Tro Bụi Trong Đêm Hè

Chương 27

[14]

Nếu vụ tử vong này đã được xác nhận, như vậy đến tột cùng ai đã đến tìm Tào Xuyên?

Tào Xuyên bị vấn đề này phiền nhiễu mấy ngày, thậm chí hiếm thấy mà bị mất ngủ.

Hành động của gã dần trở nên điên rồ, cả ngày gọi vào số điện thoại của Lý Hán Đường, nhưng mãi không một ai bắt máy.

Điện thoại di động lại gửi cảnh báo nhiệt độ cao, có vẻ như mùa hè này, ông trời quyết tâm nướng chín tất cả.

Vì chuyện của Lý Hán Đường, cả người Tào Xuyên luôn trong trạng thái lo lắng, điều này thật khó tin, trước đây gã chưa bao giờ như thế.

Lâu nay, dù đối mặt với bất cứ chuyện gì hay bất cứ người nào gã đều có thể xử lí thành thạo điêu luyện, từ trước đến giờ gã đều rất tự tin vào bản thân, phàm là vụ gã đồng ý nhận thì gã không bao giờ xử lí không tốt.

Song lần này, gã lại lâm vào một cái vòng lẩn quẩn.

Tào Xuyên luôn có cảm giác mình đang bị quấn vào cuộc tranh chấp giữa những người này, nhìn như Lý Hán Đường và Lý Chiêu chỉ đến ủy thác gã điều tra bạn trai của mình, nhưng trên thực tế, họ đang kéo gã cùng bị cuốn vào bên trong mối quan hệ phức tạp.

Một số người rõ ràng là đã chết nhưng lại xuất hiện.

Một số người nên xuất hiện nhưng không bao giờ xuất hiện.

Một số người làm mọi việc một cách xuất thần, phi logic.

Một số người, anh ta …

Tào Xuyên châm một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi cau mày thở dài,

Máy lạnh trong nhà vẫn bật cực thấp, ngoài đường là lồng hấp, bên trong là hầm băng.

Lúc trước khi Lý Chiêu đến từng nói căn phòng này luôn khiến anh nhớ tới nhà xác trong bệnh viện, gió lạnh rít từng cơn, bức người ớn lạnh, vừa mở ngăn kéo liền có thể nhìn thấy một thi thể bị mổ xẻ khuyết chỗ này thiếu chỗ kia.

Lúc đó Tào Xuyên đang đẩy Lý Chiêu dựa vào tường để làm, đối phương tựa hồ không vào được trạng thái, hình như kỹ thuật làm □□ của gã không được tốt lắm.

Trước đây Tào Xuyên không cảm thấy như vậy, nhưng từ khi Lý Chiêu nói những lời này, trong tiềm thức gã vẫn luôn tưởng tượng nơi này là nhà xác, mà ngăn kéo này không phải phải xác của người khác, mà là của chính gã.

Khói thuốc lượn lờ trong không trung, Tào Xuyên nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Gã chụp lại bức ảnh của Lý Chiêu mà Lý Hán Đường đưa cho gã và thiết lập nó làm hình nền máy tính, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm, không biết là bởi vì nhìn nhiều quá mức hay là do cả hai đã phát triển quan hệ □□ mà làm cho gã nảy sinh ra một loại dục vọng với người này.

Gã ngày càng khát vọng chiếm giữ Lý Chiêu.

Đó cũng không là □□ đơn thuần.

Gã là muốn nuốt chửng linh hồn của Lý Chiêu, lột da của Lý Chiêu; đột nhiên gã thấy mình giống như trở thành Hannibal – một kẻ giết người độc ác, tàn bạo.

Kỳ lạ là gã chưa từng nảy sinh dục vọng này đối với người khác, chỉ có đối với Lý Chiêu, như thể người này đã thức tỉnh một phần bẩn thỉu tối tắm nhất trong gã, thức tỉnh một mặt ma quỷ khác đang ngủ say của gã.

Tào Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng không biết từ bao giờ đã cắn nát đầu lọc.

Gã dùng ngón tay bóp nát điếu thuốc còn dang dở, rồi dùng sức cọ mạnh những ngón tay dính đầy tàn thuốc

—— Có người đã từng muốn điều tra gã. Vậy gã liền dùng đậu tằm và rượu, đem gan của hắn ăn hết.

Tào Xuyên nhắm hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, trong đầu nghĩ đến lời nói của Hannibal, hình ảnh hiện ra trước mắt chính là bộ dáng Lý Chiêu đang cau mày bị gã □□.

Đến tột cùng là ai đang điều tra ai?

Đến tột cùng là ai đem ai kéo vào vòng lẩn quẩn?

Khi Tào Xuyên vừa mở mắt, cửa bị gõ vang.

Thời gian này đến tìm gã chỉ có thể là Lý Chiêu, cứ vào lúc 2 giờ chiều thứ ba, thời điểm nóng nhất trong ngày, Lý Chiêu sẽ đến đây cởi quần áo cùng gã □□, sau đó hỏi gã về tin tức của Lâu Nguy.

Tào Xuyên nhìn chằm chằm cửa kia, lúc đứng dậy vô tình làm rớt tài liệu trên bàn xuống đất, gã khom người nhặt lên, sau đó tầm mắt dừng lại ở trên ngăn kéo bị mở hờ.

Trong ngăn kéo, có một chiếc gương.

Lý Chiêu ở ngoài gõ cửa, tựa hồ đã hơi không kiên nhẫn.

Tào Xuyên đột nhiên hiếu kì bản thân trông như thế nào trong mắt Lý Chiêu, một tên ma quỷ với khuôn mặt khả ố hay một kẻ thế thân tội nghiệp có thể làm dịu cơn đói khát của cơ thể anh?

Gã đặt tập tài liệu lên bàn và thò tay vào ngăn kéo.

Tào Xuyên chưa bao giờ thích soi gương, bởi vì bản thân trong gương sẽ luôn khiến gã cảm thấy xa lạ, xa lạ đến mức gọi gã là Tào Xuyên, đối phương cũng không có phản ứng gì.

Gã chán ghét cảm giác đó, cảm giác một phần trong con người gã đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chính gã.

Bất cứ thứ gì nằm trong tầm kiểm soát đều nên bị cắt bỏ.

Cùng với đậu tằm và rượu, đem những mảnh vụn vỡ đó nuốt chửng sạch sẽ.

Gã nghĩ như thế, sau đó lấy gương ra.

Mặt gương rạn nứt phản chiếu khuôn mặt của một người đàn ông, không khác mấy so với những gì gã thấy khi soi gương vài năm trước, vẫn gầy gò đến mức hai má hóp sâu, khuôn mặt xạm đen, cực kỳ giống một thi thể xấu xí.

Bất đồng duy nhất chính là…

Tào Xuyên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên gò má phải.
Bình Luận (0)
Comment