vậy, đương nhiên là một người cực kỳ thông minh.

Cho nên hắn không phải không hiểu đạo lý.

Có điều vì lợi ích và an nguy của mình, hắn không chọn những chuyện đúng đắn để làm, mà chỉ làm những chuyện có lợi với hắn.

Đây cũng là phân biệt giữa trung thần và gian thần.

Cũng vì Long Bát biết những điều này, cho nên hắn lập tức hạ một quyết định “bảo toàn tính mạng”, đó là rời khỏi.

Hắn lập tức lui lại, cách xa tù phạm Phương Hận Thiếu.

Như vậy, người tới chỉ muốn cứu tù nhân, cũng sẽ không truy kích hắn.

Huống hồ, cho dù mất tù phạm, hắn cũng không phải là người chịu trách nhiệm lớn nhất.

Bởi vì còn có Đa Chỉ Đầu Đà.

Tướng gia đã giao hiệu lệnh và quyền điều động Thất Tuyệt Thần Kiếm, Kinh Đào Thư Sinh cho đầu đà kia, chuyện này dĩ nhiên Đa Chỉ Đầu Đà phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

Còn hắn thì sao?

Vẫn là bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.

Có chuyện gì quan trọng hơn so với sống sót?

Long Bát quả thật tiêu sái, đối với chức trách trên người thì “có ngu mới để ý đến”, lập tức lui ra, xoay người rời đi.

Chỉ để lại Đa Chỉ Đầu Đà đang gặp nguy hiểm.

Nếu Long Bát có thể kịp thời chi viện cho hắn, hoặc cưỡng ép Phương Hận Thiếu để kiềm chế Đường Bảo Ngưu, nhất định có thể trì hoãn tình thế bất lợi của Đa Chỉ Đầu Đà. Nhưng Long Bát lại bỏ chạy, chuyện này đối với Đa Chỉ không khác nào thêm sương trên tuyết, ném đá xuống giếng, khiến cho hắn một thân một mình càng khó xoay chuyển cục diện.

Cho nên vì “bảo toàn tính mạng” và “vãn hồi thắng lợi”, hắn đành phải làm một chuyện.

- Giết! Đại quyển, băng đầu, đại ba la!

Đa Chỉ Đầu Đà chợt hô lớn. Hắn bị Đường Bảo Ngưu ôm quanh ngực, lại bận ứng phó với thế công ác độc của Chu Tiểu Yêu, vì vậy thở dốc dồn dập, vất vả lắm mới khàn giọng kêu lên mấy tiếng này:

- Giết kẻ cứu tù phạm!

Đây là mệnh lệnh.

Đại quyển, băng đầu, đại ba la đều là “ám ngữ”.

“Đại quyển” là hiệu lệnh để La Thụy Giác tham gia hành động lần này.

“Băng đầu” là “mật ngữ” mà Ngô Kỳ Vinh đáp ứng với Lôi Thuần giúp Thái Kinh giám sát xử trảm.

“Đại ba la” lại là “quyết sát lệnh” chung.

Ngoại trừ tiếng tiêu, chỉ cần có người nói ra ba từ này, bọn họ sẽ nghe lệnh làm việc.

Ít nhất là làm chuyện này.

Thực ra đây cũng là lý do quan trọng mà Đa Chỉ Đầu Đà tham gia và chủ sự việc mai phục giám sát xử trảm lần này.

Bởi vì hắn được Thái Kinh tín nhiệm.

Thái Kinh nói cho hắn biết “ám hiệu”, để hắn có thể ra lệnh cho La Thụy Giác và Ngô Kỳ Vinh.

Có trợ thủ mạnh như Kiếm và Kinh Đào Thư Sinh, chẳng lẽ hắn còn sợ không làm được chuyện này?

Một khi kế hoạch thành công, thân phận địa vị của hắn nhất định sẽ vượt xa đám người Long Bát, Chu Nguyệt Minh, Thiên Hạ Đệ Thất.

Hắn biết bên cạnh tướng gia có rất nhiều người, hơn nữa bất kể những người đó có phải nhân tài hay không, nhưng luôn luôn có người giỏi; hắn muốn nổi bật, nhất định phải “vượt ra khỏi hàng ngũ”, cũng là đặc biệt “vượt quyền”.

“Vượt quyền” chính là vị trí nổi bật hơn người khác, xuất sắc hơn người khác.

Muốn nổi bật thì phải mượn cơ hội, làm một hai chuyện lớn để lập công

Cho nên lần này hắn mới bằng lòng từ “tối” đi ra ngoài “sáng”, muốn lập công lập uy trong chiến dịch.

Nhưng lần này hắn lại gặp nguy hiểm.

