Trò Chơi Chết Chóc

Chương 63

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Phong Đình bị thương nhẹ, hai kẻ ra tay với anh đều mang theo vũ khí, trong lúc ẩu đả Phong Đình đã dùng tay đỡ một nhát dao, lòng bàn tay bị cứa một vết.

Trong hai kẻ nọ có một tên ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không chỉ vậy võ nghệ của hắn cũng thuộc hạng đáng gờm, Phong Đình lấy một chọi hai, không thể bắt sống cả hai tên này cùng lúc, trong trận đánh anh đã dùng dao của đối phương giết tên hung thủ hung hăng tàn nhẫn nọ, chỉ để lại một kẻ còn sống.

Cảnh sát tới, đem cả người lẫn thi thể trở về, Vương Đại Long và Dư Tô kéo nhau tới đồn cảnh sát trước, cùng đứng chờ Phong Đình ngoài cửa.

Khi Phong Đình vừa bước xuống xe, Vương Đại Long đã lao phăm phăm tới, vung tay định giáng cho Phong Đình một cú, nhưng rồi cú đấm cũng không thể hạ xuống.

Gương mặt người đối diện anh ta đang in rõ nụ cười.

Vương Đại Long ho khan một tiếng rồi buông nắm đấm xuống: "Thôi, chẳng ai đánh kẻ đang cười, hôm nay tôi không dạy dỗ anh, lần sau nếu còn có chuyện như vậy xảy ra, anh cứ thử đi tiếp một mình xem?"

Phong Đình cười, cặp mắt cong cong, có vẻ tâm trạng anh lúc này đang cực kỳ tốt. Anh đưa tay vỗ bả vai Vương Đại Long, rồi lại nhìn Dư Tô, thấy cô vẫn bình tĩnh thản nhiên, anh bèn hỏi: "Nhiệm vụ thành công rồi."

Dư Tô gật đầu, cô liếc thấy có tên đàn ông mặt mày sưng húp vừa bước xuống xe cảnh sát.

Vương Đại Long lườm tên này một cái sắc lẹm, cắn răng, thấp giọng nói: "Đáng nhẽ anh nên giết sạch bọn chúng, để lại một kẻ sống làm gì? Đâu phải anh không biết luật pháp hiện nay, cứ tình hình này cùng lắm hắn cũng sẽ chỉ bị phán tử hình hoãn thi hành án, nếu cải tạo tốt còn được miễn chết, lợi cho hắn quá!"

Phong Đình khẽ lắc đầu, trầm giọng: "Hung thủ đứng sau vụ án của Lý Dao không lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên."

"Hả?" Vương Đại Long sững sờ: "Sao vậy, nếu không phải ngẫu nhiên, vậy là đã được lên kế hoạch trước sao?"

Có một số vụ án được mưu tính kỹ càng trước còn dễ điều tra hơn là lựa chọn nạn nhân ngẫu nhiên, nhưng vụ án của Lý Dao không để lại bất cứ manh mối gì, Lý Dao cũng chỉ là một cô gái rất bình thường, chưa từng gây thù chuốc oán với ai.

Hơn nữa, trong quá trình điều tra, có hai gia đình cùng tầng nhớ lại đều kể với cảnh sát rằng, trước khi vụ án xảy ra không bao lâu, cũng có người tới gõ cửa nhà bọn họ, bọn họ hỏi ai đứng ngoài, nhưng không có người đáp lại.

Vậy nên dù là năm ấy hay tới tận bây giờ, mọi người đều cho rằng vụ hung thủ vụ thảm án này đã lựa chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên, tên này gõ cửa vài nhà trong cùng một tầng, chỉ cần người mở cửa là một người phụ nữ độc thân, người đó nghiễm nhiên sẽ trở thành mục tiêu của hắn.

Khi ấy nạn nhân Lý Dao mở cửa có lẽ vì cho rằng người gõ cửa là anh bạn trai mới tan làm về.

Ngay chính người bạn cảnh sát của Phong Đình cũng luôn luôn ôm suy nghĩ như vậy. Vì lẽ đó anh ta mới cố chấp muốn tra cho bằng được chân tướng vụ án, ngoài muốn báo thù cho bạn gái, anh ta còn mong có thể vơi bớt nỗi áy náy trong lòng. Anh ta từng nói với Phong Đình không biết bao nhiêu lần, nếu như hôm đó anh ta có thể bỏ vài phút gọi điện thoại về cho bạn gái, báo cho cô mình phải tăng ca, cô ấy chắc chắn sẽ không ra mở cửa.

