Trò Chơi Chết Chóc

Chương 74

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Cửa ra vào sân thượng đã được khóa lại từ hôm qua, còn Mã Duy Duy thì rơi xuống từ cửa sổ tầng sáu.

Trên bệ cửa sổ có in dấu giày của Mã Duy Duy, nhìn thì có vẻ như cô ta đã tự mình trèo lên bệ đứng. Nhưng lạ là trên cửa sổ lại cũng có dấu tay, dường như trước khi rơi xuống cô ta vùng vẫy đã bám chặt lấy cửa sổ. Vậy nên khả năng Mã Duy Duy chủ động nhảy lầu là không thể.

Dù rằng điều này chưa đủ để chứng minh Ngô Băng đã hãm hại cô ta, nhưng bọn họ chẳng phải cảnh sát phá án, không nhất thiết phải tìm ra chứng cứ xác thức để định tội Ngô Băng, chỉ cần biết cô ta đã làm gì sau lưng bọn họ là được.

Bên phía Phong Đình vừa tìm được cô nữ sinh tố giác giảng viên họ Doãn tội quấy rối, giờ Vương Đại Long đang hỏi han thu thập thông tin từ cô gái này.

Dư Tô hỏi: "Anh vẫn chưa tra ra thân phận của mình à?"

Phong Đình nói: "Tôi đã xác minh từ lâu rồi, tôi là con trai của một giảng viên trong trường. Ông ta giấu chuyện ba năm trước kín như bưng, dù không nói rõ ra nhưng chắc chắn người này có gì đó bất ổn. Còn chị gái Vương Đại Long năm ấy chính là nghiên cứu sinh trong trường, theo như bài phỏng vấn của giảng viên họ Doãn thì cô nghiên cứu sinh và giảng viên này chính là hai trong số năm người có thể trực tiếp tiếp xúc với chất hóa học nguy hiểm."

Dư Tô gõ chữ thật nhanh: "Tôi biết rồi, trước tiên cứ thế này đã, tôi kiểm tra xong ký túc nữ sẽ qua đó thật nhanh."

Cô không dám dềnh dàng ở đây quá lâu, lỡ Ngô Băng phát hiện ra đầu mối rồi lén giấu đi cũng lại không ổn.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Dư Tô vừa tiếp tục kiểm tra căn phòng vừa ngẫm nghĩ lại quan hệ của các nhân vật trong màn chơi.

Mẹ của Chung Liêm, người phụ nữ quản lý ký túc khi ấy đã không chịu đứng ra làm nhân chứng, dẫn đến việc cảnh sát để xổng mất hung thủ thật sự của vụ án.

Ngô Băng là em họ của hung thủ, thân phận của cô ta không cần phân tích kỹ. Còn Vệ Nghị đã bỏ mạng lại là kẻ thao túng dư luận, tung tin đồn cô gái họ Từ là hung thủ.

Mẹ Điền Tinh là nhà báo phụ trách vụ án ba năm trước, mà để thu hút sự chú ý của độc giả thì đám nhà báo thường rất hay chơi chữ, cố ý thổi phồng mọi chuyện để gây kịch tính, việc làm của bà khiến cả sinh viên trong trường lẫn người ngoài trường càng thêm tin tưởng cô gái họ Từ chính là hung thủ, dẫn đến việc dư luận đè nặng bức ép cô gái này đến bước đường chết.

Còn thân phận thật sự của Mã Duy Duy là gì, hiện giờ bọn họ đã không th biết được nữa rồi.

Bạch Thiên là con trai hiệu trưởng, vụ án đầu độc diễn ra ngay trong trường, thân giữ chức hiệu trưởng chắc chắn bố anh ta cũng phải tham gia vào vụ án này. Người nhà họ Ngô có quyền có thế, hơn nữa từ khi màn chơi bắt đầu đến giờ không có bất cứ một người thân nào của các nhân vật là không giữ vai phản diện, vậy ba năm trước vị hiệu trưởng này đứng về phe ai, e rằng cũng chẳng cần phải đoán nữa.

Phong Đình và Vương Đại Long có quan hệ với giảng viên và nghiên cứu sinh trong trường, vậy không biết hai nhân vật có quyền tiếp xúc trực tiếp với chất độc này là nhân chứng biết rõ chân tướng vụ án, hay là đồng phạm với cô gái họ Ngô?

Nói tóm lại, tất cả những kẻ này đều là một trong các hung thủ đã ra tay giết hại cô gái họ Từ.

