Trò Chơi Chết Chóc

Chương 120

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Bọn họ đi một vòng quanh làng, thấy trên đầu các NPC nhiệm vụ đều hiện chữ vàng và đồng hồ đếm ngược, có vẻ các nhiệm vụ đều đã được hoàn thành cả.

Chín giờ tối hôm nay, các người chơi lại tập hợp tại dinh thự nhà họ Vương, báo cáo lượng thẻ thực tế trong tay mình.

Làm như vậy cũng là tốt cho tất cả mọi người. Phải cộng tổng số thẻ của các người chơi lại, chắc chắn đủ 53 tấm rồi bọn họ mới có thể yên tâm. Đương nhiên là trừ kẻ có ít thẻ nhất rồi.

Người đầu tiên báo số lượng là Phương Mẫn, hiện giờ cô ta đã có tới mười tấm thẻ.

Ngải Tiêu cười ha ha: "Tôi có mười tấm."

Mã Vũ hỏi: "Lâm Khôn đâu rồi?"

Phương Mẫn bật cười nhưng không đáp lời.

Dư Tô nói: "Anh ta đang ở trạm y tế. Hiện giờ tôi có chín tấm thẻ."

"Mười tấm." Phong Đình nói.

Lúc này Mã Vũ mới tỏ vẻ yên tâm, gật đầu: "Tôi có bảy tấm."

Bảy là con số dưới mức trung bình, nhưng theo như số lượng thẻ các người chơi khác nắm giữ, có thể tính ra Lâm Khôn nhiều nhất chỉ có sáu tấm thẻ. Vậy nên Mã Vũ cũng yên lòng phần nào.

Dư Tô và Phong Đình đều biết Lâm Khôn hiện giờ đang có sáu tấm thẻ.

Đương nhiên các người chơi cũng không tin tưởng nhau, nên trước đó họ đều đã tự xác nhận không có NPC nào bị bỏ sót.

Khả năng có người nói dối số lượng thẻ mình sở hữu khiến màn chơi thất bại là rất thấp, dù sao cũng chỉ cần mình không phải kẻ đứng cuối thôi là có thể tiến vào lượt chơi tiếp theo. Dù người có ít thẻ nhất như Lâm Khôn có nói dối để khiến trò chơi bị reset thì cũng chỉ tự khiến mình chết nhanh hơn mà thôi.

Sau khi xác nhận số lượng thẻ xong, các người chơi trở về nhà, chờ đến đêm mai tiến hành ván chơi tiếp theo tại dinh thự nhà họ Vương.

Vì đêm qua gặp phải ma lúc thức dậy nên hôm nay Phong Đình và Dư Tô chỉ ngồi bên giường chơi bài, đến gần mười một giờ mới tắt đèn đi ngủ.

Sau khi đèn tắt thì hồn ma cũng xuất hiện, hơn nữa còn có thêm hai con so với hôm trước.

Ngủ mà có ma đứng bên nhìn mình chằm chằm đương nhiên không dễ chịu gì, nhưng đám oan hồn này không làm gì họ, chỉ đứng bất động một chỗ nên Dư Tô vẫn cứ chầm chậm thiếp đi.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Phong Đình gọi Dư Tô dậy.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người người ngồi trong phòng trò chuyện một lát, chờ cho đến bảy giờ.

Đúng khoảnh khắc đồng hồ trên điện thoại chạy tới số bảy, hai xấp thẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

Đống thẻ cứ thế lơ lửng trước mắt, đợi họ vươn tay cầm lấy.

Những tấm bài có chất liệu và kích thước giống hệt nhau, nhưng không biết được làm từ gì mà lại rất rắn, có cảm giác như kim loại. Như vậy các người chơi sẽ không thể ăn gian, để lại ký hiệu giống như với bài giấy.

Trước khi được cầm xuống, những lá bài có hai mặt đặc một màu đen, nhưng khi Dư Tô nhón tay chạm vào nó, sắc đen trên một mặt phai đi, lộ ra phần nền trắng và hình vẽ nơi trung tâm lá bài.

Thấy hình vẽ trên mặt bài, Dư Tô thoáng nhíu mày. Đó là một con ma.

Chín lá bài trong tay Dư Tô đều có vẽ một oan hồn, trong đó có hai lá giống hệt nhau.