"Tên đàn ông này đã thương lượng với tôi," Phong Đình nói: "Trước khi tôi giết hắn, hắn có nói khi ấy hai người bọn họ được thuê gây án, xin tôi giữ lại mạng cho hắn. Nếu chúng được người khác thuê, vậy... chắc chắn người đứng sau là kẻ thù khi trước của Uông Trạch."

Vương Đại Long lặng người trong phút chốc, tay anh ta khẽ đụng lấy Dư Tô, Dư Tô nhìn sang Vương Đại Long, anh ta lại vội vàng nháy mắt.

Dư Tô rời tầm mắt, giả vờ không thấy gì. Cô không quá thân thiết với Phong Đình, có những lời không đến lượt cô nói.

Vương Đại Long bất đắc dĩ cất lời: "Sếp à, vụ án tới bước này cũng đã kết thúc được rồi. Dù sao anh cũng đã tìm được tên hung thủ ra tay sát hại Lý Dao, còn về phần ai đã sai khiến bọn họ, thật sự anh không cần thiết phải nhúng tay đâu."

Điều quan trọng nhất là, chắc chắn tên chủ mưu phía sau có thế lực cực kỳ lớn mạnh.

Trong thế giới trò chơi của Ứng dụng, dù các người chơi có mạnh mẽ đến đâu, có tàn độc tới mức nào, thì trong hiện thực họ vẫn cứ là những hạt bụi quá sức tầm thường trong số hàng tỷ con người khác.

Điều tra được đến đây cũng đã đủ rồi. Còn tiếp tục bước thêm chỉ sợ sẽ tự rước họa vào thân.

Phong Đình biết anh ta khuyên mình vì có ý tốt, bèn nhếch môi cười, gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không tiếp tục điều tra nữa."

Vương Đại Long thở phào nhẹ nhõm, cười: "Được, vậy thì tối nay ba người chúng ta cùng mở tiệc ăn mừng, uống rượu ăn thịt xiên nướng thôi!"

Anh ta dừng trong phút chốc rồi đẩy Dư Tô lên: "À phải rồi, sếp, hôm nay tổng giám đốc Dư của chúng ta đã tuyển được một thành viên mới, có vẻ người này cũng khá ổn đấy, ngày mai chúng ta thử gặp xem sao nhé?"

Nghe ba chữ "Tổng giám đốc" mà Dư Tô thấy xấu hổ vô cùng, trầm mặt nói: "Anh có thể in một tập danh thiếp mới được không, đừng in dòng Tổng giám đốc nữa."

Vương Đại Long tủi thân ôm ngực: "Cô chê bai danh thiếp tôi đặc biệt in riêng cho cô!"

"..." Sao Dịch Thư lại có thể biến mất nhanh đến vậy?

Buổi tối, ba người ôm theo một đống thịt nướng cùng tới nhà Phong Đình mở tiệc.

Nhà Phong Đình cách chỗ Dư Tô ở không mấy xa, căn hộ của anh mới được mua chưa lâu, không quá rộng nhưng thiết kế lại khá đẹp, rất phù hợp cho người ở một mình như Phong Đình.

Đây là lần đầu Dư Tô ghé thăm nhà anh, vừa vào cửa cô đã thấy kinh ngạc. Hoá ra sếp sòng Phong Đình lại rất giỏi làm việc nhà, căn hộ của anh được thu dọn gọn gàng chỉnh tề, còn nuôi cả một đôi vẹt.

Vương Đại Long trỏ hai chú vẹt, giới thiệu: "Đứa béo tên là Tiểu Ngốc, đứa còn béo hơn tên là Đại Ngốc. Đây là thú cưng của Uông Trạch, về sau sếp mới mang về nuôi."

Một con đột nhiên cất tiếng: "Mi mới ngốc."

Vương Đại Long cười ngơ ngẩn: "Là tôi dạy nó đấy, tôi giỏi không?"

Dư Tô lại thầm gào thét xin Dịch Thư trở lại.