Bọn họ không tự ra tay, mà chỉ cần im ỉm lấp liếm mọi chuyện, hoặc động mồm động miệng nói vài câu là đã dễ dàng giết chết một con người đang sống sờ sờ.

Trong các màn chơi trước đó của Dư Tô có xuất hiện hình thức nhiệm vụ hai phe người chơi đối đầu nhau, nhưng trong màn chơi này, chỉ có mình Vệ Nghị diễn vai nhân vật tự thân có vấn đề, còn lại các người chơi khác đều là họ hàng người thân của hung thủ, chẳng có kẻ nào là trong sạch vô tội.

Ngô Băng cũng nói thẳng cho mọi người thân phận của cô ta, chẳng hề giấu diếm, vậy nên hiện giờ suy nghĩ Dư Tô nghiêng về hướng nhiệm vụ lần này không chia phe cho người chơi.

Mục đích Ngô Băng ra tay giết hại Mã Duy Duy hẳn là muốn tìm được thêm manh mối ngay trong hôm nay, hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất. Bởi lẽ cứ tiếp tục kéo dài thời gian thêm, bọn họ sẽ lại phải chơi một màn Bút Tiên nữa.

Dư Tô vừa nghĩ vừa kiểm tra, thoáng đã lục tìm xong một chiếc giường khác kê cạnh cửa, rồi cô lại kéo chiếc bàn để máy tính ra để ngó vào trong xem xét.

Trong khe bàn này cũng ngổn ngang đủ các loại rác vụn, mà thứ đầu tiên đập vào mắt Dư Tô là một tờ giấy được xé ra từ sổ tay.

Dư Tô mới vừa lách vào khe hẹp nhặt tờ giấy lên, Ngô Băng đã tiến lại: "Cô tìm được gì rồi à?"

Dư Tô không đáp lời mà chỉ đứng im bên trong, cúi đầu đọc mảnh giấy.

Trên tờ giấy là từng hàng chữ dày đặc được viết bởi nét bút rất đỗi thanh tú ngay ngắn, vừa mới đọc đoạn đầu Dư Tô đã thoáng sững lại...

"Tôi không hề làm chuyện này, đúng là tôi ghét Vương Manh, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đầu độc cô ấy cả. Vương Manh thành ra thế này là do một tay Ngô Hi hãm hại, hôm ấy tôi về ký túc sớm hơn thường lệ, nghe thấy Ngô Hi đang dụ dỗ Lý Tiếu cùng giúp cô ta đầu độc Vương Manh, cô ta bảo liều lượng thuốc không đủ để giết người, mà chỉ có thể khiến Vương Manh trở thành một đứa ngớ ngẩn liệt tứ chi.

Lý Tiếu hỏi cô ta tại sao lại muốn hãm hại Vương Manh, Ngô Hi bảo, cô ta chỉ muốn Vương Manh trở nên xấu xí, vì đàn anh khóa trên mà cô ta yêu thầm lại thích Vương Manh... Tôi nghe được Lý Tiếu hỏi lại Ngô Hi, có thật chỉ cần làm theo lời cô ta là sẽ được bảo vệ nghiên cứu sinh không? Ngô Hi đáp lại rằng chắc chắn được, còn bảo: "Nếu tôi mà còn không đủ khả năng làm việc này thì làm sao thầy Ngụy lại dám đưa cái chai kia cho tôi?"

Sau đó, Lý Tiếu lưỡng lự một hồi rồi cũng đồng ý giúp cô ta. Tôi sợ quá nên không dám mở cửa bước vào. Nhưng tôi cũng rất ghét Vương Manh, vậy nên không kể chuyện này cho cô ấy nghe. Nếu biết trước việc này sẽ liên lụy đến mình thì khi ấy nhất định tôi sẽ ngăn bọn họ lại ngay... Suy cho cùng thì, đây cũng là hại người hại mình cả.

Đúng là tôi có tham gia giúp thầy Doãn làm nghiên cứu khoa học, nhưng làm sao một sinh viên bình thường như tôi có thể tùy tiện lấy loại chất hóa học nguy hiểm như vậy đi được? Lúc làm thí nghiệm, thầy và các chị nghiên cứu sinh đều có mặt, dù tôi muốn trộm thì cũng chẳng có cơ hội mà trộm.