Phong Đình cúi đầu nhìn những tấm bài trong tay cô rồi nói: "Cô trải bài ra đi, rồi chúng ta đổi cho nhau."

Với luật chơi Mò rùa đen, bọn họ phải tìm mọi cách để trụ tới cuối màn, như vậy mới có thể rút được lá bài đơn.

Nếu sở hữu một lượng bài kém cạnh hơn những người chơi khác thì có khả năng cao sẽ bị loại trước tiên.

Vào lúc trò chơi bắt đầu, các người chơi phải bỏ các lá bài trùng nhau ra rồi tiến hành ván chơi với những quân còn lại. Vậy nên bọn họ rất cần trao đổi những lá bài giống nhau.

Dư Tô và Phong Đình có tổng cộng mười chín lá bài, cả hai đều có bài cặp, đồng thời cũng có cả bài trùng nhau trong hai xấp.

Vì sáng nay không có việc gì làm nên sau khi đổi bài xong bọn họ liền giúp bà Lý làm việc đồng áng.

Mười giờ trưa, hai người vác cuốc chuẩn bị về nhà, đang men theo bờ ruộng mà đi thì đã thấy Lâm Khôn lảo đảo từ xa chạy lại.

Ngải Tiêu và Phương Mẫn đang đuổi theo sau lưng anh ta!

Tốc độ của Lâm Khôn không thể đọ được hai người này, chỉ giây lát sau khoảng cách giữa họ đã bị thu hẹp đi rất nhiều

Dư Tô và Phong Đình đưa mắt nhìn nhau rồi buông cuốc, chạy về phía Lâm Khôn.

Lâm Khôn tức tốc gồng sức chạy lại gần, khoảng cách hai bên được kéo lại rất gần.

Lúc này, Ngải Tiêu phía sau bỗng chợt dừng lại, anh ta khom mình nhặt một viên đá to chừng bàn tay, ném thẳng về phía Lâm Khôn!

Nhưng Phong Đình vẫn nhanh hơn, anh đã chạy đến trước mặt Lâm Khôn, kéo anh ta né sang một bên. Hòn đá nọ chỉ đập được vào khoảng không rồi nặng nề vẽ một đường cong, rơi xuống nền đất.

Lâm Khôn thở hổn hển, định nói gì đó nhưng không thốt nổi nên lời, chỉ có thể trốn sau lưng Phong Đình, phát ra âm thanh đứt đoạn không rõ lời.

Lúc này Dư Tô cũng đã chạy tới nơi, thấy tấm vải băng tay của Lâm Khôn đã bị nhuốm đỏ, cô thoáng nhíu mày, thì thầm với Phong Đình đang đứng chặn phía trước: "Có lẽ hai người này muốn cướp thẻ của Lâm Khôn."

Nghe vậy, Lâm Khôn gật đầu lia lịa, đang định nói gì thì Phương Mẫn đã cất lời trước.

Cô ta nói: "Này, sao hai người phải làm vậy? Dù sao Lâm Khôn cũng chết chắc rồi, thay vì đợi anh ta chết, số thẻ được chia đều cho mọi người thì sao hai nhóm chúng ta không lấy mỗi bên ba tấm, thế nào?"

Dư Tô cười lạnh: "Hai người đuổi cùng giết tận Lâm Khôn như vậy không giờ về sau người ta tới tận cửa báo thù sao?"

Ngải Tiêu híp mắt cười, chầm chậm cất lời: "Chúng tôi không có gì phải sợ cả. Ngược lại thì, hai người... phải cẩn thận đấy."

Phương Mẫn như sợ Phong Đình và Dư Tô không hiểu bèn cười lạnh, hất hàm: "Tất cả thành viên trong Hội chúng tôi đều có tư liệu về hai người."

Dư Tô nhíu mày, hiểu ra ngay. Hai người này là thành viên của Hội Ngô Băng.

"Dù trước đó Hội phó có nói ân oán giữa hai bên đã thanh toán xong xuôi rồi, nhưng... cũng chẳng phải không thể xuất hiện mâu thuẫn mới."

