“Đừng qua đây! Ông đừng qua đây!”
Lâm Thanh Thanh sợ đến hai mắt long sòng sọc, nước mắt đầm đìa mà lùi lại, nhưng sau lưng cô ta đã là chân tường rồi.
Trình Tranh mặc dù hận cô ta đã cho người phóng hoả quán phở nhà mình, hại Mã Dao sảy thai, nhưng anh không thể thấy chết không cứu.
Dây trói trên tay từ lâu đã được mở, chỉ là anh muốn ngụy tạo hiện trường mình chưa tỉnh nên mới quấn tạm lên tay.
Lúc Trình Thiên Tự muốn dùng dao găm cứa vào mặt Lâm Thanh Thanh, anh đã nhanh tay đưa ra ngăn lại.
Cả cô ta và ông ta đều giật mình, nhìn người đang ở giữa bọn họ.
Tay anh giữ lấy tay của cha mình, nhìn ông ta bằng đôi mắt sắc lạnh.
“Đủ rồi.
Nên dừng lại được rồi.”
“Trình Tranh? Anh tỉnh rồi sao? Anh đã tỉnh rồi!”
Trình Tranh im lặng trước sự vui mừng của Lâm Thanh Thanh, chỉ tập trung dồn sức lực vào tay đang giữ cán dao và bàn tay của cha mình.
Ông ta không thể ngờ rằng anh đã tỉnh lại, còn ở ngay trước mặt ông ta đối đầu trực diện thế này.
“Mày tỉnh lại khi nào?”
“Việc đó cha không cần quan tâm.
Nhưng cha đã đi quá xa rồi, mau dừng lại đi!”
Anh siết chặt tay Trình Thiên Tự khiến ông ta không chịu đau được mà buông lỏng, tay còn lại anh nhẹ nhàng lấy được con dao rồi ném vào gầm giường.
Hất tay cha mình ra, anh từ từ đứng dậy, dù lưng hơi nhói đau nhưng anh vẫn phải tỏ ra mình ổn.
Nếu bây giờ lộ ra mình yếu, biết đâu lại tạo cơ hội để ông ta giở trò.
Thấy Trình Tranh khoẻ mạnh đứng trước mặt mình, ông ta không những không vui, còn cười khẩy với vẻ mỉa mai khó hiểu.
“Mày không có quyền gì khuyên can tao cả.
Mày nghĩ mày là ai vậy?”
Anh cau mày.
“Con thật sự không hiểu, rốt cuộc giữa con và cha có nút thắt gì không thể gỡ được, mà cha vẫn luôn hà khắc khó khăn với con như vậy?”
Trình Thiên Tự trừng mắt nhìn anh rồi lớn tiếng.
“Đừng gọi tao là cha.
Mày không phải con tao.
Không phải.”
Trình Tranh bàng hoàng, sự mệt mỏi vẫn còn hiện lên trên gương mặt khiến anh càng thêm xanh xao.
“Cha nói gì?”
“Mày không phải con tao.
Mày không phải.”
Ông ta nói với vẻ tức giận hằn lên khuôn mặt, nỗi đau đớn này như bộc phát ra làm ông ta như một con thú bị thương, mà vết thương này khi trái gió trở trời lại đau nát lòng.
Có lẽ, chuyện mà cả Trình gia đều không thể ngờ tới nhất không phải việc ông ta ngoại tình, mà người từ lâu lừa dối, lại chính là mẹ anh, bà Lại Lệ Thu.
Chuyện quay trở về 20 năm trước, khi đó Trình Tranh vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh vô cùng hiếu động lại cứ hay tự làm mình bị thương.
Trình Thiên Tự sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy, ngày mà ông ta nhận ra người mà mình yêu nhất đã lừa dối mình như thế nào.
Lúc Trình Tranh chơi bóng trước nhà, vì trái bóng lăn sang bên kia đường nên anh phải sang nhặt.
Trong lúc mang bóng về không chú ý quan sát, anh đã bị xe tông trúng, được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng mất rất nhiều máu.
“Anh ơi! Con của em! Tiểu Tranh của chúng ta!”
Nhìn thấy vợ mình đau đớn như vậy, Trình Thiên Tự cũng không dễ chịu chút nào.
Khi nghe tin Trình Tranh mất nhiều máu có thể nguy hiểm tính mạng, ông ta thì bất ngờ, còn bà Lệ Thu thì hoảng hốt.
“Em đợi anh.
Anh đi lấy máu cứu con mình.”
“Thiên Tự.
Đừng mà.
Đừng.”
Bà đột nhiên hoảng loạn níu lấy tay ông ta, trên mặt vừa có nét lo sợ vừa đầm đìa nước mắt.
“Em sao vậy? Tại sao đừng?”
Cả người bà Lệ Thu run lên, giống như sắp phải đối diện với một chuyện gì đó rất kinh khủng.
Bà nắm chặt lấy cổ tay của Trình Thiên Tự, lắc đầu rồi vừa khóc vừa từ từ trượt dài quỳ xuống đất.
“Em xin lỗi.”
Ông ta như người từ trên trời rơi xuống.
“Lệ Thu? Em đang làm gì vậy? Xin lỗi anh làm gì?”
Bà mím môi, nói rồi gục đầu lên tay ông ta khóc nấc.
“Thằng Tranh… Nó không phải con ruột của anh.”
“Cái gì?”
Trình Thiên Tự ngỡ ngàng đến mức suýt nữa đứng không vững, từ từ buông tay bà ra.
Ông ta không thể tin được, rằng những gì mình vừa nghe là sự thật.
Người phụ nữ mà ông ta hết mực yêu thương, vậy mà lại ở sau lưng ông ta làm chuyện động trời.
Đứa con trai mà ông xem như bảo bối, bây giờ lại là con của người khác.
Lại Lệ Thu cố gắng bình tĩnh, nuốt nước mắt vào trong.
“Em xin lỗi anh, là em không tốt, là em không làm tròn bổn phận của một người vợ.
Nhưng mà, Trình Tranh nó không có lỗi gì cả, em xin anh đừng ruồng bỏ con mà!”
Ông ta bật cười, một tràng cười trong những giọt nước mắt đắng cay.
“Em lừa dối tôi, em cắm sừng tôi, rồi bây giờ lại muốn tôi bao dung cho em sao?”
Lại Lệ Thu đau đớn quỳ xuống cầu xin Trình Thiên Tự, bà ta liên tục dập đầu xuống đất đến độ trán rỉ máu khiến ông ta đau lòng không nỡ.
Cuối cùng trong chuyện này, lại không có ai là kẻ đáng trách, chỉ là vì bị dồn ép quá đáng vào bước đường cùng nên mới như vậy.
Sau khi Trình Tranh được cứu bởi máu của bệnh viện, bà mới cho ông ta biết tin cha ruột của Trình Tranh đã mất vì tai nạn.
Vốn dĩ hai người đã định kết thúc mối quan hệ mập mờ, nhưng bà lại bất ngờ có thai nên mới miễn cưỡng tiếp tục.
Vì quá yêu Lại Lệ Thu, nên ông ta đã xem như mình chưa biết gì, xem Trình Tranh như con ruột của mình đến tận thời điểm hiện tại.
Dù vậy, có lẽ vì trong thâm tâm ông ta vẫn luôn nhớ đến nỗi đau ấy, nên không bao giờ dành hết cho anh tình thương trọn vẹn.
Trình Tranh điếng người, hai mắt anh đỏ lên, nóng rực.
“Không.
Cha đang nói dối phải không? Phải không cha?”.