Từ những lời Ngô Hi nói ngày ấy tôi đã biết, người cầm trộm chất hóa học ra chính là thầy Ngụy đã cùng làm thí nghiệm với bọn tôi. Ngoại trừ thầy Doãn và tôi ra, còn có một giảng viên và một chị nghiên cứu sinh biết rõ tôi không có cơ hội cầm chất hóa học ra ngoài. Bọn họ có thể làm chứng cho tôi, nhưng lại ngậm chặt miệng không chịu nói lời nào. Tôi không biết có phải họ đã được "bồi thường" cho thứ gì không, hay là, hiệu trưởng đã dặn trước bọn họ phải ăn nói thế nào rồi?

Tất cả mọi người đều đang chửi rủa tôi, chỉ trích tôi. Ánh mắt bọn họ lom lom nhìn tôi như thể loài ruồi nhặng đáng ghê tởm. Nhìn thấy tôi là mọi người đều đi đường vòng.

Tôi xuống nhà ăn gọi cơm, nhân viên chẳng thèm liếc nhìn tôi, tôi ra canteen mua bánh bao, ông chủ gằn giọng bảo tôi bánh hết sạch rồi. Tôi đi vệ sinh, có người dội nước bẩn từ trên xuống, khiến tôi ướt đẫm từ đầu xuống chân...

Bọn họ mắng chửi tôi, cả trước mặt lẫn sau lưng, bọn họ nguyền rủa tôi bằng những lời độc địa tàn ác nhất mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ lại có thể phát ra từ mồm của một đám sinh viên có học thức có văn hóa.

Sau khi chuyện xảy ra, người bạn thân nhất khi xưa của tôi là Vệ Nghị kẻ phản bội tôi đầu tiên.

Còn bố mẹ tôi cũng không thể chịu nổi áp lực khổng lồ. Những kẻ ấy mắng tôi xong, cảm thấy không đủ, còn gửi cả vòng hoa và áo liệm cho bố mẹ tôi, còn có kẻ lấy tên tôi, gửi về nhà tôi hai con chuột chết, khiến bà tôi sợ đến ngất xỉu...

Không ai nghe tôi giải thích, tôi nói gì cũng là ngụy biện. Có một nữ nhà báo xinh đẹp tới phỏng vấn tôi, tôi cầu xin cô ta giúp tôi đăng đầy đủ trọn vẹn những lời tôi nói lên báo, nhưng kết quả thì sao? Chẳng có lấy một chữ nào, chỉ có những câu từ ám chỉ không có lửa làm sao có khói dày kín tờ báo.

Các người chỉ mong tôi chết đi, các người chẳng ai thèm để tâm sự thực là gì, các người chỉ muốn chỉ muốn xem một màn kịch thật là đặc sắc mà thôi.

Dù rằng mấy người đều có khả năng suy nghĩ độc lập cả, dù rằng những lời đồn đại vu khống này chẳng có lấy một chứng cứ xác thực, các người vẫn chẳng chịu dùng đầu mình mà nghĩ cho cẩn thận, các người bị người ta cố ý bịt kín hai mắt, bắt chước người ta như những cái máy, bị người ta tẩy não bằng vài câu nói quá sức đơn giản, sau đó, mấy người căm hận sục sôi cùng bọn họ, cùng nhau biểu dương cái thứ mấy người gọi là chính nghĩa.

Có lẽ là tôi đã quá yếu đuối, thật sự tôi không thể chịu nổi nữa, sau khi viết xong bức di thư này tôi sẽ lập tức nhảy lầu tự sát.

Tôi nghĩ, sau khi tôi rơi xuống, mấy người cũng sẽ chỉ biết vui vẻ cười đùa đứng vây xung quanh nhòm ngó, chỉ cảm thấy tôi chết khiến mấy người thật hả lòng hả dạ.

Nhưng tôi không phải hung thủ, các người mới là hung thủ, là tất cả cá người, các người đã cùng ra tay giết hại tôi!

Tôi biết, nếu tôi để bức di thư này ở một nơi nào đó quá nổi bật thì người nhà họ Ngô hoặc cảnh sát sẽ lén giấu nó đi, chắc chắn sẽ không bao giờ công bố nó ra ngoài, tôi cũng sẽ vĩnh viễn phải ôm lấy mối oan này.

Vậy nên tôi đã giấu nó trong quyển sách của Vương Mang, lúc bố mẹ Vương Manh tới thu dọn đồ đạc cho cô ấy chắc cũng sẽ nhìn thấy?

Nếu như trên đời thật sự có ma quỷ, tôi hy vọng mình có thể biến thành một oan hồn, tự tay giết chết các người.