Phương Mẫn nghiêng đầu, rời mắt sang Lâm Khôn rồi chầm chậm cất lời: "Nếu không muốn tự chuốc lấy phiền thì mau tránh ra đi. Mục tiêu của chúng tôi chỉ là những tấm thẻ trong tay anh ta thôi, không liên quan gì đến hai người hết!"

Lúc này, có người khẽ đụng vào tay Dư Tô.

Dư Tô thoáng rũ mắt, thấy Lâm Khôn đang đưa cho cô một nắm thẻ.

Lâm Khôn và Dư Tô đang đứng sau lưng Phong Đình, động tác của Lâm Khôn sẽ không bị hai người kia nhìn thấy.

Dư Tô nhận lấy đám thẻ, chợt nghe Lâm Khôn thét lớn: "Các người là lũ ngu hả? Tôi đã biết trước thể nào các người cũng sẽ cướp thẻ của tôi, sao có thể mang chúng theo mình được?"

Lúc hét lên Lâm Khôn vẫn còn hổn hển, giọng nói anh ta lúc nặng lúc nhẹ, trông có vẻ mệt mỏi vô cùng.

"Anh không mang theo?" Phương Mẫn cười lạnh: "Anh cho chúng tôi là lũ ngốc sao? Nếu không mang theo thì việc gì anh phải chạy tới đây tìm bọn họ?

Nếu thật sự muốn chạy thì đã chẳng chạy đến một cánh đồng lớn không chỗ che chắn như ở đây, mà khéo thế nào đây lại là nơi ở của Dư Tô và Phong Đình.

Cũng có nghĩa Lâm Khôn không vô tình chạy tới đây, mà là vì muốn tìm hai người họ.

Tìm bọn họ làm gì? Chắc không phải để nói chuyện phiếm chứ?

Khả năng duy nhất là do anh ta đã kết thù với Phương Mẫn và Ngải Tiêu, không cam tâm để bọn họ cướp mất thẻ của mình. Như vậy không bằng trao thẻ lại cho hai người đã cứu anh ta là Dư Tô và Phong Đình.

Nếu đã nảy ra ý định như vậy thì đương nhiên Lâm Khôn phải mang thẻ theo mình.

Phương Mẫn nhếch miệng, nở một nụ cười tự tin: "Nếu thông minh thì hai người mau rời khỏi đây đi. Tôi nghĩ cả hai cũng không muốn động vào Hội chúng tôi thêm lần nữa đâu. Dù sao... cái Nhóm nhỏ của các người cũng chẳng có nổi mười thành viên."

"Cô vẫn chưa tin ư?" Lâm Khôn cười lớn, sải bước đứng trước mặt Phong Đình, nhướn mày nói: "Tôi nói thật với các người, trước khi trở về đây tôi đã đào một cái hố, vùi thẻ xuống, chỉ có tôi biết những chiếc thẻ ấy đang ở đâu, tôi tới đây là định nói cho họ biết vị trí của chúng chứ không phải tự tay đưa thẻ. Các người muốn chúng ư? Thế thì mau đi đào đi!"

Ngải Tiêu nghiêng đầu, híp mắt cười: "Giấu đầu hở đuôi."

Phương Mẫn nhướn mày, nhìn chằm chằm Phong Đình, lạnh giọng: "Đây là lần cuối tôi cảnh cáo hai người, mau tránh ra."

Dư Tô bước lên phía trước, kéo Lâm Khôn ra sau. Cô cười nói: "Thật sự không phải chúng tôi không muốn tránh, đường nhỏ thế này phải có chỗ mới tránh được chứ? Hay hai người nhường đường trước rồi chúng tôi đi."

Vẻ mặt Lâm Khôn trở nên khó coi, anh ta níu lấy quần áo Dư Tô, vội nói: "Hai người cứ thế đi như vậy sao?! Tôi đã định đưa thẻ cho hai người rồi mà chỉ bị uy hiếp mấy câu hai người đã định bỏ đi?"

Phương Mẫn cười ha hả: "Thấy chưa Lâm Khôn, không có ai trong trò chơi này là người tốt đâu."

Dư Tô kéo cánh tay đang níu áo mình ra, cười nói: "Giờ anh cũng có đưa thẻ cho chúng tôi đâu, việc gì chúng tôi phải đối địch với họ vì anh? Anh biết Hội Sinh Tồn mà, người chơi bình thường ai mà dám động đến họ? Ôi, chỉ có thể nói anh xui xẻo quá thôi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác."

