Hiệu suất làm việc của Điền Nghiên Nghiên quả thật không thể khinh thường,
không hết một vòng này, cô liền hẹn Xuân Hỉ đi kiểm tra hàng. Muốn hỏi
Điền Nghiên Nghiên tìm hàng hóa này là loại người như thế nào? Đó là bạn học của chị họ cô, nghe nói anh ta là người thành thật, gia cảnh tốt
đẹp, công tác ổn định. Tóm lại, là thanh niên anh tuấn tuổi trẻ tài cao
hiếm có, có thể so với Trình Gia Lập, tức chết Trình Gia Lập!
Điền Nghiên Nghiên nói: "Con nhóc, chị đã kiểm tra hàng trước, hàng hóa đến
thì trả tiền, không hài lòng cùng lắm thì trả lại hàng, chị đây trong
tay đang nắm một nhóm cùng một loại hàng hóa, hàng nhập khẩu đều có, cứ
chậm rãi chọn, cho đến khi có một người cho nhóc vừa lòng!"
Xuân Hỉ giật mình hơi xúc động, cô rốt cục phải thoát khỏi tình trạng độc
thân trở thành người vợ, cô tuổi còn trẻ như hoa như ngọc, so với ông cụ non Trình Gia Lập kia, hiển nhiên giá trị thị trường của cô có vẻ tốt
hơn là đúng thôi!
Cuối tuần, Xuân Hỉ trang điểm tỉ mỉ một chút, cô đem mái tóc dài đen bóng
mềm mại buộc lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, xoa hai má hồng
hồng giống màu môi, mặt trái xoan xinh xắn. Thoạt nhìn cũng là một tiểu
mỹ nhân, làm sao mà người sẽ không theo đuổi đây!
Cô mặc một áo choàng dày màu vàng nhạt, một đôi giày hoa màu trắng, dùng
khăn quàng cổ thật dài quấn vài vòng che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một
đôi mắt to như nước trong veo.
Cô cầm theo cái túi đi ra cửa, vừa vặn khi tới cửa nhà của Gia Lập. Mẹ Trình đứng ở cửa nhìn Xuân Hỉ tủm tỉm hỏi: "Đi chơi sao?"
Xuân Hỉ gật gật đầu.
Mẹ Trình gọi Gia Lập một tiếng: "Gia Lập, đi xe bên ngoài không tốt, con
đưa Xuân Hỉ đi đi. Nhắc tới chuyện này cũng phải để con nhắc nhở, đưa
bạn gái đi không phải là đúng sao!"
Nếu mặt Xuân Hỉ không phải bị khăn quàng cổ che khuất, thì khẳng định mẹ
Trình có thể nhìn thấy cô lúc này đang xấu hổ vô cùng, biểu tình mờ mịt
không biết xoay xở thế nào. Cô nhìn nhìn Gia Lập, phát hiện ra dường như anh ta cũng không có biểu tình gì, cũng nghe thấy được "Thuận tiện mang rác đi đổ một chút", tất nhiên là lạnh nhạt gật gật đầu.
Đi xuống dưới lầu, Xuân Hỉ cho tay vào trong túi áo, cúi đầu một mình hăng hái đi phía trước, cô mới không cho rằng Gia Lập có lòng tốt đưa cô đi
đâu!
Nhưng mà —— nhưng là ——
"Cố Xuân Hỉ! Xe của anh có ở bên đấy đâu, em đi hướng nào đấy?" Gia Lập đứng ở phía sau gọi cô lại.
Xuân Hỉ sửng sốt, xoay người cười hì hì nhanh chóng chạy tới, như đang nịnh
nọt mà đi đến trước mặt của Gia Lập: "Khách khí khách khí, thật ngại quá phiền toái đến anh phải đưa em đi quá! Này, em phát hiện ra hôm nay anh không phải đẹp trai bình thường đâu đấy!”
Gia Lập ngồi vào trong xe, đã ném một câu: "Em không biết rằng mình thực ngây thơ sao?"
Xuân Hỉ ngậm miệng, ở trong lòng đem Gia Lập ra mắng.
Xuân Hỉ vừa vào bên trong xe ngồi xuống, thì đã bắt đầu lục lọi lộn xộn một
trận. Gia Lập liếc mắt nhìn cô một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khẩu trang đưa cho cô, hỏi: "Đi chỗ nào?"
Cái Xuân Hỉ chờ đợi chính là nó, cô vui vẻ rạo rực chỉ đường, nói: "A, ở
giữa đường kia có cửa hàng tên là DQ bán kem ly có cả món điểm tâm ngọt, chắc anh không biết đi, đến gần giao lộ sát đường Tân Khai, cái kia đối diện với khách sạn Cửu Giang ..."
"Xuân Hỉ."
"Sao?"
"... Không có gì." Anh ta thật sự không có biện pháp với cô. Cửa hàng kem ly kia, anh ta nhớ không lầm, mấy ngày hôm trước anh ta vừa đi đón cô. Từ
nhỏ đến lớn, cô vẫn không sửa được tính lười biếng, trí nhớ kém, tật xấu huyên náo, đương nhiên, nếu cô bỏ được thì đã không phải là Cố Xuân Hỉ.
Gia Lập đưa cô đến nơi, thuận miệng dặn dò nói: "Về nhà sớm một chút, ăn ít đồ lạnh thôi."
"Không có khả năng làm được rồi, em chính là đang đi hẹn hò!" Cô đem hai chữ
‘hẹn hò’ nói đặc biệt uyển chuyển có tình cảm, giống như đang thi đọc
diễn cảm, rất giống với khi Chu Thiến Văn phụ họa vào.