Cho nên hắn lập tức hạ “quyết sát lệnh”.

Lệnh vừa ban, La Thụy Giác và Ngô Kỳ Vinh lập tức lao về phía Chu Tiểu Yêu vừa cứu Đường Bảo Ngưu, cùng với Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đang muốn cứu Phương Hận Thiếu.

Thân pháp của Kinh Đào Thư Sinh không phải lướt, cũng không phải nhảy, mà là trôi.

Vừa “trôi” đã “trôi” đến sau lưng Chu Tiểu Yêu.

Chu Tiểu Yêu là một cô gái rất cảnh giác.

Nàng nóng lòng muốn cứu Đường Bảo Ngưu.

Nàng cũng nghe được Đa Chỉ Đầu Đà kêu lên mệnh lệnh mà nàng không hiểu rõ lắm.

Nàng là một cô gái nhạy cảm, nàng cảm giác được đó là một hiệu lệnh giết người.

Nàng nóng lòng vì Đường Bảo Ngưu, nàng muốn cứu hắn, nàng muốn hắn rời đi.

Nàng không muốn hắn trợ giúp, nàng chỉ cần hắn sống, còn những người khác, những chuyện còn lại cứ để nàng lo.

Lần này nàng tới chỉ vì muốn cứu Đường Bảo Ngưu, chủ yếu là vì cứu Đường Bảo Ngưu.

Bởi vì nàng phải trả hắn một cái tình, ân tình.

Loại nữ nhân như Chu Tiểu Yêu không thể thiếu tình, thiếu tình không được.

Cả đời nàng không muốn thiếu tình của người khác. Từ nhỏ nàng đã thích khiêu vũ, vũ đạo, nếu nàng thật sự khổ cực cầu xin, van nài, người nhà của nàng mặc dù phản đối, nhưng chưa chắc đã không để cho nàng học múa.

Nhưng nàng không chịu, cũng không muốn.

Cho nên nàng vẫn không có cơ hội tập múa, ngược lại bởi vì cơ duyên xảo hợp luyện thành võ nghệ.

Đây là tiếc nuối rất lớn trong đời nàng.

Cho dù nàng đã gia nhập Mê Thiên Thất Thánh minh, làm tới Nhị Thánh, nhưng nàng ở trong minh vẫn làm một chuyện xem như một chuyện, giết một người xem như một người, nàng chỉ làm việc, hoàn thành trách nhiệm, không ai thiếu tình của ai.

Ít nhất, nàng kiên quyết không thiếu tình của người khác.

Nàng cũng không cần người khác thiếu tình của nàng.

Vì vậy nàng phóng sinh rất nhiều động vật nhỏ như chó nhỏ, mèo nhỏ, thỏ nhỏ, rùa nhỏ… nàng thả bọn chúng, bọn chúng không biết, nàng cũng quên đi, không ai nợ ai là tốt nhất.

Nhưng ít nhất nàng vẫn thiếu tình của một người.

Nhan Hạc Phát.

Chí ít, Nhan Hạc Phát đã chuộc nàng từ thanh lâu ra, hơn nữa còn dạy nàng võ công.

Nàng rất cảm tạ hắn.

Bởi vì nàng không có thân nhân khác, cho nên nàng đối xử với hắn giống như thân nhân của mình.

Nhưng đó chỉ là thân tình, không phải ái tình.

Nàng không thể yêu hắn.

Nàng chỉ yêu múa.

Loại vũ điệu nhẹ nhàng như mây hạc vòng quanh, tuyết lượn hoa bay, eo cong như gãy, lưu chuyển tự nhiên, giống như gió thổi qua cánh hoa khiến giọt sương run rẩy, nhưng lại lắc lư mà không rơi xuống, lúc cúi lúc ngẩng, lúc đến lúc đi, miên miên tình ý, quyến rũ mắt nhìn.

Nhưng đó đã là quá khứ.

Đó chỉ là một tình yêu thầm kín, cũng là một lần thất tình.

Tuổi tác của nàng đã lớn, không còn kịp luyện múa nữa.

Hơn nữa nàng đã luyện múa thành võ nghệ, thiên phú của nàng đã đổi thay.

Đối với nàng, múa giống như một thư sinh vĩnh viễn cũng không đến kịp Trường An thi cử.

Mất mát như vậy, nuối tiếc như vậy.

Nàng nhớ Nhan Hạc Phát, nàng cũng tưởng niệm hắn.

Đó là vì thân tình.

Trong cuộc sống, ba loại tình cảm quan trọng nhất là tình thân, tình bạn và tình yêu.

Nàng đối với Nhan Hạc Phát là thân tình, nhưng lại cự tuyệt ái tình.