Nói xong, cô bèn quay sang Phong ĐInfh: "Chúng ta đi thôi, đừng lo chuyện bao đồng nữa."

Lâm Khôn thét lớn: "Hai người đừng đi, giúp tôi với, tôi sẽ nói cho hai người biết nơi chôn thẻ!"

"Lực bất tòng tâm." Dư Tô nhún vai, quay mình nhặt hai chiếc cuốc rồi đưa một chiếc cho Phong Đình. Hai người cứ thế bước về phía Phương Mẫn.

Lâm Khôn sợ hãi đứng im tại chỗ, thậm chí còn chẳng nghĩ được đến chuyện chạy.

Hai bên cách nhau quá gần, mà bờ ruộng này chỉ đủ rộng để hai người sóng vai đứng, muốn đi thì phải lách qua người Phương Mẫn và Ngải Tiêu mà đi.

Dư Tô vác cuốc đi trước. Tới gần Phương Mẫn, cô chợt dừng lại đưa mắt nhìn cô ta trong thoáng chốc rồi quay đầu hỏi Phong Đình: "Chó nào không chắn đường ấy nhỉ?"

Phong Đình bật cười, phối hợp: "Chó ngoan không chắn đường."

Phương Mẫn cong môi, lạnh lùng nhìn hai người, cất giọng châm chọc: "Hóa ra hai người cũng chỉ là hạng thích nói mồm."

Nói xong, cô ta bèn nghiêng người, để khoảng trống cho cả hai đi qua.

Dư Tôi mỉm cười với cô ta rồi cất bước.

Lúc bước tới trước Phương Mẫn, Dư Tô chợt khựng lại, lấy vai huých thẳng Phương Mẫn xuống ruộng.

"Tõm" một tiếng, Phương Mẫn rơi thẳng xuống ruộng, đè lên đám lúa nước, lúc đứng lên cả người đã vấy đầy bùn đất.

Ngải Tiêu rút một con dao phay từ sau lưng rồi ra tay ngay tức khắc. Lúc này Phong Đình đã sải bước vượt trước Dư Tô, tung một cú đá cho Ngải Tiêu!

Dư Tô hạ chiếc cuốc trên vai xuống, chỉ hướng Phương Mẫn đang bò từ dưới ruộng lên, híp mắt cười: "Đừng động đậy, cẩn thận đấy. Cô thông minh thế này, không biết tôi bổ một nhát cuốc xuống đầu cô có nở hoa không?"

Phương Mẫn đứng dưới ruộng, toàn thân lấm lem bùn đất, chật vật vô cùng. Cô ta cứ đứng đó ngẩng đầu trừng trừng nhìn Dư Tô, giận dữ nhưng lại không dám nói gì.

Chiếc cuốc chỉ cách đầu cô ta chừng 10 cm. Dư Tô mà bổ xuống thì dù đầu cô ta không nở hoa thì cũng hôn mê ngay lập tức.

Dư Tô đứng từ trên cao nhìn xuống, cười còn rực rỡ hơn cả mặt trời trên cao: "Cô phải nhớ kỹ lần này đấy. Dù Hội tôi ít người nhưng các thành viên đều rất nóng nảy, ghét nhất là bị người ta bắt nạt."

Cách đó không xa, trận đánh của Phong Đình và Ngải Tiêu cũng đã kết thúc rồi.

Ngải Tiêu bị Phong Đình bẻ ngược tay ra sau lưng, ép áp người xuống đất như đang khống chế tội phạm.

"Đám đê tiện!" Thấy Ngải Tiêu thua cuộc, Phương Mẫn sốt ruột nghiến răng nói với Dư Tô: "Mấy người có giỏi thì quang minh chính đại đánh một trận với chúng tôi đi. Nhân lúc tôi không đề phòng rồi đẩy tôi xuống ruộng là giỏi giang lắm hả?!"

Dư Tô cười hỏi: "Thế sao hôm qua cô không đấu một trận thật quang minh chính đại với Lâm Khôn? Xét về mặt hèn hạ thì tôi không dám đứng trước mặt hai vị đây xưng mình hạng nhất đâu."