Phong Đình dọn bàn ra, Vương Đại Long bày biện thịt nướng và bia, ba người vừa ăn vừa nghe Dư Tô kể lại tường tận nhiệm vụ của cô lần này.

Phong Đình nghe xong bèn cười nói: "Không hổ là Tổng giám dốc, còn có thể tự tay giết người."

"..." Dư Tô lườm Phong Đình, nói: "Tôi đã hẹn Hồng Hóa rồi, ngày mai sẽ gặp mặt, hai người có muốn đi cùng không?"

Phong Đình gật đầu, tâm trạng xem chừng rất tốt: "Nếu không đi nhỡ đâu anh ta cướp mất em gái ngọt ngào và người đẹp cứng rắn của Nhóm thì biết làm sao?"

Vương Đại Long nói: "Mà này, Nhóm chúng ta làm gì có em gái ngọt ngào hay người đẹp cứng rắn nào, thế mà cô cũng dám bốc phét, còn mồm mép hơn cả tôi. Dù sao lúc tôi lừa cô cũng có một nửa là sự thật, ví dụ như dàn mỹ nam đông đảo đây."

Dư Tô ăn xong một miếng thịt nướng, cầm xiên gỗ hua trước cổ anh ta: "Tôi cho anh một cơ hội nói lại."

Vương Đại Long nghiêm mặt: "Hội chúng ta người đẹp đông đảo, em gái ngọt ngào hay người đẹp cứng rắn đều đủ cả!"

Phong Đình khui một chai rượu, chầm chậm uống một ly cùng Vương Đại Long, Dư Tô cũng cầm ly nước tán phét với họ một hồi, bữa thịt nướng của họ còn vui hơn cả ăn một bàn đại tiệc.

Vương Đại Long ăn no căng, ôm cái bụng phồng to như trống khẽ khàng dựa vào sofa ợ một cái.

Phong Đình cầm điện thoại xem giờ, rồi đứng dậy nói với Dư Tô: "Cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về."

Vì đường không mấy xa, Phong Đình lại vừa uống rượu không lái xe được, hai người bèn đi bộ về, đường đi mất độ chừng mười mấy phút.

Nửa đường, Dư Tô hỏi anh có tự tin với nhiệm vụ mười ngày sau không.

Phong Đình im lặng hồi lâu rồi nói: "Chắc sẽ không sao."

Dư Tô hỏi: "Độ khó của nhiệm vụ sẽ không tăng dần theo số lượt mà chỉ là ngẫu nhiên thôi mà. Dù bảo là nhiệm vụ thứ chín nhưng có khi sẽ lại rất dễ cũng nên?"

Dù cô cũng biết, nhiệm vụ "dễ dàng" là chuyện không thể.

Cứ coi như độ khó sẽ không tăng theo số lượt màn chơi, nhưng chẳng lần nào bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng cả.

Hơn nữa, trong mục Kinh nghiệm của Ứng dụng, đa số người chơi đều có ý kiến rằng nhiệm vụ của họ ngày một khó hơn, chỉ có một bộ phận nhỏ người chơi kể lại sau một màn chơi khó nhằn họ vẫn gặp được nhiệm vụ đơn giản.

Dư Tô không nghĩ Phong Đình có thể vừa khéo gặp được tình huống có xác suất rất thấp này.

Phong Đình nghiêng đầu, cười với cô: "Đừng lo, tôi vẫn chưa giúp cô hoàn thành xong nhiệm vụ mà, vẫn chưa chết được."

Dư Tô cũng không biết nên nói gì cho phải, đành chuyển đề tài: "Trong nhiệm vụ trước, tôi đoán sau khi Nguyệt Nguyệt và Trương Dịch chết trong màn chơi, lúc về hiện thực cũng sẽ bỏ mạng, anh nghĩ tôi đoán vậy có đúng không?"

Phong Đình gật đầu, nói: "Có khả năng cao là vậy, ngày mai xem thời sự là biết." Ngừng lại một hồi, Phong Đình nói: "Có vẻ cô không cần tôi giúp hoàn thành nhiệm vụ nữa."

Dư Tô vội lắc đầu: "Không không không, đương nhiên là cần chứ! Tôi tối dạ, với cái đầu này thì khó mà sống nổi lắm, vẫn cần dựa hơi sếp dài!"

Phong Đình khẽ cười, cốc nhẹ vào đầu cô: "Yên tâm, tôi không chết đâu."