Nàng cũng biết Đường Bảo Ngưu đối với nàng luôn thâm tình, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của hắn.

Nàng biết ý tốt của hắn, còn có điểm khả ái của đại nam nhân này, cùng với sự si tình của hán tử này.

Nàng không phải không động tâm, cũng không phải hoàn toàn không động ý.

Nàng cũng thầm thích sự “ngốc nghếch”, tự đại, tự ti, tự biên tự diễn và tự cho là đúng của hắn.

Còn có sự hài lòng với bản thân của hắn.

Nàng thậm chí cũng ngầm hi vọng, nếu như hắn có lòng, nếu thật sự có ý, lại chủ động tìm thời cơ, biểu lộ rõ ràng một chút, bày tỏ sự kiên trinh, nói không chừng nàng thật sự sẽ ưng thuận, ngầm đồng ý, tiếp nhận, cũng đối xử với hắn giống như hắn đối xử với nàng.

Nhưng tất cả vẫn thiếu một bước.

Chỉ thiếu một chút như vậy.

Chu Tiểu Yêu không phải vô tình, nàng chỉ mong mình vô tình.

Nhan Hạc Phát vừa mới chết không lâu, nàng còn chưa thích ứng được.

Nàng chỉ kịp xem hắn là bằng hữu, chuyển sang đối xử với hắn giống như huynh đệ, sau đó trong lòng đã xem hắn là bạn thân…

Tâm tình của nàng vẫn chỉ kịp tiếp nhận tình bạn của hắn, đó là “tình bạn” dạt dào, cảm động và khiến người ta động lòng.

Tất cả chỉ kém trong gang tấc.

Có lẽ nếu Đường Bảo Ngưu có một cơ hội như vậy nữa, ân cần thêm một lần, nàng sẽ để hắn thỏa mãn tâm nguyện… nhưng mà, quay đầu lại đã là chân trời.

Đường Bảo Ngưu đã gây họa, xảy ra chuyện.

Hắn và Phương Hận Thiếu đã đánh hoàng đế, đó là tội lớn tận trời.

Nàng quyết định đi cứu hắn, cho dù phải xả thân, liều mình cũng không tiếc.

Nàng phải báo đáp ân tình của hắn đối với nàng trong những ngày qua.

Nàng không thể vô tình.

Lần này an bài chuyện “cướp pháp trường”, nàng lại không nói thêm điều gì, chỉ yên lặng làm việc. Nàng đã chờ giây phút này, nàng không sợ nguy hiểm muốn cứu tên hán tử to xác này ra khỏi cánh cửa tử vong, ngoài ra không còn gì khác.

Đây một loại tình nghĩa, có lẽ còn chính trực hơn so với vợ chồng tình thâm?

Nhưng một người có lợi hại đến đâu, chỉ cần có tình thì sẽ luôn khổ vì tình, mệt vì tình. Đối với một cô gái yêu vũ đạo như Chu Tiểu Yêu, không bằng cứ vô tình, càng khiến nàng tiêu sái, uyển chuyển và rực rỡ hơn?

“Gập eo phất tay áo, giậm chân xoay hai khăn”, đối với một vũ công, múa đến cực hạn, không chỉ là “chảy” ra, hơn nữa còn là “nở” ra, áo thưa theo gió, tay áo giao nhau, thần thái phiêu dật, dung nhan xinh đẹp, múa đến cuối cùng, ai không thả hồn theo gió, thiên thượng nhân gian? Nhưng lại sợ cung vàng điện ngọc, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh. Một vũ công giống như Chu Tiểu Yêu, từ điệu múa gió về lá rụng, lưu loát thành văn, sa chân trở thành võ nghệ, nàng đã không còn phiêu dật thanh tú, uyển chuyển trầm tĩnh, ngược lại trở nên rong ruổi phóng túng, anh khí bức người. Đối với nàng, múa chỉ là một lần tan nát cõi lòng, một trận tuyết buổi sớm mai mà thôi.

Nghiêng người chứa ý xa, giậm chân có ý lạ, loại tư thái ưu mỹ cong khuỷu chân, khoanh tay áo, nâng tóc mai này, đối với Chu Tiểu Yêu đã trở thành tuyệt chiêu giết người.

Một chiêu giết chết Kinh Đào Thư Sinh.

Giết Ngô Kinh Đào là vì muốn cứu Đường Bảo Ngưu.

Nàng đã không có lựa chọn nào khác.

Ai bảo Ngô Kỳ Vinh lướt đến đây, tiếp cận hắn. Hơn nữa bất kể đối phương muốn đối phó với Đường Bảo Ngưu hay nàng, nàng đều phải giết chết đối phương.
Bình Luận (0)
Comment