Dư Tô cảnh giác nhìn Phương Mẫn chằm chằm, hỏi Phong Đình: "Sếp, giờ phải làm sao đây?"

Phong Đình đang dẫm chân lên lưng Ngải Tiêu, khiến cả người anh ta áp chặt xuống mặt đất.

Cuối cùng nụ cười đáng ghét của Ngải Tiêu cũng đã biến mất.

Phong Đình liếc nhìn Lâm Khôn, trầm giọng: "Nếu anh muốn sống thì lại đây lục soát họ đi, một nửa số thẻ lấy được sẽ là của anh."

"Các người dám?!" Phương Mẫn thở hổn hển: "Các người không sợ lại kết thù với chúng tôi sao?"

Dư Tô nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là sợ, lần trước Hội các cô biếu chúng tôi không biết bao nhiêu tấm đạo cụ miễn tử, tôi chỉ sợ lần này lại tặng nhiều nữa, đến lúc đó không dùng hết thì biết làm sao bây giờ? Tôi lo quá."

Phương Mẫn tức điên người.

Phong Đình gọi Lâm Khôn lại, lúc này anh ta mới chạy tới, quỳ xuống soát người Ngải Tiêu.

Vốn Ngải Tiêu và Phương Mẫn không ngờ sẽ xảy ra tình cảnh như lúc này, mà lại sợ giấu thẻ ở nơi khác không an toàn, thấy cứ mang theo bên người là ổn nhất. Giờ có hối hận cũng muộn rồi.

Ngải Tiêu có tròn mười một tấm thẻ, bị Lâm Khôn móc sạch.

Anh ta giấu thẻ rất kỹ, cuốn quanh eo bằng một tấm vải.

Thấy Lâm Khôn móc xấp thẻ ra, Dư Tô mỉm cười với Phương Mẫn, hai tay khẽ xoay cuốc lại, dùng phần cán gỗ phang vào đầu cô ta.

Một tiếng "cốc" vang lên, Phương Mẫn trừng mắt nhìn Dư Tô, khẽ há miệng rồi ngất xỉu ngã thẳng xuống ruộng.

"Khổ thân mấy cây lúa." Dư Tô vác cuốc lên, bước lại gần Phong Đình rồi nói với Ngải Tiêu nằm dưới đất: "Chúng tôi là người tử tế nên chỉ cướp thẻ của một người thôi, tôi nhớ hình như Phương Mẫn cũng có mười tấm thẻ nhỉ?"

Nói xong, Dư Tô nháy mắt với anh ta.

Ngải Tiêu ngẩng đầu trừng trừng nhìn cô, khóe môi chầm chậm nhếch lên, lộ ra ý cười.

Dư Tô kéo Lâm Khôn, ý bảo anh ta mau đi đi.

Hai người đi được một đoạn rồi Phong Đình mới buông Ngải Tiêu ra.

Ngải Tiêu lau bùn đất lấm trên mặt rồi bò dậy, bước thẳng về phía Phương Mẫn đang hôn mê dưới ruộng.

Dù cho Phong Đình đang đưa lưng bước ra xa nhưng Ngải Tiêu cũng không dám xông tới tấn công. Khi nãy chỉ đánh với mình Phong Đình thôi đã thua, huống gì lúc này lại phải hai địch một.

Thay vào đó...

Dư Tô ngoảnh đầu nhìn, thấy Ngải Tiêu đang ngồi dưới ruộng tìm kiếm thứ gì trên người Phương Mẫn.

Đi đến con đường đất trong thôn, ba người mới dừng chân.

Lâm Khôn đưa mười một tấm thẻ lục được của Lâm Khôn cho Phong Đình, đôi mắt vốn nguội lạnh chợt bừng lên tia hy vọng, cảm kích nói: "Cảm ơn hai người, thật sự cảm ơn hai người!"

Phong Đình nhận lấy thẻ, đếm đủ năm tấm đưa cho anh ta, Dư Tô cũng đưa lại cho Lâm Khôn sáu tấm thẻ khi nãy anh ta lén dúi cho mình.

Thế là anh ta sẽ có mười một tấm thẻ.