Phong Đình đưa Dư Tô về trước cửa nhà, nhìn cô bước vào cửa rồi, anh vẫn đứng đợi bên ngoài một hồi, chắc chắn trong nhà không có động tĩnh lạ gì mới quay người xuống tầng, rời đi.

Đây là thói quen trong vô thức của anh sau vụ án của Lý Dao, đưa người khác về nhất định phải đưa tới tận cửa nhà, còn phải chắn chắn sau khi vào nhà người ta không gặp chuyện gì mới yên tâm nổi.

Đêm đó Dư Tô nằm mơ, mơ thấy mình biến thành cô bé mười bốn tuổi bị Vương Như và đám bạn hành hạ trong nhiệm vụ. Dù trong mơ cô không có cảm giác đau, nhưng những cú đạp, cái tát giáng túi bụi xuống người vẫn khiến cô vô cùng khó chịu.

Sau đó Dư Tô lại trở thành người xem đứng ngoài, như một linh hồn lơ lửng trong nhà vệ sinh, nhìn Vương Như cũng bạn bè phân thây cô bé kia.

Hôm sau, cô lướt một loạt bài trong phần tin tức mới thấy bài báo viết về tiệm làm đầu.

Cũng giống như trong ván chơi, tiệm làm đầu này lừa nhốt các cô gái trẻ, đánh đập dã man, tịch thu điện thoại và chứng minh thư rồi ép các cô tiếp khách.

Thậm chí gác xép tầng hai và chiếc cầu thang nối hai tầng với nhau cũng y đúc như nhiệm vụ.

Chỉ có một điểm khác biệt, đó là vụ án này không có nhân vật giống Vương Như, con gái chủ tiệm làm đầu.

Việc kinh doanh bẩn thỉu này kéo dài trong nhiều năm, có vài cô gái được khách hàng giúp đỡ, lần lượt bỏ chạy khỏi tiệm làm đầu, nhưng trong bài báo lại không giải thích, rõ ràng đã có nhiều cô gái trốn thoát nhưng tại sao tiệm làm đầu này vẫn bình an vô sự, thậm chí có thể tiếp tục kinh doanh trong một thành phố sầm uất phồn hoa?

Dư Tô thoát khỏi bài báo, rồi tải lại trang, chợt thấy một bài đăng trong nháy mắt đã nhảy phắt lên vị trí đầu bảng mục tin hot.

#Trương Dịch tự vẫn bỏ mạng# #Trương Dịch tự sát# #Những âm mưu sau cái chết của Trương Dịch#, vô số những tiêu đề bài báo báo từa tựa thế này lũ lượt chiếm lấy trang đầu mục tin hot.

Dư Tô bèn mở bừa một bài báo.

[TIN ĐỘNG TRỜI! Minh tinh Trương Dịch đang cực kỳ ăn khách nhảy lầu tự sát!] Theo một nguồn tin tiết lộ, Trương Dịch vốn phải đang ở thành phố XX quay bộ phim thần tượng "Đẹp trai là lỗi của tôi sao?", nhưng ngày hôm qua đột nhiên lại bỏ đoàn làm phim lái xe rời khỏi trường quay, sau khi mất liên lạc 24 giờ đồng hồ, Trương Dịch đã nhảy từ tầng hai ba của khách sạn XX xuống!

Một bài báo khác lại bày ra thuyết âm mưu: Từ khi Trương Dịch nổi đình đám, cậu luôn hành xử rất khiêm tốn thân thiện, tính tình luôn vui tươi lạc quan, hòa nhã cười nói cùng nhân viên trong đoàn, hoàn toàn không phải kiểu người sẽ phí hoài mạng sống bản thân, việc cậu đột nhiên nhảy lầu tự sát chỉ e vì có người cùng ngành ghen tỵ hãm hại mà nên...

Đa số bình luận bên dưới đều là fan của Trương Dịch, bọn họ ào ào tỏ rõ ý kiến đây mới chính là sự thật, chắc chắn Trương Dịch không thể tự sát, nhất định anh ta đã bị kẻ nào đó thuê sát thủ hại chết, bọn họ xin cảnh sát hãy điều tra cẩn thận, tìm ra hung thủ trả món nợ máu cho Trương Dịch.
Bình Luận (0)
Comment