Tôi không hãm hại Vương Manh, tôi không phải hung thủ.

Tuyệt bút Từ Oánh."

Đây là... bức di thư Từ Oánh để lại trước khi chết. Nét chữ trên giấy hơi mờ nhòe, dường như đã bị nước mắt thấm ướt.

Không biết vì sao bức di thư vốn nên nằm trong cuốn sách của Vương Manh tại sao lại chạy đến sau khe bàn, nhưng điểm quan trọng mà Dư Tô chú ý lúc này chỉ có câu nói của Từ Oánh ở phần sau bức thư.

"Nếu như trên đời thật sự có ma quỷ, tôi hy vọng mình có thể biến thành một oan hồn, tự tay giết chết các người."

Đây là ý nguyện trước khi chết của Từ Oánh, mà giờ đây cô ta đã thực sự biến thành một oan hồn khát máu. Nguyện vọng của cô ta đã thành công được một nửa, chỉ còn lại một nửa thôi, đó là tự tay giết chết những kẻ có tội với cô ta.

Là tự tay giết chết họ.

Dư Tô chợt bừng tỉnh, nhét vội giờ giấy vào tay Ngô Băng đang dợm bước lại gần nhìn, cô chống tay lên bàn, lách mình ra ngay lập tức rồi chạy ra ngoài cửa.

Vừa chạy cô vừa rút di động gọi cho Phong Đình.

Đầu bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, sau khi máy thông Phong Đình đã nói ngay: "Cô sinh viên họ Hồ này là em gái ruột của cô gái họ Từ, cô ta đổi họ theo họ mẹ, mục đích thi vào trường này là để điều tra chân tướng sự việc và báo thù, dù không tìm được sự thật nhưng bài phỏng vấn của giảng viên họ Doãn được đăng lên báo nên cô ta biết người đàn ông này có liên quan mật thiết tới cái chết của chị mình, cô ta quyến rũ giảng viên, còn gửi tấm ảnh thân mật của mình với vị giảng viên này cho vợ con ông ta.

Cùng với sự thúc ép của dư luận, trong lúc giảng viên họ Doãn đang bên bờ vực sụp đổ, cô gái này lại kể cho ông ta nghe thân phận thực sự của mình, khiến ông ta hối hận tột cùng, suy sụp hoàn toàn rối cuối cùng là chọn cách tự sát. Chỉ là lúc giảng viên họ Doãn chết, còn cố ý thét lên rằng mình vô tội, mục đích của ông ta có lẽ là để cô con gái ruột đang học trong trường không phải chịu những lời châm biếm cười nhạo nữa."

Dư Tô cười khổ: "Con gái ông ta chỉ bị chế nhạo đôi chút mà ông ta đã bảo vệ hết mực, vậy khi ấy đổ oan cho Từ Oánh sao không nghĩ Từ Oánh cũng là con gái nhà người khác?"

Phong Đình nhạy bén nhận ra ngay điểm quan trọng: "Cô biết tên của nữ sinh họ Từ rồi, có phải đã tìm ra được manh mối gì không?"

Dư Tô lập tức nói: "Tôi đã tìm thấy di thư của Từ Oánh, trên đó có viết nguyện vọng trước khi chết của cô ta, đó là muốn trở thành oan hồn, tự tay giết những kẻ đã hại chết mình!"

Phong Đình trầm giọng: "Vậy nên... chuyện chúng ta cần làm hiện giờ là gọi những kẻ đó tới trường, rồi lại triệu hồn Từ Oánh thông qua Trò chơi Bút Tiên, để cô ta được thỏa ước nguyện."

Dư Tô nói: "Tôi thấy vai diễn mà màn chơi phân cũng là để chúng ta gọi người thân của mình tới, tôi chỉ cần gọi người mẹ nhà báo của mình đến trường, anh thì gọi thầy Ngụy, Vương Đại Long kéo cô chị gái nghiên cứu sinh tới, còn Bạch Thiên thì dắt hiệu trưởng đến."

Hạnh: Tự thấy Từ Oánh chết cũng dừa, lúc bị vu oan chửi rủa thì thù ghét biến thành ma giết hết mọi người, nhưng lúc Vương Mang bị đầu độc thì cũng vui vẻ ngậm mồm coi như không biết. Nếu không bị đổ oan chắc Từ Oánh đến chết cũng không hối hận vì đã gián tiếp hại Vương Mang.
Bình Luận (0)
Comment