Còn Dư Tô và Phong Đình chia nhau mỗi người ba tấm, giờ Dư Tô có mười hai tấm thẻ, phần Phong Đình là mười ba.

"Để tôi nhận ít hơn cũng được," Lâm Khôn đầy cảm kích: "chỉ cần không phải người có ít thẻ nhất là được, để tôi đưa hai người thêm hai tấm nữa!"

Dư Tô và Phong Đình cũng chẳng khách sáo, vốn Lâm Khôn đã chết chắc, giờ hai người cứu anh ta thì cầm thêm hai tấm thẻ cũng chẳng đáng là gì.

Nhưng bọn họ cũng chỉ tiện tay cứu Lâm Khôn thôi, Lâm Khôn cầm thẻ thì coi như đã tự thêm tên mình vào danh sách ghi thù của Phương Mẫn và Ngải Tiêu.

Dù sao Lâm Khôn cũng là chính là nguyên nhân mâu thuẫn, phải kéo anh ta xuống nước cùng mới phải.

Đương nhiên Phong Đình và Dư Tô ra tay cũng chủ yếu vì Phương Mẫn, Ngải Tiêu quá phách lối.

Hai người họ không phải bù nhìn rơm, bị khinh thường, uy hiếp như vậy mà không dám làm gì lại thành ra sống quá hèn mọn uất ức.

Mà có lẽ sau khi rời khỏi màn chơi hai người này cũng chưa có đủ sức đi tìm họ gây chuyện.

Các người chơi trong Hội không thể tùy tiện sử dụng đạo cụ. Trong tay bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có một tấm đạo cụ miễn tử, đây là thứ đồ vật quý giá vô cùng.

Giờ trong số hai người họ chỉ một kẻ có thể sống sót, người còn lại phải sử dụng món đạo cụ quý giá này sau khi thất bại. Vậy rốt cuộc ai sống ai chết đây? Sau khi nhiệm vụ kết thúc, liệu hai người họ có nảy sinh mâu thuẫn không?

Ngải Tiêu dìu Phương Mẫn bỏ đi.

Dư Tô đưa mắt nhìn rồi nói với Phong Đình: "Đi thôi, chúng ta về nhà bà Lý ăn cơm trước đã."

Phong Đình gật đầu, quay người rời đi cùng cô.

Lâm Khôn cũng đi theo sau, hỏi hai người: "... Nghe Phương Mẫn bảo thì hai người là thành viên của Hội người chơi? Không biết tôi có thể tham gia không?"

Phong Đình nói: "Hội chúng tôi đủ thành viên rồi, tạm chưa có ý định mời người mới gia nhập."

"À," Lâm Khôn thoáng khựng lại: "một người cũng không được à? Có phải hai người chê tôi yếu đuối không?"

Dư Tô dừng chân, quay người nhìn anh ta, nói: "Hôm qua anh và La Hổ đã thỏa thuận hợp tác hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau, lúc anh ta gặp nguy hiểm anh lại đứng khoanh tay nhìn, còn định đợi anh ta chết để độc chiếm phần thưởng, vì vậy bọn tôi không thể để anh tham gia Hội được. Hôm nay chúng tôi chỉ tiện tay giúp anh thôi, đừng nghĩ nhiều."

Nếu hai người họ không phải một nhóm thì anh ta có đứng nhìn La Hổ gặp chuyện cũng chẳng vấn đề gì, nếu là Dư Tô cô cũng sẽ không đi cứu người chơi khác.

Nhưng hai người họ đã thỏa thuận cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, trở thành đồng đội của nhau. Giờ anh ta không cứu La Hổ thì về sau gia nhập Hội cũng sẽ không cứu đồng đội của mình.

Dư Tô có thể hiểu hành động của anh ta, nhưng sẽ không để loại người như Lâm Khôn tham gia Hội, hại bạn bè mình.

Hơn nữa thật sự Lâm Khôn cũng khá yếu đuối.

Dù sao họ cũng chỉ từ chối cho Lâm Khôn gia nhập Hội thôi chứ không làm gì anh ta cả.

"Anh có thể đi cùng bọn tôi, tiện đi gọi cả Mã Vũ luôn." Dư Tô nói.

Phải rất lâu nữa mới tới tối, Phương Mẫn sẽ không ngồi yên chờ chết.