Gia Lập nở nụ cười một chút, khởi động xe nói: "Thế thì chúc mừng em, thuận tiện thương xót một chút thay anh bạn kia."
Chờ Gia Lập đi xa, Xuân Hỉ mới phản ứng trở lại, cô lại bị anh ta cười
nhạo. Không cần che đậy khinh thường, thật đáng buồn là, lúc chính mình
bị khinh bỉ cô luôn chậm nửa nhịp mới phản ứng trở lại. Xuân Hỉ sửa lại
khăn quàng cổ, âm thầm trả lại một câu: "Phù hộ cho anh đang đi bất ngờ
bị nổ lốp, sắc lang!"
Xuân Hỉ đến trước mặt cửa hàng đã thấy Điền Nghiên Nghiên nhìn cô ngoắc
ngoắc, cô tháo khăn quàng cổ ra đi qua, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở
bên cạnh Điền Nghiên Nghiên, vì thế hai mắt sáng lên, toát ra năm chữ —— Loại hình soái ca nhã nhặn, nàng thích!
Soái ca tên là Chung Gia Bình, đeo mắt kính, diện mạo thanh tú, nói năng tao nhã, công tác tại Cục đất đai ở thành phố, cả nhà có ba người hai thế
hệ đều là nhân viên công vụ. Xuân Hỉ theo đuổi hưởng lạc an bình, tướng
mạo này, gia cảnh này, công tác này, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của
cô. Chỉ riêng đôi môi mỏng của anh ta, cô không thích lắm, bởi vì rất
giống Gia Lập.
Giữa lúc đang nói chuyện với nhau, Xuân Hỉ ngượng ngùng hướng Điền Nghiên
Nghiên nháy mắt ra hiệu tỏ vẻ chính mình thực vừa lòng. Tiếp nhận được
tin tức của Xuân Hỉ, Điền Nghiên Nghiên liền vỗ bàn, quyết định như thế
rồi!
Cô cười ha hả hai tiếng, sau đó biểu tình ra vẻ đáng tiếc: "Thật ngại quá, mình đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa làm xong, đi trước, hai
người chậm tán gẫu!"
Điền Nghiên Nghiên vừa nói xong rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu,
Xuân Hỉ thần thần bí bí nhỏ giọng nói với Chung Gia Bình: "Lý do thật
chán quá! Khẳng định là cô ấy bị táo bón phải chạy về nhà đi!"
"Kỳ thật thì lý do táo bón này cũng rất gắng gượng." Chung Gia Bình cười nói.
Xuân Hỉ nhất thời đỏ mặt, chẳng lẽ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài sao?
Soái ca này kỳ thật cũng là bạo quân mặt lạnh, mặt người dạ thú sao?
Bằng không làm sao mà biết Xuân Hỉ là tìm lý do...
Kết quả là, Cố Xuân Hỉ liền ngượng ngùng thu hoạch một bạn trai như vậy,
tốc độ này cũng làm cho Xuân Hỉ bất ngờ, Điền Nghiên Nghiên cũng cảm
giác vui mừng sâu sắc, bởi vì cô nếu không đẩy mạnh tiêu thụ của Xuân Hỉ thì không được.
Buổi tối, Xuân Hỉ hoàn thành xong một vở kịch, đóng máy tính nhìn ánh trăng
ngoài cửa sổ. Ra vẻ nhìn đến bóng người lắc lử ở ban công cách vách, cô
đi thong thả ra ngoài ban công nhà mình, quả nhiên, Gia Lập đang đứng ở
ban công đối diện thu quần áo.
Cô gọi một tiếng: "Gia Lập."
Gia Lập nhìn nàng một cái, "Cái gì?"
"Nói cho anh, em đã có bạn trai nha!" Xuân Hỉ dương dương tự đắc nói, "Em
mới không có chướng ngại vật về chuyện tình cảm đâu! Em lại có rất nhiều người theo đuổi! Em cô gái như hoa này mới không giống như anh nói
không mang đi tiêu thụ được!"
"Anh khi nào thì nói em không gả được đi ra ngoài?"
Sờ trán...? Không có sao?
"Dù sao ý tứ của anh cũng chính là như thế!"
Gia Lập thu quần áo xong, đi đến phía cuối ban công, nhìn Xuân Hỉ nói:
"Thật ra anh cũng phải cảm ơn em, anh không thể nghe theo lời mẹ, không
phải vì anh không đáp ứng đính hôn với em, mà là trong lòng em đã có
người khác. Đều là chuyện vui mừng, không phải sao?"
Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người, hình như là có chuyện như thế... Nhưng là, sao
lại có chút không đúng, không phải cô muốn khoe với anh ta sao, muốn
chứng minh với anh ta rằng cô không có chướng ngại về vấn đề tình cảm?
Sao lại biến thành anh ta dùng lý do thoát khỏi cô? Cô rốt cuộc vẫn là
chưa có đùa giỡn được anh ta, nhưng lại bị anh ta đảo ngược lại một
phen.
Xuân Hỉ còn đang sững sờ, lại nghe thấy Gia Lập nói: "Xuân Hỉ, em cũng không còn nhỏ, nên chịu trách nhiệm vì hành vi của chính mình đi."
Nói xong, anh ta đẩy cửa vào phòng, chỉ chừa lại Xuân Hỉ đứng ở trên ban công bị gió thổi lạnh
Lời này là có ý gì?