Đến cả người đứng ngoài như Mã Vũ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đã đi tới bước đường này thì đương nhiên họ cũng không thể để Phương Mẫn và Ngải Tiêu cướp thẻ của người khác, tránh khiến chuyện càng thêm phiền phức.

May mà Mã Vũ hiện đang ở nhà, trên đường đi ba người gọi anh ta ra,kể lại tình hình đang xảy ra trên đường trở về nhà họ Lý.

Mã Vũ có bảy tấm thẻ, Ngải Tiêu và Phương Mẫn tổng cộng có mười tấm, dù có chia thế nào thì trong hai người vẫn có một kẻ phải chết.

Bọn họ về tới nơi đúng lúc bà Lý đang nấu cơm, Dư Tô tìm ít đồ để Mã Vũ băng bó lại vết thương cho Lâm Khôn.

Ăn xong cơm cũng đã hơn một giờ chiều, Dư Tô vừa rửa bát xong, rời bếp đã thấy Phương Mẫn đang đứng ngoài hàng rào.

Ánh nhìn của cô ta thâm độc sắc bén còn hơn cả dao.

Dư Tô làm mặt hề với cô ta rồi quay người tiến vào nhà.

Bốn người chơi lưu lại nhà bà Lý cả ngày. Trừ Lâm Khôn đang bị thương ra, cả ba đều cần cù làm việc nhà, thời gian trôi qua rất nhanh trong sự bận bịu của họ.

Cuối cùng cũng đã tới tối.

Thấy Lâm Khôn và Mã Vũ không có ý định rời đi, bà Lý bắt đầu thấy lạ, bảo rằng nhà họ không đủ phòng cho hai người ngủ, hỏi xem hai người có muốn trải chăn nằm dưới đất không, uyển chuyển mời khách ra vể.

Dư Tô và Phong Đình cũng rời nhà, họ bảo bà Lý đêm nay định thám hiểm dinh thự nhà họ Vương, phải tối muộn mới về.

Đêm nay là một đêm trăng tròn, ánh trăng sáng sáng lung linh, rải mình lên đám cỏ dại mọc um tùm trong dinh thự nhà họ Vương, khiến nó đậm vẻ bí hiểm kỳ dị.

Lúc tới nơi, đứng trước dinh thự nhà họ Vương, có một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến đám cỏ dại kêu lên xào xạc như thể đang giấu thứ gì bên trong.

Ngải Tiêu và Phương Mẫn không có ở đây, cả bốn cũng không vội tiến vào dinh thự ngay, bèn tìm vài hòn đá sạch sẽ ngoài đường ngồi xuống, định đợi đến gần 0 giờ mới vào nhà.

Đến mười một rưỡi, có tiếng xô xát vang lên cách đó không xa.

Các ngươi chơi đồng loạt đưa mắt nhìn, nghe có giọng nữ kêu hừ lên cùng tiếng cơ thể nện trên nền đất. Âm thanh của trận xô xát cũng dừng lại ở đó.

Sau đó, Ngải Tiêu vác Phương Mẫn tiến tới.

Khi nãy nghe được tiếng ẩu đả, bốn người đã biết có chuyện gì xảy ra rồi. Giờ nhìn thấy Ngải Tiêu, Dư Tô không nén nổi phải mỉm cười.

Chắc chắn lúc chiều hai kẻ này định cướp thẻ về, nhưng cả bốn nguời chơi đều rúc trong nhà, bọn họ không tìm được cơ hội ra tay chỉ có thể lần lữa tới tối.

Khi nãy hai kẻ này vẫn âm thầm quan sát họ, muốn tìm cơ hội cướp thẻ, tiếc là không có cơ hội nào mở ra cho Phương Mẫn và Ngải Tiêu cả.

Vậy nên Ngải Tiêu bèn ra tay thẳng với Phương Mẫn.

Phương Mẫn bị anh ta đánh bất tỉnh, trên trán có thương tích, máu tươi cứ thế chảy dọc xuống gò má.

Ngải Tiêu quăng thẳng Phương Mẫn xuống đất, ngẩng đầu nhìn Dư Tô và Phong Đình bằng ánh mắt lạnh lùng u ám.

Bình Luận (0)
Comment